Love S Dream
Một lúc sau, Sarang quay lại dọn đồ đạc. Ả vừa bị nhà trường đuổi học. Trên mặt đã xuất hiện một bàn tay đỏ ửng. Dáng vẻ nhỏ bé đến kì lạ. Trước khi đi còn ra đứng trước mặt Kim Karin, cúi gập người.“Karinie, em xin lỗi!”Karin không nhìn ả lấy một lần, chỉ nói.“Người mà em nên xin lỗi là Jungkook và Taehyung, chứ không phải tôi!”Jaeyoung nhìn Sarang chua xót lên tiếng. Cô vẫn nhớ câu trả lời hồn nhiên và định nghĩa tươi mới của cụm từ “lấm lem” mà bạn học này đưa ra. Rõ ràng là rất có tài, nhưng lại không may mắn. Cô biết Sarang không chủ tâm làm vậy, bởi vì hộp sữa mà Sarang dùng để hại Jungkook, vẫn còn hơn phân nửa, nếu nhiều hơn thì chắc chắn Jungkook sẽ không thể cứu sống. Coi như là còn chút tình người.“Em cứ ngồi tại lớp đi, cuối giờ cô sẽ dẫn em đi gặp hai bạn”Lũ bạn của Jungkook nhao nhao hỏi cô về tình hình bạn mình, Jaeyoung nhìn chúng cười đáp.“Jungkook chưa tỉnh, nhưng tạm thời đã qua cơn nguy kịch và đang được chữa trị!”Chúng thở phào nhẹ nhõm, cả lớp nhìn về phía của cậu với anh mà cảm thấy tội nghiệp. Tại sao lúc nào cũng là Jungkook nhỉ?Yoongi nhìn quanh, bạn bè ai cũng buồn. Phải rồi, sốc thế cơ mà. Nhưng có một điều khiến nó buồn hơn cả. Nó nhìn chằm chằm vào Jimin.“Mimi…”Jimin ngẩng đầu lên nhìn Yoongi, thắc mắc.“Bao giờ mày đi?”Jimin mở tròn mắt như thể bị nói trúng tim đen. Ấp a ấp úng không nói lên lời. Seokjin và Hoseok nhìn nó rồi cũng thắc mắc hỏi.“Đi đâu?”Nó gãi đầu gãi tai chưa muốn nói ra, đành vặc lại Yoongi.“Đi cái gì mà đi, mày cứ tào lao vớ vẩn!”Yoongi vẫn nhìn nó, nó nghĩ nó giấu được ai hả?“Tao hỏi mày bao giờ thì qua Pháp?”Nó khựng lại, người cứng đơ. Seokjin, Hoseok, Namjoon nhìn nhau ngơ ngác rồi lại quay ra nhìn hai đứa nó. Jimin biết mình không giấu được nữa rồi đành phải kể hết sự thật.“Sáng mai…”Hoseok cảm thấy sống mũi cay cay. Nó thân với Jimin và Jungkook nhất, ba đứa nó không hẳn là làm gì cũng có nhau nhưng luôn bày trò nghịch phá bốn đứa còn lại. Giờ thì một đứa nhập viện nguy hiểm tới tính mạng, một đứa lại phải sang Pháp. Nó hỏi lại.“Sao tự nhiên lại sang Pháp?”Jimin ôm chầm lấy nó, khóc nức nở.“Bố tao biết chuyện tao định làm bác sĩ, nằng nặc nhất quyết bắt tao sang Pháp nếu không sẽ nhốt tao, tao không muốn đâu”Nó sụt sùi khóc lóc, Seokjin xoa lưng nó dỗ nó nín. Sự việc xảy ra gấp quá, chúng nó không kịp chuẩn bị tinh thần. Yoongi có lẽ cũng không biết, nếu như không vô tình đến đón nó sớm hơn mọi ngày và nghe cha con nó cãi nhau. Thằng này, lúc nào cũng giấu diếm!“Thôi nín đi, bố mày cũng chỉ còn mỗi mày, nên ông ấy kỳ vọng vào mày thôi!”Yoongi nhìn nó, cũng có chút chạnh lòng. Nhìn nó đi, anh chẳng nỡ.“Thôi đàn ông đàn ang ai lại khóc, nín đi tí còn về thăm Jungkook!”Namjoon lên tiếng chấn an cả bọn. Chơi với nhau bao nhiêu lâu như thế, lại xảy ra muôn vàn sự cố ập đến trong một ngày.
