Longfic Winrina Kagami
"There are crimes of passion and crimes of logic. The boundary between them is not clearly defined."
Albert Camus
XXX
'Tin, tin.'
Minjeong nhăn nhó quay đầu lại. Ai bất lịch sự bấm còi xua người đi bộ vây? Chiếc Lexus UX2 màu xám bạc dừng ngay bên cạnh em. Em đảo mắt khi kính xe vừa hạ xuống. Cầu được ước thấy nhanh thật.
"Lên xe đi chị chở."
Kim Taeyeon nở nụ cười chuẩn người mẫu, mở cửa xe để Kim Minjeong nhảy tọt vào trong. Hơi lạnh từ điều hòa thốc vào sơ mi xanh khoác ngoài của cô gái trẻ, hong khô dòng mồ hôi chảy ròng thấm ngược ra áo thun trắng. Trên đường, Minjeong xem sơ qua ít tài liệu phía cảnh sát đã fax qua cho Taeyeon, nội dung tóm lược về nạn nhân lần này. Takayashi Yasuo sáu mươi lăm tuổi, người Nhật, là nhà sưu tầm – thẩm định tranh nổi tiếng tại Hàn Quốc, độc thân, hai năm trở lại đây gần như lui về ở ẩn vì lý do sức khỏe. Địa điểm xảy ra vụ án là căn biệt thự riêng nằm trên một quả đồi tương đối hẻo lánh nằm ở khu ngoại ô thủ đô Seoul. Vẫn chưa có ảnh chụp hiện trường nhưng theo lời Taeyeon thuật lại, phía cảnh sát bước đầu kết luận khả năng cao là giết người cướp của.
"Dù sao cũng phải đến hiện trường xem xét kỹ lưỡng. Kết luận ban đầu chỉ phản ánh một phần suy đoán. Trước khi pháp y tìm ra nguyên nhân tử vong thật sự, mọi suy luận đều là bề nổi của tảng băng chìm."
Kim Minjeong gật gù, thầm bóc tách từng tầng ý nghĩa bên trong hàm ý của người chị họ. Kim Taeyeon ba mươi hai tuổi ngày thường hay đùa giỡn trêu ghẹo Kim Minjeong, tuy vậy, một khi đã nhập tâm vào công việc, khối óc nhạy bén sắc lạnh cùng sự điềm tĩnh tuyệt đối ở người pháp y sẽ hiện hữu rõ nét. Em thán phục cô rất nhiều ở điểm ấy.
Trình diện thẻ chứng minh thân phận pháp y hiện trường, Taeyeon nhanh chóng đỗ xe vô một góc khuôn viên được cảnh sát điều hành bên ngoài chỉ định. Mở cốp xe, nữ pháp y lôi chiếc va li to cồng kềnh ra rồi kéo vào hiên nhà. Cô thoăn thoắt mặc áo bảo hộ xanh lam, bọc chân mình trong bao trùm giày có rãnh, đeo găng tay y tế, khẩu trang và búi tóc vào mũ chuyên biệt ngăn tóc rơi rụng phá vỡ hiện trường. Kim Minjeong hấp tấp làm theo chị nhưng chậm hơn. Dẫu sao chỉ là trợ lý bất đắc dĩ trong vài tình huống khẩn cấp, Kim Minjeong đương nhiên khó lòng theo kịp chuyên gia đã hơn năm năm kinh nghiệm nghề như chị họ.
Một viên cảnh sát trạc tuổi tứ tuần dẫn họ đến hiện trường gây án. Kim Minjeong để ý tất cả các lối đi quanh nhà đều được cẩn thận rào lại bằng dây chắn. Một vài viên cảnh sát lụi cụi ở ngóc ngách, cẩn thận xịt luminol kiểm tra xem có vết máu hay không, một số khác thì đang trao đổi thông tin thu thập được từ khu vực xung quanh. Nét mặt ai cũng lộ vẻ căng thẳng, vì nhân vật bị sát hại lần này có tầm ảnh hưởng tương đối lớn trong giới nghệ thuật, nếu bất cẩn để luồng thông tin chưa chính thống tuồn ra ngoài, họ sẽ gặp rắc rối lớn cùng cánh nhà báo đang trên đường mò đến.
