TruyenHHH.com

Lop Hoc Bo Tuc Cua Su Ton

Đêm qua An Hòa Dật có một giấc mơ quái đản.

Trong mơ, y biến thành một đứa bé "được" đồ đệ của mình nhặt về. Y treo lủng lẳng trong ống tay áo của đồ đệ, còn bị đồ đệ hung dữ mắng một trận.

Từ bao giờ mà đồ đệ của y lại lòi ra cái tính khí quỷ quái đó thế?

An Hòa Dật thở phào, khoác áo vào rồi ngồi xuống bàn trà.

Lúc này, mặt trời vừa ló đầu ra khỏi đỉnh núi, nắng chiếu qua ô cửa dát vàng cả nền đất.

Vào giờ này, những người nông dân chăm chỉ ở trần thế hẳn đã rời nhà, còn các sư tôn trong tu chân giới, nếu vẫn có thói quen đi ngủ thì hẳn là chưa thức dậy.

Trác Thịnh và Ngu Văn Tinh đã chờ đợi khoảnh khắc trời hửng sáng này từ lâu, không thể đợi thêm nữa, đi thẳng một mạch tới Duyên Sinh Tông.

Trên đỉnh Tàng Ý Sơn, trong phòng tản ra hương trà nhè nhẹ, sương khói vờn quanh trong hơi lạnh buổi sớm mai.

Trác Thịnh gõ cửa.

"Đàm Ngọc, có nhà không?"

An Hòa Dật đang ngồi lặng im trước bàn, ổn định lại tinh thần sau cơn ác mộng khiến tâm trạng hỏng bét. Nghe thấy tiếng gọi, trong mắt y thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, song lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh của mình.

Đại khái chắc là đến vì chuyện của Nhiếp Tử Tấn.

"Phương Khê sư phụ, mời vào."

Trác Thịnh đi theo phía sau Ngu Văn Tinh, đẩy mở cửa. Trác Thịnh sải dài bước chân, hất vạt áo, thẳng tiến về phía An Hòa Dật.

Trác Thịnh chống hai tay lên bàn, tiến sát lại gần y.

"Nghe nói đồ đệ của ngươi mang thai con của ngươi à?"

An Hòa Dật: "?"

Nói cái gì thế?

Trong mắt Trác Thịnh tràn ngập sự tò mò. Đến cả Ngu Văn Tinh, người mới sáng tinh mơ đã bị Trác Thịnh dựng dậy lôi theo tới đây, cũng ngó đầu ra từ phía sau, đầy vẻ hiếu kỳ.

"Nói tóm lại thì rốt cuộc chuyện đó là thật hay giả?"

Trác Thịnh xoắn xuýt xoay đồng xu đeo bên hông. Đồng tiền hắt sáng khiến tia sáng xoay khắp các phía, còn ánh mắt Trác Thịnh thì dán chặt vào An Hòa Dật.

"Dĩ nhiên là giả." Giọng An Hòa Dật hơi có ý trách cứ.

Tin giả, lừa ngươi đó!

Trác Thịnh lộ ra một chút xíu tiếc nuối.

An Hòa Dật thấy vậy cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Trác Thịnh, mãi tới khi người đối diện vì thế mà hốt hoảng.

Lúc này Trác Thịnh mới bỏ cái ý nghĩ nuối tiếc kia đi, đoan chính ngồi thẳng người lại.

"Vậy cho ta gặp đồ đệ của ngươi một chút đi, lâu lắm rồi không thấy hắn. Gì ấy nhỉ? Nghe nói hắn mới vừa đột phá cảnh giới mới à?" Trác Thịnh cười hề hề, nói sang chuyện khác.

"Nếu ý ngươi là đạt đến Trúc Cơ thì hắn đã lên từ tháng trước rồi." An Hòa Dật vạch trần Trác Thịnh.

Trác Thịnh gãi mũi, hơi lúng túng, cười hì hì bảo, "Thế để ta xem hiện tại hắn luyện tập ra sao nào."

Không có cách nào ngăn cản được lòng hiếu kỳ của Trác Thịnh, An Hòa Dật cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vươn tay gỡ ngọc bài treo trên tường xuống, định liên lạc với Ôn Tu Viễn.

