TruyenHHH.com

Longfic Xihong Nguoi Sai La Anh

- Tiểu Hoành, em có chuyện buồn gì sao?- Vũ Phong từ nãy giờ quan sát vẻ mặt của Chí Hoành, nên từng biểu cảm trên gương mặt cậu, anh đều thấy.

-A... không... không có gì- cậu đang suy nghĩ thì bị tiếng nói của Vũ Phong làm cho giật mình

-Anh không nghĩ vậy, em có chuyện gì, nói anh nghe, anh sẽ giúp em- với con mắt tinh tế và đầu óc nhạy bén từ những hành động, lời nói của Chí Hoành, Vũ Phong kết luận rằng Chí Hoành đang có chuyện phiền não- Có phải... là chuyện lúc nãy? Chuyện giữa anh, Thiên Tỉ và Quế Hoa?

Cậu không nói gì, chỉ cúi gầm mặt xuống đất, nhìn mũi giày của mình. Điều này giúp Vũ Phong ngày càng khẳng định hơn, anh đã nói đúng.

-Em có muốn nghe anh kể lại không?

Chí Hoành vẫn im lặng

-Vậy thì anh kể nha- vẫn một mực nhìn cậu nhưng cậu vẫn cứ giữ im lặng- Chuyện là như thế này, khi nãy, trong nhà ăn, anh đã thấy Thiên Tỉ đứng lên đi đâu đó, hướng về phía sau trường, thật ra lúc ấy anh không quan tâm. Nhưng sau khi rời khỏi nhà ăn, anh lại bắt gặp Quế Hoa, cô ta lại đi đúng hướng mà Thiên Tỉ đã đi, đó cũng chính là sau trường. Em biết mà, sau trường là ngỏ cụt, chỉ có duy nhất một lối ra vào, mà hai người cùng đi một hướng, đến một nơi, chẳng phải là gặp nhau sao? Nên anh mới đi theo... Tiểu Hoành, anh thấy gì thì kể đó, nghĩ gì sẽ nói đó, anh không ám chỉ ai hay bất cứ điều gì, em đừng hiểu lầm- mãi kể nên đồng thời Vũ Phong cũng nói ra suy nghĩ của mình, vội giải thích cho Chí Hoành, sợ cậu hiểu lầm anh có ác ý

-Không.. không có, em không có hiểu lầm đâu- cậu vội xua tay

-Ừm... lúc anh đến theo đến thì Thiên Tỉ và Quế Hoa đang...- anh có chút ngập ngừng- bọn họ... đang ôm nhau và hôn nhau- anh cảm thấy lời nói này sao lại khó nói ra đến thế, nó cứ nghẹn ở cổ họng, là khó nói hay anh sợ nói ra sẽ làm cậu đau lòng?- Anh vì chút nhất thời mất bình tĩnh, nên anh đã không thể kiềm chế mà lao đến đánh Thiên Tỉ, thật sự xin lỗi...- Vũ Phong nhỏ giọng

-Không... không sao... không phải lỗi của anh- cậu nói nhưng lại ngập ngừng vì những lời kể của anh.

Anh kể bọn họ hôn nhau, ôm nhau, nghe đến đây lòng cậu đau nhói. Có phải Thiên Tỉ đã quay lại với Quế Hoa rồi phải không? Anh ấy sẽ bỏ rơi cậu, một lần nữa tổn thương cậu đúng không? Dương Dương đã không còn là của Hoành nhi nữa rồi?

*Tách*

Nước mắt sao? Cậu nhìn mu bàn tay mình, giọt nước mắt vừa rơi còn động lại trên đó, rồi lại một giọt khác. Cậu là đang khóc sao? Cậu khóc vì anh, một lần nữa khóc vì anh, anh làm cậu đau, một lần nữa...

Nhưng có thể cậu đã hiểu lầm anh, cậu đã hiểu lầm anh đúng không? Có ai nói cho cậu biết đi, cậu đang hiểu lầm anh, anh không quay lại với cô ta, hành động thân mật lúc nảy là do cô ta làm, cô ta chủ động chứ không phải anh. Ai đó nói cho cậu nghe đi, những cậu nghĩ là đúng, phải không?

Chí Hoành ra sức dùng suy nghĩ của mình mà cố gắng thuyết phục bản thân, thuyết phục bản thân phải tin, tin đó không phải là sự thật và phải tin anh... nhưng... cậu không làm được, những lời nói của Vũ Phong cứ vang vọng trong đầu cậu, ép cậu phải tin vào sự thật.

Nước mắt cậu lại rơi, từng giọt từng giọt. Cậu đau lắm, nghĩ lại từng lời nói của mình lúc nãy, cậu lại càng đau hơn. Cậu không ngờ vù một chút nông nỗi, không kiềm chế được bản thân mà nói với anh những lời lạnh lùng đó.

Vũ Phong ngồi cạnh cậu, thấy cậu khóc như vậy, không làm ngơ được, vươn tay kéo cậu dựa vào lòng mình, vai cậu đặt lên vai anh, tay anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cậu. Cậu vẫn ngồi yên để cho anh an ủi. Nhưng cả hai đâu biết rằng, bên ngoài cánh cửa phòng y tế kia, có một người đang âm thầm quan sát, đó là Thiên Tỉ...