"Hiện trường vụ án ở đây, mời pháp y Kim."
Viên cảnh sát làm động tác mời, nhường đường cả hai bước vào. Hiện trường là phòng ngủ của nạn nhân, rộng ước chừng khoảng 40m2, nội thất gỗ sang trọng nổi bật giữa các vật trưng bày đắt tiền, đặc biệt hơn cả thảy là những bức tranh nghệ thuật được sao chép lại tỉ mỉ từ bản gốc xoay quanh chủ đề Thần Thoại Phương Tây treo trên tường khiến bất kỳ ai bước vào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
"Hiện trường như thế nào rồi đội trưởng Yoon?"
Đội trưởng Yoon Doojoon là một thanh niên tầm khoảng ba mươi tuổi hơn, cao ráo với nước da hơi rám nắng, sở hữu một đôi mắt to đặc biệt ấn tượng. Dù còn rất trẻ nhưng anh đã đảm nhận vai trò đội trưởng trực tiếp thụ lý điều tra các vụ án mang tính chất nghiêm trọng đến đặc biệt nghiêm trọng ở thủ đô Seoul. Taeyeon quen biết anh cách đây ba năm về trước, trong một lần cả hai phối hợp giải quyết một vụ trọng án giết người hàng loạt. Đội trưởng Yoon vừa nghe thấy tiếng pháp y Kim, gương mặt căng thẳng lập tức giãn ra trả lời:
"Hiện trường tạm thời vẫn được giữ nguyên, nhân chứng duy nhất là bà giúp việc – người phát hiện ra nạn nhân đầu tiên đã bình tĩnh làm theo hướng dẫn trong lúc chờ chúng tôi đến. Nạn nhân bị sát hại tại phòng ngủ, két sắt mở toang, có dấu hiệu mất mát tài sản. Chúng tôi bước đầu kết luận đây là vụ án giết người cướp của vì tiền."
"Xung quanh ngôi biệt thự có lắp đặt camera ghi hình chứ đội trưởng, chúng ta có thể trích xuất hình ảnh hung thủ từ đây."
"Không, vì bảo vệ sự riêng tư, ông Takayashi đã không cho lắp camera toàn bộ khu biệt thự này nên tiến trình điều tra mới gặp khó khăn như vậy. Tất cả đành trông chờ vào pháp y Kim thôi."
Anh nhích người sang bên để lộ hình ảnh nạn nhân xấu số lần này. Gương mặt Kim Taeyeon vẫn bình lặng như tờ trong khi Kim Minjeong hơi quay mặt đi hướng khác, khẽ hắng giọng. Dù đã trải qua nhiều lần chứng kiến thi thể người chết ở đủ mọi tư thế, nhưng mười lần như một, em vẫn không thể chịu được cảm giác đôi mắt trợn tròn của nạn nhân chiếu thẳng vào mình như muốn thét gào nỗi oan ức tức tưởi với kẻ được mệnh danh là vị thần giúp đỡ người đã khuất đòi lại công bằng.
Takayashi Yasuo có lẽ thuộc vào một trong các trường hợp em trên. Ông là một người đàn ông nhỏ thó, cao chưa đầy 1m70. Ông chết trong tư thế nằm ngả người trên chiếc ghế bành trắng viền hoàng kim sang trọng, áo choàng đỏ khoác ngoài với hàng nút bung hờ hững bọc lấy khối xương sườn lép kẹp, một số chỗ trên áo đã chuyển sang màu đỏ sẫm vì máu thấm vào từ vết thương gây ra bởi con dao găm đang ghìm chặt nơi trái tim. Hai tay xuôi theo phần tay nắm ghế buông thõng xuống, ngón trỏ, ngón giữa cùng ngón áp út tay trái đeo nhẫn ruby đỏ thì co quặp lại, có lẽ là định phản kháng trước giây phút cuối đời. Mắt ông ta trợn tròn, khuôn miệng há hốc rỗng tuếch, méo mó kỳ dị. Đặc biệt phần nửa trên gương mặt ông từ sống mũi trở lên phần trán, tất cả đều được trang điểm một cách kỹ càng như phụ nữ luống tuổi. Lông mi chuốt mascara cong lên, phấn mắt màu đỏ, vầng trán nhăn nheo được phủ một lớp kem nền, tổng thể nếu nhìn quá lâu sẽ gợi nên cảm giác vô cùng khó chịu ở người đối diện.
