Lop Hoc Bo Tuc Cua Su Ton
"Dạo gần đây tiểu thuyết bán dưới chân núi toàn truyện niên hạ thôi, dù thế nào cũng nhất định nhất định tuyệt đối không được để tiểu sư đệ xuống núi!""Hiểu rồi."Thời gian này An An luôn nhận được hạc giấy, toàn thân trắng tinh, có khả năng truyền tin, còn nói được.Chỉ đáng tiếc lần nào cũng chỉ nói đúng một câu ——"Đi tập mau!"Chuyện này khiến nó hoài nghi có phải trình độ luyện kiếm của mình chậm quá hay không, chẳng còn cách nào khác ngoài cố gắng tập luyện chăm chỉ hơn.Trong bí tịch có quá nhiều điều nó không hiểu, chỉ biết mỗi ngày cố gắng vùi đầu mà đọc.Lúc mệt mỏi, nó cũng sẽ nhìn xa xăm nhớ tới các em của mình, nghĩ xong lại thấy có động lực hơn.Vào ngày xuân ấm áp, nó thường ngồi bên cửa sổ đọc sách, các sư huynh thì ngồi ngoài sân cắn hạt dưa."Dưới núi không tốt chút nào!" Nhị sư huynh nháy mắt với Ngũ sư huynh.Ngũ sư huynh hiểu ý tiếp lời, "Đúng vậy đó, có người to lớn mặt mũi hung tợn, còn có trẻ con cả người đỏ ửng nữa, thật là đáng sợ!"Tay đang lật sách bên cửa sổ dừng lại, An An thầm nghĩa, đó hẳn là một ông chú nào đó có vấn đề về gan hoặc khí huyết không được thông thuận, và trẻ con bị sốt thôi."Dưới núi còn có cái lồng khổng lồ nóng phát bỏng.Nó gãi mũi, chắc là lồng xông hơi."Có cả đại yêu quái nữa."Nó ngẩng phắt đầu, "Yêu... Yêu quái?"Ngũ sư huynh gật đầu như bổ củi, "Đúng vậy! Tên là Phù Chu, hắn thuộc ma giáo, người ma giáo đánh cả trẻ con đấy."Nhị sư huynh khẳng định, "Ta còn thấy hắn ở trong trấn rồi, đánh nhau với một đứa nhỏ. Đệ nói chung đừng xuống núi, dưới đó nguy hiểm lắm."Trái tim An An như siết lại, lo lắng hỏi, "Trấn Xuân Lăng thì sao?"Ngũ sư huynh bối rối, quay sang thì thầm hỏi Nhị sư huynh, "Trấn Xuân Lăng là chỗ nào?""Ta có biết đâu."Ngũ sư huynh do dự một hồi, "Thôi kệ, chắc cũng vậy cả thôi."Ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với An An, "Trấn Xuân Lăng cũng vậy. Phù Chu là một tên đại ác ma, ai cũng sợ hắn."Vừa nói vừa kéo kéo Nhị sư huynh.Nhị sư huynh vội vàng tiếp lời, "Đúng thế! Hắn ăn thịt trẻ con nữa!"An An sợ đến mức đứng bật dậy đổ cả ghế, "Vậy ta phải đi trấn Xuân Lăng ngay."Nói xong chạy vào phòng gỡ thanh kiếm treo trên tường xuống.Trong sân, Ngũ sư huynh ngơ ngác nhìn An An chạy đi lấy kiếm, sững sờ tại chỗ."Chờ... Chờ đã! Không đi được đâu!""Phải đó phải đo, nghe lời Ngũ sư huynh đi, dưới núi nguy hiểm lắm.""A a a a, không được xuống núi mà!""Sao lại đánh sư huynh!!!"An An nóng lòng muốn gặp các em nên bỏ chạy thật nhanh. Tới chân núi mới nhớ ra rằng mình không biết đường, quay lại tìm kiếm sư huynh, đã thấy sau lưng có hai mươi hai vị sư huynh bay tới.Trừ Đại sư huynh, tất cả đều có mặt.Nhị thập tam sư huynh chạy tới trước mặt An An, vẻ mặt đau khổ, "An An nghe sư huynh nói, dưới núi không có gì hay ho đâu, chúng ta về thôi."Tam sư huynh hôm nay vẫn lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía An An, đột nhiên rút kiếm trong tay ra.Chân An An run rẩy.Sẽ... sẽ giết nó tại đây ư?Nó chỉ muốn xuống núi thôi mà!Tam sư huynh uyển chuyển vung kiếm, vẽ một đường kiếm trên không trung, rồi lại tra kiếm vào vỏ.