TruyenHHH.com

Love Sick

Chap này kể về thuở thơ ấu của hai cháu nhà mình, từ những ngày sơ khai mới gặp nhau :”> Đáng iu lắm ~~

SPECIAL CHAP : SHINNING BRIGHTLY

“ Xanh lá cây, cố lên !”

“ Xanh da trời, tiến lên !”

“ Xanh lá cây, zô !”

“ Máu lửa lên, Xanh da trời !”

Tiếng cổ động và hò hét vang dội khắp sân bóng rổ khi trận cuối cùng của trò Kéo co bắt đầu. Khắp sân là những cậu bé mặc áo sơ mi với đa dạng các màu sắc khác nhau. Một số là đến để cổ vũ cho đội của mình, số khác lại đến để cổ vũ cho bạn bè. Không một ai có dấu hiệu lùi bước.

Bởi vì đây là một trận đấu quan trọng – trận quyết đấu cuối cùng và tất cả – hai đội chơi đều chọn những đứa trẻ lớn tuổi nhất cho đội hình, những cậu học trò lớp Ba, chiếm đến hơn nửa tổng số thành viên của đội.

“ Chúng tôi đã sẵn sàng ! Đã sẵn sàng !” Một cậu bé cao lớn đứng cuối hàng hét lên với người mặc áo sơ mi xanh da trời đứng đằng trước. Như đã dự đoán được từ trước, tất cả những đứa trẻ khỏe hơn thì đứng đằng sau, còn những đứa có vẻ ngoài trông hơi dữ tợn một chút thì đứng cả ở phía trước. Có vẻ như đội Xanh da trời đã chọn tất cả những học sinh mà các giáo viên thích nhất ( hay còn nói là toàn bộ học sinh khối lớp Ba ) đứng đầu hàng. Mặt khác, đội Xanh lá cây, vẫn còn chưa thống nhất được đội hình của mình.

Hơn một phút trôi qua, có vẻ như đội Xanh lá cây cuối cùng cũng đã sốc lại được tinh thần của đội mình. Chúng tụ lại một chỗ rồi hô khẩu hiệu trước khi từng người một về lại vị trí đã được sắp xếp trước. Và không còn nghi ngờ gì, những đứa trẻ khỏe hơn đều đứng ở cuối hàng. Ở đó có một cậu bé hao hao người Trung Quốc, với đôi mắt tròn và chiếc mũi đỏ, có vẻ như đang bị cảm lạnh, đứng ngay đầu hàng.

Một cậu bé khác trông có vẻ gọn gàng đang dẫn đầu đội Xanh da trời. Cậu đang không ngừng nhìn chăm chú về phía cậu bạn với đôi mắt tròn vo kia. Trọng tài thổi còi, bắt đầu trận đấu quyết liệt.

Tất cả những đứa trẻ đứng quanh sân bóng đều đứng lên cổ vũ. Các giáo viên nữ cũng vô cùng thích thú quan sát trận đấu, vì có vẻ như không ai trong số hai nhóm bị mất sức cả, nhìn vào sợi dây đỏ được cột ở giữa dây thừng là biết. Nó vẫn ở nguyên vị trí lúc trận đầu mới bắt đầu. Cả hai đội đều vận hết sức của mình ra mà kéo.

“ Xanh lá cây, cố lên !”

“ Xanh da trời, cố lên !”

“ Xanh lá cây, cố lên !”

“ Xanh da trời, cố lên !”

Không chỉ hai đội đang kéo co không hề mất sức chút nào, mà cả các thành viên đứng ngoài cổ vũ cũng vậy. Cậu trai đứng trước đội Xanh da trời lấy tay gạt đi đống mồ hôi trên trán mình. Ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào cậu ấy. Mặt khác, cậu bé với làn da trắng sáng từ đội Xanh lá trông vẫn ổn định một cách hoàn hảo. Nhưng rồi, có gì đó không đúng ở đây. Có chuyện gì đó đã xảy ra với cậu bé ấy.

