Lqmb I Ll Be There
<Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa>
Năm mười lăm tuổi, tôi vì một cái ngoái đầu mà ôm tương tư suốt ba năm cuối cấp. Năm mười tám tuổi lại vì một nụ cười từ bỏ cả ước mơ. Năm hai mươi hai tuổi, rời khỏi Thái Lan, theo chân một người đến nơi Seoul hoa lệ... Tất cả chỉ trong âm thầm. Rồi chẳng biết từ bao giờ, tôi từ một nhân viên văn phòng lại biến thành nghệ sĩ thổi Saxophone. Cũng chẳng rõ đã bao lâu, ghế đá cũ trước nhà người đó lại trở thành điểm đến quen thuộc của tôi mỗi khi đêm xuống. Đơn phương người đó tính đến nay cũng đã bảy năm, đồng nghĩa với việc căn bệnh tôi mang trong người cũng cùng thời gian không được chữa trị. Có đôi lúc tôi đau đến không thể thở nổi, từng chiếc rễ vô tình lại như đang cố vươn dài cắm sâu vào buồng phổi, bóp chặt lấy nó để cảnh báo tôi mỗi khi nhìn thấy người đó vui vẻ bên ai. Những lần như thế, tôi lại nôn ra vô số cánh hoa xinh đẹp trong đau đớn, cơ thể tê liệt, thống khổ như một lần chết đi rồi lại từ cõi chết trở về chỉ vì lòng còn vương vấn một bóng hình. Bảy năm... Đúng là một kì tích. Bảy năm qua cho dù đau đớn, tôi vẫn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó người sẽ nhận ra tôi. Bởi vì tôi không muốn chết bên những cánh hoa nhuốm đầy máu đỏ, lại càng ngàn vạn lần không muốn quên đi người đó để đổi lại một cuộc đời mới cho mình. Người ta nói, yêu đơn phương rất ít khi được thành đôi. Tôi đã sớm hiểu và chấp nhận. Vì vậy mà bảy năm qua chưa một lần bày tỏ, chỉ dám ở phía sau âm thầm mang tất cả gửi gắm vào tiếng Saxophone. Cuộc sống của tôi vốn dĩ lặng lẽ như thế. Cũng chẳng biết bao giờ những cánh hoa kia sẽ mang sinh mệnh của kẻ cô đơn này rời đi mãi mãi. Chưa từng có ai chống chịu được bảy năm, cũng chính vì thế mà tôi luôn xem cuộc đời mình là một kì tích. Cho đến một ngày... Tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đứng nơi ban công hướng mắt về tôi. Đêm nay sương lạnh, đôi mắt người đó lại khiến cảnh vật thêm phần hiu quạnh. Thật muốn bước đến, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé ấy. Thật muốn dùng cả đời này để che chở cho em. Người ấy đâu rồi? Rời khỏi ban công. Em bước đến nhìn tôi thật lâu. Đừng nhìn tôi như thế, tiếng Saxophone sắp lạc đi rồi. Tôi không thể giữ mình bình tĩnh, trước đôi mắt còn sáng hơn cả sao trời của em. Trái tim tôi phút chốc lại hẫng đi một nhịp. ... "Anh là người đêm nào cũng ở đây thổi Saxophone?" _ Markky - "Ừm, chính là tôi." _ Kimsensei "Tiếng Saxophone của anh rất hay." _ Markky - "...Cảm ơn em." _ Kimsensei "Anh là vì một người nên mới ở đây đúng không?" _ Markky - "Tại sao...tại sao em lại biết?" _ Kimsensei "Chào anh. Tôi rất hân hạnh được là người anh yêu duy nhất trong cuộc đời này. Thật trùng hợp...vừa hay tôi cũng thích anh..." _ Markky ... Bảy năm cho một nụ cười,
Cả đời cho một câu chuyện tình trọn vẹn. Hanahaki...
