TruyenHHH.com

[ Luân Trác ] Người Ta Yêu Mộ Đang Xanh Cỏ - Đại Mộng Quy Ly.

Chương 7

soso_u21

Trác Dực Thần đã lấy hết kiên nhẫn mà ngồi cùng Ly Luân thêm một chút nữa,nhưng y cảm thấy hắn rất lạ,có lúc hắn lại quay sang nói mấy câu vui vẻ ngả ngớn,có lúc hắn lại như rơi vào trầm tư,chỉ biết cuối người uống rượu.

Sau một hồi lâu,Ly Luân cuối cùng đã ngừng uống rượu lại,hắn quay sang nhìn Trác Dực Thần chăm chú,nhìn đến mức y cũng cảm thấy ngượng.

" Huynh làm sao vậy ?

Ly Luân lắc đầu,sau đó lại thấp giọng nói :

" Tiểu Trác của ta thật ngây thơ.

Y nghĩ hắn trêu mình,liền xụ mặt :

" Ta không thèm chơi đùa với huynh đâu đó.

Hắn bỗng dưng bật cười,ý vị sâu xa mà nói :

" Ta cũng đâu có chơi đùa với ngươi.

" Ý huynh là sao ?

" Bất ngờ ta dành cho cho ngươi vẫn chưa kết thúc đâu,đi cùng ta đến một chỗ.

Trác Dực Thần ngập ngừng :

" Ta không muốn đi đâu,ta muốn về.

" Sợ sao ? Yên tâm,ta chắc chắn bất ngờ này sẽ làm cho ngươi vui sướng đến phát điên.

*

Trác Dực Thần đi theo Ly Luân vào sâu bên trong,nơi này có vài phần tăm tối khiến y cảm thấy rất khó thở,chân y thì đau nhói,nhưng trong lòng vẫn còn giận dỗi cho nên y không cho hắn bế mình nữa.

Cơn đau khi di chuyển khiến y có phần hoa mắt,nhưng người mọi khi vẫn chăm lo cho y hôm nay lại bình thản mà đi phía trước,từ đầu tới cuối,hắn chưa quay đầu lại xem y như thế nào,cũng không mở miệng nói bất kỳ điều gì,trông giống như một con rối biết đi vậy.

Đột nhiên hắn dừng bước,không xoay đầu lại,chỉ hỏi :

" Ngươi có muốn về nhà không ?

Trác Dực Thần khó hiểu,chưa kịp trả lời thì đã nghe hắn trầm giọng cười,nói :

" Ta đùa thôi...

Y mất hứng nhìn khung cảnh xung quanh,nghi hoặc :

" Đây là nơi quái quỷ gì ?

" Cứ vào trong đi,ngươi sẽ không thất vọng đâu.

Ly Luân mở cánh cửa ra,bên trong chỉ có hai ba ngọn nến,xung quanh mờ mờ ảo ảo,Trác Dực Thần nhìn mãi mới thấy bên trong có người đang dựa vào tường,nhưng xa và mờ quá,y không nhìn rõ...

Hắn thấp giọng nói :

" Vào trong đi.

" Đây không phải là nhà lao để nhốt người  à,sao huynh lại đưa ta đến đây,huynh rốt cuộc muốn làm gì ?

Đột nhiên lúc này bên trong phát ra một giọng nói yếu ớt :

" Tiểu Trác...tại sao...đệ lại ở đây ?

Giọng nói này quen thuộc đến mức trực tiếp đánh cho con tim Trác Dực Thần tê dại,y dường như quên hết mọi cơn đau ở chân mà nhanh chóng chạy vào trong,hình bóng người ấy dần dần hiện ra trước mắt khiến hô hấp của y càng lúc càng thêm dồn dập mất kiểm soát.

Trác Dực Thần đau đớn quỳ xuống đất,vết thương ở chân vì hoạt động mạnh mà rướm máu,nhưng y không mảy may quan tâm đến chuyện đó,trong mắt y hiện tại chỉ có người trước mặt này mà thôi.

Y run rẩy lên tiếng :

" Ca ca...là huynh sao.?

