Longfic Yzl Ha Chi Chua Toi Hoan
Lại là một buổi sáng tháng năm có tia nắng chiếu nghiêng mắc kẹt ở nếp gấp cong cong của tấm rèm cửa màu vàng nhạt.Châu Kha Vũ yên lặng đứng dựa người bên khung cửa sổ, khẽ nheo mắt nhìn bóng dáng cao gầy của cậu bạn cùng bàn vội vã chạy vào lớp. Hôm nay cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo thun màu vàng vô cùng đơn giản, thế nhưng lại bỗng nhiên để lộ vẻ ngọt ngào không ai ngờ tới. Chỉ nhìn một lát mà trong mắt anh đã tràn ngập hình bóng người ấy. Châu Kha Vũ cũng không dời tầm nhìn đi chỗ khác, vừa vặn trông thấy Trương Gia Nguyên vẫy tay ra hiệu cho mình lại gần, anh hơi ngẩn người sau đó liền cười híp mắt nhanh chóng tiến về phía đó, lơ đễnh gật đầu một cái coi như chào hỏi. Cậu vẫn như thường lệ tụ tập cùng đám bạn chí cốt rồi theo thói quen chu chu môi nhỏ kể hết chuyện này đến chuyện kia không biết chán, ánh mắt đã cong lại hệt như chú cún con vô hại được chủ nhân đặt kế bên chiếc dĩa đựng sữa mà ngoe nguẩy đuôi phấn khích mừng rỡ. Anh không nhịn được lại một lần nữa liếc mắt nhìn sang bên này, rốt cuộc chỉ có thể kìm nén câu cảm thán trong cuống họng. Người mà anh nhìn trúng quả thật rất đáng yêu.
*
Vẫn là tiết học giáo dục thể chất, lần này Ngô Hải lão sư có chút việc bận bèn giao lại nhiệm vụ cao cả cho Châu Kha Vũ, đó là thay vì học tư thế bơi kiểu mới, anh có trọng trách giám sát các bạn học rèn luyện thể lực bằng cách chạy năm vòng quanh sân vận động mới xây dựng. Nhìn thời tiết ba mươi tám độ nóng chảy cả mỡ mẹ lẫn mỡ con ra ngoài, ai nấy đều mặt nhăn mày nhó mà lè lưỡi cầu xin lớp trưởng đại nhân tha cho cái mạng nhỏ của mình. Thế nhưng cái danh xưng sát thủ vô biểu tình không phải chỉ là nói giỡn, Châu Kha Vũ vô cùng điềm tĩnh sử dụng khuôn mặt đẹp trai được mệnh danh khí chất hạng nhất toàn trường để phun ra đáp án vô tình nhất."Chạy đi!".Toàn bộ bạn học Ban 2 giờ phút này rất có kích động muốn bầu chọn lại cho vị trí lớp trưởng mới, có thể nào thay bằng người khác bớt lạnh lùng uy vũ hơn cậu ta không? Lâm Mặc bày ra bộ mặt điếc không sợ súng huých huých vai cậu bạn cùng bàn nãy giờ đang chu mỏ vịt điên cuồng thực hiện động tác khởi động ban đầu."Ủa thi chạy chứ có thi đấu khẩu đâu, mày luyện cơ miệng để làm gì vậy?".Lưu Chương giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cáu kỉnh quay sang phát động Chiến tranh thế giới thứ ba."Vậy chứ mày khởi động đúng cách quá ha?".Lâm Mặc đưa hai tay chống nạnh ngang hông, bĩu môi ra vẻ tôi thích thế đấy bạn làm gì được tôi."Miễn sao lát nữa không bị chuột rút giống mày là được rồi".Thế là không đứa nào chịu thua đứa nào, từ khẩu chiến rồi thật sự lao vào động thủ đánh (yêu) nhau. Tiêu rồi, lần này thì xảy ra chiến tranh thật rồi. Trương Gia Nguyên nhìn hai đứa bạn thân hệt như hai đứa trẻ con đi mẫu giáo cãi nhau đến lần thứ n vẫn tìm đủ mọi cách để bêu xấu mặt bạn liền âm thầm thở dài một hơi ngao ngán, sau đó ánh mắt bất chợt dừng lại trên sợi dây giày màu trắng bị tuột ra của người đứng cách cậu một khoảng không tính là gần lắm. Cùng lúc đó hai người kia trong lúc nghỉ giữa hiệp cũng vô tình phát hiện ra bí mật nho nhỏ này."