Love Story
Thế giới của tôi một màu đen tối. Vì cớ gì em lại bước vào điểm tô sắc màu, bỗng quay ngoắt đi xóa nhòa chúng? Tôi luôn hy vọng những chuyện này mãi chỉ là mơ. Nhưng em cho tôi một cái tát thật đau giúp tôi tỉnh. Tôi cứ như trò đùa của em vậy! Rõ ràng tôi chính là trò đùa của em, tôi ngốc quá mà ôm chặt chẳng buông "tình đùa" ấy.Em vì cớ gì lại lấy tôi làm bàn đạp để đến bên cô ấy? Vì cớ gì trêu đùa tình yêu của tôi? Vì cớ gì không nói cho tôi biết em yêu cô ấy? Tôi có thể giúp em mà, dù tôi đau.Ngày ấy quả thật là cơn ác mộng lớn nhất đời tôi. Những hình ảnh như thước phim liên tục tua đi tua lại trong đầu tôi, những âm thanh ấy cứ văng vẳng bên tai tôi. Hình ảnh em và cô ấy quấn quýt bên nhau, đôi môi ngọt ngào của em thốt lên câu: " Tớ thế quái nào có thể thích tên bệnh hoạn ấy.", nụ cười đắc ý và vui vẻ ấy hóa ra mới đúng với con người em. Tôi, em và cô ấy cùng học chung ba năm cấp ba. Tôi - người chưa có nổi một người bạn chỉ vì khó khăn trong việc giao tiếp, lúc nào cũng giam mình trong thế giới riêng của bản thân tách biệt với bên ngoài. Ấy thế mà chả hiểu ra sao, em chấp nhận đến nắm chặt tay tôi và kéo tôi khỏi nơi tăm tối đó. Lúc đầu tôi còn e dè mà ngơ em đi, cố tránh xa em hết sức có thể mỗi lúc em bước đến bên tôi. Nhưng sự nhiệt tình của em làm tôi gỡ bỏ lớp mặt nạ đó. Dần dần tiến vào thế giới con người.Tôi nhớ khi đó em bỗng nhiên ngồi cạnh tôi, nụ cười tươi rói như nắng xuân, ngại ngùng nói: " Mặc dù học chung gần ba năm nhưng chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Có hơi muộn chút nhưng tôi muốn làm bạn cùng cậu."Tôi xem lời nói em như gió thổi qua tai, mê say đọc sách. Em thấy tôi thế có vẻ ngượng ngùng chẳng biết làm sao, cuộc "trò chuyện" diễn ra trong im lặng tới tận lúc hết giờ ra chơi mới hoàn hồn về chỗ. Nghĩ em sẽ từ bỏ, ai có ngờ em đúng thật kiên nhẫn và...bám dai như đỉa. Mọi nơi tôi đến trong trường đều có mặt em, thiệt sự mới đầu cảm thấy em quả là tên phiền phức. Nhưng sau đó lòng lâng lâng vui vui khi có em. Em! Phiền có phiền thật nhưng lại khiến tôi yêu cái phiền ấy của em. Chẳng hiểu từ lúc nào trái tim dần hé mở để em bước vào.Nếu em "ám" tôi gần một năm cuối cấp thì cô ấy cũng ám tôi nửa năm. Rốt cuộc từ lúc nào cô ấy xuất hiện? Ban đầu đã tới? Hay mới đây mà tôi không hề phát hiện? Từ lúc nào cô ấy là bạn của tôi? Từ lúc nào cô ấy thân thiết với em? Chỉ vì sự xuất hiện của cô ấy mọi thứ tốt đẹp trong đời tôi tan biến như bọt biển.Cô ấy luôn nhìn chằm chằm em mỗi khi em cạnh tôi luôn xuất hiện đúng lúc em cạnh tôi. Vài lần tôi chỉ nghĩ là trùng hợp nhưng lâu dần tôi thấy cô ấy thật chướng mắt. Không có sự trùng hợp nào nhiều tới mức đếm không xiết như vậy, quá ba lần đã chẳng thể gọi là trùng hợp.Đỉnh điểm khi tôi thổ lộ tình cảm thầm kín của mình với em. Em đồng ý. Hai chúng tôi thường xuyên có cử chỉ thân mật bao nhiêu thì tần suất xuất hiện của cô gấp đôi. Bình yên hai tháng yêu nhau cuối cấp, người biết được chuyện tình này bất quá chỉ ba hoặc bốn người. Người thứ nhất là tôi, hai là em , ba chính là một vị giáo viên dành sự quan tâm khá đặc biệt với tôi giữa các giáo viên khác, người thứ tư có thể là cô ấy chắc cô ấy cũng đã phát hiện gì đó. Tôi mặc kệ cô ấy có biết không, tôi yêu em chỉ vậy thôi những ánh mắt ngoài kia tôi dẹp sang một bên.Chìm đắm trong mật ngọt tình yêu thật sự khiến người ta trở nên ngu dại và điên mà. Từ đầu tới cuối, bản thân tôi lầm tưởng cô ấy thích em. Tôi nào đoán ra người cô ấy thích làm tôi, em đến cạnh tôi chỉ là một âm mưu khiến tôi yêu em cũng là một âm mưu. Nực cười, ai đời muốn hạ gục tình địch mà bày ra mật ngọt để tình địch sa vào. Nhưng...tôi công nhận nó hiệu quả đấy. Em chỉ muốn cô ấy thấy tôi ghê tởm đến đâu, bệnh hoạn mức nào để cô ấy hết thích tôi dành phần tình cảm ấy cho em. Chúc mừng em đã thành công.Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, em tặng tôi chiếc nhẫn này. Tuy là đồ giả giá cũng rẻ nhưng tôi đã trân trọng nó và cất giữ thật kĩ nó. Giờ đây lại thành thứ tôi sợ nhất. Lúc tặng mặt em thờ ơ bâng quơ nói: "Tặng cậu. Sau này tôi có tiền sẽ mua nhẫn thật đẹp đeo lên ngón áp út trống trãi ấy.", giờ tôi muốn đứng trước mặt em cười thật to nói rằng cái bẫy em ngọt ngào đến nỗi giết chết tôi.Tôi chuyển tầm mắt nhìn con dao rọc giấy trên bàn. Trong đầu tôi giờ phút này trống rỗng, lòng chẳng còn cảm xúc gì. Tôi cứ nhìn con dao ấy mãi thật lâu, lâu đến độ tôi chẳng biết thời gian là gì."Giết người em yêu hay giết người yêu của người em yêu. Hoặc em muốn giết chính mình." Tôi giật mình thấy sự xuất hiện của vị giáo viên ấy. Gương mặt không cảm xúc môi lại nở nụ cười nhếch mép. Giáo viên đến trước bàn tôi ngồi tay cầm lấy con dao tự nhiên ngồi đối diện tôi."Mật ngọt chết ruồi thôi. Cái gì càng ngọt ngào càng nguy hiểm."Tôi nhăn mặt khó chịu định mở miệng nói thầy đã chặn họng nói trước, "Đến đây xem em định làm điều ngu xuẩn gì. Tình yêu thì không thể cưỡng cầu mà. Thay vì ngồi buồn khổ thất tình sao không làm điều gì đó khác."Tôi khó hiểu hỏi: "Điều khác?" Thầy cười thật to đứng dậy ra tới cửa trả lời: "Ví dụ học cho tốt vào để thi Đại học. Biết rằng em không có tinh thần nhưng người ta thường bảo nhau: Thấy người mình yêu hạnh phúc thì ta cũng hạnh phúc. Lỡ một người có khi mất đời nhưng rớt Đại học thì cũng mất một năm đấy thôi. Đời người mà không người này thì người kia, chỉ là em dám buông không. Có một số chuyện em làm sẽ không khiến em hạnh phúc hay vui vẻ ít nhất nó cũng không làm em buồn đau. Lỡ sau này việc học dẫn em tìm được người khiến em hạnh phúc thì sao. Tôi nói vậy thôi, quyết định ở em."Thầy nói một lèo xong đi mất để lại tôi ngơ ngác một mình nhớ lại nãy thầy nói gì.Cuối cấp gặp phải chuyện vậy đúng xui luôn. Đó là chuyện quá khứ còn bây giờ..."Ây ây em đừng kéo nữa mà. Tai anh sắp đứt rồi đây." Tôi đau đớn la lên."Nhớ người yêu cũ rồi đúng không? Nhớ người ta thì về với người ta đi, tôi soạn hành lý tiễn anh luôn cho. Nghe bảo người ta bị bạn gái đá đích theo tình mới rồi, anh muốn an ủi xong sẵn nối tình cũ cứ đi." Nóc nhà của tôi nghiến răng dùng lực kéo mạnh, thiệt sự tai sắp bay rồi huhuhu. Tôi chắp tay cầu xin nước mắt giàn giụa : "Anh không có. Hiện tại và tương lai anh chỉ yêu mình em thôi. Không có cũ hay mới gì cả, đừng đuổi anh mà.""Muốn đi đâu kệ anh. Hứ." Nóc nhà buông tay bỏ đi. Dù có trăm phương nghìn kế nhưng làm nóc nhà giận chỉ có kế dỗ thôi.Giáo viên đôi khi chính là kẻ lừa học sinh. Hạnh phúc thì có mà đau cũng có luôn ở đó mà không đau. À vị giáo viên "kính yêu" ấy hóa ra là chị của bạn trai à không nóc nhà của tôi, xem ra phải nhờ "bà" chị ấy giúp một tay cho nóc nhà bớt giận rồi. "Haizz ai biểu tin tôi chi." Ai kia ở góc nào đó thở dài._Nhược Vũ_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com