TruyenHHH.com

Lorgy Ho Ke Chuyen Nho

Dòng người qua lại trên những con phố xá nơi Luân Đôn cổ kính. Đó là vào một ngày thu ghé đến rót giọt nắng vàng còn sót lại từng tán cây chợt héo mòn theo năm tháng, đếm đến nay thôi thì thu sang rồi đông sẽ đến, và vậy là sắp hết một năm. Cuộc đời chốc lại cảm thấy thật ngắn ngủi.

Iggy, cậu trai trẻ trên những vỉa hè nhộn nhịp. Vị hoạ sĩ trẻ tuổi với màu tóc vàng nắng thật thơ, nước da trắng hồng được ánh nắng thu nhẹ bâng rưới vào, em ta tay cầm chiếc cọ màu cùng với khung tranh của mình được dựng ở một con ngách nhỏ nào đó mà theo ý em là trông nó thật đẹp. Hoạ lại cảnh phố phường, từng căn nhà cổ kính, từng chi tiết nhỏ như vách tường ngoài đã bong tróc, những tán cây bên ngoài chuyển xanh ngả vàng, lưa thưa rụng đầy trên những phiến gạch trên phố đi bộ đông người qua lại. Em thích những buổi hoàng hôn để thoả sức với sự vẽ vời của mình.

Đã xong, vệt màu còn in trên gò má. Thấy em mỉm cười thật tươi hài lòng với bức tranh của mình, đôi tay nhanh nhảu thu giá đỡ bằng gỗ và đi. Lòng em tự nhủ rằng, chắc vừa mang tới thì màu tranh sẽ kịp khô thôi.

Iggy muốn đi khoe với một người.

____

Cửa phòng bệnh viện bẽn lẽn mở ra, biết bao nhiêu lần em đặt chân tới đây rồi. vẫn là màu trắng tẻ nhạt ấy, vẫn là mùi khử trùng nồng nặc đến khó chịu ấy, em ghét cực. Nhưng em lại không thể nào ghét được người đang ngồi trên giường bệnh kia.

- Em lại tới à, Iggy?

Người ngồi trên giường ấy, quần áo của bệnh nhân. Đẹp đẽ như ánh thường xuân cùng với sắc thu vàng rót trên da dẻ mờ nhạt.

- Sao là 'lại' tới? Phải là 'đã' tới.

Em đỏng đảnh sửa lại lời gã kia vừa nói trong khi tay kéo chiếc ghế sang lại gần giường kim loại lạnh lẽo, em phơi bày tấm tranh vừa được vẽ mới đây. Phòng bệnh lạnh với gam màu đông, có thêm sắc thu se se mát ươm màu lá nắng vàng cam.

- Đẹp không, thầy Lorion?

Bức tranh ấy được giữ trong tay người, làn da người vẽ một nụ cười tươi.

- Đẹp.

Người thầy của em nay lại ốm yếu đến vậy, đã gần nửa năm rồi vẫn chưa một lần nào đi xuống đại lộ tấp nập người qua, ngắm xuân qua hạ lại, ngắm đông tàn thu tới. Thầy ốm yếu của em từng cầm cọ chỉ tay em vẽ ngày nào đến nay chỉ có thể run rẩy cầm tấm tranh sơn dầu, thậm chí chẳng thể nào cầm một cách đàng hoàng được.

- Khi nào thầy ra viện?

Đôi mắt đỏ rực ấy thật ngây ngơ, nhẹ nhàng cùng những lời mong chờ say đắm. Ước ngài cầm tay em dắt đi ra giữa phố, ước chi cho đôi chân cất bước không chỉ có một người. Mái đầu vàng ươm gối lên cánh tay mảnh dẻ, em gối đầu ngay mép giường của Lorion mà ngước nhìn người ấy.

- Không biết.

Lạnh thật, luôn lạnh lẽo toát ra ở người một kẻ gã và sẽ chẳng bao giờ được ấm nồng như em. Biết sao giờ? Sinh mệnh trẻ non mạnh khoẻ cùng đến buổi đứng tuổi kiêu căng, ghét lạnh kị nóng.

Lorion ngước đôi mắt ấy về phía xa xăm ngút ngàn mây trời, điểm dừng của gã sẽ nằm ở đâu đây? Đảo đôi mắt, dừng lại ngay điểm vàng nằm bên giường bệnh mình. Yên ả cùng đắm sau giấc nồng, đứa trò bé nhỏ đã ngủ khi nào chẳng hay. Bàn tay khô ráp xoa đầu sắc xuân non trẻ. Vẻ mặt người bệnh đang đau đớn nở ra nụ cười. Hy vọng em, hy vọng gã; mang đi căn bệnh, tự chữa cho mình khoẻ khoắn hơn.

