Longfic Youngliz Dao Jeju Tinh Yeu
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng lọt qua rèm cửa sổ, khẽ chiếu vào căn phòng nhỏ mà Wonyoung đang ngủ say. Cảm giác ấm áp của ánh sáng xuyên qua gối khiến cô từ từ thức giấc. Nàng nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm nhưng cảm giác đói bụng làm nàng không thể ngủ thêm. Wonyoung vươn vai, chỉnh lại chiếc áo ngủ rồi đi vệ sinh cá nhân.Khi bước xuống cầu thang, mùi thơm của đồ ăn đã lan tỏa trong không khí. Jiwon đang đứng cạnh bếp, khuôn mặt thanh thoát và nụ cười dễ chịu như mọi khi. Đôi tay khéo léo đảo đều chiếc chảo, mùi trứng rán hòa quyện với hương thơm của bánh mì nướng khiến bụng Wonyoung sôi sục."Chào buổi sáng!" Wonyoung bước đến, mắt nhìn vào bàn đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn. Nàng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, mỉm cười với Jiwon."Chào buổi sáng, Wonyoung," Jiwon đáp, ánh mắt nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn cô. "Cậu ngủ ngon không?"Wonyoung gật đầu, nhìn bữa sáng ngon lành rồi lấy chiếc đĩa nhỏ, chuẩn bị ăn. "Tớ ngủ rất ngon, cảm ơn vì bữa sáng. Cậu có kế hoạch gì hôm nay không?"Jiwon tiếp tục đảo chảo, giọng cô nhẹ nhàng trả lời: "Hôm nay có một chuyến đi thiện nguyện với hội thiện nguyện của mình. Chúng mình sẽ đến thăm một trại trẻ mồ côi."Wonyoung dừng lại một chút, mắt sáng lên. Nàng mỉm cười rồi nhẹ nhàng hỏi: "Có thể tớ tham gia cùng không?"Jiwon quay sang nhìn nàng, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng. "Tất nhiên rồi, nếu cậu muốn. Chúng ta có thể đi cùng nhau."Cả hai ăn sáng xong, nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc. Cái cảm giác quen thuộc của một buổi sáng bình yên cùng nhau làm Wonyoung cảm thấy vui vẻ, phấn khởi. Không khí dễ chịu và Wonyoung cảm thấy thật hạnh phúc khi được làm việc ý nghĩa với Jiwon.Họ bắt xe đến trại trẻ mồ côi. Những đứa trẻ bên trong trại đều là những mảnh đời kém may mắn, cần sự chăm sóc và yêu thương từ cộng đồng. Khi đến nơi, Wonyoung ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cảm nhận được sự yên bình nhưng cũng đầy cảm động. Xung quanh trại là những hàng cây cao vút, tán lá xanh mướt, che mát cả một khoảng không gian rộng lớn. Những ngôi nhà xinh xắn nằm ẩn mình trong bóng cây, cùng với sân vườn thoáng đãng.Khi cả hai bước vào, họ thấy một số thành viên trong hội thiện nguyện đang đem các phần quà như bánh kẹo, sữa, quần áo... vào trong trại. Cảnh tượng này khiến Wonyoung cảm thấy ấm lòng. Nàng mỉm cười khi nhìn thấy các thành viên đang cặm cụi làm việc, chuẩn bị cho những đứa trẻ một ngày vui vẻ.Ngay lúc đó, một cô gái bước ra từ trong trại. Cô ấy cao ráo, có làn da sáng và nụ cười tươi tắn. Đó chính là Kim Minju – chị họ của Jiwon. Nhìn thấy Jiwon, Minju nở nụ cười rộng mở, bước nhanh về phía hai người."Jiwon!" Minju gọi to, rồi chạy lại ôm em họ mình. "Em đến rồi, lâu quá không gặp em!"Jiwon cũng cười, đáp lại cái ôm của Minju. "Chị