Lu Chau Nguyet
Thừa lúc Đường Nhạn Sơ ra ngoài, Nhạc Như Tranh ôm tờ giấy loang lổ vết mực vào lòng.Sau đó, Đường Nhạn Sơ dường như đã bình tĩnh trở lại, không tranh cãi với nàng nữa, nhưng chưa từng đề cập đến Thất Tinh đảo.Nhạc Như Tranh nghĩ, hiểu biết của nàng về hắn là vô cùng ít ỏi. Ở cùng hắn hơn mười ngày, ngay từ lúc đầu nàng đã cho rằng hắn không hề có cảm xúc gì, cho đến khi nàng và hắn tức giận, rồi cho đến khi nàng phát hiện ra thân phận của hắn. Nhưng cho dù như thế, vì sao hắn lại lãnh đạm với người ở Thất Tinh đảo, nguyện ý ở lại nơi thâm sơn này. Nhạc Như Tranh đoán không ra, cũng không dám hỏi.Trong tiềm thức, Nhạc Như Tranh cũng không muốn truy cứu thân phận của hắn. Có lẽ vì bản thân nàng không thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, hoặc có lẽ vì nàng sợ nỗi ưu thương xuất hiện trong đôi mắt đen láy của hắn. Tuy nhiên, cũng bởi vì chuyện này, nàng phát hiện ngoài hiền lành lương thiện, Đường Nhạn Sơ hình như còn có thêm một ưu điểm, đó chính là rất mau nguôi giận. Ví dụ như lần này, nàng còn chưa nói câu xin lỗi nào mà hắn đã bình tĩnh trở lại, giống như một hồ nước, bị người ta ném đá vào rồi dập dền sóng, sau đó tự khôi phục trở lại trạng thái yên tĩnh. Nhạc Như Tranh nghĩ, có phải là mình đã uổng công khóc lóc sưng cả mắt hay không. Sớm biết như vậy, nàng nên nhẫn nhịn thay vì làm trò mất mặt mất hình tượng trước mặt hắn. Nhưng hình như điểm tốt này của hắn, cũng không khác nàng là bao. Nghĩ thế, Nhạc Như Tranh liền trở nên vui vẻ, dùng chăn che miệng, lén lút cười. Đường Nhạn Sơ đi vào đưa cơm cho nàng, thấy đôi mắt to tròn của nàng lộ ra, không khỏi ngẩn người. Hắn đặt giỏ trúc trên hộc tủ, ngồi trước giường, hỏi: "Một mình cô cười cái gì đấy?"Nhạc Như Tranh đỏ mặt lên, kéo chăn xuống, nói: "Sao ngươi biết ta đang cười?""Mắt cô cong lên." Hắn nhàn nhạt nói.Nhạc Như Tranh liếc hắn, ngồi dậy bưng bát cơm lên, cúi đầu kêu: "Tiểu Đường."Hắn khẽ nhướng đôi mi xinh đẹp, nhìn nàng, như đang chờ nàng nói tiếp.Nhạc Như Tranh tự cười một cái, nói với hắn: "Ta vẫn quen gọi ngươi thế này rồi."Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt dường như có một làn sóng, lấp lánh ánh sao."Ta vốn họ Đường, Đường Nhạn Sơ.". Giọng nói hắn trong trẻo nhàn nhạt, mang theo chút kiên định.Ngoại trừ khi đưa cơm cho Nhạc Như Tranh, Đường Nhạn Sơ rất ít lui tới phòng của nàng. Buổi tối, Nhạc Như Tranh chậm rãi vịn tường đi đến trước cửa phòng ngủ của hắn, Ánh sáng yếu ớt lọt ra ngoài khe cửa, nàng khẽ gõ cửa, một lát sau, cánh cửa đẩy ra một nửa. Đường Nhạn Sơ đứng phía trong, ánh mắt thăm dò nhìn nàng. Chiếc áo màu thạch anh không cột thắt đàng hoàng, vạt áo khẽ hở, lộ ra chiếc áo trắng bên trong."Ta có việc muốn hỏi ngươi một chút." Nhạc Như Tranh hơi lúng túng nói.