"Dị hoặc nhỉ? Anh nghĩ sao về việc nạn nhân trang điểm, đội trưởng Yoon?"
"Chắc là sở thích thôi. Cô biết đấy..." – Anh nhún vai – "Ông ta thuộc giới nghệ sĩ mà, phòng bên cạnh chúng tôi còn phát hiện ra vài bộ son phấn mới tinh. Nếu cô thích thì..."
"Cảm ơn anh, tôi chẳng muốn nghĩ đến nữa đâu."
Taeyeon chau mày lắc đầu. Bên cạnh cả hai, Kim Minjeong gõ gõ ống kính máy ảnh treo lủng lẳng trước ngực, suy nghĩ lại trái ngược hoàn toàn. Nhiều tên tội phạm biến thái thích sỉ nhục nạn nhân cũng có khả năng làm ra những chuyện tương tự, nạn nhân vô tình cung cấp cho tên tội phạm ý tưởng ấy và đối phương chỉ việc mượn gió bẻ măng. Em thầm giữ lại nhận định kia ở trong lòng, lần sau sẽ trao đổi thêm với đội trưởng Yoon. Trước mặt, Taeyeon đã bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi.
"Vết đâm chí mạng nằm ngay tim, miệng vết thương mở theo chiều hẹp dài, hở miệng không bị co. Trên thân thể tạm thời không phát hiện ra vết thương nào khác, vết hoen tử thi chỉ nổi rõ từ phần cổ đến giữa lưng chứng tỏ nạn nhân chết trong tư thế ngồi như vậy. Điều hòa ở mức cố định 27 độ, nhiệt độ hiện tại của tử thi là 23 độ, dựa theo độ co cứng của các cơ, có thể xác định thời điểm tử vong rơi vào tầm khoảng một giờ đến bốn giờ sáng kể từ thời điểm này. Tôi sẽ tiến hành kiểm tra bữa ăn cuối cùng của nạn nhân, xác định xem nạn nhân có sử dụng thuốc quá liều hay không sau khi mang thi thể về tiến hành giải phẫu kỹ hơn."
Taeyeon đeo găng tay vào. Nắm chặt cán dao găm, cô từ từ rút vật đã tước đi sinh mạng của Takayashi Yasuo. Mũi dao sắc nhọn một nhát chính xác liền giết chết nhà thẩm định, không xuất hiện vết đâm loạn thứ hai, thứ ba, bước đầu nhận định kẻ thủ ác đã tính toán rất kỹ lưỡng để nạn nhân chết gục ngay lập tức mà không thể tri hô kêu cứu. Bỏ con dao vật chứng vào bọc bảo vệ, cô trao nó cho Minjeong rồi quay sang đội trưởng Yoon tiếp tục.
"Bên anh đã liên hệ với người thân nạn nhân chưa đội trưởng Yoon?"
"Tôi đã cử người liên hệ với người thân của nạn nhân Takayashi Yasuo. Ông ấy có một người con trai hiện đang sinh sống tại Nhật Bản. Người con trai đã đồng ý ủy thác cho phía cảnh sát tiến hành giải phẫu tử thi trong trường hợp nghi ngờ có kẻ muốn sát hại ông cụ. Nếu cảnh sát chứng minh được đây là một vụ giết người, cậu con trai hẳn sẽ nhận được số tiền bảo hiểm khổng lồ từ công ty bảo hiểm mà ông cụ đã mua từ trước đó. Chúng tôi sẽ mở rộng phạm vi điều tra khi nhận được kết quả pháp y từ bên cô, pháp y Kim."
"Chuyện điều tra còn lại nhờ cả vào anh. Minjeong này, giúp chị chụp lại miệng vết thương, con dao, vật chứng tìm được nhé, cả những nơi được cảnh sát đánh dấu nữa!"