“ Ah…ah…ah…ah….”

Cậu trai với chiếc sơ mi xanh da trời đã để ý thấy có thứ gì đó đang xảy đến với cậu bạn đối thủ của mình. Đôi mắt đen láy của cậu nhìn chằm chằm vào cậu bạn có hàng lông mày mỏng đang chầm chậm tiến gần lại hơn. Cậu bé có chiếc mũi đỏ đó đang co giật lên như thể chẳng còn để ý đến trận đấu mà đáng lẽ ra cậu nên như vậy nữa.

“ Ah…ah…ah…ah…”

Cậu bé với đôi mắt tròn vo đã gần như nhắm tịt bắt đầu tiến lại gần hơn. Đôi môi đỏ của cậu mím chặt lại. Cậu trai mặc áo sơ mi xanh da trời tập trung vào một khắc khi cậu thấy được những gì đang xảy ra ngay trước mắt mình.

“ Hắt xì !”

Một tiếng hắt hơi lớn phát ra từ đôi môi và chiếc mũi đỏ của người bên ấy. Cậu thả sợi dây thừng ra. Mọi người đều bị một tiếng hắt hơi đó làm giật mình, nên cũng đồng loạt thả ra rồi ngã chồng lên nhau thành một đống hỗn độn.

“ Au !”

Tất cả các cậu bé, bé có lớn có, đều kêu lên trong đau đớn. Cậu bé khởi nguồn của việc này là bị nặng nhất, khi đầu gối trắng trẻo của cậu bị chà xuống đất. Trọng tài cùng giáo viên đồng loạt chạy tới xem học trò của mình.

“ Mang em ấy tới phòng Y tế mau !” Thầy thể dục với làn da rám nắng hét lên sau khi nhìn qua vết thương. Nhưng cậu bé bị thương thì lại không ngừng kháng cự vô cùng lớn tiếng.

“ Em không muốn ! Em không thấy đau gì hết !” Nhưng đầu gối rướm máu đã tố cáo tất cả. Thầy giáo thể dục chỉ biết lắc đầu.

“ Em vẫn cần phải đến kể cả không thấy đau, nếu không sẽ để lại sẹo.”

“ Không, em không đi đâu !” Giọng nói nhỏ bé vẫn tiếp tục làm loạn lên giữa sân bóng không  biết mệt mỏi. Thầy Suwat, thầy thể dục, bó tay nên đành để cậu theo ý mình. Nhưng rồi, một cậu bé khác lên tiếng.

“ Nè… cậu có thể đi với tớ. Tớ cũng đang định đi tới phòng Y tế đây.”

“ Hửm ?” Cậu bé vừa tạo nên khung cảnh hỗn độn này nhíu đôi hàng lông mày hơi mỏng của mình, khi nhìn thấy cậu bạn đối thủ đang đứng ngay trước mặt. Cậu bé với chiếc sơ mi xanh lá chun mày nhìn tên mặc sơ mi xanh da trời kia. Cậu hơi mơ hồ, nhưng rồi cũng hiểu ra khi nhìn thấy người bạn kia đầu gối cũng bị chảy máu như mình.

Cậu học sinh với vẻ ngoài gọn gàng nở nụ cười và giơ tay ra giúp cậu bạn bị thương của mình. Còn cậu bé mặc áo xanh lá bắt đầu lúng túng.

“ Đi cùng nhau nhé ?”

Lúc này, cậu bé liền nắm lấy bàn tay của cậu con trai áo xanh da trời kia. Cậu để cho bạn của mình đưa tới phòng Y tế mà không kháng nghị thêm chút nào nữa.

***

“ Được rồi, mọi người có mặt hết cả rồi chứ ? Chẹp, tôi sẽ không đợi những người chưa đến đâu. Buổi họp cho màn biểu diễn ngôn ngữ Thái của năm nay sẽ bắt đầu ngay bây giờ.” Một nữ giáo viên đã luống tuổi nhìn có chút nghiêm nghị rút ra một tập giấy để trên bàn phòng họp.