Đường Nhạn Sơ chần chờ một lúc, sau đó nép người sang một bên. Nhạc Như Tranh đi vào, hai tay và thân người đều dựa vào cánh cửa, nói: "Lúc trưa, Tô Mộc Thừa nói, Cực Lạc cốc bọn họ không đối phó được sư phụ và sư bá của ta, đã cùng phụ thân ngươi...""Hắn không phải cha ta." Nàng chưa nói xong, Đường Nhạn Sơ đã cướp lời.Nhạc Như Tranh giật mình, nhưng trong lòng đã sớm dự liệu sự bất hoà giữa hắn và gia đình, vì vậy nhắm mắt nói: "Tiểu Đường, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ta vốn không có ý định hỏi tới chuyện nhà của ngươi, hiện tại ta chỉ sợ... ta sợ Liên Hải Triều sẽ vì Long Tâm thảo mà liên thủ với Mặc Ly, đối phó với Ấn Khê Tiểu Trúc chúng ta."Đường Nhạn Sơ quay mặt đi, ngọn nến đặt trên bàn khẽ lay động vì cơn gió tràn vào từ khe cửa, ánh sáng lúc cao lúc thấp, lúc sáng lúc tối, chiếu vào gương mặt gầy gò của hắn, khiến cho ánh mắt của hắn giống như một đầm nước u tối.Nhạc Như Tranh lấy hết dũng khí, nói: "Ta không còn cách nào khác, bây giờ cũng không thể quay về. Lúc đại tỷ ngươi còn ở đây, ta đã cầu xin nàng, nhưng nàng lại bảo ta hỏi ngươi.""Hỏi ta?" Đường Nhạn Sơ nhìn xuống đất, khoé môi xuất hiện một nụ cười lãnh đạm, nói: "Ta nào có biện pháp gì? Xin lỗi ta không giúp được cô.""Tiểu Đường..." Nàng biết hắn không muốn để người khác nhìn thấy tâm sự của mình, nhưng ngoại trừ nói với hắn, nàng không nghĩ ra biện pháp nào khác, cũng không biết nên nói gì tiếp theo, chỉ có thể cúi thấp đầu, dựa vào cửa, nhìn vào mũi chân.Đường Nhạn Sơ hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đôi má gầy hóp của nàng, nói: "Lúc ban ngày ta đã muốn nói với cô. Đại tỷ nói rằng ta là thiếu chủ của Thất Tinh đảo, thật ra ta không hề cao quý như vậy. Tính cho đến nay, ta ở đó không quá bốn tháng... Nhạc Như Tranh, cô đừng nghĩ ta có địa vị như thế, ta không phải là ai, cũng chẳng có gì cả. Cho nên, thật sự ta không thể giúp được cô. Không phải là ta không coi trọng tình cảm."Nhạc Như Tranh khổ sở ngẩng đầu nhìn hắn, khi hai người chạm ánh mắt nhau, hắn lập tức né tránh ánh mắt của nàng, thấp giọng nói: "Cô đứng như vậy sẽ rất mệt, có muốn ngồi một lát không?"Nhạc Như Tranh lặng lẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta về đây, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.". Nói rồi, nàng nhẹ nhàng đẩy nhẹ cửa một cái, lách người đi ra, thân thể biến mất trong bóng tối.Nhạc Như Tranh trở về phòng, không đốt đèn, ngơ ngác ngồi trên giường, đắp chăn lên, mắt nhìn xà nhà.Kỳ thực, nàng đã từng dự tính rất nhiều lời nói trong đầu, phân tích khuyên giải ở nhiều mặt, nhưng khi vừa thấy Đường Nhạn Sơ, vừa chạm mắt với hắn, thì mấy lời muốn nói không biết bay đi đâu mất.Chán nản, oán hận, thất vọng... Rất nhiều cảm xúc cùng nhau xông lên, chen lấn vào trong trái tim nàng, khiến nàng muốn nổ tung. Nàng bọc chặt mình trong chiếc chăn, bỗng dưng đứng dậy, mò tìm tới Cô Phương kiếm ở trên tủ. Rút kiếm khỏi vỏ, u quang tuôn ra.Nàng nhìn kiếm trong tay một hồi lâu, sau đó tra kiếm vào vỏ, ngơ ngẩn một lúc lâu.