Động tác hoàn thành, Tam sư huynh ngẩng lên lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.Không đợi Tam sư huynh lên tiếng, các sư huynh phía sau đã rối rít che mặt xoay người đi.An An ngơ ngác nhìn sang.Chỉ thấy ánh mắt Tam sư huynh nhìn xa xăm, thở dài thượt, nhàn nhạt nói, "Tên đó! Làm ảnh hưởng tốc độ xuất kiếm của ta."Nói xong không đợi ai đáp lại đã đạp chân lên tảng đá bay trở về đỉnh núi, miệng còn lấy đà, "Hây ya, hây ya."Các sư huynh:"... ..."An An gãi đầu bối rối. Nó cảm thấy mình ở đây bao nhiêu năm rồi vẫn không tài nào hiểu được các sư huynh của mình.Những sư huynh còn lại thấy lão Tam đi rồi, cắn răng tức giận.Bọn họ chưa quyết định xong, ngọc bài bên hông đã lóe sáng, chiếu sáng cả một vùng."Chết rồi! Đại sư huynh!""A a a a, ta đi trước đây!!!""Chờ ta!!!""Ta cũng đi!"An An nhìn các sư huynh tán loạn, ai nấy đều hoảng hốt lấy ra pháp khí của mình.Nhưng chưa kịp cất bước, một tiếng quát giận dữ từ chân trời vang vọng khắp mây trời: "Tất cả quay lại đây cho ta!"Nghe xong, các sư huynh lập tức dừng lại, sắc mặt cứng đờ, ngoan ngoãn đứng thẳng, hai tay thả dọc theo chân, im lặng mà biết điều.Hoa Hướng Nhiên cưỡi kiếm bay tới, trong tay giống như đang chơi trò "đại bàng bắt gà con," nắm chặt lấy cổ áo của tam sư huynh.An An dưới chân lặng lẽ dịch ra xa một chút."Dưới núi chẳng có gì vui, quay về luyện kiếm đi." Đại sư huynh đứng thẳng như cây tùng cây bách, đôi lông mày rậm như núi dốc đứng, ánh mắt sắc bén như băng sương, lạnh lùng vô cùng.Các sư huynh phía sau đồng loạt quay đi, không nỡ nhìn cảnh tưởng tiếp theo.An An trong lòng thất vọng, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của đại sư huynh."Đệ... sao lại khóc rồi?!" Đại sư huynh giật mình, đến cả lông mày cũng vì sợ mà lệch đi, tay đang nắm chặt cổ áo của Tam sư huynh cũng vô thức buông lỏng.Cổ Tam sư huynh bị siết chặt, thè cả lưỡi, mắt trợn trừng, đỏ ngầu, trông hệt như quỷ.Đáng... đáng sợ quá, đại sư huynh!An An lặng lẽ rơi nước mắt.Tuổi còn nhỏ đã phải chịu đựng nỗi sợ lớn lao thế này.Tóc trên đầu Hoa Hướng Nhiên như muốn dựng ngược hết cả lên, mắt đảo loạn, hốt hoảng ra hiệu cho các sư huynh khác đến giúp.Nhưng quay ra nhìn, các sư huynh khác cũng đều trừng mắt phẫn nộ nhìn lại.Quá đáng lắm rồi đó Đại sư huynh!Hoa Hướng Nhiên khựng lại, không tự chủ buông lỏng tay."Thôi, đệ muốn đi thì đi đi." Nói rồi tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn trời.Hai mươi tư sư huynh sư đệ cùng quây lại, dán một tấm bùa ẩn thân, an tâm tụ tập cắn hạt dưa.Người ở trần gian thi thoảng ngẩng đầu lên có thể thấy một dải mây như bông vắt ngang trời.Gió thổi vù vù bên tai.An An nằm bò trên tọa kỵ, nhìn chăm chú xuống mặt đất. Tọa kỵ bay cao quá, người ở bên dưới chỉ là những chấm đen bé xíu di chuyển, nó không thấy rõ gì cả.Lục sư huynh bước lại gần, đưa tay xoa đầu An An.An An ngơ ngác nhìn.Lát nữa gặp lại, đệ phải nhớ rằng đệ đã tu chân, phải cắt đứt mọi ràng buộc với trần thế."An an không hiểu,"Nhưng bọn họ là các em của ta mà."Là người một nhà.Lục sư huynh