Love Syndrome Quyen 5
"Tại sao em bé luôn ngủ vậy ạ?" Salmon tò mò hỏi."Em bé vẫn còn nhỏ và cần ngủ nhiều. Bằng cách này sẽ giúp em bé phát triển nhanh chóng" Pim giải thích cho con trai cô hiểu."Vậy phải để em đi được thì em mới chơi với Salmon phải không ạ?" Salmon nghiêng đầu hỏi lại."Đúng vậy" Itt trả lời.Salmon tóm lấy chân của Nong và quấn chúng quanh người cậu bé. Salmon bắt đầu hỏi về Nong Aob, Pim và Itt đều thay phiên nhau trả lời.Mẹ nghĩ tốt nhất là con nên đi tắm và thay quần áo trước rồi đánh thức bố dậy. Chú Day sẽ mua bữa sáng cho chúng ta" Pim nói trước khi bế Salmon quay về phòng đánh thức Frank dậy.Về phần Itt, khi thấy Nong Aob đang ngủ, cậu đi xem máy tiệt trùng bình sữa nơi cậu đã đun sôi nước để khử trùng bình sữa tối qua. Khi thấy nó đã được khử trùng xong, Itt cũng thu dọn lại bình sữa cùng với chế phẩm sữa mẹ đông lạnh. Đi xuống chuẩn bị cho bữa ăn tiếp theo của Nong Aob. Trong thời gian này, Day đã mua đồ ăn về, anh thấy Nong Aob đang ngủ trên nệm nên đi tìm người yêu."Mày mua gì ăn vậy?" Itt hỏi rồi bước ra khỏi bếp."Nhiều chuyện, tao nghe mày nói muốn ăn cơm thịt lợn nên tao mua cho mày rồi đâym Mày có muốn ăn bây giờ không?" Day hỏi."Tao muốn. Mày có mua gì cho P'Pim không?"Tao mua rồi, tao để trong bếp để ai muốn ăn gì thì lấy ăn" Day trả lời trước khi vào bếp. Anh lấy món cơm thịt lợn mà Itt muốn, bày ra đĩa cho người mình yêu.Itt nhìn thấy điều này và không thể không mỉm cười."Sao mày lại cười?" Day hỏi khi thấy Itt mỉm cười."Tao vui thì tao cười thôi" Itt trả lời Day với một nụ cười nhẹ. "Vào ăn cùng tao đi, con còn đang ngủ mà" Itt nói trước khi ngồi xuống ăn cùng Day.Ngay sau đó gia đình Pim cũng xuống ăn."Oa..." Tiếng khóc của Nong Aob vang lên khiến Day và Itt dừng lại việc ăn.Itt định đứng dậy ra xem thế nào nhưng Day đã nắm lấy cánh tay cậu trước."Ăn xong phần của mày đã, để tao đi xem con cho" Day nói, vì Day đã ăn hết đồ ăn rồi, còn Itt vẫn chưa ăn hết nên bận nói chuyện với cháu trai.Itt do dự một chút, bởi vì cậu cũng muốn xem con mình thế nào rồi, làm sao lại khóc."Mày không tin tưởng tao à?" Day giả vờ hỏi lại.Itt lập tức lắc đầu."Tao tin tưởng mày, còn giờ thì xem con nó thế nào đi" Itt vừa nói vừa đẩy Day ra ngoài.Nhưng Day đi rửa tay trước rồi mới nhanh chóng ra xem con.Nong Aob đã dậy và đang khóc to, đôi mắt của bé con chuyển động như đang tìm kiếm ai đó."Con tỉnh rồi sao?" Day nhẹ nhàng nói. Sau đó cậu bé đến ngồi trong cũi cạnh Nong Aob.Day nhìn vào tã của Nong Aob thì phát hiện nó bị bẩn. Vì thế anh phải đi chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cho con trai mình."Con làm sao mà khóc vậy?" Itt hỏi khi đang đứng ở cửa bếp.Day quay lại nhìn xem âm thanh phát ra từ đâu."