Ê, dây giày của mày bị tuột kìa Châu Kha Vũ".Lời còn chưa dứt khỏi miệng, cằm hai người đã được dịp thòng tám mét chạm sàn, ánh mắt trợn tròn quên cả chớp nhìn Trương Gia Nguyên nhanh nhẹn cúi người xuống thắt dây giày cho Châu Kha Vũ, mà lớp trưởng đại nhân vô tình lãnh khốc của chúng ta lúc này liền híp mắt câu khóe môi cười tủm tỉm, không nhanh không chậm đưa tay ra phía sau luồn vào sợi tóc non mềm của người ở dưới xoa xoa mấy cái, trong đáy mắt lộ ra mười phần sủng nịnh, hình ảnh kích thích thị giác đến mức không một ai dám nhìn trực diện. Lâm Mặc lúc này liền chống tay trước ngực ra hiệu dừng trận chiến vô nghĩa này lại, sau đó thần không biết quỉ không hay đưa cánh tay vừa thon vừa dài thuận tiện gác lên vai người bên cạnh, vô tình bày ra tư thế không ăn dưa đời không nể."Tao tưởng gọi bọn mình ra đây là để rèn luyện thể lực cơ mà".Lưu Chương đứng bên cạnh để mặc cho người kia đè tay lên vai mình, cũng học theo bạn cùng bàn bĩu môi một cái dài nửa vòng trái đất."Hóa ra là để phát cơm chó".Hai người vô cùng ăn ý giả vờ cúi xuống cột dây giày cho nhau, hợp sức lại bắt chước cặp đôi tình trong như đã mặt ngoài còn e nào đó, không thể nói là giống y hệt, chỉ có thể nói là y như đúc."Để tôi cột dây giày cho cậu"."Ôi, cảm ơn nha, vậy để tôi xoa đầu cho cậu đỡ mệt nè".Trương Gia Nguyên nhìn thấy cảnh này liền đứng sững người một lát để định thần, sau đó sắc mặt có thể nói là không tốt lắm nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường xấu hổ vạn phần này. Nhìn dái tai nhỏ nhắn của đối phương thoáng chốc đã trở nên đỏ như máu, Châu Kha Vũ liền chậm rãi nở một nụ cười phơi phới như gió xuân, thanh âm thốt ra cũng tan theo làn gió mà nhạt đi rất nhiều."Ai chạy xong trước nghỉ trước, nếu mệt quá thì có thể dừng lại đi bộ, nhưng phải đúng chỉ tiêu năm vòng, một vòng cũng không được thiếu".Như vậy đã được xem là rất có nhân tính so với trước đây rồi. Đến vòng thứ ba, đã có lác đác một vài người bất chấp hình tượng mà chậm rãi thả nhẹ bước chân, khoan khoái đi bộ dưỡng sinh y hệt mấy ông lão đã có tuổi ở quảng trường nhân dân. Thêm một vòng nữa, số thành viên gia nhập nhóm người này liền tăng lên không ít. Trương Gia Nguyên lúc này đã mệt đến mức thở hồng hộc, trong khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước lấp lánh trong suốt, gấp đến độ không thể gấp hơn được nữa. Cậu nỗ lực nhịn xuống mong muốn dừng lại đứng yên tại chỗ, kiên trì động viên bản thân tiến lên phía trước, cho dù thân thể này tưởng chừng sắp đi mượn của người khác chứ không còn của chính mình nữa. Ngay chính lúc này đây, một bàn tay nhẹ nhàng vươn ra kéo cậu cùng chạy về vạch đích. Trương Gia Nguyên ngơ ngẩn nhìn sang bên cạnh, gương mặt người ấy sao mà gần