Đêm đó, nàng ôm Cô Phương kiếm chìm vào giấc ngủ.Rạng sáng hôm sau, nàng mò lấy nửa bức thư, muốn nhét xuống dưới cửa phòng của Đường Nhạn Sơ. Nào ngờ vừa ra khỏi phòng đã thấy hắn ngồi ngay ngắn ở chiếc bàn ngoài chính phòng. Hắn hướng mặt ra ngoài tiểu viện, tầm mắt của hắn dường như rơi vào những lá cây tường vi trên hàng rào trúc.Sắc trời còn chưa sáng, không khí trong sân mang theo hơi lạnh. Nhạc Như Tranh không nghĩ tới hắn lại dậy sớm như vậy, nàng không kìm được lùi lại một bước, lưng dựa vào cánh cửa, nói: "Ngươi dậy từ lúc nào vậy, sao ta không biết gì hết?"Đường Nhạn Sơ nghiên mặt qua, không nói lời nào, chỉ liếc nàng một cái, đôi mắt hay nhếch lên trở nên tức giận."Không phải cô nói, sau này đi sẽ không để lại thư cho ta sao?" Hắn nói, không mang theo bất kì cảm xúc gì.Nhạc Như Tranh hoảng hốt, vội vã nhét bức thư trong tay vào lòng, lại lui người về sau một chút, nhưng cũng không thể giấu được Cô Phương kiếm giắt sau lưng.Đường Nhạn Sơ mím môi không thèm nói gì nữa, cũng không nhìn nàng, chỉ nhìn hàng rào trúc bên ngoài.Nhạc Như Tranh cầm Cô Phương kiếm, nói: "Ta không có ý định lén lút rời đi, thế nhưng ta đã nghĩ thật lâu, ta chỉ có thể xuống núi tìm một con ngựa chạy về Lư Châu. Tuy võ công ta không cao, nhưng dù gì ta vẫn là người của Ấn Khê Tiểu Trúc. Ta không thể để ngươi giấu ta ở đây mãi, mặc cho người khác nói xấu Ấn Khê Tiểu Trúc.""Cô nghĩ mình có thể đối phó được khi Cực Lạc cốc và Thất Tinh đảo cùng liên thủ?" Đường Nhạn Sơ thản nhiên nói."Đánh không lại." Nhạc Như Tranh bình tĩnh nói, "Nhưng là người trong giang hồ, có chết cũng chết ở cửa môn của mình, không tham sống sợ chết. Đây là đạo lí mà từ nhỏ ta đã hiểu. Đường Nhạn Sơ khẽ hép mi mắt, quay lại nhìn nàng, nói: "Nhạc Như Tranh, đối với cô, giang hồ quan trọng như vậy sao?"Nhạc Như Tranh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt kia, nghiêng mặt nói: "Ta không thể lựa chọn, bởi từ nhỏ ta đã được sư bá nuôi dưỡng."Đường Nhạn Sơ cúi đầu, trầm mặc một hồi, nói: "Liên Hải Triều sẽ không liên thủ với Mặc Ly, cô cứ yên tâm."Nhạc Như Tranh ngẩn người, sau lại trợn tròn mắt, nói: "Ngươi nói cái gì?"