Lop Hoc Cua Ma
Sau đó Phong khoác vai cậu như hai anh em.Quyền trải qua phen hồn bay phách lạc, hắn ta đơn giản thế mà bỏ qua mọi chuyện?Phong lấy trong người ra một chiếc loa, NHẠC LÊN EM ÊI!Một bản nhạc cất lời"Bayby nói cho anh nghe những điều mà, điều em muốn sau khi đêm này trôi quaa~"Phong trong bộ dạng phấn khích"Yosaaaaaaaa, được rồi, giờ thì...""?"- Phong ngớ người ra nhìn thằng kì lạ, từ từ tiến tới.Đây là thằng đã ngó lơ cái bắt tay đầy ấp áp của cậu hôm qua, còn một tên nữa không biết vì sợ quá hay sao mà trốn đi đâu.Tiếng nhạc dừng lạiThịnh ngồi một góc bơ vơ nô đùa với bức tường thú vị."Tường, nghe kĩ này!"Tiếng nói thì thầm, rất nhiều người nhìn vào không khỏi nín cười bởi hành động kì lạ của cậu.Thịnh có chiều cao ngang ngửa với Quyền, tóc ngắn xoăn và đeo kính, mặt hơi vuông, một số người nói rằng họ có thể thực hiện một số bài toán hình học trên khuôn mặt cậu ta.Phong đã đứng cạnh Thịnh, hai tay trong túi, trạng thái lịch lãm lãng tử."So cool! Are you talking to the wall?"Bắn một vài câu tiếng anh sang chảnh đồng thời hai tay múa múa trước mặt.Thịnh hề như không quan tâm đến, cậu vẫn đang miệt mài trò chuyện gì đó, trông khá quan trọng không thể dừng lại được.Phong nhoẻn miệng cười, hắn lấy tay vỗ một cái bốp vào đầu Thịnh đập vào tường."Ấy chết! Có con ruồi."Thịnh mặc kệ, không hề chú ý đến hắn, cứ thế hăng say bầu bạn với hư vô.Phong liền hứng thú, sống trên cuộc đời này đôi khi phải gặp những kẻ dở người như thế mới thú vị, hắn tiếp tục lấy tay mình đập đầu Thịnh vào tường như đập bóng chuyền, mỗi lần cứ thế nghe tiếng cộp cộp khiến ai nấy rởn cả da gà.1 lần 2 lần rồi 3, không dừng lại, cho đến khi một vài giọt máu rơi."Xin lỗi nhé! Ruồi nhặng gì dai như đĩa."Cả lớp như tán loạn hết lên khi từ đâu ra một tên ngang nhiên đi vào lớp rồi gây ra hành động này, nhưng không một ai muốn dính vào phiền phức nên cũng kệ, hóng hớt trên hết.Về phía ban cán sự, họ không thể khoanh tay đứng nhìnNgười Hưng bốc tỏa ra cho bầu không khí xung quanh sự thiêu cháy, từng mớ cơ như muốn thoát khỏi da thịt, điên cuồng thét gào, đây chính là kẻ ác gây ra những vết thương cho Quyền.Dần dần tiến đến, từng bước chân đè xuống nền nhà trọng tải cực kì hủy diệt.Khi khoảng cách dần được thu hẹp, phía sau lưng Phong, hắn cũng có cảm giác chảy mồ hôi ớn lạnh.Giọng xé nát:"MÀY MỚI CHÍNH LÀ RUỒI NHẶNG!"Phong quay người lại, hai tay buông đầu Thịnh ra, hắn trợn mắt hãi hùng"Gì chứ?"Thể hình đô con của Hưng đứng sừng sửng như bức tường thành cao lớn vững chắc, cậu vẫn đứng đấy, trợn mắt nhìn Khánh Phong,"Được phết!"Mọi người liền hét lớn:"Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!"Những kẻ này chỉ quan tâm đến thú vui trước mắt, ai chết ai bị thương để ý làm gì?Phong đứng dậy, phủi chút bụi dính trên áo quần.Cú đấm thịnh nộ ấy khi nhìn vào trông có vẻ mạnh nhưng trong con mắt của Phong và một số tên đang đứng, ngồi xa kia thì nó vẫn còn rất nhiều thiếu sót trầm trọng.