quá, gần đến mức trái tim nhỏ trong lồng ngực sắp sửa nổ tung vì bị chiếc nhan sắc ấy không ngừng giày vò đến mức rối loạn. Hai bàn tay chậm rãi đan lồng vào nhau, Châu Kha Vũ mạnh mẽ lôi kéo đối phương liều lĩnh cùng chạy về phía trước, ra sức nỗ lực ghi nhớ độ ấm truyền tới từ đôi tay của người còn lại.Cả thế giới trong phút chốc mờ hẳn đi, trong đáy mắt chỉ tồn tại duy nhất hình bóng phản chiếu của người ấy, lúc này đây anh mới chợt nhận ra mình thích cậu ấy nhiều đến mức nào, nhiều đến mức khiến anh phát hoảng. Vừa đến được vạch đích, hai người liền vội vàng tách nhau ra. Trương Gia Nguyên mặt đỏ đến mức sắp vắt ra cả xô máu, hoặc là cúi đầu nhìn đường, hoặc giả bộ ngắm trời đất hay đám dây leo chằng chịt bám quanh hàng rào kẽm gai phía cổng trường, nói tóm lại là không dám nhìn thẳng mặt người kia. Châu Kha Vũ tuy ngoài mặt tỏ ra không có chuyện gì nhưng trong lòng cũng không khá khẩm hơn cậu là bao, dù vội vàng quay đi nhưng biểu tình lại lộ ra một tia ngượng ngùng hiếm thấy. Anh lưu luyến nhìn chằm chằm vào bàn tay ban nãy, trong lòng không tránh khỏi len lỏi một ý nghĩ, lần sau nếu có cơ hội, nhất định bản thân vẫn sẽ lựa chọn nắm lấy tay người đó không rời không bỏ.*
Cứ như vậy mà trôi qua một buổi sáng. Buổi chiều có tiết tự học, nhà trường lại tự ý sửa đổi thành một buổi kiểm tra sức khỏe tổng quát sơ bộ. Mấy cái kiểu này thường kiểm tra chiều cao, cân nặng, huyết áp, vân vân và mây mây, nhưng kết quả cũng chỉ để tham khảo cho vui mà thôi, nói tóm lại là rất qua loa đại khái, vậy nên Trương Gia Nguyên cũng không quan tâm đến mấy chuyện này lắm. Lúc y tá gọi đến tên mình, cậu liền vỗ vai ra hiệu cho đám bạn thân dừng cuộc nói chuyện rồi nhanh chóng tiến vào bên trong phòng y tế của trường. Tấm rèm phân cách màu trắng đột ngột bị kéo ra, người nằm ở giường bên cạnh cũng nhanh chóng bại lộ thân phận. Cậu tò mò hé mắt nhìn sang, đúng lúc bắt gặp người ấy cũng quay sang nhìn cậu, cảm tình nồng đậm trong đáy mắt chậm rãi tan ra, lẻn vào góc nhỏ trong tim người đối diện mà tùy tiện khuấy đảo một hồi, nhịp tim trong phút chốc cảnh báo tăng vọt cực độ. Cô y tá chậm rì rì liếc nhìn biểu đồ sinh học trên máy tính, không nhanh không chậm hô lên một tiếng, thực tập sinh bên cạnh liền chăm chú ghi chép lại kết quả."Một trăm ba mươi bốn".Sau đó liền quay sang mắng cậu học trò nhỏ một trận."Trước khi đến đây cậu đã dùng chất kích thích sao, nhịp tim lại cao như thế?".Trương Gia Nguyên chưa kịp nghe thấy đáp án mình mong muốn, rèm cửa lại một lần nữa bị người ta cố ý khép vào ngay trước mắt. Cậu thất thần đưa tay cho người bên này kẹp vào máy đo huyết áp, màng nhĩ đã ù hẳn đi, không còn nghe thấy âm thanh vang lên xung quanh nữa, chỉ còn ánh mắt người ấy miên man hiện diện trong tâm trí. Người đã khiến bạn rung động một lần, sau này sao có thể tránh khỏi không rung động thêm nhiều lần nữa chứ?Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com