Đường Nhạn Sơ đứng dậy, nhìn nàng, "Xin cô về sau nhớ động não trước khi hành sự, lấy tính mạng mình ra đánh cược như vậy thì có ích gì?"Nhạc Như Tranh phục hồi lại thần sắc, vội vàng tiến lên phía trước, nắm lấy ống tay áo của hắn, nói: "Tiểu Đường, sao ngươi có thể khiến cho Liên Hải Triều bỏ qua hiệp ước đó? Ngươi cũng chưa ra ngoài mà...". Nàng nói, đột nhiên nhận ra ống tay áo của hắn hơi ẩm ướt, như mang theo sương lạnh.Nàng hô lên thất thanh, bước tới trước mặt hắn, nói: "Không phải ngươi ra ngoài vào ban đêm đó chứ?"Đường Nhạn Sơ liếc nàng một cái, vai khẽ hất ra sau, nhẹ nhàng tránh khỏi đôi tay của nàng, nói: "Ai lại ngốc như vậy chứ?"Hoa đào từng cây từng cây nở rộ, gió đưa tới từng làn hương thơm ngào ngạt, đôi lúc lại thôi bay đi vài cánh hoa. Cây lê trước hàng rào trúc duyên dáng yêu kiều, lá cây nhẹ nhàng lay động, chiếu xuống đất lốm đốm ánh dương.Nhạc Như Tranh lần này rất ngoan ngoãn an tĩnh dưỡng thương, không nghĩ ngợi lung tung, cũng không cố chấp cãi bướng. Nàng cũng rất biết điều, không hỏi Đường Nhạn Sơ giải quyết chuyện này bằng cách nào, đôi lúc, nàng lại quên tất cả những chuyện trong ngày hôm đó, quên đi thân phận của Đường Nhạn Sơ. Nhạc Như Tranh thấy, hắn vẫn là Đường Nhạn Sơ của ngày trước, bình tĩnh lạnh nhạt, không có bất kì thay đổi gì.Tuy nhiên, nàng vẫn chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn, khiến cho Đường Nhạn Sơ vốn bình thản bị ánh mắt của nàng nhìn đến mức ngại ngùng, hắn không vui, quay đầu nói: "Phiền cô đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, đây không phải ngày đầu tiên cô thấy ta."Nhạc Như Tranh ngồi trước ngưỡng cửa, bật cười khanh khách, nói: "Ta không phải đang nhìn ngươi, ta đang nghiên cứu xem vì sao trước đây ta không phát hiện ngươi có võ công."Đường Nhạn Sơ quỳ một chân trên đất, tháo xuống giỏ trúc trên vai, "Trước tiên, võ công ta không cao cường đến như vậy, thứ hai, đó là vì cô chưa từng nghĩ người như ta có thể luyện được võ công."Nhạc Như Tranh vội vã nói, "Là ngươi giấu ta mãi đó chứ."Đường Nhạn Sơ nhíu mày, "Ta không thấy có gì đáng phải khoe cả."Nhạc Như Tranh thở dài một hơi, nói: "Ngươi còn nhớ chứ, ta từng đứng trước mộ của sư phụ ngươi hỏi, ngài ấy dạy ngươi cái gì. Nhưng ngươi chỉ trả lời là hái thuốc, đây không phải là đang gạt ta sao?"Đường Nhạn Sơ có chút bất lực quay lưng lại, không để ý đến nàng nữa."Nhưng trước giờ ta chưa từng thấy ngươi luyện võ, cũng thật là kỳ lạ. Lẽ nào ngươi không cần luyện tập sao, hay là ngươi lén lút chạy ra ngoài ban đêm..." Nàng lẩm bẩm một mình,Đường Nhạn Sơ phát hiện ra, quả nhiên Nhạc Như Tranh là người không thể không có tâm sự. Mỗi khi rãnh rỗi, nàng sẽ tự hoàng hành đầu óc của mình, sau đó sẽ dùng lời nói hoành hành Đường Nhạn Sơ. Hắn thấy nàng đã có thể đi lại một chút, liền dẫn nàng tới một sơn cốc yên tĩnh."Sau khi xem, cô sẽ không