Đúng lúc này, hoa khôi của khối 10, tiểu thư danh giá của gia tộc giàu nhất thành phố vô tình ghé ngang qua, Dương Hạ Hoài Thơ của lớp 10a7 cầm trên tay quyển sách đọc, mái tóc mượt bồng bềnh bay bay nhè nhẹ hai bên thơm thoang thoảng. Sau lưng còn có nữ sinh khác, cô tomboy tóc ngắn nhìn mặt không thể nguy hiểm hơnTiếng ồ ồ của đám nam sinh bị vẻ đẹp thanh cao ấy hớp hồn, chúng quỳ xuống gần đôi chân của nàng, mở lối sang hai bên rộng rãi cho nàng đi, tiếng chân giày cao gót lạnh lùng trên nền hành lang cũng khiến bọn đực rựa nghe mà thèm thuồng, thật là hoàn hảo!Phong nhìn ra ngoài, hai mắt bỗng dâng dâng giọt lê"Là cô ấy"Hắn liền hết hứng chơi ở đây, bước nhẹ nhàng tới chỗ Hưng vẫn còn hơi nóng.Hai mắt cười híp, giơ tay ra muốn bắt tayHưng cảm thấy bị thách thức, nên cậu chọn nhìn chằm chằm vào đối thủ.Phong liền cười khổ, từ khi vào ngôi trường này đã không biết bao nhiêu tên chán sống đã từ chối cái bắt tay đầy thân thiện và lịch sự ấy, rồi chúng sẽ có kết cục chẳng mấy tốt đẹp gì, như thằng Thịnh vừa rồi chỉ là cảnh báo.Nghĩ rồi hắn liền thu tay lại rồi đưa ánh mắt dò tìm thằng vừa mới bị mình cho đầu chạm tường. Bất giác liền thấy hắn tốc biến ra ngoài hành lang, lại còn ĐANG ĐỨNG NÓI CHUYỆN VUI VẺ VỚI NÀNG HOA KHÔI?Hoài Thơ, Phong muốn cô ấy gia nhập vào dàn harem của mình làm vợ cả, Diệu Linh làm vợ bé.Ấy thế mà trước đây nữ sinh ấy chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với ai hay nở nụ cười ấy với tên con trai nào, nay sao lại làm điều đó với kẻ mà vừa này mình vừa giộng cái đầu?Phong bỏ qua Hưng, bước ra ngoài, ánh mắt nhìn Thịnh như kẻ sắp chết, 10h30 sau cổng trường chuẩn bị có kẻ đứng ra thay Quyền chịu trận.Phượng Uyên liền chạy tới hỏi thăm lớp trưởng, Long và Toàn thấy Nam bỏ đi đâu đó thì liền bám theo.Quyền ụp mắt xuống bàn, không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Mọi chuyện vậy là quá đủ rồi.Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn...Sau khi Thơ vẩy tay chào tạm biệt Thịnh thì Phong từ đâu ra xuất hiện trước mặt.Một cuộc hẹn sau sân trường vắng vẻ được thiết lập, giờ chỉ chờ tới lúc đó thôi.Phía xa kia, đứa con gái phụ cận đi theo Hoài Thơ, Hà My lấy khăn lau chiếc kính cận rồi nói:"Tên dở người đó muốn gây sự với cậu Thịnh"Thơ vén tóc nhẹ nhàng, đóng quyển sách lại, giọng êm như tiếng gió trời ngủ sâu trong núi rừng, từ từ bay nhẹ nhàng đáp xuống đây, hòa quyện suối và sông chảy qua tấm đá hằng năm, âm thanh phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi môi hồng....Hà My hai mắt to tròn, hơi bất ngờ chút"Hiểu rồi! Là do hắn tự chuốc lấy."____________