"Từ từ, từ từ đã." Trác Thịnh đè tay An Hòa Dật lại, "Hay thôi chúng ta qua đó đi."

Nói xong không đợi An Hòa Dật trả lời đã lôi y đứng lên cùng.

Thấy tín hiệu của Trác Thịnh, Ngu Văn Tinh đi theo phía sau hai người, cắt đứt hoàn toàn đường quay đầu lại của An Hòa Dật.

An Hòa Dật vừa ra khỏi cửa.

Hai bên tai đã nghe thấy tiếng vù vù. Hạc trắng ở phòng kế bên vừa định kêu lên một tiếng đã bị đạo sĩ túm mỏ lôi ngược về.

Vị sư tôn kế bên thuần thục dùng tay tạo ấn chú, dán lên người hạc trắng một chú thuật cấm ngôn.

Hạc trắng: ...

Đến ngôn ngữ của chim mà cũng cấm, cầm thú!

An Hòa Dật nghe thấy âm thanh không ngừng vang lên xung quanh mình, tràn đầy ngờ vực, cất bước đi về phía phát ra tiếng động.

Bên chỗ các vị sư tôn, họ ló đầu ra, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Trác Thịnh.

Trác Thịnh gật đầu hiểu ý, nháy mắt với Ngu Văn Tinh mấy cái, vươn tay túm lấy An Hòa Dật, lôi y bước lên hũ tiền – vật cưỡi của mình – bay vút lên.

Thế là An Hòa Dật cứ thế bị túm bay lên trời, trong mắt vẫn còn vẻ kinh ngạc.

Sao hôm nay các sư tôn lại đồng loạt tụ tập bên ngoài phòng mình vậy?

Hay là do Tu Viễn lại làm sai chuyện gì?

An Hòa Dật bay đi được một lúc, các sư tôn mới sau mới ào ào dắt thú cưỡi của mình ra, len lén đi theo.

Nếu không phải họ bám rất sát thì cũng đã có thể tạm coi là "âm thầm bám theo" rồi.

An Hòa Dật nhìn các sư tôn đã trốn trốn núp núp phía dưới hũ tiền, tưởng rằng y không nhìn thấy họ, rơi vào trầm tư.

Trong ngôi nhà bên sườn núi.

Mới sáng sớm Ôn Tu Viễn đã không có nhà.

An An cũng duyên dáng lắm, mới sáng ra đã khóc không ngừng nghỉ. Tiểu Đông ở phòng bếp nói không thể để sữa qua đêm, nên hôm qua An An uống xong, Ôn Tu Viễn đã uống nốt chỗ còn lại.

Mùi vị cũng không tệ lắm, khá ngọt.

Mai lại đi lấy thêm một ít vậy.

Mới rạng sáng, An An đã khóc, vừa khóc vừa kêu đói, khóc đến mức Ôn Tu Viễn tỉnh cả ngủ.

Ôn Tu Viễn mở mắt, nhìn cái gối đầu đã ướt một nửa của mình, trầm ngâm mất một hồi lâu.

...

Xem như ngươi lợi hại.

Ôn Tu Viễn vừa đi, An Hòa Dật đã tới trước cửa.

"Có phải trong phòng có tiếng khóc không?"

Có mấy sư tôn ngự vật cưỡi của mình, trốn phía dưới nhóm của An Hòa Dật, tụm lại nói chuyện rôm rả.

Vài sư tôn khác vốn còn đang giữ ý tránh đi, lúc này cũng nhảy ra, xem chừng còn vội vàng tới xem chuyện hơn cả An Hòa Dật. Tới trước cửa rồi, Trác Thịnh dùng tay ra hiệu ý hỏi mở cửa, rồi nhìn An Hòa Dật đầy trông mong.

Ánh mắt của các vị sư tôn đổ dồn về phía An Hòa Dật.

Mau mở cửa đi nào.

Trong lòng các sư tôn thầm giục giã, nhưng ngoài miệng lại chẳng có vị nào lên tiếng.

An Hòa Dật gõ cửa.

Không ai đáp lại.

Các vị sư tôn đều chụm đầu ghé tai nghe.