Tiếng giày cao gót nện vào nền gạch vang khắp phòng, kịch bản cũng theo tiếng đó mà phát đi cho từng học sinh. Cô dừng lại một chút ở chỗ cậu học trò có vẻ ngoài khá là lịch sự và lễ độ.

“ Pun. Có mỗi em là đại diện của khối lớp Năm thôi à ?”

“ Ư…” Nhưng trước khi cậu kịp trả lời, ai đó đã to tiếng mở cửa rồi chen ngang.

“ Em xin lỗi vì đã đến muộn ! Hộc, hộc, hộc.” Một cậu học sinh dáng người hơi gầy với làn da trắng trẻo, quần áo còn chưa sơ vin, vội vã lên tiếng xin lỗi. Cậu đứng trước cửa ra vào, thở hồng hộc. Cô giáo liền lườm cậu, nhưng rồi cô vẫn gật đầu, để cậu học sinh nghịch ngợm vào phòng mà không trách mắng nửa lời.

“ Cám ơn vì đã giữ chỗ nhá !” Kẻ mới đến cười vô cùng tươi rồi ịn mộng xuống chỗ ngồi ngay cạnh cậu bạn cùng khối với mình. Cả hai không quá thân thiết, nhưng vì đã học cùng trường suốt năm năm nay, nên dù sao cũng có chút gọi là quen biết.

“ Đây. Vẫn giữ một bản copy kịch bản cho cậu. Sao cậu đến muộn thế, No ?”

“ Oh ! Cám ơn lần nữa nhá ! Đến phiên tớ trực nhật nhưng cuối cùng lại bị bỏ rơi. Nhất định tớ sẽ trả thù Om khi nào xong việc.” Đôi môi mọng đỏ của cậu mấp máy phát ra những tiếng phàn nàn, cùng khi đó, đôi mắt đen láy thì lướt đọc qua tờ kịch bản vừa mới nhận được.

“ Ặc ! Cái đoạn này sao lại thế này ?!” ‘ Hoàng tử của hắn ta đã yêu cầu ta phải tìm ra xem Công chúa của nước ngươi có bỏ đi không. Nếu có, Hoàng tử của hắn sẽ đi theo Công chúa của ngươi, còn nếu không, Hoàng tử của hắn nhất định sẽ không chịu thoái lui dù chỉ nửa bước nếu không có Công chúa đi cùng.’ Cái này thật điên rồ ! Có phải tiếng người không vậy ?! Đơn giản hơn một chút không được sao ?!” Giọng nói lanh lảnh của cậu to đến mức, cậu bạn bên cạnh phải vội vàng vướn tới bịt cái miệng lem lẻm của cậu lại. Nhưng đã quá muộn, giáo viên đã nhìn về phía cậu.

Pun xấu hổ cười với giáo viên, rồi nhỏ giọng nói với cậu bạn ồn ào của mình. “ Đừng có kêu ca lớn tiếng vậy chứ…”

“ Ừa, ừa.” Cậu nhanh chóng đáp sau khi đã to tiếng. “ Xin lỗi…” No thì thầm lại rồi gượng gạo gật đầu đầy hối lỗi với giáo viên.

“ Thoại của tớ cũng khó nhằn lắm.” Pun vừa nói, tay vừa lật qua lật lại tờ kịch bản của mình. Đôi mắt láu lỉnh của cậu nhìn về phía cậu bạn đang không ngừng vò mái tóc đã cắt cụt ngủn của mình. Cậu không khỏi tự mỉm cười.

“ No, bữa trưa cậu có muốn cùng dượt thoại với tớ không ?” Và khi những từ này được thốt ra, cậu học trò với đôi mày nhíu chặt liền quay phắt ra với vẻ mặt kích động.

“ Thật chứ ?!”

