Lu Chau Nguyet
Khi tháng giêng vừa qua đi, hoa đã nở rộ ở phủ Lư Châu trên đại Thục Sơn. Dựa núi, tựa sông, ngàn dặm hoa mai thăm thẳm, cảnh tượng hùng vĩ. Mai đỏ, mai hồng, mai trắng, càng tôn lên vẻ đẹp của nhau.Trăng non vừa nhú, có tiếng đàn tranh mơ hồ vang vọng chốn rừng sâu, du dương phóng khoáng, như nước chảy mây trôi. Âm thanh của đàn theo gió giương lên, hòa vào ánh trăng, hòa vào hoa mai, khiến cho nơi đây như chốn bồng lai tiên cảnh.Cũng chính vào lúc này, chợt có một tiếng huýt sáo sắc nhọt phá tan bầu phong khí thanh nhã. Theo phương hướng của âm thanh vừa rồi, một bóng người mạnh mẽ lao tới từ phía đại Thục Sơn đầy ngạo mạn, hướng thẳng đến phía cây đàn tranh của người nọ.Âm thanh kia vẫn chưa dứt, ngược lại còn kêu leng keng giòn giã. Bóng người cầm đoản đao trong tay quay lại, vút thẳng đến yết hầu của thiếu nữ chơi đàn. Thiếu nữ không thèm nhướng mắt, khóe môi khẽ cong, lộ rõ sự khinh bỉ. Lúc này, phía bên giá đỡ đàn chợt có một đóa bạch mai cuồn cuộn bay ra khỏi ống tay áo, cánh hoa mai bỗng chấn động lên trong nháy mắt, lao thẳng về phía bóng người đó.Người nọ điểm hai đầu ngón chân lên thân cây mai, tung người bay lên, vung vẩy đoản đao giữa không trung, cánh mai rơi lả tả, bị xé thành từng mảnh vụn. Cánh mai chưa rơi hết, một nữ tử vận cung trang từ đâu nghiêng mình bay ra, thừa dịp lúc hắn ta không phòng ngự, đánh một chưởng vào ngực. Hắn ép thân đao xuống cổ tay của nàng, nàng thuận thế xoay vòng eo mềm mại của mình, đứng trước mặt hắn, kẹp lấy mủi đao của người nọ giữa hai ngón tay. Người nọ chỉ thấy một lực âm nhu từ mủi đao truyền tới, cánh tay lập tức tê dại, không thể động đậy.Nữ tử vận cung trang rung rung cổ tay, người nọ không chịu đựng nổi, thụt về phía sau hai bước, ôm lấy cánh tay phải của mình, dựa lưng vào gốc mai, nói : "Giang Sơ Ảnh, đồ đệ của ngươi đả thương đồ đệ của Cực Lạc cốc, bây giờ ngươi nhất mực lấp liếm, có phải muốn đối địch với chúng ta?"Đôi lông mày của nữ tử nhàn nhạt quét qua, đôi mắt phượng linh động nhu mì, thoa một ít phấn trang điểm. Nàng chầm chậm tiến lên một bước, nhìn nam tử cao gầy kia cười một tiếng, nói : "Ấn Khê Tiểu Trúc ta từ trước đến giờ luôn an phận thủ thường, sao có thể vô cớ trêu chọc Cực Lạc cốc như thế?" nàng quay đầu về phía sau, nói "Như Tranh, con qua đây."Thiếu nữ áo tím từ phía giá đỡ đàn nhanh nhảu đi tới mấy bước, dùng đôi mắt sáng như sao trời của mình nói với nữ tử kia : "Sư phụ, là ác nhân của Cực Lạc cốc tố cáo trước!"Giang Sơ Ảnh nắm lấy eo nàng, đẩy nhẹ về phía trước, nói : "Vị khách không mời mà đến chính là sứ giả của Cực Lạc cốc, con tự đi mà nói với hắn."Thiếu nữ cong cong đôi lông mày, hất cầm lên, hướng về phía nam tử kia, nói : "Không phải lúc nãy ngươi muốn ám sát ta sao? Bây giờ ta đang đứng đây này, có giỏi thì chúng ta tỉ thí chút đi?"Nam tử cười lạnh một tiếng, giơ đoản đao lên, chỉ vào mặt nàng : "Nhạc Như Tranh, ngươi không cần phải chơi xấu. Tháng trước ngươi đã đả thương hai vị sư điệt của ta, lại còn tiêu diêu tự tại ở đây, có phải vì người ỷ vào sư phụ của mình là Giang Sơ Ảnh mà muốn làm gì thì làm?"Nhạc