còn muốn nói gì đó, thấy ánh mắt kiên định của An An lại thôi.Cười nhẹ, lắc đầu, đôi mắt cong lên nhưng đầy vẻ bất đắc dĩ.Tọa kỵ dừng lại.Lục sư huynh gập cây quạt trên tay, "Tới rồi, đây là Tạ phủ."Nói rồi kéo An An bay phía trên phủ nhà họ Tạ.An An bay vòng vòng một hồi, cuối cùng ngơ ngác nhìn."Không đúng, đệ không tìm được em trai."Nó lo lắng muốn đi tìm lại một lượt.Chân mày Đại sư huynh nhíu chặt lại, trừng mắt với Lục sư huynh, cản An An lại.Giọng phiền não nói, "Chẳng phải ở đó hay sao."Nhìn theo hướng ngón tay Đại sư huynh chỉ, An An thấy một chàng trai quyền quý cao tám thước* đang ngồi đối diện với một thiếu niên trẻ tuổi, gọi một tiếng "Huynh trưởng." (tám thước ~ 1m9)"Không đúng không đúng, em trai của đệ sao lớn vậy được."Nó vội xua tay, rõ ràng Tiểu An còn thấp hơn nó mà."Cuối cùng không nhịn được nữa, Lục sư huynh ngồi xuống, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt An An, giúp nó bình tâm lại."Đó chính là em trai của đệ đấy. Thời gian ở tu chân giới và trân gian không giống nhau. Khi đệ còn nhỏ, em trai đệ đã trưởng thành rồi. Đệ ở trên núi, không biết năm tháng. Đệ cho rằng mình chỉ có tám tuổi, nhưng thực ra đã qua mười hai năm rồi."Thập nhị sư huynh day trán, thở dài nói, "Quân sinh ta không sinh, ta sinh quân đã lão, ôi~" "Bụp" một tiếng, Thập nhị bị Hoa Hướng Nhiên nhấc chân đá bay."Tạ An!" Một cô gái trẻ chạy vào, vừa thấy nàng Tạ An đã vội đứng lên.An An ngạc nhiên, thì ra bây giờ Tiểu An tên là Tạ An.Thanh niên đối diện bật cười vỗ vai Tạ An, ghé sát lại nói nhỏ, "Tài tử xứng đôi với giai nhân, cố gắng lên nhé huynh trưởng."Nói rồi lắc đầu, khóe môi mang theo nụ cười, chậm rãi rời đi.Cô gái thấy không còn ai nữa, tung tăng chạy tới nhào vào lòng Tạ An, khiến Tạ An hoảng đến mức lùi về sau nửa bước, tay xoa xoa mũi, mặt đỏ bừng, nhưng cánh tay vẫn giơ ra để đỡ lấy cô gái.Nàng giận dỗi đập nhẹ vào lồng ngực Tạ An, "Sao huynh cứ nhút nhát vậy hả, bao giờ mới cưới ta đây?"Chàng trai trẻ lập tức đỏ bừng từ mặt đến cổ.An An cảm thấy trước mắt tối sầm."Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, chuyện này không dành cho trẻ con đâu.""Đúng đó, cậu còn nhỏ, không nên sớm nghĩ đến việc lấy vợ.""Chuyên tâm luyện kiếm đi!"Nó lắc đầu muốn gạt bàn tay che mắt mình đi, nhưng vừa gạt ra thì lại xuất hiện thêm cả chục bàn tay khác, che tầm mắt nó kín mít.An An: "..."Rời khỏi Tạ phủ, An An theo các sư huynh tới Vương phủ.Trong phủ đang tổ chức hội hoa, hoa lá đủ màu sắc rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.Dưới sự giúp đỡ của các sư huynh, An An tìm được em gái mình trong đám đông tấp nập.Vương Đào Ninh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẫu thân, gương mặt tươi cười rạng rỡ, đôi má hồng hào, môi đỏ mọng ướt át, khiến các phu nhân không ngớt lời khen ngợi.Bên cạnh Đào Ninh là một cô gái nhỏ hơn một cái đầu, đôi mắt linh động, nhìn ngó khắp nơi, là một cô bé hoạt bát và vui tươi."Vương phu nhân, bà khéo quá đi thôi, hai cô con gái đều giống phu nhân, đều là mỹ nhân đây mà."Vương phu nhân che miệng cười, "Lưu phu nhân quá khen, nhi nữ nhà bà cũng xinh đẹp đoan trang quá chừng.""