Trưa oi ả, đằng sau sân trườngPhong đứng dựa lưng vào tường, đầu ngẫng cao chờ đợi tên chướng mắt xuất hiện.Vòng tay lại suy nghĩ ra cách có thể tiếp cận được Hoài Thơ, mắt nhìn bông hoa chớm nở, miệng điệu nghệ:"Giá như anh có thể hóa thành bông hoa tuyết bé nhỏ rơi bên cửa sổ của em mỗi đêm, Thơ à, anh nhớ nụ cười ấy!"Lại tiếp:"Biết bao giờ có thể đến với em để nói ra hết những tâm tư trong lòng?"Từng suy nghĩ vu vơ cứ quanh quẩn trong đầu chàng trai si tình ấy, hắn đã quên đi hoàn toàn Diệu Linh, cô vẫn chưa hề biết gì về điều này."Cũng phải, Hoài Thơ là tiên nữ giáng trần thanh khiết như thế, nhiều người thích không có gì lạ."- Giọng nói cắt ngangPhong bất ngờ, không lẽ nãy giờ có tiểu nhân nghe lén? Những suy nghĩ kinh tởm đó diễn đạt thành lời nói bây giờ bị bại lộ hết?"Là ai?" - Phong lớn tiếng quát nhìn về phía dáng người từ từ bước ra.Thịnh đi đến trước mặt Phong, kẻ cao hơn mình một cái đầu.Thì ra người nói câu vừa nãy là cậu ta, không biết đây là ai mà có thể được nàng hoa khôi chú ý nói chuyện tươi cười.Thịnh ngước mặt lên, lấy tay che nắng."Cậu gọi tôi ra đây là đ-"Còn chưa kịp nói xong, cùi chỏ của Phong đã găm thẳng vào mặt cậu một cái choáng váng đầu óc bay lên mây, tiếp đó, hắn húc mạnh đầu gối vào bụng làm các cơ quan nội tạng bên trong rung lắc kêu la ầm ĩ.Đôi mắt của hắn rực cháy lên vẻ tự ái kiêu hãnh của một hotboy, fuckboy hay trapboy gì đó cũng được, Phong nắm tóc Thịnh, mắt nhìn trợn."NÔN HẾT NHỮNG THỨ MÀY VỪA NGHE RA CHO TAOOO!"Hắn lại tiếp tục đấm đá vào giữa bụng của Thịnh, càng đánh càng hăng, càng thỏa mãn hơn so với là việc hành hạ Quyền.Phong bỗng nảy ra một ý kiến:Chỉ cần thằng nhỏ con biến mất mãi mãi là sẽ chẳng có biết về chuyện đó cả, hoặc ít nhất là đánh cho tới khi thành phế nhân hoàn toàn, ám ảnh ả đời.Những đòn tung ra hành hạ của Phong một lúc mạnh hơn, từng tiếng bộp bộp đã tạo ra thứ cảm xúc khoái lạc dành cho hắn, chìm đắm vào trong đó để rồi chỉ biết tận hưởng, như đã vứt bỏ đi phần người trong mình mà trở về với tính nguyên thủy bản năng.Ngay lúc này, thứ gì đó trong lấp loáng xẹt qua mắt khiến Phong sợ hãi rụt tay lại, nó giống như cơn điện giật.Thịnh đưa đôi mắt biết ơn nhìn Phong, cười tươi rói.Phong nhăn mặt lại, lần mò trên cánh tay, thằng này đã giở trò gì đó