Như Tranh dẩu môi, nói : "Ngươi không dám tỉ thí thì cứ việc nói thẳng, còn muốn tìm lí do? Chuyện của tháng trước, là do bọn họ nói xấu sau lưng sư phụ ta, ta mới ra tay dạy dỗ bọn họ!""Tóm lại một câu, cho dù như thế nào thì Giang Sơ Ảnh, nếu ngươi không muốn ta san bằng Ấn Khê Tiểu Trúc của ngươi thì tự mình đến Cực Lạc cốc chúng ta dâng trà bồi tội! Nếu không ..." Nam tử kia dùng ánh mắt lạnh nhạt của mình quét qua Giang Sơ Ảnh , nói : "Đến lúc đó, ngươi và tên đồ đệ này, không dám phách lối nữa."Dứt lời, hắn liếc Nhạc Như Tranh một cái, sau đó xoay người sãi bước đi.Nhạc Như Tranh mặt băng bó, tay nắm chặt chuôi kiếm sau eo toan đuổi theo, nhưng cùi chỏ lại có cảm giác bị giữ lại, quay đầu trông thấy đôi mắt luôn cười của Giang Sơ Ảnh giờ đã trầm tĩnh xuống.Nhạc Như Tranh ngẩn ra, nhìn thấy nam tử kia đã ra khỏi rừng mai, liền nhíu lông mày lại, nói : "Sư phụ, chẳng lẽ người phải tới Cực Lạc cốc? Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ con, con phải tự mình gánh vác!"Gương mặt của Giang Sơ Ảnh vừa rồi còn ổn định, bây giờ lại vô cùng lạnh lẽo, nói : "Như Tranh, con đúng là không biết trời cao đất rộng, Cực Lạc cốc kia há có thể đối phó? Ta đã sớm bảo con tạm lánh đến chỗ sư bá một thời gian, nhưng con cố ý trở lại. Nếu lúc nãy ta không cản, không phải là con đã giết tên sứ giả kia rồi sao?"Nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của Giang Sơ Ảnh, Nhạc Như Tranh cũng không chịu cúi đầu, nói : "Chẳng qua là con cảm thấy Cực Lạc cốc khinh người quá đáng ... Sư phụ, lúc trước con cũng vì nghe Cực Lạc cốc nói năng lỗ mảng với người, con mới động thủ với bọn họ. Bọn họ nói người ...""Ta biết" Giang Sơ Ảnh thở dài, đi đến bên giá đỡ đàn tranh, ngón tay ngọc khẽ gảy, âm đàn cổ xưa, sâu thẳm, so với khúc nhạc ban nãy của Như Tranh hoàn toàn khác biệt.Nhạc Như Tranh có vẻ hơi ngã lòng, đứng sang một bên, bóng trăng trút xuống bệ đàn, những đóa bạch mai đầu cành vi vu lay động. Năm ngón tay của Giang Sơ Ảnh chợt mãnh liệt, thanh âm cao vút lên mấy tầng mây, những đóa mai trắng muốt như ngọc rối rít rơi lã chã, phiêu lãng trên dây đàn."Như Tranh" Giang Sơ Ảnh phất ống tay áo, ngừng đàn, ngẩng đầu nói : "Là một nữ tử, muốn đứng trên chốn giang hồ này, phải đối mặt với nhiều lời bịa đặt. Khi ta còn ở tuổi con, cũng không sợ trời không sợ đất, từng cho rằng chỉ cần có dũng khí thì có thể giải quyết hết thảy vấn đề. Bây giờ, ta đã trầm mặc với mọi thứ. Ví dụ như ta biết rằng, cốc chủ Mặc Ly của Cực Lạc cốc từ lâu đã mơ tưởng đến ta, nhưng ta chỉ vờ như không biết, dù hắn dùng mọi thủ đoạn gì, ta cũng không quan tâm."Nhạc Như Tranh tiến lên một bước, quỳ trên những cánh hoa, nghiêm túc nói : "Sư phụ, vậy lần này người càng không thể đến Cực Lạc cốc, nếu không ... Người âm hiểu xảo trá như Mặc Ly, không biết nhân cơ hội sẽ làm gì người ..." Thần thái phấn chấn trong mắt nàng dàng dần dần biến thành vẻ nặng nề, áy náy, nói : "Biết trước bọn họ sẽ đến tìm cớ, con đã cố nén nhịn. Sư phụ, con sẽ ở lại đây, nếu như bọn họ còn dám lợi dụng điểm yếu của người để uy hiếp, con sẽ liều mạng với