Mải chú tâm lắng nghe cuộc trò chuyện giữa chị họ và đội trưởng Yoon, Taeyeon gọi đến lần thứ hai thì em mới giật nảy mình, lúng túng xin lỗi trước khi xoay ống kính chụp ảnh hiện trường. Tuy vậy, cuộc trao đổi giữa hai người kia vẫn đều đều lọt vào tai Minjeong một cách vô thức.
"Cô nhận định như thế nào về hung thủ lần này?"
"Theo như đầu mối đội trưởng Yoon cung cấp, két sắt nhà nạn nhân đã bị cạy, một số tiền lớn bị mất thì rất khả năng cao là một gã trộm cắp chuyên nghiệp nào đấy..."
"Là phụ nữ."
Kim Minjeong vẫn chăm chú vào những bức ảnh mình chụp được mà không hề để ý rằng Taeyeon và Doojoon đã quay lại nhìn em bằng ánh mắt đầy kinh ngạc. Em chìm đắm trong dòng suy nghĩ hiếm khi mạch lạc của bản thân, cố gắng giữ lấy sợi dây màu đỏ đang lơ lửng trước mặt ngay khoảnh khắc ánh mắt em chạm lấy các bức tranh mang chủ đề Thần Thoại Phương Tây. Màu đỏ của máu qua kính ngắm vuông vắn nhỏ xíu, rực rỡ và chói lòa. Khuôn mặt được trang điểm một nửa giống phụ nữ, cả chiếc áo choàng này cùng bức tranh Thần Thoại. Nó tên là gì nhỉ, Minjeong nhắm nghiền mắt, loanh quanh trước dãy hành lang u tối trong tâm trí. Dừng lại trước cánh cửa Hy Lạp, em xoay nắm đấm bằng đồng, khẽ mở ra.
Bức họa 'Jupiter and Thetis' của Jean-Auguste-Dominique Ingres hiện ra, miêu tả hình ảnh nàng Thetis mặc một chiếc váy xanh lá đậm đã tuột đi non nửa đang cầu xin Jupiter lạnh lùng, vững chãi trên ngai vua cứu rỗi số mệnh con trai nàng, người đang bị cuốn vào cuộc chiến khốc liệt ở thành Troy.
Bức họa 'The Rape of Europa' của Titian, phản ánh thần thoại thần Zeus giả thành một con bò đực để bắt cóc lấy nàng Europa trong khi nàng chẳng hề hay biết gì.
Và cả những bức họa khác nữa, chúng đều phản ánh hiện thực về chủ nhân chúng, kẻ đã nghĩ rằng sức mạnh của những nam thần đầy uy quyền sẽ vĩnh viễn trường tồn theo tháng năm. Với niềm kiêu hãnh và tự hào về sức mạnh nam giới, điều gì sẽ khiến ông ta phải sụp đổ đây? Chỉ có thể là dấu hiệu ngược lại nhạo báng niềm tin bất diệt ấy. Gương mặt bị trang điểm nửa trên thành phụ nữ sau khi chết mà không thể cưỡng chống, áo choàng màu đỏ (có lẽ do chính tay hung thủ mang đến vì chúng quá bó sát cơ thể so với đàn ông) nếu quan sát kỹ hơn sẽ thấy hàng cúc áo được đơm bên vạt áo trái biểu hiện cho phái nữ. Tất cả gần như là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn với một nhà sưu tầm và thẩm định tranh hiểu rõ về nghệ thuật như nạn nhân Takayashi Yasuo. Phải là một người phụ nữ cực kỳ thống hận ông ta mới có thể làm nhục ông kể cả khi ông đã chết vô cùng đau đớn thế này.
Minjeong đã kết luận như vậy.
Chỉ là không nghĩ đến mình sẽ nói bật ra tất cả trước mặt cô chị pháp y kỳ cựu cùng viên cảnh sát sõi nghề. Nhận thấy ánh mắt kỳ hoặc của cả hai chiếu vào mình, gương mặt Kim Minjeong nóng lên như bị hun bởi hơi nước lò hấp.
"Em xin lỗi. Mọi người đừng để ý đến em, em chỉ buộc miệng nói ra thôi."