Để tao làm là được rồi, mày ăn hết đồ ăn đi. Còn có, nho trong tủ lạnh" Day trả lời trước khi lấy những thứ cần thiết để tắm cho em bé.Bàn tay cầm súng hoặc dao giờ đây cầm một miếng bông gòn nhúng vào nước để lau chùi mông cho con. Day cố gắng giữ cho lực ở bàn tay mình nhẹ hơn bao giờ hết để tránh làm đau làn da mỏng manh của con."Ah... ah.." Nong Aob hét lên, nhưng giọng bé con lại không giống như muốn khóc.Pim rời khỏi bếp để xem có thể giúp được gì cho Day không. Nhưng đến khi ra đến rồi thì Pim không khỏi bật cười trước biểu cảm của Day. Bởi cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nhìn thấy hình ảnh đó."Lau khô mông cho con đi, Day" Pim trêu rồi đến giúp Day hoàn thành việc thay tã cho bé con, kiểm tra lại cho đến khi bé con được cảm thấy thoải mái.Day mặc tã và quần áo mới cho con trai.
"Đến giờ uống sữa rồi, em đã chuẩn bị sữa cho thằng bé chưa?" Pim hỏi."Vừa rồi lúc chúng ta nói chuyện thì Itt đã chuẩn bị sữa rồi" Day đáp."Có thể nói Itt đã trở thành một người cẩn thận hơn" Pim mỉm cười nói."P'Pim! Em nghe thấy đó nha" Itt bên trong bếp rít lên khiến Pim bên ngoài này cười khúc khích.Cậu đã ăn no và đang chuẩn bị sữa cho Nong Aob. Khi đã sẵn sàng, cậu ra ngoài gặp Day, người đang ngồi cùng Nong Aob trong cũi."Chào Nong Aob. Con vẫn chưa muốn ngủ vì chưa được uống sữa phải không?" Itt mỉm cười nói với con trai bằng giọng ngọt ngào khiến Pim cười nhẹ."Chị lại cười cái gì thế?!" Itt hét lên, không hề nghiêm túc, với vẻ mặt xấu hổ."Chị không nghĩ chị sẽ nghe thấy em nói chuyện ngọt ngào trước mặt vậy đâu" Pim mỉm cười nói."Ồ, vậy là chị muốn em mắng con trai em à? Ngay cả Day cũng giảm bớt cái khí lạnh quanh người nó đó, nó đã trở thành một người bố tốt" Itt mỉm cười nói với chị gái mình."Tao chỉ có tình cảm với vợ con và gia đình mình" Day trả lời khiến Itt lại xấu hổ."Gear là em rể của mày và cũng là thành viên trong gia đình. Nhưng với nó, mày vẫn ở chế độ ngang ngược lắm. Mày không nghĩ đến việc sẽ đối xử ngọt ngào với nó sao?" Itt nhe răng cười hỏi đùa.Day khẽ thở dài với lời trêu chọc của người yêu."Đá nó ra khỏi chữ gia đình đi" Day trả lời khiến Itt cười thích thú trước khi nhìn cậu con trai đang nằm bất động trên giường."Này, chết tiệt, nhìn này, tao nghĩ có lẽ thằng bé đang nghe chúng ta nói chuyện. Con có nghe được giọng nói của bố không" Itt lại quay sang nói ngọt ngào với con trai. Sau đó cậu cho con trai uống sữa. Nong Aob lập tức há miệng và nhận lấy.Sau đó Day đứng dậy bỏ túi rác đựng tã và bông lau vào thùng rác riêng rồi vào bếp dọn dẹp và nhìn mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp, Pim ngồi cười vì cô vui khi gia đình em trai mình hạnh phúc."Chú Itt, Salmon có thể cho em uống sữa không?" Salmon đã ăn no rồi cùng bố chạy ra khỏi bếp."Lại