Cuối giờ, năm người bọn họ cùng Harin, Karin và Sarang đi tới bệnh viện thăm Jungkook. Lẽ ra còn có rất nhiều bạn học muốn đi xem nhưng cô đã từ chối với lý do Jungkook còn yếu, không thể để tất cả vào thăm cùng một lúc được. Chúng đứng trước cửa phòng bệnh của Jungkook. Cậu vẫn đang nằm im lìm bên giường bệnh, Sarang bước tới xin lỗi Taehyung rồi phải nhanh chóng ra về vì bố ả đang nổi trận lôi đình ở nhà. Karin cũng chạy theo.“Để tôi đưa em về, kẻo ba em lại đánh em!”Seokjin nhìn dáng vẻ hấp tấp của đứa em họ mà bật cười. Tưởng thế nào hoá ra là lụy người yêu cũ.
Cả lũ ngồi nói chuyện với Taehyung một lúc thì ra về. Chúng vỗ vai Taehyung rồi bỏ đi. Mong là hai đứa bạn sẽ vượt qua được. Chúng vẫn còn là học sinh mà, thật sự cũng chẳng biết nên làm gì. Bỏ lại Taehyung vẫn ngồi cô đơn trên băng ghế, anh vừa gọi điện báo cho ba mẹ và cả gia đình nhà bác Jeon. Chắc giờ họ cũng đang trên đường tới, lòng nóng như lửa đốt mong cho Jungkook bình yên. Ngồi một lát thì ba mẹ Jeon chạy vào, liên tục lắc vai anh hỏi tình hình con trai của họ. Junghae tiến tới ngăn Jaewon mất bình tĩnh, dù bà cũng đang hoảng loạn nhưng không thể vì thế mà hành động mất bình tĩnh. Kéo chồng ra xa rồi từ tốn hỏi Taehyung.‘’Taehyung à, con nói cho bác chuyện gì xảy ra được không?’’Anh kể cho ba mẹ cậu nghe hết tất cả, từ sự việc Jung Sarang cho tới mưu đồ của Jung thị, mẹ nghe mà chỉ biết xót xa cho con trai của mình. Bà bật khóc trên băng ghế, nuôi nấng cậu bao nhiêu năm qua mong muốn cậu tránh xa những thứ gọi là chính trị. Bà muốn cho con trai mình một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác, nay nhìn con bị như này khiến bà không can tâm.‘’Liệu quyết định kết thân với nhà họ Kim có còn đúng đắn không?’’Bác sĩ bước ra vừa hay ba mẹ Kim vừa kịp tới. Ba mẹ Jeon đi theo bác sĩ làm thủ tục nhập viện cho con. Ba mẹ Kim ở ngoài hỏi anh xem có chuyện gì, anh lại phải lặp lại mọi thứ. Cảm giác mệt mỏi cứ cuốn lấy anh. Ba mẹ Jeon bước ra, mọi người vào thăm Jungkook một lát rồi nhà Kim ra về để gia đình họ ổn định tinh thần. Jungkook đã tỉnh rồi những không thể cử động. Chỉ có thể nằm im một chỗ. Junghae ngồi bên giường con trai nắm tay con bật khóc. Mẹ vốn là người mạnh mẽ nhưng đứng trước cơn đau của con lại trở lên yếu lòng.‘’Jungkook à…’’Ba chỉ thăm Jungkook một chút rồi lại vội vã chạy đi vì công việc, Junghae tức giận quát.“Anh bị gì vậy Jeon Jaewon? Con anh đang nguy hiểm tới tính mạng mà anh vẫn còn phải bận tâm tới cái xông việc chết tiệt đó à?”Jaewon quay lại, hơi to tiếng vì vợ không hiểu mình.‘’Em có hiểu không? Đó là kẻ đã liên tục làm hại tới gia đình mình và Taeho từ lúc hai đứa trẻ còn bé. Nếu không tóm lại thì Jungkook đã chết rồi’’Xong lại vội vã chạy đi, cũng nhờ thông tin mà Taehyung cung cấp, chắc chắn họ sẽ nhanh chóng bắt được kẻ thủ ác này. Bao nhiêu lâu nay tung hoành tác oai tác quái, chắc chắn không thể để sót. Phải khiến hắn sa lưới pháp luật!Trong căn phòng bệnh vắng vẻ, mẹ Junghae ngồi bó gối nhìn con. Bà dĩ nhiên đã nhận ra Jungkook nhà mình không được như những đứa cọn trai khác, cậu thích Taehyung. Bà vô tình