____

- Đẹp không, thầy Lorion?

Ngày đầu đông, bức em hoạ cảnh phố phường bên con sông băng, cảnh vật lạnh lẽo trắng xoá. Trông thật đau lòng khi cành cây xum xuê đầy lá nay lại chẳng còn cái gì. Đường phố thường xuyên tấp nập người nay lại không còn bóng dáng một ai. Lorion hỏi liệu em có quên vẽ người không, em trả lời thành thật xin thưa rằng chẳng còn ai để vẽ.

- Đẹp.

Lorion thấy em thật đáng yêu. Gã bệnh tật chẳng thể đi đâu xa ngoài cắm chặt rễ trên chiếc giường trắng muốt, em thấy thật đau lòng mà hoạ lại cây, lại cỏ, lại con người quanh phố phường chúng ta sinh sống. Cho ngài thấy vạn vật quanh em, quanh chúng ta. Vòng quanh con sông sẽ có những gì? Những chiếc xe cộ đi qua, dòng người bước qua nhau thật vội vã; bãi đất trống cạnh sông nơi ta ở có cái chi? Chim chóc ríu rít chào nhau, hàng cây cúi đầu lễ phép với gió. Vạn vật thật sinh động, thật ngọt ngào, gã ta muốn yêu hết.

- Khi nào thầy ra viện?

Lại là bàn tay ấy, chúng gầy guộc hơn thì phải như thể rằng chẳng còn một tí sức sống nào còn tồn tại. Ngài gầy đi thì phải, ít ăn quá hay sao nhỉ?

- Thầy, mau chóng ra viện với em nhé. Ta cùng ngắm xuân sang.

Móc ngoéo với bàn tay run, em híp mắt cười tươi lắm.

____

Ngày giữa đông thật rét, tuyết trắng phủ một ngày trời. Làn đường vơ vét những hạt bông trắng muốt dày cuộm, mọi thứ chỉ trơ trọi còn mỗi màu sáng trăng trắng chói loà.

- Thầy có lạnh không?

Đôi má bầu bĩnh em áp vào tay thầy, đôi mắt màu hồng ngọc này long lanh lên như muốn sưởi ấm thêm màu cho con tim gã.

- Lúc nào cũng lạnh.

Môi cười nhợt nhạt, gã bây giờ chẳng còn sức nào cười tươi.

Hôm nay em không vẽ gì cả, bàn tay em không thể ngừng run rẩy mỗi khi cầm cọ. Nay lại không có tranh cho người xem rồi, làm mặt em cứ bí xị rồi nhõng nhẽo miết thôi. Khổ không cơ chứ, em là người không làm rồi còn bắt gã dỗ dành cơ, cứ như mèo nhỏ.

- Thầy hứa mùa xuân cùng em đi mua đồ nhé?

Lại móc ngoéo với bàn tay gầy gò.

____

Lời hứa, ước gì chưa từng.

Để lại bây giờ,

Có người lại đi thất hứa.

Hôm nay em lại vẽ, vẽ một thứ khác cơ. Trưng lên ban thờ cùng bông hoa trắng muốt như màu tuyết phủ ngoài đường. Ngày cuối đông rồi mà vẫn thật lạnh. Giá như ngoài trời ấm áp được một chút, thương ngài hơn một chút, quan tâm em hơn một chút nữa. Ảnh của ngài em muốn vẽ, vẽ trong trí nhớ cô độc của em về bóng hình của tấm lưng hao gầy, chống lại bệnh và âu yếm bàn tay nhỏ của em.

Tranh ngày cuối thu, tranh thuở đầu đông, những buổi giữa đông, hạ màn vào cuối.

Em đốt hết, tặng ngài.

Iggy trả luôn cho ngài những cây cọ mà ngài tặng em chưa dám xài, những túyp màu mới toanh em muốn giữ lại làm kỉ niệm riêng, gửi luôn ngài cuộn giấy vẽ đã gởi tặng em thuở hôm nào.

Hoạ sĩ, giờ đâu trầm lặng với những mẫu giấy thô cứng. Tay dừng bút ngơi vẽ từ lâu nhưng thâm tâm luôn hoạ nên hình bóng một người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com