Lovely Magic Nagumo X Reader
Tôi gặp anh năm tôi mười lăm, anh cũng vậy. Anh mất mười năm đơn phương cô ấy, tôi mất mười năm ngóng trông anh.
Tôi và anh chẳng là gì của nhau cả. Đến tư cách để ghen cũng không có. Cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở chữ... bạn!
Bạn đọc thân mến, các bạn có thể không tin. Tôi cũng không mong gì các bạn tin vào câu chuyện của tôi, càng không đợi ngày các bạn hiểu.
Xin cứ coi như đang nghe một câu chuyện giả tưởng đi...
°♡°
Ba đứa quyết định hỏa táng cho cô. Tsuki của họ từng bảo rằng: "Nếu thật sự chết, chẳng phải biển là nơi tuyệt nhất để yên nghỉ sao? Đến lúc đấy sẽ không thấy cô đơn nữa"
Mỗi đứa cầm một nắm tro trong tay, trải đều xuống mặt nước xanh ngắt màu ngọc. Đến tận khi hết hũ cốt cũng không ai nói gì. Vì sao lại chết nhỉ? Chẳng ai biết vì sao cô chọn rời bỏ họ, chỉ biết là cả ba đứa đồng loạt nhận được một tín nhắn vào lúc mười hai giờ rưỡi đêm. Chẳng đứa nào buồn đọc cả, tụi nó không biết bản thân đã lỡ phải sai lầm gì.
Nagumo về đến nhà, ngồi phịch xuống xuống chiếc sô pha bọc đệm. Không biết thốt lên lời gì cho phải lẽ. Căn hộ trống trãi, có chút lạnh lẽo. Nếu là bình thường, cô có lẽ đang ở đây nấu cho hắn vài món ăn nhanh cho qua bữa... nấu rất ngon. Không, xin bạn đừng hiểu lầm nhé, người yêu? -đến cả chữ yêu cũng chẳng dám thốt ra trước mặt- đó chỉ là chút quan tâm "bạn bè" dành cho nhau. Ừ... chỉ là bạn thôi.
-----
Akao cùng Uzuki trở lại căn trọ nhỏ hai đứa mới thuê một năm trước. Yêu rõ lâu rồi mà mới cưới có gần đầy năm chứ nhiêu. Hai đứa về nhà tắm rửa, ăn cơm rồi ngồi xem ti vi. Khổ thân, Akira cũng lắm lúc phải sang phụ nhà cho người cô hậu đậu của mình, cô giết người thì hay lắm chứ giặt đồ, khâu vá lại vụng về thôi rồi cơ.
Uzuki mở cái latop dành dụm lắm mới mua mua được lên, đọc tài liệu sếp gửi. Cậu ta xin được vào một công ty làm bên ban nhân sự nên cũng bận bịu. Vừa mở ra là một loạt tin nhắn gửi từ một tài khoản lạ, không rõ là ai.
Cậu tò mò mở thử một cái, một lời nhắn kì lạ hiện ra.
Thân gửi, Akao Rion
10 năm, 120 tháng, 3650 ngày... Bạn thân mến, cảm ơn vì tất cả Kí tên
...
Uzuki thấy lạ, chẳng biết người gửi là ai, nội dung của mỗi tin nhắn lại một khác. Đều là đường liên kết dẫn đến một nền tảng light novel, đều cùng một tài khoản sáng tác.
"Rion, lại đây!" Cậu kéo nhẹ Rion lại nhìn vào màn hình vi tính, hỏi:
"Anh nhận được mấy tin nhắn gửi cho Rion. Bạn của Rion hả?"
"Không, em có quen đứa nào qua mail đâu mà gửi" hai đứa im lặng hồi lâu, chợt hiểu ra gì đó.
"Nếu thật sự được chọn, mình sẽ không chọn làm sát thủ đâu"
" Thế chứ mày muốn làm gì?"
" Một nhà văn chẳng hạn!"
Dường như có dòng điện xẹt qua, hai đứa nhanh nhảu tải ứng dụng về. Chết tiệt, đọc tốn phí cơ đấy. Một danh sách gồm năm câu chuyện khác nhau, đánh số chương thành hàng dài lê thê. Hai đứa gõ thử vào một cái bìa trông có vẻ bắt mắt.
Chương một : Trăng khuyết
Bằng một mị lực mãnh mẽ nào đấy, cả hai đọc say mê đến tận nửa đêm vẫn không ngừng được. Càng đọc, Akao cùng thấy có gì đó không đúng.