Minju, lâu quá không gặp!"Khi Minju quay sang Wonyoung, Jiwon liền giới thiệu: "Đây là Wonyoung, bạn của em. Cậu ấy cũng tham gia chuyến đi thiện nguyện hôm nay."Minju nhìn Wonyoung một lúc, rồi mỉm cười. "Chào em Wonyoung. Cảm ơn em đã tham gia cùng tụi chị hôm nay."Wonyoung gật đầu, mỉm cười đáp lại. "Chào chị, Minju. Em rất vui khi được tham gia cùng mọi người."Sau màn chào hỏi, tất cả các thành viên trong hội thiện nguyện bắt tay vào làm việc. Mọi người giúp nhau khuân đồ đạc, mang quà vào tận nơi để phân phát cho các em nhỏ trong trại. Cả khuôn viên trại như trở nên náo nhiệt hơn, không khí vui vẻ tràn ngập.Khi đồ đạc đã được chuyển vào đầy đủ, hội thiện nguyện bắt đầu phân phát quà cho các em. Các thành viên cùng nhau đưa từng phần bánh kẹo, sữa, và những bộ quần áo mới cho các bé. Wonyoung đi theo Jiwon, giúp đỡ và nhìn các em nhỏ vui vẻ nhận quà, nở nụ cười tươi như hoa. Những đứa trẻ thấy chị xinh đẹp nên bao quanh Wonyoung liên tục khiến đôi môi nàng không ngừng nở nụ cười. Cảm giác ấy thật sự khiến nàng thấy hạnh phúc.Để các em thêm vui, hội thiện nguyện tổ chức một số trò chơi nhỏ. Một vài em nhỏ tham gia chơi cùng nhau dưới sự dẫn dắt của các thành viên trong nhóm. Một trò chơi đơn giản nhưng khiến không khí trở nên ấm áp. Jiwon tham gia vào một trò chơi ném bóng cùng các bé. Cô ấy không ngừng tạo ra những tình huống hài hước, khiến mọi người đều bật cười.Wonyoung nhìn thấy Jiwon với nụ cười rạng rỡ, thân thiện với các em và một lần nữa, nàng lại cảm thấy ấm áp trong lòng. "Cậu thật tốt bụng và thân thiện Jiwon à!" Wonyoung nói khẽ, không thể không khen ngợi.Jiwon chỉ cười, nhẹ nhàng lắc đầu. "Chỉ là muốn các em vui thôi mà."Tiếng cười từ các đứa trẻ, từ các thành viên trong hội thiện nguyện và cả Wonyoung vang lên hòa lẫn trong không gian. Đó là một khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Trong những giây phút ấy, Wonyoung hiểu rằng, chính những điều nhỏ bé như thế này lại là thứ đáng quý nhất.Khi các trò chơi kết thúc, mọi người lại cùng nhau xuống bếp, chuẩn bị bữa trưa cho các em. Các thành viên bắt tay vào nấu ăn, cùng nhau chuẩn bị những món ăn đơn giản nhưng đầy tình cảm. Wonyoung không tham gia nấu ăn nhưng nàng đứng bên cạnh, quan sát và giúp đỡ mọi người khi cần. Cảm giác được cùng mọi người làm việc, chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ nhưng ý nghĩa, khiến Wonyoung cảm thấy rất vui và hạnh phúc.Buổi trưa yên bình tại trại trẻ mồ côi, không khí ấm cúng đầy tình thân. Cả nhóm hội thiện nguyện và những đứa trẻ ngồi xung quanh mâm cơm đơn giản nhưng tràn đầy yêu thương. Hyungwon, Bona, Minjeong và Haewon vẫn như cũ là những người bắt chuyện trước, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ với các thành viên khác."Thật sự hôm nay vui quá, nhỉ?" Haewon nhướn mày, khuôn mặt tươi cười khi nhìn về phía Wonyoung. "Không ngờ em có thể chơi với bọn trẻ tốt đến vậy."Wonyoung mỉm cười, gật đầu khi nghe Haewon khen ngợi. "Có gì đâu