chúng!"Giang Sơ Ảnh phẩy đi cánh mai rơi trên bệ đàn, nói : "Con vẫn luôn lỗ mãng như thế, ở lại đây chỉ làm ta thêm phân tâm. Khi trước ta vừa biết được chuyện này, đã bảo con đến Nhạn Đãng tìm sư huynh, ở đó còn có sư bá con, Cực Lạc cốc tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Như Tranh, con lập tức lên đường trở lại Nhạn Đãng, hội họp với mọi người.""Sao con có thể gây họa xong rồi bỏ lại người một mình chứ!" Nhạc Như Tranh trợn mắt, vô cùng bướng bỉnh, nói : "Bởi vì nghĩ như thế nên con mới trở về Lư Châu!""Con vẫn luôn hành động theo cảm tính như vậy!" Gương mặt dịu dàng của Giang Sơ Ảnh như phủ một làn sương, ánh mắt nghiêm nghị nói : "Cực Lạc cốc cho thời hạn nửa tháng, Mặc Ly tuy bụng dạ khó lường nhưng từ trước đến giờ luôn thích phô trương bản thân, hắn sẽ không làm khó ta trước thời hạn. Con đi tìm Thiệu Dương và sư bá, cùng bọn họ rời đi, dù sao cũng tốt hơn là lưu lại nơi này.""Nhưng sư phụ, lúc quay lại đây sợ là đã hơn nửa tháng!" Nhạc Như Tranh vội vã nói.Giang Sơ Ảnh cười nhạt : "Mặc Ly biết, chỉ cần ta loại trừ trướng khí mười dặm của Cực Lạc cốc, hắn mới có cơ hội khống chế ta. Đến lúc đó ta trì hoãn một thời gian, hắn ta sẽ vì thể diện mà không ở lại Ấn Khê Tiểu Trúc ngang ngược nữa." Nàng dừng lại một chút, nói : "Thật ra ta cũng không yên tâm lắm về con, con chưa từng đến Nhạn Đãng, chỉ sợ ngay cả phương hướng cũng đoán không ra. Con có thể đi dọc đường hỏi thăm Thính Vũ sơn trang của Vệ trang chủ, xin hắn phái người hộ tống."Nhạc Như Tranh còn muốn nói tiếp, Giang Sơ Ảnh đã rũ tay áo xuống, ôm lấy cây đàn, nói : "Điều cần nói ta đã nói xong, nếu con còn ương bướng, chính là chống lại ta."Nhạc Như Tranh đứng thẳng người, nhìn bóng lưng cao gầy của Giang Sơ Ảnh, cố nhẫn nhịn, nói : "Đồ nhi không dám ngỗ ngược," Nàng ủ ê cúi đầu, chậm rãi đứng lên, nắm lấy Cô Phương kiếm bên hông, một mình ra khỏi rừng mai.Đêm đó, Nhạc Như Tranh lặng lẽ rời khỏi Ấn Khê Tiểu Trúc, thành Lư Châu đã vào giấc ngủ say, chỉ có ánh trăng trong trẻo lạnh lùng lan tỏa khắp rừng mai. Nàng đổi sang y phục dạ hành để tiện việc ẩn náu, hơi thở trầm lặng, tựa hồ như hòa làm một với trời đêm. Nhưng đôi mắt sáng rạng ngời rực rỡ, trong trẻo như ngọc của nàng vẫn còn lóe lên sự kiên định cố chấp.Từ Lư Châu đến Nhạn Đãng sơn, phải đi qua Thính Vũ sơn trang ở Hoàng sơn. Giang Sơ Ảnh và trang chủ Vệ Kình Thương vốn có mối quan hệ nhiều đời. Trước khi Nhạc Tranh rời đi, sư phụ đã dặn dò nàng ngàn vạn lần không được mạo hiểm đi đến Nhạn Đãng một mình. Nhạc Như Tranh vốn không muốn gây phiền toái cho người khác, nhưng lại sợ bị sư phụ mắng nên không thể làm gì khác hơn là đi nghe ngóng nơi ở Thính Vũ sơn trang ở dưới đỉnh Ngọc Bính trên đường đi đến Hoàng sơn.Sắc trời đã tối, bốn phía đều là núi cao sừng sững, gió lạnh vi vu. Như Tranh xiết chặt chiếc áo khoác, đang muốn đi dọc theo sơn đạo hướng về phía sơn trang thì nghe sau lưng có tiếng vó ngựa vang lên. Nàng xoay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên chừng mười năm mười sáu tuổi đang giơ roi ngựa, thúc giục nó bước lên thềm đá. Thiếu niên đó quần áo