Em gập người chín mươi độ, xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng đầu lên. Cảnh sát Yoon Doojoon bật cười sảng khoái, bàn tay thô ráp vỗ bộp bộp lên vai Minjeong tỏ ý thấu hiểu.
"Đó cũng là một giả thuyết. Cho đến lúc nhận được kết quả pháp y chính xác cùng khoanh vùng nghi phạm thì mọi khả năng đều có thể cả em gái à."
"Đội trưởng Yoon!"
"Sao thế?"
"Cánh nhà báo đánh hơi được rồi, họ đang đứng đầy ngoài kia chờ lấy tin từ chúng ta thưa đội trưởng."
"Chết tiệt, nhanh thế à?"
Yoon Doojoon chửi thầm, cáo lỗi trước với hai chị em để cùng viên cảnh sát nhễ nhại mồ hôi kia ra ngoài đối phó với cánh nhà báo lá cải, đảm bảo rằng không có sự suy diễn quá lố nào được xuất hiện trên mặt báo.
"Minjeong chụp giúp chị thêm vài tấm ảnh, chút nữa bên bệnh viện sẽ thu thi thể lại mang về chỗ chị. Lát chị còn việc trao đổi với đội trưởng Yoon nên tí chị sẽ nhờ bên cảnh sát đưa em về trước."
"Không sao đâu chị, em ở lại đây chờ chị cùng về."
Nói rồi Minjeong giúp chị họ thu dọn bộ dụng cụ khám nghiệm mang ra ngoài xe, còn bản thân kiểm tra lại lần cuối các bức ảnh hiện trường rồi tháo rời ống kính máy ảnh, cất vào túi hộp đen, thay bộ đồ bảo hộ ra. Lúc tạt ngang qua phòng giải trí - nơi duy nhất vừa được tháo dây ngăn cách, Minjeong nghe thấy tiếng cự cãi nho nhỏ giữa viên cảnh sát và một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi.
"Tôi đã nói hắn ta trông khác hẳn với tranh anh vẽ rồi mà! Anh đúng thật là họa sỹ không đấy?"
"Cô ơi con đã cố hết sức phác họa lại chân dung hắn theo sự miêu tả của cô rồi, khác nữa con cũng chịu ạ!"
Ở góc phòng kê chiếc bàn gỗ duy nhất, viên cảnh sát trẻ tuổi đưa tay bóp lấy vầng trán đang nhăn lại khi đã đến bức phác họa thứ năm rồi mà nghi phạm vẫn chưa giống với miêu tả của bà giúp việc biệt thự nhà Takayashi.
"Xin thứ lỗi vì đã làm phiền, em là trợ lý của pháp y Kim Taeyeon người phụ trách vụ án lần này tên Kim Minjeong, anh đang gặp vấn đề gì ạ?"
Nghe sơ qua Kim Minjeong liền dễ dàng đoán được viên cảnh sát đang vấp phải khó khăn gì, tuy vậy em vẫn khéo léo lịch sự hỏi lại anh ta trong khi chìa thẻ công tác đóng dấu mộc đỏ để anh chàng kiểm chứng. Ngay lập tức, anh ta kéo em qua một góc, tóm tắt nhanh sự việc. Sáng nay trên đường đến ngôi biệt thự, bà giúp việc vô tình bắt gặp một gã đàn ông lạ mặt đi xuống từ hướng nhà ông Takayashi. Gã trùm mũ áo khoác che ngang trán, quần hơi rách rưới và bốc mùi chua lâu ngày chưa tắm. Theo lời khai của nhân chứng, khu vực xung quanh đây hầu như rất ít người lạ ngoại trừ vài ông bà lão yêu thích chạy bộ, tập thể dục leo dốc. Gã lang thang vừa kể chỉ mới xuất hiện trong vòng một tuần gần đây, bình thường bà giúp việc cũng chẳng để ý lắm, nhưng hôm nay bộ dáng của gã ta trông rất kỳ lạ, vừa thấy bà gã liền bỏ chạy trối chết. Đội điều tra nghi ngờ người đàn ông này có liên quan đến vụ án nhà Takayashi nên yêu cầu anh chàng lấy lời khai nhân chứng và phác họa lại chân dung kẻ tình nghi. Lời khai thì đã lấy xong từ lâu, phần phác họa mới là điều khiến anh ta đau đầu.