Ta thấy được trong mắt chàng, chẳng có hình bóng của ta, chỉ có cô ấy - người con gái mạnh mẽ, xinh đẹp và rực rỡ như ánh mặt trời. Còn ta - kẻ bệnh tật vô dụng - chẳng thể giúp gì cho chàng. Giống như một con bọ sắp chết muốn vươn tay chạm đến tầng mây.
Nàng sẽ chết, vào năm hai mươi lăm tuổi nàng sẽ chết. Và rồi chẳng còn ai nhớ đến nàng nữa, người ta chỉ nhớ đến một công chúa xinh đẹp và yểu mệnh chứ chẳng nhớ nhung gì tới nàng. Người ta không biết, nàng công chúa ấy cũng là một thiếu nữ, ngây thơ và tràn đầy hoài bão.
Không ổn, Kei và Rion lia mắt nhìn nhau trong đêm tối. Ánh sáng xanh trên màn hình máy tính hắt lên đôi mắt thâm quầnng của cả hai. Thật sự quá giống. Rion vội vàng nhấc điện thoại gọi cho Sakamoto, có lẽ cả hai đứa đều có chung suy nghĩ.
Ở đầu giây kia, Sakamoto cũng vừa đọc xong câu chuyện đầu tiên, liền nhận được cuộc gọi của Akao. Cả hai chỉ kịp thốt lên một từ, một cái tên thân thuộc.
"Tsukuyomi!"
------
Nagumo nhận được điện thoại của hai đứa bạn, lúc này anh đang gục đầu xuống ghế sô pha. Gần đến mười hai giờ, hắn ngồi ì trên ghế hơn bốn tiếng đồng hồ không nhúc nhích. Có gì đó trong trái tim hắn đang nhen nhóm, cảm giác đau buốt, nhức nhói hành hạ hắn. Chưa bao giờ Nagumo cảm thấy tệ hôm nay, chưa bao giờ. Tiếng nhạc chuông cũng không làm hắn tỉnh khỏi cơn mơ màng. Thế rồi, nó dừng lại, căn phòng trở nên im ắng, tối đen như mực. Điện thoại hắn bật thông báo, là Sakamoto gửi.
"Mày nhận được tin nhắn mà phải không" Nagumo mệt mỏi trả lời:
"Ừ" Vài phút trôi qua.
"Mày đọc chưa?"
"Hả, đọc cái gì?"
Hắn hoang mang, trong đầu đặt ra hàng ngàn câu hỏi.
"Mở mail mày lên"
Hắn mở mail ra theo như lời thằng bạn chỉ. Chỉ có tin nhắn của thằng nhóc bên khoa tình báo, không còn gì hơn.
" Mở rồi, có thấy gì đâu"
"... có cái tin nhắn nào gửi vào đúng mười hai giờ rưỡi đêm qua không?"
"Hình như... có"
"Mở lên xem đi"
Hắn nhấp vào màn hình di động, tay nhấp vào đường liên kết. Nó dẫn hắn đến ứng dụng đọc light novel ngày trước cô rủ hắn tải xuống. Là thông báo của một tài khoản, chắc là tác giả thông báo tạm ngừng.
...Gửi anh... Nagumo Yoichi!
Nhưng dòng cuối của thông báo khiến mặt hắn khờ ra. Không biết nên nói gì. Cô gái này là ai? Tại sao lại biết tên anh. Họ đã gặp nhau rồi cơ à? Khi nào vậy? Hắn chụp màn hình điện thoại, gửi cho thằng bạn.
" Mày thật sự không nhận ra thật đấy à?" Sakamoto nhắn một câu coi vẻ không liên quan lắm. Nagumo không rõ ý của bạn hắn là ý. Nhận ra? Nhận ra gì chứ?
"Mày ngu vãi Nagumo ạ. Tao cũng đến chịu mày"
Ngồi ngẫm lại, anh vẫn không hiểu Saka muốn nói cái gì. Lần này, chuông điện thoại lại reo lên. Akao gọi hắn, vừa bật máy đã nghe một tràng chửi dài:
"Mày ngu vừa phải thôi Nagumo ạ. Tao đéo hiểu là nó thích mày kiểu gì đấy. Tổ cha nhà mày hơn mười năm rồi bộ không nhận ra thật đấy à, nó thích mày đó thằng ngu. Tsukuyomi thích mày"
Thích à? Không thể nào đâu. Vì hắn vốn dĩ
... đâu có xứng...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com