phát hiện ra do một lần vào phòng kiểm tra xem con đã ngủ chưa. Thấy con nằm gục trên bàn, tay cậu đang đặt lên tấm hình của Taehyung ngày bé kèm theo một hình trái tim nho nhỏ. Lúc đó cậu còn nói mớ về việc cậu thích Taehyung. Mẹ lúc đó có hơi bất ngờ, nhưng lại nghĩ là do xã hội bây giờ cũng phát triển, mẹ cũng không phải loại người cổ hủ. Nên mẹ cũng học cách chấp nhận, dù hơi khó khăn một chút. Junghae cho hai đứa thân thiết với nhau tránh tình trạng yêu sớm rồi ảnh hưởng tới học tập. Hơn nữa, hai đứa con trai thì chắc chắn không thể nào có chuyện gì với nhau. Nhưng thực tại đã cho bà một cú tát đau điếng. Nhiều năm qua gia đình Jeon cứ chật vật, Jaewon lúc nào cũng hết mình giúp đỡ gia đình Kim. Thân làm mẹ, làm vợ, bà cũng không vừa ý nhưng lại chẳng nỡ nói ra. Nhưng tới mức này thì…CạchTiếng phòng bệnh mở ra, Kim Taehyung bước vào cúi đầu chào Junghae, bà chỉ cười nhẹ rồi gật đầu. Chỉ anh ngồi xuống cái ghế cạnh giường bệnh.“Jungkook… ổn chưa ạ… ?”Anh ấp úng hỏi, có gì đó cứ cồn cào dấy lên trong lòng cảm giác bất an.“Jungkook ổn rồi, à mà Taehyung này!”Anh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt bà. Ánh mắt đấy có chút gì đó quyết liệt.“Jungkook nhà bác, âu cũng chỉ là một đứa trẻ. Nó sinh ra để sống một cuộc đời bình thường, chứ không phải để làm con mồi cho thị trường chính trị, con hiểu ý bác không?”Anh nắm chặt tay lại, gật đầu. Người hơi rung nhẹ đón chờ điều sắp xảy ra.“Gia đình bác mấy năm qua cảm ơn nhà con đã giúp đỡ. Bác không quên ngày Jungkook nhập viện, phải vay mượn tiền nhà con để chữa trị. Bác Jaewon cũng giúp nhà con bao điều. Nợ cũng trả sắp xong rồi”“Mai Jungkook sẽ bay sang Mỹ”Taehyung hoảng hốt bước tới trước mặt người phụ nữ này, quỳ xuống bật khóc.“Bác ơi con xin bác, làm ơn đừng cho Jungkookie đi đâu cả”Bà nhìn anh, miệng vẫn cười nhưng trong lòng cũng đang đau đớn lắm. Nhưng tính mạng con trai bà, bà chỉ có suy nhất đứa nhỏ này thôi. Mất nó bà biết sống sao bây giờ. Bà đặt tên lên xoa đầu Taehyung đang cố gắng nhịn khóc.“Muộn rồi, con về đi kẻo cha mẹ con lo!”“Nhưng-”“Đi đi, con!”Anh biết không thể làm gì, đứng dậy nhìn Jungkook nằm im lìm. Bất lực chào Junghae rồi quay ra. Cánh cửa vừa đóng, bà cũng bật khóc. Tình cảm này của hai đứa nhóc, không thể nào tiếp tục được.Đứng trước sự quyết tâm của một người mẹ, dẫu có đào núi lấp biển cũng không lay chuyển được. Chỉ có thể buồn bã rời đi. Taehyung vừa đi vừa khóc. Dù dặn lòng là con trai thì không được yếu lòng nhưng những gì xảy ra khiến anh cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Bà nhắn báo cho ba Jaewon thu xếp đồ đạc đưa Jungkook qua Mỹ chữa trị. Mong ở bên trời Tây, con trai mình sẽ quên đi những gì tươi đẹp ở cái đất Đại Hàn Dân Quốc này. Dù đã lớn, nhưng vẫn còn nhỏ để tiếp xúc với những thứ nghiệt ngã như vậy.
Taehyung về nhà, tiện tay nhắn vào nhóm chat một câu rồi bỏ lại chiếc điện thoại.thv[ Mai Jungkook, sang Mỹ rồi]____tôi uy tín không các bác ☺️
chắc mai có chap tiếp. tui viết trong tình trạng hơi bí idea nên có gì mong các bác bỏ qua ạ, luv u 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com