___
Hôm nay là mùng 2 Tết,tuy đã muộn rồi nhưng tui vẫn chúc mọi người năm mới nhiều sức khỏe,hạnh phúc và luôn gặp nhiều may mắn nhé
Năm mười lăm tuổi, tôi vì một cái ngoái đầu mà ôm tương tư suốt ba năm cuối cấp. Năm mười tám tuổi lại vì một nụ cười từ bỏ cả ước mơ. Năm hai mươi hai tuổi, rời khỏi Thái Lan, theo chân một người đến nơi Seoul hoa lệ... Tất cả chỉ trong âm thầm. Rồi chẳng biết từ bao giờ, tôi từ một nhân viên văn phòng lại biến thành nghệ sĩ thổi Saxophone. Cũng chẳng rõ đã bao lâu, ghế đá cũ trước nhà người đó lại trở thành điểm đến quen thuộc của tôi mỗi khi đêm xuống. Đơn phương người đó tính đến nay cũng đã bảy năm, đồng nghĩa với việc căn bệnh tôi mang trong người cũng cùng thời gian không được chữa trị. Có đôi lúc tôi đau đến không thể thở nổi, từng chiếc rễ vô tình lại như đang cố vươn dài cắm sâu vào buồng phổi, bóp chặt lấy nó để cảnh báo tôi mỗi khi nhìn thấy người đó vui vẻ bên ai. Những lần như thế, tôi lại nôn ra vô số cánh hoa xinh đẹp trong đau đớn, cơ thể tê liệt, thống khổ như một lần chết đi rồi lại từ cõi chết trở về chỉ vì lòng còn vương vấn một bóng hình. Bảy năm... Đúng là một kì tích. Bảy năm qua cho dù đau đớn, tôi vẫn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó người sẽ nhận ra tôi. Bởi vì tôi không muốn chết bên những cánh hoa nhuốm đầy máu đỏ, lại càng ngàn vạn lần không muốn quên đi người đó để đổi lại một cuộc đời mới cho mình. Người ta nói, yêu đơn phương rất ít khi được thành đôi. Tôi đã sớm hiểu và chấp nhận. Vì vậy mà bảy năm qua chưa một lần bày tỏ, chỉ dám ở phía sau âm thầm mang tất cả gửi gắm vào tiếng Saxophone. Cuộc sống của tôi vốn dĩ lặng lẽ như thế. Cũng chẳng biết bao giờ những cánh hoa kia sẽ mang sinh mệnh của kẻ cô đơn này rời đi mãi mãi. Chưa từng có ai chống chịu được bảy năm, cũng chính vì thế mà tôi luôn xem cuộc đời mình là một kì tích. Cho đến một ngày... Tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đứng nơi ban công hướng mắt về tôi. Đêm nay sương lạnh, đôi mắt người đó lại khiến cảnh vật thêm phần hiu quạnh. Thật muốn bước đến, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé ấy. Thật muốn dùng cả đời này để che chở cho em. Người ấy đâu rồi? Rời khỏi ban công. Em bước đến nhìn tôi thật lâu. Đừng nhìn tôi như thế, tiếng Saxophone sắp lạc đi rồi. Tôi không thể giữ mình bình tĩnh, trước đôi mắt còn sáng hơn cả sao trời của em. Trái tim tôi phút chốc lại hẫng đi một nhịp. ... "Anh là người đêm nào cũng ở đây thổi Saxophone?" _ Markky - "Ừm, chính là tôi." _ Kimsensei "Tiếng Saxophone của anh rất hay." _ Markky - "...Cảm ơn em." _ Kimsensei "Anh là vì một người nên mới ở đây đúng không?" _ Markky - "Tại sao...tại sao em lại biết?" _ Kimsensei "Chào anh. Tôi rất hân hạnh được là người anh yêu duy nhất trong cuộc đời này. Thật trùng hợp...vừa hay tôi cũng thích anh..." _ Markky ... Bảy năm cho một nụ cười,
Cả đời cho một câu chuyện tình trọn vẹn. Hanahaki...
___
Hôm nay là mùng 2 Tết,tuy đã muộn rồi nhưng tui vẫn chúc mọi người năm mới nhiều sức khỏe,hạnh phúc và luôn gặp nhiều may mắn nhé
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com