cần phải suy nghĩ tới chuyện luyện công của ta nữa." Nói xong, hắn ngồi xuống dưới vách núi, đối mặt với sơn nham cao và dốc. Bỗng nhấc đùi phải lên, kề chân lên vách đá, chân phải của hắn và cơ thể hoàn toàn là một đường thẳng, vượt qua đỉnh đầu, chân trái chống xuống đất bình thường, không hề nhúc nhích. Hắn lại nhanh chóng cúi người về phía sau, không có hai tay chống đỡ, hắn vẫn có thể khiến cơ thể vuông góc với mặt đất. Sau đó, chân trái hắn đạp một cái, cả cơ thể hoàn toàn lật về phía sau. Hắn không ngừng lật người, đủ mọi tư thế, đủ mọi phương hướng, tốc độ nhanh đến mức làm cho Nhạc Như Tranh chóng cả mặt.Hắn vượt lên một khối núi đá, hai chân đạp một cái, cả người tung lên trên không trung, bỗng, hắn nghiêng người vặn eo, tung một cước. Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, nhánh cây to bự bằng bắp tay bị hắn đá gãy, văng đi mấy trượng.Nhạc Như Tranh nín thở nhìn, Đường Nhạn Sơ lật người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng, sắc mặt vẫn như cũ, chỉ là hô hấp hơi gấp gáp."Mỗi ngày trong núi không có gì làm, nên chỉ luyện như thế thôi."Trong mắt Nhạc Như Tranh hiện lên vẻ lo âu, nói: "Ngươi bắt đầu luyện võ từ mấy tuổi?"Con ngươi hắn khẽ co rút lại, trả lời: "Sáu tuổi" Hắn nghĩ ngợi, lại nói: "Khi đó ta vẫn còn tay, không như bây giờ."Nhạc Như Tranh hơi kinh ngạc, há hốc miệng, không dám hỏi tiếp.Đường Nhạn Sơ lại nói: "Kỳ thực cô không cần phải bội phục ta, ta không có tay, cùng lắm chỉ có thể tự vệ, gặp phải người lợi hại, khó có thể đả thương được đối phương."Nhạc Như Tranh cau mày, "Nhưng ngươi không dễ dàng tí nào. Lúc nhỏ, cổ tay ta đều bị chuột rút hết mỗi khi luyện kiếm."Đường Nhạn Sơ cười nhạt, nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ không khóc sao?" Hắn nhìn ống tay áo của mình, "Ta khóc không ít hơn cô đâu."Hắn đi tới trước mỏm đá, nhẹ nhàng nhấc chân lên, quay đầu nói: "Không có tay thì không thể nào đứng vững, chứ đừng nói là nhấc chân. Sư phụ phải đỡ lấy eo ta, ta mới có thể nhấc chân lên được. Còn nhào lộn, ta không biết mình đã bị ngã bao nhiêu lần, có đôi khi ngã đến hôn mê bất tỉnh, nhưng sau khi hồi phục trở lại, ta lại tiếp tục tập luyện.""Tiểu Đường..." Nhạc Như Tranh nhẹ nhàng nói, "Có phải phụ thân của ngươi không cho phép ngươi luyện võ?" Ánh mắt Đường Nhạn Sơ khẽ loé lên, hắn xoay mặt sang chỗ khác, "Không phải, ta không có quan hệ gì với ông ta."Nhạc Như Tranh biết nàng đã đề cập tới vấn đề hắn không muốn nói, thở dài một hơi, im lặng ngồi trước bụi cỏ. Đường Nhạn Sơ thu chân về, đi đến trước mặt nàng, nói: "Ta thật sự không muốn nhắc đến người đó."Nhạc Như Tranh gật đầu, vẻ mặt chăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com