Người này không ai khác là Trác Dực Hiên,đối phương trong mắt chứa đầy thê lương nhìn y :

" Là ta đây.

Trác Dực Thần đau lòng đưa hai tay vén lên mái tóc rối mù của Trác Dực Hiên,trên mặt đối phương nào còn là vẻ ngoài anh tuấn ngày xưa nữa,vết thương trên mặt vẫn chưa kết vảy,không chỉ ở đó mà trên vai,trên lưng trên tay,đâu đâu cũng có.

Nước mắt y chảy hai hàng,dang hai tay ôm lấy ca ca,đau lòng nói :

" Ca ca,tại sao là thành ra như vậy,tại sao huynh nói đi ? Huynh có biết ta vẫn luôn đợi huynh không ?

" Tiểu Trác,đừng quan tâm đến ta,đệ hãy trả lời ta một câu,tại sao đệ lại có mặt ở đây ?

Ly Luân đến trước mặt Trác Dực Hiên,mỉm cười :

" Ngươi còn chưa hiểu ?

Trác Dực Thần chậm rãi buông người ra,ngơ ngác nhìn Ly Luân đứng trước mặt mình,hắn vẫn như thế,giống như ngày đầu bọn họ gặp nhau,chỉ có đôi mắt đó là lạnh lẽo xa lạ đến mức khiến y phát run.

" Vô Danh...chuyện này là sao ?

Ly Luân lạnh lùng trả lời :

" Đừng gọi ta bằng cái tên xấu xí đó nữa nữa,tên của ta là Ly Luân.

Trác Dực Thần run rẩy mà lặp đi lặp lại cái tên đó,y đã từng nghe về Ly Luân,một đại ma đầu nguy hiểm tàn độc,nhưng tại sao...Vô Danh của y lại là Ly Luân chứ ?

Trác Dực Hiên gằn giọng :

" Mục đích của ngươi là gì hả ?

Ly Luân cười lạnh,mắt không cảm xúc nhìn hai huynh đệ bọn họ mà nói :

" Trác Dực Hiên,ta không nghĩ là ngươi lại có một đệ đệ nhỏ bé,có vẻ như ngươi đã hết lòng bảo vệ cho y,nhưng ai mà biết được khi ngươi vắng mặt,ta chỉ cần dỗ ngọt một chút,y đã dễ dàng đón nhận ta như vậy.
Thú thật lúc đầu mục đích của ta là muốn giết y,nhưng khi đối mặt với đôi mắt trong sáng kia,bỗng dưng ta cảm thấy muốn chơi đùa với y một chút.

Hai mắt Trác Dực Hiên đầy tơ máu,phẫn hận quát :

" Khốn kiếp,nó chỉ là một đứa trẻ non nớt,tại sao ngươi lại kéo nó vào chuyện này chứ !?

" Trác Dực Hiên à,ngươi không nên trách ta mà nên trách bản thân mình,nếu như ngươi không tự cao tự đại,không tự cho mình cái quyền phán xét yêu giới mà chỉ an phận sống cuộc sống của ngươi thôi,thì mọi chuyện đã không như vậy.

Trong cuộc đời này,ta ghét nhất kẻ nào dám đối đầu với ta,bất kể là ai,ta nhất quyết khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Vì sự ngu ngốc mà ngươi cho là nghĩa hiệp cao cả đó,mà bây giờ ngươi thân tàn ma dại,đệ đệ của ngươi cũng vì ngươi mà rơi vào thảm cảnh,ngươi nghĩ lại đi...ngươi nên trách ai mới đúng đây ?

Nhưng hắn vừa nói xong,trên mặt liền truyền đến một cảm giác đau đớn,lúc này hắn mới biết,thì ra là Trác Dực Thần vừa mới tát hắn,y tức giận quát lớn :

" Ngươi không có quyền nói ca ca ta như vậy,những việc huynh ấy làm từ trước tới nay cũng chỉ vì muốn bảo vệ cho con người mà thôi.

Đáy mắt hắn tối sầm,nghiến răng nói :

" Trác Dực Thần,đừng nghĩ thời gian qua ta chiều chuộng ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm,có tin ta lấy mạng ngươi ngay bây giờ không ?

