TruyenHHH.com

Love Palette Tan Van

Khi bộ phim chiếu đến cảnh cuối cùng, tôi bỗng cảm thấy trống rỗng. Những dòng credit chạy nối nhau, chữ san sát, hai màu trắng đen tương phản gay gắt trong một không gian chật hẹp. Nhạc phim thong thả vang lên, chuỗi âm thanh không đầu không cuối trượt từ tai này qua tai kia rồi tan vào ánh đèn vàng hai bên hông rạp. Suất chiếu cuối cùng của ngày chẳng có mấy người. Phim cũng không có gì nhiều, thậm chí, sau khi xem xong, tôi còn không biết mình vừa xem cái gì.

Đã lâu lắm rồi tôi không viết được gì tử tế. Con chữ đi đâu mất, để lại một mảnh trắng xóa các ký tự rời rạc chẳng thể sắp xếp thành từ, thành câu. Cảm xúc mã hóa thành hệ nhị phân chạy dài không có điểm kết thúc. Nốt nhạc như những chiếc tất lẻ đôi treo trên khung lộn xộn, chờ mãi không thấy nắng để được hong khô.

Ai rồi cũng phải lớn lên. Chúng ta cuối cùng cũng sẽ phải học cách chấp nhận thực tại và bước tiếp khỏi giấc mơ vừa vỡ tan thành ngàn mảnh nhỏ găm đầy lòng bàn chân. Chúng ta rồi sẽ học được cách nhảy múa với một đôi giày thủy tinh rướm máu. Chúng ta sẽ có ngày biết đứng trên một chân mà ngủ như loài hồng hạc đẹp đẽ kiêu sa. 

Nhưng nếu như lúc đó thật sự xảy ra, liệu có con chim xám lạc loài nào vẫn miệt mài bay về phương Bắc?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com