đây" Itt trả lời rồi để Salmon cho Nong Aob uống sữa ngoài việc luôn miệng bảo em trai trò chuyện không ngừng nghỉ. Nong Aob dường như cũng liên tục nghe thấy giọng nói đó.................2 tuần trôi qua.Day và Itt cùng nhau chăm sóc con trai nhưng Itt chủ yếu dành cả ngày cho đứa bé. Bởi vì thỉnh thoảng Day phải đi xem cửa hàng, ban đêm thì anh sẽ thay ca với cậu. Thật tốt khi Pim vẫn ở nhà, giúp chăm sóc bé Aob. Còn hai tuần nữa Pim và gia đình sẽ bay về Mỹ, nhiều khuôn bơm sữa đông lạnh được cung cấp. May mắn thay, tủ đông Day mua đã được chuẩn bị sẵn để trữ sữa trong vài tháng.Itt có vẻ hơi mệt vì cậu cố gắng tự làm mọi việc, như giặt tã, giặt quần áo của con, khử trùng bình sữa và những việc khác cho Nong Aob, nhưng cậu vẫn ăn uống và chăm sóc bản thân đúng giờ bởi vì Day luôn phía sau nhắc nhở rằng nếu Itt không quan tâm đến bản thân mình trước tiên thì có lẽ cậu sẽ không thể nuôi dạy con trai mình được.Thỉnh thoảng họ hàng cũng đến thăm cháu và bố mẹ cũng vậy. Itt và Day thật may mắn khi được cả gia đình giúp đỡ để đưa ra lời khuyên về những điều họ chưa biết hoặc chưa nghĩ đến. Có thể nói, Nong Aob chắc chắn sẽ trưởng thành trong sự quan tâm, lo lắng của gia đình. Ngay cả khi người thân đến khuyên nhủ, cũng không ai ép Day và Itt phải làm theo lời họ. Họ để cả hai tự đưa ra quyết định liên quan đến con trai mình. Họ chỉ đưa ra những kinh nghiệm với những gì họ đã trải qua.Bạn bè và các em của Day cũng thường xuyên đến thăm cháu trai, đặc biệt là Nick, người luôn đến thăm cháu mỗi tối. Có những ngày cậu đến ở với Itt cả ngày, điều đó có khiến cậu không cảm thấy quá cô đơn hay mệt mỏi. Vì có rất nhiều người đến giúp nuôi đỡ."Itt, bố nói sẽ mang Saimai về nhà" Day nói khi anh đã kết thúc cuộc gọi của bố.Hôm nay Day không đi làm nên ở nhà giúp chăm sóc con."Tao thực sự nhớ Saimai, Tao không biết là nó có nhớ ra tao không nữa" Itt nói đùa.Day gặp được Saimai khi ghé thăm cửa hàng vì mẹ anh luôn đưa anh đến gặp nó."Nó luôn nhớ mày" Day khẽ đáp.Hôm nay, gia đình Pim không có nhà vì Pim muốn ra ngoài mua đồ để chuẩn bị mang về Mỹ. Sau đó Day để Frank lấy xe rồi anh ấy đưa Pim và Salmon ra ngoài.Bây giờ Nong Aob vẫn đang ngủ trên giường trong cũi, Day bật TV với âm thanh nhỏ và ngồi trên ghế sofa. Itt bước tới chỗ Day, rồi ngồi cạnh và tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Day.Day giơ tay ôm lấy Itt."Mày có mệt không?" Day nhỏ giọng hỏi."Một chút thôi nhưng tao đang bắt đầu quen rồi. Điều tốt là Nong Aob rất dễ chăm, thằng bé cũng không hay khóc nữa" Itt trả lời rồi khẽ mỉm cười với anh người yêu."Mệt nhưng vui?" Day hỏi tiếp."