hoa lệ lộng lẫy, mặt mày phấn khởi, môi mỏng mím chặt, trông giống như đang cùng con ngựa kia tranh đấu."Công tử, không được! Ngài cưỡi như vậy sẽ khiến cho nó kiệt sức." Cách đó không xa, có một nam tử trạc tuổi hắn đuổi theo như bay, thở hồng hộc, mặt mày nóng rực.Thiếu niên đang cưỡi ngựa tức giận vung roi lên, con ngựa vốn không chịu nổi đường đá gập ghềnh, lại bị hắn lôi kéo, nó hí dài một tiếng, điên cuồng lao về phía trước. Nhạc Như Tranh thấy con ngựa kia vọt tới như điên, vội vàng né người, nhưng lại sợ con ngựa lao xuống núi, nàng liền phi thân lên, nắm thật chặt dây cương, dùng hết sức kéo nó lại. Con ngựa kia lại càng thêm nổi nóng, Nhạc Như Tranh ghìm chân xuống đất, hai cánh tay phát lực, kéo thớt ngựa trở lại trong lúc nó sắp lao ra khỏi núi.Thiếu niên phía sau bây giờ mới đuổi kịp, lập tức nhào lên thân ngựa, sắc mặc tái nhợt, dậm chân nói : "Công tử! Cậu hù chết tôi rồi, nếu không có vị tỷ tỷ này ra tay, chỉ sợ cậu đã rơi xuống núi."Thiếu niên mặc áo gấm trên lưng ngựa tuy mũi cũng trắng bệch, nhưng lại nhíu mày, quay phắt đầu lại, nói : "Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ không biết nhảy xuống sao, ta chỉ đang thử sức mình thôi, ai cần cô ta phí công vô ích chứ!"Nhạc Như Tranh bị dây cương mài bỏng cả tay, nghe hắn nói chuyện như vậy, nàng không khỏi cười nhạt một tiếng, buông lỏng tay, nói : "Tiểu công tử, ngươi đúng là lớn gan thật, nếu như vậy, chi bằng ngươi thử nhảy xuống sườn núi xem có chết không?"Thiếu niên lúng túng, trợn mắt nhìn nàng, nói : "Ngươi nghĩ ta ngu sao?" Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, cau mày một cái "Ngươi là ai? Làm gì bên ngoài sơn trang của chúng ta?"Nhạc Như Tranh ngẩn người, lại nghe thiếu niên đang bận rộn kia bảo : "Công tử đây chính là .... ""Ta là Vệ Hành, con trai của Vệ Kình Thương" Thiếu niên mặc áo gấm dứt khoát, không để người kia kịp nói hết.Trong lòng Nhạc Như Tranh sớm đã bất mãn với thái độ cao cao tại thượng này của hắn, giờ lại nghe hắn chính là thiếu gia của Thính Vũ sơn trang lại càng thêm tức giận, hóa ra người của Thính Vũ sơn trang cũng chỉ đến thế.Vệ Hành vốn cho rằng, bất kì ai nghe thấy tên mình cũng sẽ đều chấn động. Nào ngờ cô gái trước mặt này không những không cung kính, mà còn tỏ thái độ khinh thường. Hắn hừ một tiếng, nói với thiếu niên phía sau : "Tề Doãn, sơn trang của chúng ta phải tăng cường phòng bị, không thể để cho người ngoài tùy tiện ra vào."Tề Doãn "A" một tiếng, còn chưa kịp hiểu rõ ý của hắn, Nhạc Như Tranh đã đánh một chưởng vào lưng ngựa. Con ngựa đau điếng, hí một tiếng dài, lại điên cuồng lao về phía trước. Chỉ là ban nãy nó đã tốn nhiều sức, bây giờ tuy vẫn phát khùng lên mà chạy nhưng tốc độ đã chậm hơn. Tề Doãn lại liều mạng đuổi theo, kéo chặt dây cương không thả. Vệ Hành cắn răng, vừa hốt hoảng siết chặt cương, vừa không ngừng quay đầu lại nhìn."Nha đầu thối, đừng để ta gặp lại cô!" Âm thanh nghiếng răng nghiếng lợi của Vệ Hành từ xa truyền tớiNhạc Như Tranh cười gằn một tiếng, không thèm quay đầu lại, xoay người đi xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com