Love K Taeny
@princek: Mình chuyển trường rồi Ppani à.@ppani: Vậy hả? Cậu có thích điều đó không?@princek: Không, mình ghét trường học, mình không có bạn.@ppani: Huh? Không có một ai luôn sao?@princek: Ừ.@ppani: Thế thì buồn lắm. Nhưng cậu có mình mà K.@princek: Nếu gặp mình cậu sẽ không thích mình đâu.@ppani: Không đâu, mình thích cậu, cậu là một chàng trai ấm áp.@princek: ?@ppani: Cậu là hoàng tử K của mình, mình rất muốn gặp cậu.Hoàng tử? Chắc cô ấy nghĩ tôi là con trai khi nhìn nickname của tôi. Nhưng, tôi là con gái. Tôi đặt như thế vì thấy ngầu thôi. Tôi không biết nữa, chỉ là tôi không muốn đính chính lại với Ppani. Thôi cứ để cô ấy nghĩ thế cũng được, dù sao chúng tôi cũng sẽ không gặp nhau, cô ấy cũng chẳng biết tôi là ai.- "Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. Vào đây đi em."- "Chào các bạn, tôi là Kim Taeyeon."Tôi nói với âm lượng nhỏ nhất có thể. Tôi chỉ dám nhìn thẳng. Trước mắt tôi toàn là những gương mặt mới, xinh đẹp, trải chuốt, có lẽ ở đây toàn là những người có gia thế không tồi. Nổi bật nhất là cô bạn ngồi ngay chính giữa lớp, người mà đang nhìn tôi đầy hiếu kì. Cô ấy, có đôi mắt đẹp quá.- "Chắc bạn còn ngại, hi vọng các em sẽ giúp bạn hoà nhập với lớp nhé. Thôi em về chỗ đi, chỗ của em là bàn còn trống ở cuối lớp đấy."- "Vâng."Tôi cúi đầu đáp rồi lầm lũi về chỗ. Vài người bạn ngoái đầu lại nhìn tôi, rồi họ xì xào gì đấy. Cô bạn có đôi mắt long lanh kia cũng nhìn tôi, rồi cô ấy cười nhẹ, đôi mắt cong lên xinh đẹp. Tôi bất ngờ, theo phản xạ quay đi chỗ khác, không đáp lại nụ cười ấy.Ra chơi.- "Chào bạn mới, à bạn Taeyeon, mình là lớp trưởng, tên là Tiffany, có gì không hiểu cậu cứ hỏi mình nhé."Tôi ngước lên, Đôi mắt long lanh, à không bây giờ là Tiffany đang nghiêng đầu cười với tôi, bàn tay lơ lửng trên không chờ tôi bắt.Tất nhiên là tôi không đáp lại cái bắt tay đó. Tôi thấy không thoải mái khi tiếp xúc da thịt với một cô gái. Tôi chỉ gật đầu.Cô ấy có vẻ bất ngờ, thu tay lại và bỏ đi một cách nhanh chóng. Tôi nhìn với theo, chắc tôi làm cô ấy phật lòng. Một đám bạn vây quanh cô ấy hỏi han gì đó, tôi nghĩ chắc cô ấy đang chửi rủa tôi ghê lắm. Nhưng mà, tôi thích được ở một mình như vậy. Thôi thì, tự bản thân tôi chọn như thế rồi, chiều chuộng nó thôi. Tôi đưa mắt nhìn quanh lớp, những khuôn mặt mới kia toát ra vẻ hào nhoáng. Có vẻ Tiffany là một cô gái khá nổi tiếng, chắc vì cô ấy xinh đẹp và thân thiện. Tôi thấy có rất nhiều bạn nữ đi cùng cô ấy, và cả những bạn nam cứ đưa mắt nhìn Tiffany nữa. Thế giới của những người như Tiffany không bao giờ thuộc về tôi, tôi về lại với góc nhỏ của mình. Tôi mở một bài nhạc của Finneas, vào Enos để viết một cái gì đó. Quen tay, tôi gửi tin nhắn cho Ppani.@princek: Lớp mới cũng giống lớp cũ.Có lẽ cô ấy đang đi học, bình thường tôi chỉ nhắn cho cô ấy vào buổi tối và cô ấy trả lời ngay lập tức, còn giờ thì chẳng thấy đâu. Vào lớp rồi.Thầy của tôi đứng trên bục, ra hiệu cho cả lớp di chuyển xuống phòng học vẽ. Tôi từng vẽ trước đây, thời còn nhỏ xíu, ai cũng khen tôi vẽ đẹp, tôi nghĩ họ nói thế thôi vì con nít đứa nào chẳng nguệch ngoạc giống nhau. Kể từ năm tôi vào trung học thì tôi không còn được học vẽ hay học hát nữa, tôi chỉ học Lịch sử, học Khoa học, học Toán, học các thứ chán ngắt thôi. Lớp học vẽ là thiên đường của tôi. Tôi nhận ra tôi thích cọ vẽ, thích pallet, thích những màu sắc đến lạ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy trường học ít khốn nạn với tôi nhất có thể. Tôi đắm chìm vào những hình ảnh, mong sao tiết học này có thể kéo dài hơn. - "Em là học sinh mới sao? Em có năng khiếu lắm đấy!"Cô giáo đến xem tranh tôi và xoa đầu khen ngợi.- "Các em đến xem tranh của bạn này! Bố cục, màu sắc đều rất hài hoà, bạn còn phá cách khá độc đáo nhưng vẫn giữ được linh hồn của bức tranh."Mọi người vây quanh lấy tôi. Cảm giác này thật kì lạ. Đó có phải là cảm giác được chú ý không? Cảm giác được công nhận? Cô bạn Tiffany được mọi người ưu ái nhường cho đứng trước để xem dễ dàng hơn. Cô ấy vỗ tay thật khẽ. Có lẽ tôi đang vui.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com