Ồ đúng, đúng là rất hạnh phúc. Đôi khi tao nghĩ về bản thân mình và bây giờ tao thực sự có thể nuôi dạy một đứa bé" Itt cười nói."Mày đã làm rất tốt, Itt. So với sự nghịch ngợm, mày không còn cư xử như trước nữa. Bây giờ mày đã thay đổi rất nhiều, không còn người tinh nghịch không coi trọng công việc của mình nữa, kẻ ngu ngốc và hư hỏng không còn tồn tại nữa. Bây giờ chỉ có một người tận tâm vì con, học hỏi mọi điều cho con" Lời khen ngợi từ tận trái tim Day khiến Itt không khỏi cười thật tươi với anh.Anh đã luôn đồng hành cùng Itt nhiều năm, trải qua mọi câu chuyện, nhiều biến cố cũng như chứng kiến từng sự thay đổi, trưởng thành của người mình yêu.Anh rất tự hào về Itt.Nhìn Day từ góc độ này, Itt mỉm cười khi nghe những gì người yêu nói về mình. Và cậu cảm thấy trái tim mình rung động với những gì mình nghe được."Mày cũng vậy. Trong những vấn đề cần sự nghiêm túc, sự siêng năng của mày vẫn như cũ. Nhưng điều đã thay đổi là từ một người từng cứng rắn, tàn bạo và lạnh lùng với mọi thứ và mọi người ngoại trừ em trai mình, có vẻ như đã giảm đi rất nhiều. Mày đã trở nên tử tế hơn, phá bỏ những bức tường cao đó của chính mình và cởi mở hơn với người khác cũng như sẵn sàng tin tưởng người khác hơn" Itt mỉm cười nói.Day khẽ hôn xuống đỉnh đầu Itt đầy yêu thương."Đó là vì tao được gặp mày" Day nói với giọng nghiêm túc.Lời này của người yêu khiến Itt nóng bừng mặt. Tim cậu đập thình thịch chỉ vì những lời nói tưởng chừng là đơn giản của người yêu."Tương tự, nếu không tìm được mày, tao cũng đã không thay đổi đến thế này" Itt mỉm cười nói trước khi bắt đầu kể về Nong Aob cho đến khi bố mẹ cậu đến.Day và Itt đi ra mở cửa.Vừa bước xuống xe, Saimai chạy thẳng về phía Itt, ngửi chân cậu và phát ra âm thanh khao khát nhớ thương trong cổ họng. Itt ngay lập tức cúi xuống vuốt ve Saimai."Tao có mùi rất thơm phải không Saimai?" Itt mỉm cười nói.Saimai liên tục nhảy vào Itt, vung đuôi qua lại cho đến khi Itt sợ mình sẽ ngã."Đưa nó đi tắm đi, nó phải sạch sẽ và thơm tho rồi mới được gặp em nó" Người bố nói lại khiến Itt và Day mỉm cười.Saimai chạy đi chạy lại giữa Day và Itt."Nong Aob đâu rồi?" Mẹ Itt hỏi."Thằng bé đang ngủ mẹ ạ. Một lát nữa sẽ thức dậy để uống một ít sữa. Bố và mẹ vào nhà trước đi" Itt nói lại.Về phần cậu và Day, họ dành sự chú ý Saimai trước. Itt đỡ lấy mặt Saimai, trong khi đuôi Saimai vẫn vẫy vẫy vui sướng."Saimai, bây giờ Saimai có một em trai. Saimai phải tử tế với em trai mình, mày biết không? Đừng làm em sợ" Itt nói. Cậu không biết liệu Saimai có hiểu được điều mình nói hay không.Saimai nghiêng đầu từ bên này sang bên kia như thể đang bối rối cũng như cố gắng để hiểu những gì cậu nói khiến Day và Itt bật cười."