ạ, em cũng thấy rất vui khi ở đây."Bona ngồi cạnh Haewon, bật cười. "Có vẻ Wonyoung chưa biết, nhưng Jiwon thật sự là 'chuyên gia' trong việc khiến bọn trẻ cười đấy."Minjeong đang nhâm nhi cốc nước, thêm vào một câu. "À không phải đâu, Wonyoung. Em chưa thấy Jiwon đùa giỡn với đám trẻ như thế nào đâu. Con bé có thể khiến chúng cười sặc sụa chỉ bằng cách giả vờ làm con gà chạy vòng quanh, rồi làm giọng 'cục cục'... Thật sự là... cực kỳ xấu hổ nhưng bọn trẻ thì cười nghiêng ngả."Jiwon ngượng ngùng nhìn xuống bàn, miệng lẩm bẩm. "Ai bảo mấy đứa trẻ thích vậy chứ?"Haewon cười phá lên. "Nói ra thì Wonyoung sẽ không tin đâu, nhưng Jiwon có thể làm mặt hề cực kỳ đỉnh. Từ lúc biết em ấy, chị đã không còn lo lắng khi phải vào những tình huống khó xử."Wonyoung bật cười, gật đầu công nhận. "Chuyên gia thật đấy. Cậu ấy làm bọn trẻ vui như thế thì chẳng ai có thể làm tốt hơn Jiwon đâu."Jiwon thở dài, quay sang các thành viên còn lại. "Em không có gì đâu, chỉ là một chút công thức cũ thôi mà. Dù sao thì hôm nay cũng vui thật."Hyungwon mỉm cười, "Chúng ta đều có những đóng góp riêng mà. Cảm ơn mọi người, hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời. Nhưng nếu không có những trò chơi của Jiwon, anh nghĩ những đứa trẻ sẽ... ít cười hơn nhiều đấy.""Thôi mà" Jiwon giơ tay, giả vờ che mặt như ngượng. "Em có làm gì to tát đâu."Bona nhoẻn miệng cười. "Vậy mà chị vẫn nghĩ, nếu Jiwon mà ra làm diễn viên hài, chắc chắn sẽ là 'một biểu tượng của sự vui nhộn'."Tất cả mọi người cười vang, không khí ấm áp và vui vẻ lan tỏa khắp bàn ăn. Wonyoung ngồi nghe và không khỏi cảm thấy mình thực sự đã tìm được những người bạn tuyệt vời trong chuyến đi thiện nguyện hôm nay."Thật sự, hôm nay là một ngày đáng nhớ." Wonyoung nói, ánh mắt lấp lánh. "Không chỉ vì những đứa trẻ mà còn vì tất cả chúng ta. Chúng ta cùng nhau làm việc và mang lại niềm vui cho các em, đó là điều quan trọng nhất."Hyungwon cười nhẹ, nhấp một ngụm nước. "Đúng vậy, Wonyoung. Đây là lý do khiến anh và mọi người tiếp tục tham gia những chuyến đi thiện nguyện này. Cảm giác được cười cùng bọn trẻ, giúp đỡ được người khác, thật sự rất tuyệt."Minjeong tiếp lời: "Vậy sau này, khi chúng ta có dịp, chúng ta sẽ tổ chức thêm nhiều buổi thiện nguyện nữa nhé. Lần sau, chị có một trò chơi cực kỳ thú vị để thử, chắc chắn các em sẽ thích."Cả nhóm cùng cười đùa, tạo ra một không khí vui vẻ khiến Wonyoung cảm thấy mình thật sự được chào đón. Những cuộc trò chuyện này không chỉ giúp nàng hiểu thêm về những người bạn mới, mà còn khiến nàng cảm thấy sự kết nối ngày càng chặt chẽ hơn.Và trong lúc mọi người cười nói vui vẻ, Wonyoung cảm thấy một sự ấm áp đặc biệt lan tỏa trong lòng. Nàng biết rằng dù cuộc sống có nhiều thử thách nhưng chỉ cần có những khoảnh khắc như hôm nay, tất cả sẽ trở nên đáng giá.Khi bữa trưa kết thúc, tất cả mọi người dọn dẹp bát đĩa và phân công công việc. Một số thành viên vào bếp rửa chén bát, trong khi những người còn lại sẽ chơi cùng các em nhỏ hoặc ru ngủ những đứa trẻ mệt mỏi. Wonyoung đi ra ngoài, nhìn thấy Jiwon đứng ở một góc sân đang vỗ về một đứa bé sơ sinh.