Anh quay lưng rời đi, bước từng bước nặng nề. Lúc nãy, khi bỏ đi, anh nghĩ sẽ đi băng bó lại vết thương rồi đi tìm cậu giải thích mọi chuyện. Nhưng... có lẽ không cần thiết nữa rồi. Dù bây giờ có nói, cậu cũng không tin, có an ủi chắc cậu cũng không cần. Vì bên cậu đã có người đó

Anh lại một lần nữa đi đến sau trường, Quế Hoa đã sớm rời đi. Chỉ còn mình anh, ngồi xuống bãi cỏ xanh mượt, tựa lưng vào gốc cây, anh khép mắt nghĩ ngơi. Mọi chuyện bây giờ đang rối tung cả lên, anh cũng không biết phải làm sao? Giải thích? Cậu sẽ không nghe. Xin lỗi? Cậu liệu có chịu nghe lời xin lỗi của anh sao? Tuy chỉ là hiểu lầm nhưng anh vẫn thấy người có lỗi là mình.

Suy đi nghĩ lại, từ khi theo đuổi cậu đến nay, Dịch Dương Thiên Tỉ anh đã khác đi rất nhiều. Chuyện quan tâm chăm sóc thì không cần nói nữa, còn việc lâm vào hoàn cảnh như thế này, anh lại không biết làm sao.

Trước kia, một Dịch Dương Thiên Tỉ luôn nhạy bén, khéo léo cư xử trong mọi tình huống. Vậy mà giờ đây, đứng trước tình cảnh này lại chẳng biết làm sao. Một Dịch Dương Thiên Tỉ cao ngạo có thể nói rằng chưa từng biết xin lỗi ai mà giờ đây phải xin lỗi một người. Tất cả đều là vì một người đó thôi, đó là Lưu Chí Hoành...

"Hoành nhi à, bây giờ anh phải làm sao đây?"

Tiếng chuông bắt đầu vào học buổi chiều vang lên. Các bạn học sinh cũng dần về lớp, cả Vũ Phong và đặc biệt là Chí Hoành, tuy cậu tâm trạng không tốt nhưng vẫn về lớp học tiếp. Chỉ mình Thiên Tỉ anh, vẫn ngồi sau trường không về lớp. Anh bây giờ không có tâm trạng để học. Cũng không ảnh hưởng gì nhiều, anh là một học bá cơ mà, không học một buổi vẫn không sao. Anh vẫn điềm tĩnh, nằm xuống nền cỏ, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, mặc cho nhưng vết thương chảy máu đến khô lại, anh vẫn không quan tâm.

Trái ngược với sự thảnh thơi của anh thì trên lớp học, Tuấn Khải đang lo lắng. Ở lớp 12, Tuấn Khải thấy vào giờ học rồi mà Thiên Tỉ vẫn chưa thấy mặt. Anh lấy điện thoại ra nhắn tin báo cho Vương Nguyên:

-"Nguyên nhi, trên lớp anh vẫn không thấy Thiên Tỉ, bên lớp em thì sao, Chí Hoành có trên lớp không?"

-"Có a~, Chí Hoành vừa về. Nhưng mặt cậu ấy rất lạ. Buồn buồn mà mắt còn đỏ nữa, chắc vừa mới khóc"

-"Có khi nào hai người họ có chuyện gì không?"- Tuấn Khải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân

-"Cũng có thể, để em hỏi thăm xem sao. Hai tiết này cũng không cần học gì nhiều"

-"Ừm... em hỏi trước đi. Anh lại phải học nữa rồi bảo bối. Thầy giáo vừa mới nhắc nhở anh đó a~" (au: vâng, bạn Khải nhắn tin cho bạn Nguyên bị giáo viên nhắc nhở :))

-"Ừm... anh mau học đi. Giải lao em kể anh nghe. Khải ca học tốt."

Vừa nhắn với Tuấn Khải xong, nghe thầy giáo nói sơ về những bài học bổ sung một chút. Cả lớp được nghỉ. Vương Nguyên quay sang nói chuyện với Chí Hoành. Cái con người từ nãy giờ cứ úp mặt xuống bàn kia.

-Nhị Hoành a~ cậu có chuyện gì vậy?- Vương Nguyên kéo ghế qua ngồi cạnh Chí Hoành

Nhưng Chí Hoành cậu vẫn im lặng

-Khải ca vừa nhắn tin cho tớ biết, Thiên Tỉ không có trên lớp, không biết đi đâu. Cậu... cậu và anh ấy cãi nhau à?- Vương Nguyên đem chuyện Thiên Tỉ không ở trên lớp kể cho Chí Hoành nghe, sẵn hỏi thăm luôn nguyên nhân.

Nhưng đáp lại cậu vẫn là sự im lặng của Chí Hoành. Cậu vẫn úp mặt xuống bàn như cũ. Không ai biết được, khi nghe Vương Nguyên nói Thiên Tỉ không có ở trong lớp, cậu muốn bật dậy hỏi, nhưng một suy nghĩ khác đã làm cậu bỏ đi ý định đó: "Thiên Tỉ không về lớp? Chắc anh ấy giờ này đang ở bên cạnh Quê Hoa rồi."

-Nhị Hoành... Nhị Hoành... Chí Hoành... Lưu Chí Hoành...- Vuoeng Nguyên ở bên cạnh vẫn không bỏ cuộc. Kêu mãi tên cậu, cậu chịu hé nỗi, đành phải ngước đôi mắt đỏ hoe kia lên nhìn Vương Nguyên

-Có... có gì không?- vừa mới khóc xong nên có chút khó khăn khi nói

-Cậu và Thiên Tỉ đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ấy không về lớp, cậu lại khóc đến nỗi này, nói tớ nghe, có chuyện gì?- Vương Nguyên bắt đầu hỏi

-Tớ... anh ấy....- thế là Chí Hoành cố lấy lại bình tĩnh rồi kể lại mọi chuyện mình biết cho Vương Nguyên nghe

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com