Được rồi, tao sẽ đưa mày đi gặp em trai mày. Day, mày có giữ Saimai được không?" Itt quay sang nói chuyện với người yêu.Saimai đang đeo vòng cổ nên Day nắm lấy dây xích và dẫn Saimai vào nhà. Khi đeo vòng cổ, Saimai có vẻ điềm tĩnh hơn, Itt đi vào rửa tay và lau khô áo. Không phải cậu ghét Saimai mà là đang tránh những vi khuẩn bên ngoài môi trường dính lên người Saimai để đảm bảo không có gì khiến Nong Aob phát ốm. Bởi vì Nong Aob vẫn còn rất nhỏ, cũng như kháng thể cũng rất kém."Mẹ bế Nong Aob lại đây cho con với, con muốn Saimai nhìn thấy thằng bé" Itt nói mẹ cậu."Con nhìn xem, em bé khác vừa tỉnh là khóc còn Nong Aob lúc tỉnh dậy lại không khóc tí nào" Mẹ Itt cười nói rồi từ từ bế Nong Aob lên đưa cho Itt bế. Sau đó Itt bước tới và ngồi xuống ghế sofa.Saimai cảm nhận được sinh vật nhỏ bé trong vòng tay của Itt liền ngồi dậy, sau đó cổ họng nó phát ra một âm thanh nhưng không hề giống âm thanh như tiếng sủa. Có vẻ như Saimai có thể biết được một chút."Ngồi yên, không được vồ đến" Day nghiêm túc nói."Saimai, đây là em trai của Saimai. Tên em ấy là Nong Aob" Itt mỉm cười giới thiệu.Day từ từ dẫn Saimai về phía Itt.Saimai dùng mũi ngửi tấm vải quấn quanh người Nong Aob. Itt hơi nghiêng người Nong Aob để cho Saimai nhìn rõ. Chú chó trắng kinh ngạc nhìn sinh vật nhỏ được quấn trong chăn, liên tục nhìn vào mặt Itt rồi nhùn vào bọc chăn nhỏ.Day nhẹ nhàng xoa đầu và lưng Saimai. Saimai áp mũi vào bọc chăn, không quá mạnh."Gâu"Điều này khiến Nong Aob có chút sợ hãi nhưng bé con lại không khóc, bảo bối nhỏ ngoan ngoãn nhẹ lay lay cơ thể nhỏ bé của nó."Nhỏ tiếng xuống nào Saimai, em sẽ sợ" Itt nói với Saimai bằng giọng nhẹ nhàng, không hề mắng mỏ hay gì cả.Sau đó Saimai dụi mình vào chăn mà không sủa để không làm Nong Aob sợ hãi."Nhìn xem, Saimai cũng tốt với thằng bé" Itt mỉm cười nói với Saimai.Mọi người đều mỉm cười hài lòng với thái độ của Saimai đối với Nong Aob.
"Đến giờ uống sữa rồi, em đã chuẩn bị sữa cho thằng bé chưa?" Pim hỏi."Vừa rồi lúc chúng ta nói chuyện thì Itt đã chuẩn bị sữa rồi" Day đáp."Có thể nói Itt đã trở thành một người cẩn thận hơn" Pim mỉm cười nói."P'Pim! Em nghe thấy đó nha" Itt bên trong bếp rít lên khiến Pim bên ngoài này cười khúc khích.Cậu đã ăn no và đang chuẩn bị sữa cho Nong Aob. Khi đã sẵn sàng, cậu ra ngoài gặp Day, người đang ngồi cùng Nong Aob trong cũi."Chào Nong Aob. Con vẫn chưa muốn ngủ vì chưa được uống sữa phải không?" Itt mỉm cười nói với con trai bằng giọng ngọt ngào khiến Pim cười nhẹ."Chị lại cười cái gì thế?!" Itt hét lên, không hề nghiêm túc, với vẻ mặt xấu hổ."Chị không nghĩ chị sẽ nghe thấy em nói chuyện ngọt ngào trước mặt vậy đâu" Pim mỉm cười nói."