khiến nó tê liệt đi một chút.Ban nãy Thịnh đã chạm vào chỗ huyệt gì đó, chấn động này nhanh chóng lan tỏa ra các vùng cơ khác.Cậu nói với hắn giọng thân thiện."Cảm ơn đã chỉ dạy! Những động tác võ thuật đó rất tuyệt vời đấy! Giờ thì tôi, sẽ thực hiện lại."Nói rồi, không gian xung quanh cậu đang đứng hơi có chút nhiễu loạn, Phong trố mắt lên, lẽ nào gặp phải vua lỳ đòn, nhưng có gì đó không đúng lắm, tư thế đó, hắn ta đang cố gắng bắt chước mình?Thịnh đôi mắt tự tin, cơ thể lao vút phi thẳng tới chỗ Phong sát ngay trước mặt."Tốc độ này? Còn nhanh hơn c-"Chưa kịp suy nghĩ xong, cú đấm sấm sét phang thẳng vào cằm của Phong, tất cả mọi thứ đau đớn vừa nãy trả hết cho hắn.Nối tiếp, Thịnh tung khoảng mười cái húc đầu gối liên tục chỉ cách nhau khoảng chưa tới một giây mỗi đòn, chân gần như không chạm đất và chẳng hề biết mõi.Cuối cùng, y hệt như lúc nãy, cùi chỏ găm vào mặt Phong như cách hắn đã từng làm với cậu lúc nãy.Phong phấn khích, cũng lâu rồi mới gặp một kẻ thú vị như thế này, thằng nhóc này sao lại sở hữu khả năng sao chép hoàn hảo đến như thế? Suýt chút nữa hắn đã thành công trong việc mô phỏng lại những động tác võ thuật mà câụ mất nhiều năm để luyện tập.Vuốt tóc dựng ngược lên, miệng cười nham hiểm, say máu thực sự.Thịnh vẫn chưa để cho hắn thở quá, mỗi lần combo đều dứt khoát, từng đòn tấn công vào các yếu điểm khác nhau của cơ thể rồi kết nối chúng lại tạo thành cơn đau lần lượt chạy xuyên dọc khắp huyết mạch.Cả người bị đánh lùi bật ra đằng sau, hai chân ma sát kinh hoàng với mặt đất, bãi cỏ để giảm sức ép kinh khủng từ Thịnh.Bỗng nhiên, trong một khoảnh khắc khi Thịnh tung một cú hiểm thì Phong chặn lại, hắn ngẫng mặt lên, mặt tối sầm lại, trạng thái nghiêm túc, câu nói bất hủ từ từ rót vào tai ám ảnh"Hái thứ gì để được ngủ một mình?"Thịnh cũng vào tư thế chơi khô máu.Phong ôm mặt cười lớn"Tao sẽ bẻ gãy tay chân của mày để hết bắt chước nhé?""Hãy cho tôi tất cả những gì cậu có."Quyền trốn kín trong phòngliền hắt xì một cãi rõ to.Sau một hồi đấm nhau nhức người, Thịnh đã gục xuống cỏ kiệt sức. Phong vẫn cònsung sức nắm tóc cậu lên."Tuyệt lắm! Kể từ giờ mày sẽ là món đồ chơi tuyệt vời nhất của tao. HAHAHAHAHA"Phong lấy sổ trả thù ra rồi gạch tên Thịnh, hắn lại lấy ra một cuốn sổ khác,đây là nơi ghi vào tên những kẻ mà hắn cho là thú vị sẽ khiến cho cuộc sống họcđường của mình trở nên bớt nhàm chán hơn.Nhìn thấy tên Quốc Anh ở trong đó, Phong cắn môi."Mày chẳng còn thú vị nữa rồi."Sau một hồi Phong rời đi mặc Thịnh đang nằm bất tỉnh trên bãi cỏ. Thịnh tỉnhdậy ngó ngang dọc."Cuối cùng cũng đi cho khỏe."Giả vờ ngủ cho qua chuyện cũng là một ý kiến hay, Thịnh đã học được một vài đónđánh cùng cú đá Muay Thái.Rắc lại một chút xương khớp."Giờ thì đi làm chút công chuyện."