Thấy các sư tôn có vẻ sốt ruột, An Hòa Dật thở dài, định đẩy cửa để có thể dùng sự thật hóa giải hiểu lầm của mọi người.

Cánh cửa "cót két" mở ra, các vị sư tôn đẩy An Hòa Dật qua một bên, đi vào trước.

"Hu hu hu..."

Có tiếng trẻ con khóc nức nở không ngừng vang lên, một hồi thút thít, lại một hồi nấc lên.

Khóc nghe sao mà thê thảm.

Các sư tôn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều đã ngầm hiểu.

Thảm quá. Hóa ra không phải là đang mang thai.

Đến cả con cũng đẻ luôn rồi!

Trong nhà chật ních người. An Hòa Dật ngây người đứng ngoài cửa mất một lúc.

Sau khi các sư tôn tìm quanh nhà một hồi mà không có kết quả, cuối cùng mới chú ý tới y. Y vừa nhấc chân bước qua bậc cửa, tiếng trẻ khóc đã ngưng bặt.

Sắc mặt của các sư tôn lập tức trở nên kì lạ.

Trong nhà, nhiều vật dụng đã cũ mèm nhưng chủ nhà không đổi.

Vài món đã bị lẹm góc, rèm cửa treo cánh cụp cánh xòe. Thứ duy nhất còn mới trong sảnh là chiếc giường đặt chính giữa phòng.

An Hòa Dật cũng hơi sững sờ.

Ánh mắt các sư tôn nhìn y hình như có gì đó là lạ.

Y quay đầu nhìn một phía khác, chỉ thấy được gò má của các sư tôn kia.

Trong căn nhà yên tĩnh không có lấy một tiếng động.

Bầu không khí dường như càng lúc càng trở nên kì quái.

Phía bên ngoài ban mai vừa rọi, trời trong gió mát.

Ôn Tu Viễn đang cầm theo một bát sữa quay về núi.

Vừa tới cửa đã có một con hạc trắng vọt ra đâm sầm vào người hắn.

Bát sữa bị nghiêng, một ít sữa bị đổ lên ngực áo.

Hắn còn chưa kịp hiểu ra đã thấy hạc trắng bị trói chân.

Ôn Tu Viễn nhướn mày cúi xuống.

Đây chẳng phải là hạc trắng của sư tôn nhà mình à?

Duyên Sinh Tông vẫn còn có ai gan to như thế, đến cả thú cưỡi của sư tôn cũng dám bắt trói lại?

Hắn vừa chuẩn bị ngồi xổm xuống để hỏi han một chút, một vị sư tôn đã chạy ra từ bên trong, thấy hắn thì kêu "A" một tiếng. Vị đó hô lên xong, lập tức có thêm mấy vị khác lục tục chạy ra.

Mỗi một sư vừa thấy hắn đều sẽ kêu "A" một tiếng.

? ? ?

Ôn Tu Viễn đầy ngờ vực, đây là nghi thức chào hỏi mới hay gì đó của tông phái à?

An Hòa Dật đi ra theo cùng các sư tôn, nhìn thấy Ôn Tu Viễn.

Đồ đệ của y cầm một bát sữa, ngực vẫn còn ướt.

Trông cứ sai sai.

Khi y nhìn quanh, các sư tôn đã không còn tránh ánh mắt y nữa, trái lại ai nấy đều nhìn y chằm chằm với vẻ trách móc.

An Hòa Dật rơi vào bối rối toàn tập.

Ánh mắt của các sư tôn cũng chẳng nể nang gì.

Ôn Tu Viễn quan sát sắc mặt của mỗi người, âm thầm suy đoán.

Hắn thản nhiên đứng lên. Có điều vừa đứng dậy, các sư tôn đã lập tức quay ra nhìn hắn trìu mến. Cứ như thể hắn là món đồ quý hiếm dễ vỡ vậy

Ôn Tu Viễn nhíu mày một cái, "Nếu các sư tôn đến là vì nghe lời đồn đại gì đó, thì chắc chắn là giả đấy."

Các sư tôn mím môi, nặng nề gật đầu.

An Hòa Dật tò mò không biết họ nói gì, nhìn các sư tôn còn lại.