Ồ, vậy là chị muốn em mắng con trai em à? Ngay cả Day cũng giảm bớt cái khí lạnh quanh người nó đó, nó đã trở thành một người bố tốt" Itt mỉm cười nói với chị gái mình."Tao chỉ có tình cảm với vợ con và gia đình mình" Day trả lời khiến Itt lại xấu hổ."Gear là em rể của mày và cũng là thành viên trong gia đình. Nhưng với nó, mày vẫn ở chế độ ngang ngược lắm. Mày không nghĩ đến việc sẽ đối xử ngọt ngào với nó sao?" Itt nhe răng cười hỏi đùa.Day khẽ thở dài với lời trêu chọc của người yêu."Đá nó ra khỏi chữ gia đình đi" Day trả lời khiến Itt cười thích thú trước khi nhìn cậu con trai đang nằm bất động trên giường."Này, chết tiệt, nhìn này, tao nghĩ có lẽ thằng bé đang nghe chúng ta nói chuyện. Con có nghe được giọng nói của bố không" Itt lại quay sang nói ngọt ngào với con trai. Sau đó cậu cho con trai uống sữa. Nong Aob lập tức há miệng và nhận lấy.Sau đó Day đứng dậy bỏ túi rác đựng tã và bông lau vào thùng rác riêng rồi vào bếp dọn dẹp và nhìn mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp, Pim ngồi cười vì cô vui khi gia đình em trai mình hạnh phúc."Chú Itt, Salmon có thể cho em uống sữa không?" Salmon đã ăn no rồi cùng bố chạy ra khỏi bếp."Lại đây" Itt trả lời rồi để Salmon cho Nong Aob uống sữa ngoài việc luôn miệng bảo em trai trò chuyện không ngừng nghỉ. Nong Aob dường như cũng liên tục nghe thấy giọng nói đó.................2 tuần trôi qua.Day và Itt cùng nhau chăm sóc con trai nhưng Itt chủ yếu dành cả ngày cho đứa bé. Bởi vì thỉnh thoảng Day phải đi xem cửa hàng, ban đêm thì anh sẽ thay ca với cậu. Thật tốt khi Pim vẫn ở nhà, giúp chăm sóc bé Aob. Còn hai tuần nữa Pim và gia đình sẽ bay về Mỹ, nhiều khuôn bơm sữa đông lạnh được cung cấp. May mắn thay, tủ đông Day mua đã được chuẩn bị sẵn để trữ sữa trong vài tháng.Itt có vẻ hơi mệt vì cậu cố gắng tự làm mọi việc, như giặt tã, giặt quần áo của con, khử trùng bình sữa và những việc khác cho Nong Aob, nhưng cậu vẫn ăn uống và chăm sóc bản thân đúng giờ bởi vì Day luôn phía sau nhắc nhở rằng nếu Itt không quan tâm đến bản thân mình trước tiên thì có lẽ cậu sẽ không thể nuôi dạy con trai mình được.Thỉnh thoảng họ hàng cũng đến thăm cháu và bố mẹ cũng vậy. Itt và Day thật may mắn khi được cả gia đình giúp đỡ để đưa ra lời khuyên về những điều họ chưa biết hoặc chưa nghĩ đến. Có thể nói, Nong Aob chắc chắn sẽ trưởng thành trong sự quan tâm, lo lắng của gia đình. Ngay cả khi người thân đến khuyên nhủ, cũng không ai ép Day và Itt phải làm theo lời họ. Họ để cả hai tự đưa ra quyết định liên quan đến con trai mình. Họ chỉ đưa ra những kinh nghiệm với những gì họ đã trải qua.Bạn bè và các em của Day cũng thường xuyên đến thăm cháu trai, đặc biệt là Nick, người luôn đến thăm cháu mỗi tối. Có những ngày cậu đến ở với Itt cả ngày, điều đó có khiến cậu không cảm thấy quá cô đơn hay mệt mỏi. Vì có rất nhiều người đến giúp nuôi đỡ."Itt, bố nói sẽ mang Saimai về nhà" Day nói khi anh đã kết thúc cuộc gọi của bố.Hôm nay Day không đi làm nên ở nhà giúp