...""Con gái ta cũng giỏi đàn, thích đọc sách, đúng là rất giống ta.""Vậy thì tốt quá, con gái nhà ta suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện đi chơi, chẳng an phận chút nào.""Tỷ tỷ giỏi lắm, thêu thùa của con cũng là do tỷ ấy dạy đấy."Vương Đào Ninh ngồi bên cạnh, nghe mẹ và em gái khen mình trước mặt mọi người thì xấu hổ kéo tay áo của Vương phu nhân.Vương phu nhân dịu dàng quay lại nhìn, đặt tay lên tay con gái, nhẹ nhàng vỗ vỗ.Đào Ninh đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống đất.Vương phu nhân thấy thế lại càng cười tươi hơn."Con gái nhà ta chỉ có cái là giống phụ thân nó, hay thẹn thùng. Là mẫu thân, ta tuy rất thích tính cách này nhưng lại lo lắng không biết sau này gả đi có bị nhà chồng ức hiếp không.""Mẹ——" Vương Đào Ninh xấu hổ nhào vào lòng Vương phu nhân.Tiếng cười thiện ý vang lên trong sân.Lục sư huynh gấp chiếc quạt lại, chọc chọc vào An An đang bất động nhìn xuống phía dưới."Nhìn đi, các em của đệ sống tốt lắm. Yên tâm đi.""Ừm."Giọng nói nghèn nghẹn, vừa nghe là biết chủ nhân của nó có vẻ mất mát, khiến Hoa Hướng nhiên cũng hoảng."Đệ lại làm sao nữa vậy?" Hoa Hướng Nhiên nhíu mày."Không sao... Đệ thấy vui thôi..." Nói xong nấc lên một tiếng khóc.Thập nhị sư huynh lúng túng vò đầu, "Nhìn đệ không vui vẻ cho lắm đâu ha."Bị vỗ "chát" một cái vào đầu.Thập nhị sư huynh mếu máo ngồi thụp xuống một góc.An An cố chấp nằm bò trên tọa kỵ, nhìn xuống rất lâu.Mãi tới khi Tam sư huynh lại muốn rút kiếm, cuối cùng An An mới đứng lên, kéo vạt áo Hoa Hướng Nhiên, giọng nghẹn ngào, "Đại sư huynh, chúng ta về thôi."Lục sư huynh bừng tỉnh, lau khóe miệng chảy nước miếng, "Hả? Nhanh vậy à?"Vừa dứt lời đã bị Hoa Hướng Nhiên đạp cho một cái, ôm đầu trốn sang một góc.Hương hoa từ trấn Xuân Lăng bay đi rất xa, sắc hồng nhạt của cánh hoa bay lượn khắp trời, theo gió mang ý xuân đi khắp muôn nơi.Ngồi trên tọa kỵ, An An ngoảnh đầu lại nhìn xa xăm.Từ xa, nó âm thầm nói lời tạm biệt với trấn Xuân Lăng.Khi quay đầu lại, trước mặt đột nhiên xuất hiện một quả dưa khổng lồ, ước chừng to bằng người nó..Ngơ ngác nhìn Hoa Hướng Nhiên đối diện.Khóe miệng Hoa Hướng Nhiên giật giật nhưng không nói gì.Mọi người cũng nhìn sang đây.Gân xanh trên trán nảy lên, Hoa Hướng Nhiên lớn tiếng quát, "Nhìn ta làm gì?! Ăn đi!"Các sự huynh giật bắn người, đồng loạt rút ra một cái thìa nhỏ. Lục sư huynh tới bên cạnh An An, đưa cho nó một cái thìa lớn, to bằng cái miệng bát."Ăn đi, không có gì là một quả dưa không giải quyết được."Các sư huynh đồng loạt gật đầu.An An nhìn các sư huynh bằng hai mắt rưng rưng nước mắt, thấy các sư huynh cũng đều ngậm thìa rưng rưng nhìn mình.An An múc một thìa lớn để đáp lại tâm ý của họ.Dưa vào miệng.Lập tức mắt sáng như sao, vị giác bùng nổ.Cuối cùng nước mắt cũng trào ra."Phụt" Thập nhị sư huynh bất ngờ phun cả một miệng dưa lên thẳng người Hoa Hướng Nhiên "Cái quái gì đây? Dưa giả à?"Tiếng quát giận dữ đáp lại, "Thập nhị ngu ngốc!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com