Cổ họng Trác Dực Thần khàn đặc,nước mắt đã thấm ướt cả gương mặt của y,sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ,trái tim của y đã hoàn toàn vỡ nát,y đã tường tận hết rồi,từ đầu tới cuối cũng chỉ là một vở kịch,cuộc đời này của y thật là quá chua chát.

" Vô Danh...không...Ly Luân,suốt thời gian qua giữa ta và ngươi,cũng chỉ là lừa dối thôi sao ?

Đôi mắt tan vỡ của đối phương khiến Ly Luân có chút khó chịu,hắn xoay đầu đi không nhìn nữa,tuyệt tình nói :

" Phải...thật ra lúc đầu,mục đích của ta là đến tìm ngươi,sau đó bắt ngươi đến đây,một lần tiễn hai huynh đệ các người xuống địa ngục,nhưng sau đó ta cảm thấy như vậy thì quá dễ dàng cho các ngươi,cho nên ta đã quyết định dựng lên màn kịch này...lúc đầu ta quả thật chỉ muốn đóng giả một người bạn chân thành trước mặt ngươi,nhưng không ngờ sau đó ta lại phát hiện...ngươi thế mà lại có cảm xúc khác biệt với ta,cũng nhờ vậy mà vở kịch này lại tăng thêm phần thú vị.

Ta đã rất ngạc nhiên,không nghĩ rằng ta lại dễ dàng có được lòng tin của ngươi trong một thời gian ngắn như vậy,không chỉ thế...ngươi lại còn mang trái tim của mình trao cho ta,đúng là đồ ngu mà.

Từng lời thú nhận của hắn tựa như ngàn mũi dao nhọn đang không ngừng xé nát con tim của Trác Dực Thần,đau đớn đến mức khiến y không thể hô hấp một cách bình thường được nữa.

Tình yêu chân thành mà bấy lâu nay y cố gắng vun đắp,không ngờ cuối cùng lại bị chính người mà y yêu nhất,tin tưởng nhất tự tay phá vỡ.

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với y như vậy ?

" Vậy là...trong những lúc ta vui vẻ bên cạnh ngươi,cũng chính là lúc mà ca ca của ta phải chịu hành hạ giày vò ở nơi ngục tù tăm tối này sao ?

" Phải,không phải hắn quên sinh thần của ngươi như những gì ngươi nghĩ..mà vốn dĩ là hắn không thể trở về.

" Vậy còn những bức thư đó...

" Dễ thôi...năng lực của yêu quái còn nhiều thứ ngươi chưa biết đâu.

Cõi lòng của Trác Dực Thần nặng trĩu như bị hàng ngàn tảng đá đặt lên,thì ra lần đó Trác Dực Hiên ra ngoài là vì muốn tiêu diệt Ly Luân,nhưng không ngờ...ca ca đã thất thủ rồi rơi vào tay của hắn.

Trong lúc mình vui vẻ cùng hắn,cũng là lúc ca ca phải trải qua những nỗi đau thể xác ở nơi này,vậy mà suốt thời gian qua,y còn đem lòng hờn dỗi với đối phương.

Trác Dực Hiên ngỡ ngàng nhìn đệ đệ sau khi nghe Ly Luân nói,thấp giọng hỏi :

" Tiểu Trác,hắn nói như vậy là ý gì ? Đệ nói cho ta biết,cảm xúc khác mà đệ dành cho hắn là sao chứ ?

Nước mắt như vỡ bờ mà tuôn rơi,Trác Dực Thần không dám nhìn ca ca của mình,chỉ nức nở nói :

" Ca ca...huynh hãy thứ lỗi cho đệ...đệ đã mang tội tày trời rồi...

" Đệ có lỗi gì chứ,đệ mau nói đi.

" Ca ca,đệ đã không nghe lời căn dặn của huynh mà dang tay đón nhận hắn,sau đó...sau đó đệ còn...đem lòng yêu hắn.
Phải ! Huynh không hề nghe lầm,đệ đã yêu hắn giống như mẫu thân của chúng ta yêu phụ thân vậy.