chăm sóc con."Tao thực sự nhớ Saimai, Tao không biết là nó có nhớ ra tao không nữa" Itt nói đùa.Day gặp được Saimai khi ghé thăm cửa hàng vì mẹ anh luôn đưa anh đến gặp nó."Nó luôn nhớ mày" Day khẽ đáp.Hôm nay, gia đình Pim không có nhà vì Pim muốn ra ngoài mua đồ để chuẩn bị mang về Mỹ. Sau đó Day để Frank lấy xe rồi anh ấy đưa Pim và Salmon ra ngoài.Bây giờ Nong Aob vẫn đang ngủ trên giường trong cũi, Day bật TV với âm thanh nhỏ và ngồi trên ghế sofa. Itt bước tới chỗ Day, rồi ngồi cạnh và tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Day.Day giơ tay ôm lấy Itt."Mày có mệt không?" Day nhỏ giọng hỏi."Một chút thôi nhưng tao đang bắt đầu quen rồi. Điều tốt là Nong Aob rất dễ chăm, thằng bé cũng không hay khóc nữa" Itt trả lời rồi khẽ mỉm cười với anh người yêu."Mệt nhưng vui?" Day hỏi tiếp."Ồ đúng, đúng là rất hạnh phúc. Đôi khi tao nghĩ về bản thân mình và bây giờ tao thực sự có thể nuôi dạy một đứa bé" Itt cười nói."Mày đã làm rất tốt, Itt. So với sự nghịch ngợm, mày không còn cư xử như trước nữa. Bây giờ mày đã thay đổi rất nhiều, không còn người tinh nghịch không coi trọng công việc của mình nữa, kẻ ngu ngốc và hư hỏng không còn tồn tại nữa. Bây giờ chỉ có một người tận tâm vì con, học hỏi mọi điều cho con" Lời khen ngợi từ tận trái tim Day khiến Itt không khỏi cười thật tươi với anh.Anh đã luôn đồng hành cùng Itt nhiều năm, trải qua mọi câu chuyện, nhiều biến cố cũng như chứng kiến từng sự thay đổi, trưởng thành của người mình yêu.Anh rất tự hào về Itt.Nhìn Day từ góc độ này, Itt mỉm cười khi nghe những gì người yêu nói về mình. Và cậu cảm thấy trái tim mình rung động với những gì mình nghe được."Mày cũng vậy. Trong những vấn đề cần sự nghiêm túc, sự siêng năng của mày vẫn như cũ. Nhưng điều đã thay đổi là từ một người từng cứng rắn, tàn bạo và lạnh lùng với mọi thứ và mọi người ngoại trừ em trai mình, có vẻ như đã giảm đi rất nhiều. Mày đã trở nên tử tế hơn, phá bỏ những bức tường cao đó của chính mình và cởi mở hơn với người khác cũng như sẵn sàng tin tưởng người khác hơn" Itt mỉm cười nói.Day khẽ hôn xuống đỉnh đầu Itt đầy yêu thương."Đó là vì tao được gặp mày" Day nói với giọng nghiêm túc.Lời này của người yêu khiến Itt nóng bừng mặt. Tim cậu đập thình thịch chỉ vì những lời nói tưởng chừng là đơn giản của người yêu."Tương tự, nếu không tìm được mày, tao cũng đã không thay đổi đến thế này" Itt mỉm cười nói trước khi bắt đầu kể về Nong Aob cho đến khi bố mẹ cậu đến.Day và Itt đi ra mở cửa.Vừa bước xuống xe, Saimai chạy thẳng về phía Itt, ngửi chân cậu và phát ra âm thanh khao khát nhớ thương trong cổ họng. Itt ngay lập tức cúi xuống vuốt ve Saimai."Tao có mùi rất thơm phải không Saimai?" Itt mỉm cười nói.Saimai liên tục nhảy vào Itt, vung đuôi qua lại cho đến khi Itt sợ mình sẽ ngã."