Đứa trẻ nằm trong tay Jiwon, đôi mắt khép hờ, nhoẻn cười khi nghe tiếng vỗ về dịu dàng. Cảnh tượng này khiến Wonyoung cảm thấy một cảm xúc rất đặc biệt dâng lên trong lòng. Nàng lặng lẽ bước lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Jiwon."Đứa trẻ dễ thương thật" Wonyoung khẽ nói, ánh mắt đọng lại trên khuôn mặt bé nhỏ trong tay Jiwon.Jiwon quay sang, nhẹ nhàng mỉm cười. "Cậu thích trẻ con sao?"Wonyoung gật đầu, mắt nhìn theo đứa trẻ, rồi lại nhìn Jiwon. "Đúng vậy. Tớ nghĩ... những đứa trẻ luôn có khả năng khiến mọi thứ trở nên đẹp đẽ hơn. Nhìn cách cậu dỗ dành bé, thật sự rất dễ thương."Jiwon mỉm cười dịu dàng, hơi cúi xuống nhìn đứa trẻ trong tay. "Mỗi lần như thế này, tớ cảm thấy thật bình yên. Cũng giống như khi tớ dạy các em trong trại. Tớ chỉ muốn các em có thể sống trong môi trường yêu thương, không thiếu thốn tình cảm."Wonyoung lắng nghe, cảm nhận sự ấm áp trong giọng nói của Jiwon. Đó là một cảm giác mà nàng chưa từng cảm nhận trước đây – sự chân thành và dịu dàng trong từng hành động, từng cử chỉ của người đứng bên cạnh.Nàng nhìn Jiwon trong khoảnh khắc này và một suy nghĩ thoáng qua trong lòng. "Cậu ấy thật sự có một trái tim ấm áp. Không chỉ với trẻ con mà với tất cả mọi người."Trong khi Wonyoung ngẫm nghĩ về suy nghĩ của mình, Jiwon lại tiếp tục vỗ về đứa trẻ, khiến nó bình yên đi vào giấc ngủ. Wonyoung cũng nhẹ nhàng nắm tay đứa bé, nhìn theo từng nhịp thở của nó.Sau một lúc, Jiwon ngẩng lên nhìn Wonyoung, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng như mọi khi. "Cảm ơn vì cậu đã ở đây. Những khoảnh khắc như thế này thật sự rất đáng trân trọng."Wonyoung không biết nói gì, chỉ đơn giản là mỉm cười đáp lại. Nhưng trong lòng nàng, sự cảm động không thể nào diễn tả thành lời.Khi đứa trẻ đã ngủ say, cả hai nhẹ nhàng đặt bé xuống giường. Cả hai đứng dậy, nhìn nhau một lúc. Khoảnh khắc ấy, dù không nói lời nào nhưng dường như cả hai đều hiểu rõ lòng nhau.Khi trời dần trở về chiều, hội thiện nguyện cùng nhau bắt đầu dọn dẹp khu vực sân chơi và chuẩn bị kết thúc ngày hôm đó. Dù công việc đã hoàn thành, không khí ở đây vẫn tràn ngập tình yêu thương và sự ấm áp. Những đứa trẻ vẫn đang chơi đùa, cười nói vui vẻ, không ai nghĩ rằng buổi thiện nguyện hôm nay sắp kết thúc.Những thành viên trong hội cùng những người lớn đang trông coi trại trẻ, tụ họp lại nói chuyện phiếm. Không khí trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết khi họ chia sẻ về những lần thiện nguyện trước, những kỷ niệm vui buồn và những người bạn mới họ đã gặp trong hành trình này. Mọi người cười nói vui vẻ, dường như không còn khoảng cách giữa các thành viên thiện nguyện và các nhân viên của trại trẻ nữa. Tất cả đều hòa vào một bầu không khí thân mật, ấm áp.Wonyoung ngồi im lặng một chút, nghe mọi người trò chuyện. Nàng cảm nhận được tình thân, sự đồng cảm và lòng nhân ái mà mọi người dành cho nhau và cho những đứa trẻ. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy có một sự kết nối sâu sắc hơn không chỉ với Jiwon, mà với tất cả những người xung quanh, những người cùng chia sẻ mục tiêu và giá trị giống nhau.Jiwon ngồi bên cạnh Wonyoung, gật gù trong khi mọi người trao đổi. Thỉnh thoảng, cô lại nở nụ cười nhẹ, cảm thấy hạnh phúc vì những gì họ đã làm hôm nay. Cô nhìn Wonyoung, rồi lại nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa, nhận ra rằng dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng nó có thể đem lại sự thay đổi lớn lao. Cảm giác ấy thật tuyệt vời.Đến khi trời dần chuyển sang màu hồng, Minjeong đứng lên vươn vai và nhìn mọi người. "Mọi người ơi, hôm nay thật tuyệt vời. Nhưng giờ cũng muộn rồi. Chúng ta về thôi."Mọi người gật đầu đồng ý và không khí bắt đầu trở nên tĩnh lặng hơn khi các thành viên thu dọn đồ đạc. Wonyoung đứng dậy, chào tạm biệt những đứa trẻ và các nhân viên trong trại trẻ cảm thấy trong lòng có gì đó luyến tiếc. Hôm nay, nàng đã có một trải nghiệm đáng nhớ và tràn đầy cảm xúc.Khi cả hội đứng cùng nhau ngoài cổng trại trẻ, mọi người đều nói với nhau lời tạm biệt. Sau đó mỗi người một hướng trở về. Kim Minju vỗ vai Jiwon mỗi cái, rồi vẫy tay với Wonyoung bên cạnh."Tạm biệt Jiwon và Wonyoung nha, hai đứa về cẩn thận."Đợi đến khi mọi người đi, lúc này Jiwon quay sang Wonyoung, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Cảm ơn cậu đã cùng tham gia. Hy vọng cậu cũng cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ như mình."Wonyoung mỉm cười đáp lại. "Tớ cảm ơn cậu, Jiwon. Thật sự rất vui khi có thể tham gia và cùng cậu làm những việc có ý nghĩa như thế này."Cả hai đứng đó, nhìn những đứa trẻ vẫy tay chào tạm biệt. Những đứa trẻ hồn nhiên, cười tươi khi thấy những người thiện nguyện sắp rời đi. Và trong khoảnh khắc đó, một cảm giác an yên và hạnh phúc lan tỏa trong lòng Wonyoung.Khi chiếc xe lăn bánh, Wonyoung nhìn lại lần cuối trại trẻ mồ côi, nơi đã chứng kiến một ngày ý nghĩa. Nàng biết rằng hôm nay sẽ là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời mình. Và điều quan trọng hơn cả, nàng hiểu rằng những công việc thiện nguyện như thế này sẽ luôn là một phần trong trái tim nàng, một điều gì đó khiến nàng cảm thấy cuộc sống này đầy ý nghĩa.Jiwon ngồi bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm nhận được sự bình yên trong lòng, biết rằng những hành động nhỏ bé hôm nay đã tạo nên những thay đổi lớn lao trong cuộc sống của những đứa trẻ và trong chính cuộc sống của cô và Wonyoung. Một ngày tuyệt vời đã khép lại nhưng nó cũng mở ra những cơ hội mới, những trải nghiệm mới cho cả hai người.Khi chiếc xe dần khuất khỏi cổng trại trẻ, Wonyoung và Jiwon không cần nói gì thêm. Cả hai chỉ mỉm cười, cảm nhận niềm vui của ngày hôm nay và sự gắn kết đặc biệt mà họ vừa xây dựng._________Merry Christmas🎄🎄
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com