“ Thật…”

“ Được ! Được được ! Cám ơn ! Không biết ngày hôm nay tớ phải cám ơn cậu bao nhiêu lần rồi nữa.” Đôi mắt tròn vo của cậu đã tràn ngập sự sung sướng.

Pun dịu dàng bật cười. “ Tớ không đếm nổi nữa. Hahaha. Vậy trưa mai gặp lại cậu.”

“ Okay !”

***

“ Con bà nó, ‘Keng ! Mày dẫn tao đến đây làm cái gì ?! Chán bỏ con bà đi được ấy ! Tao còn không cả dám chửi bậy ! Mẹ nó !” Chủ nhân của giọng nói đã vỡ này là của một cậu thiếu niên đầu đinh với đôi môi đỏ mọng. Cậu bắt đầu ồn ào khi đang giữa bài nhạc ở ngoài sân. Họ đang đứng ở giữa khoảng sân vườn giờ đã biến thành tiệc sinh nhật, được tổ chức cho cậu con trai cả nay đã 15 tuổi của nhà này.

Như mong đợi, Rodkeng đáp lại bằng một cú cốc thẳng vào đầu cậu thiếu niên đầu đinh.

“ Sao mày biết là không được chửi rồi mà còn to mồm thế hả ?! Đi tìm cái gì lấp đầy cái miệng thối của mày đi trước khi làm cả tao lẫn mày phát điên.” Cậu con trai gầy gò nói rồi đẩy cái đĩa đầy thức ăn ra trước mặt cậu bạn nghịch ngợm của mình.

Rồi cậu lại tiếp tục cằn nhằn. “ Tao thấy mày với thằng Pun nhà gần nhau. Nên mới lôi mày tới đây đấy chứ.” Nhưng kẻ bị mắng thì chỉ im lặng vì còn đang bận xử lí nốt đống tôm trước mặt trong vòng một phút.

No nhanh chóng nhai rồi nuốt ực một cái. Tiếp đến, cậu uống một ngụm nước thật lớn. “ Nhưng mà bọn tao không có thân với nhau. Thôi được, tao về. Mày vẫn ở lại chứ gì ?! Tao phải về nhà làm vài ván game cái đã.”

“ Này ! Mày ăn no cái bụng rồi định tẩu thoát à, thằng bỏ mẹ kia ?!”

“ Phải. Ông mày là thế đấy. Đi đây. Chào !” Cậu đứng dậy ngay lập tức rồi không chút lưỡng lữ vẫy tay chào Rodkeng cùng mấy thằng bạn có chút  quen biết còn lại. Rồi, cậu hướng thẳng về phía cổng lớn của tòa biệt thự.

“ Ế, ‘Keng  ? No đâu ? Tưởng hai người cùng đến mà?” Chưa tới một phút sau, chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật đi tới và hỏi về cái người vừa mới rời đi không bao lâu, với giọng nói trầm thấp của mình.

“ Nó vừa mới về rồi, Pun. Sao thế ?”

“ Đã về rồi à ?” Nhân vật chính của bữa tiệc có vẻ ngạc nhiên bởi điều đó, nên Rodkeng bèn nhanh chóng đế thêm vào.

“ Nó đi đường này này. Nếu muốn tìm nó nói chuyện thì đi nhanh lên. Nó vừa mới đi được 1’ thôi nên nếu mày nhanh chân thì có lẽ là bắt kịp được đấy.”

“ Cám ơn.” Pun cười và nói, rồi nhanh chân chạy đi.

Chỉ còn lại ánh đèn cao áp rọi vào giữa màn đêm trên con đường nhỏ giữa đêm tối.

No thả bước chân và đi dọc theo con đường quen thuộc. Cậu cố gắng nhìn xem có chiếc xe ôm nào chạy ngang qua không. Tiếng nhạc của bữa tiệc vẫn còn vang vọng đâu đây từ phía sau cậu.

Uỵch ! Uỵch ! Uỵch !

“ No ! No !”