Trưa oi ả, đằng sau sân trườngPhong đứng dựa lưng vào tường, đầu ngẫng cao chờ đợi tên chướng mắt xuất hiện.Vòng tay lại suy nghĩ ra cách có thể tiếp cận được Hoài Thơ, mắt nhìn bông hoa chớm nở, miệng điệu nghệ:"Giá như anh có thể hóa thành bông hoa tuyết bé nhỏ rơi bên cửa sổ của em mỗi đêm, Thơ à, anh nhớ nụ cười ấy!"Lại tiếp:"Biết bao giờ có thể đến với em để nói ra hết những tâm tư trong lòng?"Từng suy nghĩ vu vơ cứ quanh quẩn trong đầu chàng trai si tình ấy, hắn đã quên đi hoàn toàn Diệu Linh, cô vẫn chưa hề biết gì về điều này."Cũng phải, Hoài Thơ là tiên nữ giáng trần thanh khiết như thế, nhiều người thích không có gì lạ."- Giọng nói cắt ngangPhong bất ngờ, không lẽ nãy giờ có tiểu nhân nghe lén? Những suy nghĩ kinh tởm đó diễn đạt thành lời nói bây giờ bị bại lộ hết?"Là ai?" - Phong lớn tiếng quát nhìn về phía dáng người từ từ bước ra.Thịnh đi đến trước mặt Phong, kẻ cao hơn mình một cái đầu.Thì ra người nói câu vừa nãy là cậu ta, không biết đây là ai mà có thể được nàng hoa khôi chú ý nói chuyện tươi cười.Thịnh ngước mặt lên, lấy tay che nắng."Cậu gọi tôi ra đây là đ-"Còn chưa kịp nói xong, cùi chỏ của Phong đã găm thẳng vào mặt cậu một cái choáng váng đầu óc bay lên mây, tiếp đó, hắn húc mạnh đầu gối vào bụng làm các cơ quan nội tạng bên trong rung lắc kêu la ầm ĩ.Đôi mắt của hắn rực cháy lên vẻ tự ái kiêu hãnh của một hotboy, fuckboy hay trapboy gì đó cũng được, Phong nắm tóc Thịnh, mắt nhìn trợn."NÔN HẾT NHỮNG THỨ MÀY VỪA NGHE RA CHO TAOOO!"Hắn lại tiếp tục đấm đá vào giữa bụng của Thịnh, càng đánh càng hăng, càng thỏa mãn hơn so với là việc hành hạ Quyền.Phong bỗng nảy ra một ý kiến:Chỉ cần thằng nhỏ con biến mất mãi mãi là sẽ chẳng có biết về chuyện đó cả, hoặc ít nhất là đánh cho tới khi thành phế nhân hoàn toàn, ám ảnh ả đời.Những đòn tung ra hành hạ của Phong một lúc mạnh hơn, từng tiếng bộp bộp đã tạo ra thứ cảm xúc khoái lạc dành cho hắn, chìm đắm vào trong đó để rồi chỉ biết tận hưởng, như đã vứt bỏ đi phần người trong mình mà trở về với tính nguyên thủy bản năng.Ngay lúc này, thứ gì đó trong lấp loáng xẹt qua mắt khiến Phong sợ hãi rụt tay lại, nó giống như cơn điện giật.Thịnh đưa đôi mắt biết ơn nhìn Phong, cười tươi rói.Phong nhăn mặt lại, lần mò trên cánh tay, thằng này đã giở trò gì đó khiến nó tê liệt đi một chút.Ban nãy Thịnh đã chạm vào chỗ huyệt gì đó, chấn động này nhanh chóng lan tỏa ra các vùng cơ khác.Cậu nói với hắn giọng thân thiện."Cảm ơn đã chỉ dạy! Những động