Các sư tôn đều lùi bước tránh đi.

Ai nấy đều chẳng buồn ngẩng đầu lên chào một tiếng, chỉ nói phong long kiểu.

"Tiểu đạo còn có việc, xin phép đi trước."

"Tiểu đạo cũng vậy, cáo từ."

"Đi thôi đi thôi!"

...

Trong thoáng chốc, nhóm các sư tôn ngoài cửa đã giải tán sạch sẽ.

Dòng người nhanh chóng rời đi, so với lúc đến còn nhanh hơn. An Hòa Dật không hiểu lắm mục đích đến đây của bọn họ là gì.

Trác Thịnh đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp, đi tới bên cạnh An Hòa Dật, thở dài.

Đoạn vươn tay vỗ vai động viên An Hòa Dật, "Ngươi... không cần hối hận."

Nói xong không đợi An Hòa Dật trả lời đã ngồi lên cái hũ tiền của mình bay đi.

Ngu Văn Tinh tiến thoái lưỡng nan, thấy Trác Thịnh đi rồi bèn vội vàng chào tạm biệt đuổi theo.

Ngoài phòng chỉ còn lại một sư tôn đang hết sức bối rối mịt mờ An Hòa Dật, cô đơn lẻ bóng đứng trước cửa, thoạt trông rất lẻ loi, một cơn gió lớn thổi qua, hơi lạnh.

Ôn Tu Viễn thở dài, rời đi để An Hòa Dật tự lo liệu.

Sau khi Ôn Tu Viễn vào nhà rồi, An Hòa Dật vẫn còn hoang mang.

Sáng dậy uống sữa có gì sai à?

Hồi chưa ích cốc y cũng đều ăn như vậy mà.

Chim chóc xung quanh đều im re, để An Hòa Dật đứng giữa đường lặng lẽ suy tư.

Hạc trắng trốn ra khỏi cửa lúc các sư tôn ra ngoài cuối cùng cũng vùng thoát được khỏi dây trói, chạy như bay, đập cánh liên hồi, chạy như điên tới trước mặt An Hòa Dật.

"Chíp——" Hạc trắng vỗ mạnh cánh.

Lúc rời đi các sư tôn đã gỡ thuật cấm ngôn cho nó. Thuật vừa hết tác dụng, hạc trắng đã lập tức chạy tới trước mặt An Hòa Dật mách mỏ.

Ta bị trói nè! Bọn họ là một đám xấu xa!

An Hòa Dật đang suy nghĩ về thái độ của các sư tôn, đột nhiên tiếng kêu chói tai của hạc trắng vang lên, y thấy hơi ồn.

Thế là bèn dùng thuật cấm ngôn với nó.

Hạc trắng: ! ! !

A a a a, kẻ xấu xa nhất!

Hạc trắng hung dữ dùng cánh đập vào chân An Hòa Dật, đập chán rồi mới hậm hực bay đi.

An Hòa Dật: "?"

Sao hôm nay ai cũng có ác cảm với ta vậy?


---------------

[Lời tác giả]

①【 truyền thông 】 Tin mới: Đồ đệ của Duyên Sinh Tông đồ đệ sáng sớm đã bị chảy sữa, đứa bé trong nhà vừa thấy sư tôn đã lập tức ngừng khóc, đồ đạc trong phòng đều rách nát cũ kỹ, chỉ có giường là nguyên vẹn (lại còn rất to nữa)

Bình luận #1:

Nghĩ mà sợ

Bình luận #2:

Nghĩ mà sợ +2

Bình luận #3:

Không dám nghĩ thêm, thảm không nỡ nhìn

Bình luận #4:

Khẩu phật tâm xà | Đồi phong bại tục | Phẩm đức bại hoại | Mặt người dạ thú | Chuột cậy miếu Xã cáo cậy tường thành

Ồ, đều là tiền tố để gọi tra nam hết!

② Ôn Tu Viễn: Người hại ta bị mọi người hiểu lầm rồi kìa.

Sư tôn: ...Đâu phải tại ta (với lại ta là người bị hiểu lầm còn thảm hơn mà?)

Ôn Tu Viễn: Không cần biết, sau này ta sẽ đòi lại : )

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com