Giọng của ai vậy ? Chủ nhân của cái tên được kêu lên đó nghĩ trong đầu. Cậu quay đầu lại, thấy cậu chủ nhân của bữa tiệc đã trốn ra khỏi bữa tiệc của mình từ lúc nào rồi không biết.

“ Pun ? Sao thế ?” No dừng bước lại, vì thế Pun đã có thể đuổi kịp. Cậu con trai ấy đứng thở một lúc khi vừa đến được tới cạnh No, rồi nói.

“ Cậu định về nhà thật à ? Chắc là bữa tiệc buồn tẻ lắm. Xin lỗi nhé.”

“ Oh !” Mặc dù điều đó là đúng, No vẫn không dám lên tiếng thừa nhận vì thấy có lỗi với người kia. “ Không ! Mẹ tôi gọi nên phải về thôi. Xin lỗi vì không thể ở lại được đến cuối cùng.” Cậu thiếu niên với khuôn mặt lai Trung Quốc nhanh chóng nói dối trắng trợn, rồi đưa tay vỗ vỗ vai của cậu-bạn-không-thân-thiết-gì-lắm-và-mọi-người-đều-cho-rằng-cậu-ta-rất-đẹp-trai một cái, không chút tội lỗi.

Pun liền cười thở phào nhẹ nhõm. “ Vậy tôi đi cùng cậu về nhé ? Tôi không biết là cậu sống ở gần đây đấy.”

“ Không sao đâu ! Tôi tự về cũng được, không thành vấn đề.” Cậu nhoẻn miệng cười, rồi rãnh mãnh thốt ra một câu. “ Tôi đảm bảo là đám con gái nhớ chủ nhân của buổi sinh nhật này lắm rồi đấy, vì cậu ta đi mất một lúc lâu quá mà. Heh heh heh.” Rõ ràng một điều là có rất nhiều nữ sinh bên trường Convent hôm nay đều tụ lại ở đây. Pun cười ngại ngùng vì bị trêu, No bèn thúc thúc khuỷu tay vào người cậu bạn đẹp trai này của mình.

“ Tôi thích cái bạn gái mặc đồ màu hồng nha. Giới thiệu cho tôi đi.”

“ Hahaha, được, được.” Pun tươi cười đáp lại, khiến No cũng phải cười theo.

“ Tôi phải đi rồi !”

“ Okay, về cẩn thận nhé, No !”

“ Sẽ cố. Hehehe.” Cậu thiếu niên đáp trước khi quay bước đi con đường mà cậu ban nãy định đi. Nhưng có vẻ như cậu đã nghĩ ra điều gì đó, nên đã quay người lại.

“ Này, Pun !” Cậu cao giọng gọi to vì nghĩ rằng Pun đã đi xa, nhưng không phải. Pun vẫn đang đứng nguyên chỗ cũ. No liền xấu hổ vò mái tóc của mình.

“ Chúc mừng sinh nhật.”

Khi nói những lời này, No không hề mong đợi một nụ cười từ Pun. Pun hành động như thể không tin vào tai mình, nhưng rồi cậu vẫn cười thật tươi đáp lại nụ cười rạng rỡ của người vừa nói chúc mừng sinh nhật mình.

“ Nhưng tôi không mang theo quà gì cả… xin lỗi nhé.” No xin lỗi, còn Pun thì lắc đầu.

“ Không sao. Cậu đến đây là tôi vui lắm rồi.” Hừm, đây là điều mà một người chủ nên nói với khách của mình, đúng không ? Cậu thiếu niên đầu đinh tự nghĩ trong lòng. Nhưng dù sao thì, cậu vẫn nhoẻn cười đáp lại.

“ Bye…”

Cậu giơ bàn tay trắng trẻo của mình lên vẫy chào rồi quay người đi, rảo bước một mạch.

Buổi tối ngày hôm đó, No chưa bao giờ nghĩ được rằng, mình lại có ngày quay trở lại tòa biệt thự này, và rằng cậu sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội quay lưng lại với Pun như vậy lần nào nữa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com