tác võ thuật đó rất tuyệt vời đấy! Giờ thì tôi, sẽ thực hiện lại."Nói rồi, không gian xung quanh cậu đang đứng hơi có chút nhiễu loạn, Phong trố mắt lên, lẽ nào gặp phải vua lỳ đòn, nhưng có gì đó không đúng lắm, tư thế đó, hắn ta đang cố gắng bắt chước mình?Thịnh đôi mắt tự tin, cơ thể lao vút phi thẳng tới chỗ Phong sát ngay trước mặt."Tốc độ này? Còn nhanh hơn c-"Chưa kịp suy nghĩ xong, cú đấm sấm sét phang thẳng vào cằm của Phong, tất cả mọi thứ đau đớn vừa nãy trả hết cho hắn.Nối tiếp, Thịnh tung khoảng mười cái húc đầu gối liên tục chỉ cách nhau khoảng chưa tới một giây mỗi đòn, chân gần như không chạm đất và chẳng hề biết mõi.Cuối cùng, y hệt như lúc nãy, cùi chỏ găm vào mặt Phong như cách hắn đã từng làm với cậu lúc nãy.Phong phấn khích, cũng lâu rồi mới gặp một kẻ thú vị như thế này, thằng nhóc này sao lại sở hữu khả năng sao chép hoàn hảo đến như thế? Suýt chút nữa hắn đã thành công trong việc mô phỏng lại những động tác võ thuật mà câụ mất nhiều năm để luyện tập.Vuốt tóc dựng ngược lên, miệng cười nham hiểm, say máu thực sự.Thịnh vẫn chưa để cho hắn thở quá, mỗi lần combo đều dứt khoát, từng đòn tấn công vào các yếu điểm khác nhau của cơ thể rồi kết nối chúng lại tạo thành cơn đau lần lượt chạy xuyên dọc khắp huyết mạch.Cả người bị đánh lùi bật ra đằng sau, hai chân ma sát kinh hoàng với mặt đất, bãi cỏ để giảm sức ép kinh khủng từ Thịnh.Bỗng nhiên, trong một khoảnh khắc khi Thịnh tung một cú hiểm thì Phong chặn lại, hắn ngẫng mặt lên, mặt tối sầm lại, trạng thái nghiêm túc, câu nói bất hủ từ từ rót vào tai ám ảnh"Hái thứ gì để được ngủ một mình?"Thịnh cũng vào tư thế chơi khô máu.Phong ôm mặt cười lớn"Tao sẽ bẻ gãy tay chân của mày để hết bắt chước nhé?""Hãy cho tôi tất cả những gì cậu có."Quyền trốn kín trong phòngliền hắt xì một cãi rõ to.Sau một hồi đấm nhau nhức người, Thịnh đã gục xuống cỏ kiệt sức. Phong vẫn cònsung sức nắm tóc cậu lên."Tuyệt lắm! Kể từ giờ mày sẽ là món đồ chơi tuyệt vời nhất của tao. HAHAHAHAHA"Phong lấy sổ trả thù ra rồi gạch tên Thịnh, hắn lại lấy ra một cuốn sổ khác,đây là nơi ghi vào tên những kẻ mà hắn cho là thú vị sẽ khiến cho cuộc sống họcđường của mình trở nên bớt nhàm chán hơn.Nhìn thấy tên Quốc Anh ở trong đó, Phong cắn môi."Mày chẳng còn thú vị nữa rồi."Sau một hồi Phong rời đi mặc Thịnh đang nằm bất tỉnh trên bãi cỏ. Thịnh tỉnhdậy ngó ngang dọc."Cuối cùng cũng đi cho khỏe."Giả vờ ngủ cho qua chuyện cũng là một ý kiến hay, Thịnh đã học được một vài đónđánh cùng cú đá Muay Thái.Rắc lại một chút xương khớp."Giờ thì đi làm chút công chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com