Trác Dực Hiên cứ ngỡ như bị sét đánh ngang tai,đau xót hỏi :

" Đệ nói là sự thật sao ?

Trác Dực Thần nặng nề quỳ xuống trước mặt ca ca,giọng nói vì khóc quá nhiều mà trở nên khàn đặc :

" Ca ca...đệ xin lỗi ! Đệ đã không nghe lời huynh,không trở thành người mà ca ca mong muốn,chỉ vì một phút ngu muội,đệ đã phản bội lại lòng tin của huynh...Tiểu Trác sai rồi ca ca à...đệ không nên ngây thơ như vậy...

Trác Dực Hiên đau lòng lau nước mắt cho Trác Dực Thần,đây là đệ đệ nhỏ bé mà y dành tất cả yêu thương mà nuôi lớn,y chưa từng khiến đệ đệ của mình phải rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào,vậy mà hôm nay...tất cả mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Tại sao lại bắt đệ đệ của y phải gánh chịu những chuyện này chứ,y thà chết cũng không muốn nhìn thấy đệ ấy phải sống trong đau khổ như thế này.

" Tiểu Trác,đây không phải lỗi của đệ.

" Không ! là lỗi của đệ,là vì đệ quá ngây thơ tin người,vì đệ chấp mê bất ngộ...vì đệ,tất cả là vì đệ hết.

Ly Luân đột ngột quát lớn mà cắt ngang bọn họ :

" Đủ rồi,các ngươi khóc lóc xong chưa ?

Trác Dực Thần gắng gượng mà đi đến chỗ hắn,sau đó lại quỳ xuống,cầu xin nói :

" Ly Luân ta cầu xin ngươi,ta không trách ngươi nữa,ta hiểu rồi..đều là do ta quá ngu ngốc,tất cả lỗi đều thuộc về ta,cho nên ngươi muốn chém hay giết ta đều có thể,nhưng ta xin ngươi...đừng giết ca ca của ta,tha cho huynh ấy một mạng có được không ?

Ly Luân cuối người nắm chặt cổ áo của Trác Dực Thần,sau đó kéo người lên đối mặt với mình,cười lạnh :

" Tha sao ? Một con người thấp kém như hắn lại dám mang suy nghĩ muốn lấy mạng ta,ngươi nghĩ có đáng để ta tha thứ không ? Ta giữ mạng sống cho hắn hơn một tháng nay là quá đủ rồi,hiểu chưa ? Ta đã quá chán ngấy màn kịch yêu đương này cùng ngươi rồi Trác Dực Thần à.

Trác Dực Thần khi đối diện với đôi con ngươi lạnh lẽo và nhưng lời lẽ tuyệt tình này,trong lòng liền thấy đau đớn hơn vạn phần,gương mặt y dần đỏ lên vì bị khó thở,nghẹn ngào nói :

" Ngươi hãy xem như nể mặt chút tình nghĩa của chúng ta mà tha cho huynh ấy một mạng,ta hứa sẽ khuyên nhủ huynh ấy không can thiệp vào yêu giới của các ngươi nữa,có được không ?

Ly Luân nhìn y một chút,sau đó nở nụ cười,giọng nói đầy trào phúng :

" Tình nghĩa giữa chúng ta sao ? Cũng phải,ta sẽ nể mặt tình nghĩa của chúng ta mà kéo dài mạng sống của hắn.

Trác Dực Thần liên tục gật đầu,có chút hi vọng nhìn hắn :

" Ta biết ngươi sẽ không tàn nhẫn với ta như vậy mà.

" Nhưng ta có một điều kiện.

" Điều kiện ? Đó...đó là gì ?

Ly Luân đột nhiên đẩy mạnh Trác Dực Thần xuống đất,đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống,âm trầm nói :

" Cởi quần áo ra,phục vụ ta ngay tại nơi này,ngay trước mặt ca ca ngươi...để cho hắn nhìn thấy bộ dạng dơ bẩn của ngươi,để hắn biết...đệ đệ của hắn đã không còn là một đứa trẻ thuần khiết như hắn nghĩ nữa !

*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com