Đưa nó đi tắm đi, nó phải sạch sẽ và thơm tho rồi mới được gặp em nó" Người bố nói lại khiến Itt và Day mỉm cười.Saimai chạy đi chạy lại giữa Day và Itt."Nong Aob đâu rồi?" Mẹ Itt hỏi."Thằng bé đang ngủ mẹ ạ. Một lát nữa sẽ thức dậy để uống một ít sữa. Bố và mẹ vào nhà trước đi" Itt nói lại.Về phần cậu và Day, họ dành sự chú ý Saimai trước. Itt đỡ lấy mặt Saimai, trong khi đuôi Saimai vẫn vẫy vẫy vui sướng."Saimai, bây giờ Saimai có một em trai. Saimai phải tử tế với em trai mình, mày biết không? Đừng làm em sợ" Itt nói. Cậu không biết liệu Saimai có hiểu được điều mình nói hay không.Saimai nghiêng đầu từ bên này sang bên kia như thể đang bối rối cũng như cố gắng để hiểu những gì cậu nói khiến Day và Itt bật cười."Được rồi, tao sẽ đưa mày đi gặp em trai mày. Day, mày có giữ Saimai được không?" Itt quay sang nói chuyện với người yêu.Saimai đang đeo vòng cổ nên Day nắm lấy dây xích và dẫn Saimai vào nhà. Khi đeo vòng cổ, Saimai có vẻ điềm tĩnh hơn, Itt đi vào rửa tay và lau khô áo. Không phải cậu ghét Saimai mà là đang tránh những vi khuẩn bên ngoài môi trường dính lên người Saimai để đảm bảo không có gì khiến Nong Aob phát ốm. Bởi vì Nong Aob vẫn còn rất nhỏ, cũng như kháng thể cũng rất kém."Mẹ bế Nong Aob lại đây cho con với, con muốn Saimai nhìn thấy thằng bé" Itt nói mẹ cậu."Con nhìn xem, em bé khác vừa tỉnh là khóc còn Nong Aob lúc tỉnh dậy lại không khóc tí nào" Mẹ Itt cười nói rồi từ từ bế Nong Aob lên đưa cho Itt bế. Sau đó Itt bước tới và ngồi xuống ghế sofa.Saimai cảm nhận được sinh vật nhỏ bé trong vòng tay của Itt liền ngồi dậy, sau đó cổ họng nó phát ra một âm thanh nhưng không hề giống âm thanh như tiếng sủa. Có vẻ như Saimai có thể biết được một chút."Ngồi yên, không được vồ đến" Day nghiêm túc nói."Saimai, đây là em trai của Saimai. Tên em ấy là Nong Aob" Itt mỉm cười giới thiệu.Day từ từ dẫn Saimai về phía Itt.Saimai dùng mũi ngửi tấm vải quấn quanh người Nong Aob. Itt hơi nghiêng người Nong Aob để cho Saimai nhìn rõ. Chú chó trắng kinh ngạc nhìn sinh vật nhỏ được quấn trong chăn, liên tục nhìn vào mặt Itt rồi nhùn vào bọc chăn nhỏ.Day nhẹ nhàng xoa đầu và lưng Saimai. Saimai áp mũi vào bọc chăn, không quá mạnh."Gâu"Điều này khiến Nong Aob có chút sợ hãi nhưng bé con lại không khóc, bảo bối nhỏ ngoan ngoãn nhẹ lay lay cơ thể nhỏ bé của nó."Nhỏ tiếng xuống nào Saimai, em sẽ sợ" Itt nói với Saimai bằng giọng nhẹ nhàng, không hề mắng mỏ hay gì cả.Sau đó Saimai dụi mình vào chăn mà không sủa để không làm Nong Aob sợ hãi."Nhìn xem, Saimai cũng tốt với thằng bé" Itt mỉm cười nói với Saimai.Mọi người đều mỉm cười hài lòng với thái độ của Saimai đối với Nong Aob.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com