"Nói thật ra đội chúng tôi không có lấy một ai chuyên về phác họa chân dung tội phạm cả. Tôi vẽ khá nhất đội nên được yêu cầu đảm nhận nhiệm vụ này, mà khổ nỗi thím giúp việc tuổi đã lớn nên nhầm lẫn vài chi tiết nhỏ nhặt, đến khi tôi vẽ ra rồi thì lại bảo chưa đúng."
Anh khổ sở than vãn với Minjeong.
"Em là sinh viên năm ba bộ môn Phác thảo chân dung tội phạm, nếu anh không chê, em có thể giúp anh với chút kinh nghiệm của mình."
"Thật sao?"
"Vâng ạ."
Anh chàng cảnh sát hơi chần chừ. Ở đồn vẫn còn khối công việc đang chờ anh, không thể ngồi với thím giúp việc cả ngày được.
"Vậy nhờ em giúp anh lần này. Em tên gì nhỉ, à, là Minjeong đúng chứ? Chốc nữa anh sẽ mua em bữa ăn trưa xem như lời cảm ơn nhé. Giờ anh bận chút chuyện, xíu nữa quay lại vậy."
Nói rồi anh chàng cảnh sát tót đi mất để Kim Minjeong ở lại cùng thím giúp việc.
"Dì ơi, dì khát nước không, con lấy nước cam cho dì nha?"
Minjeong ân cần hỏi thăm người phụ nữ đứng tuổi với mái tóc hoa râm đang đưa tay xoa lấy hai bên thái dương mình. Vừa mới chịu đựng cú sốc vị chủ nhà đột nhiên bị sát hại, cộng thêm hàng giờ liền ngồi yên để lấy lời khai, dì ấy hẳn là mệt mỏi lắm. Quay lại với ly nước cam trong tay, Minjeong kiên nhẫn đợi dì ấy uống hết, nghỉ ngơi một chút rồi mới bắt tay vào công việc. Dì tên gì, nhà ở đâu, ở tuổi lẽ ra phải được dưỡng già thế này, chọn một công việc ở chốn xa xôi chắc hẳn dì đã phải vất vả khá nhiều luôn là lời hỏi thăm gợi mở đầu tiên em dành cho đối tượng mình làm việc. Khóa học về tâm lý con người kèm theo nghiệp vụ sẵn có đã giúp Minjeong nhận ra, phương pháp nhanh nhất để khiến đối phương trở nên thoải mái là giúp họ cảm thấy mình không bị đe dọa và lấn át. Một khi đã cởi mở, thì sự nhờ vả của em sẽ không bị quy ghép là phiền phức, chẳng hạn như hiện tại em đang hỏi lại lần nữa chi tiết vết sẹo lồi trên cằm nghi phạm cùng nhân chứng.
"Dì nhớ lại giúp con xem, vết sẹo đó nó nằm ngay phía bên này hay bên này ạ? Độ dày vết sẹo đã được chưa nhỉ?"
"Ừm ừm, chính xác là vị trí này mà dày hơn một chút nữa. Mái tóc gã dài qua gáy, chỗ này đậm hơn. Đúng rồi, đúng rồi, cháu gái cháu vẽ giỏi quá, cậu kia vẽ chẳng bằng một nửa cháu."
Dì giúp việc tấm tắc khen bức phác họa gần như đã hoàn chỉnh của Minjeong. Nó miêu tả lại chính xác gương mặt nghi phạm, gã đàn ông có đôi mắt nhỏ thó, đuôi mắt rũ xuống lờ đờ thiếu sức sống, sống mũi thấp, xương hàm vuông to bè lún phún râu với một vết sẹo dài tầm 2.5cm trên cằm.
"Không đâu ạ, dì mới là người vất vả nhất ở đây. Vừa gặp cú sốc lớn như vậy, con biết dì mệt mỏi về tinh thần rất nhiều, nhưng nhờ sự giúp đỡ của dì phía cảnh sát có thể sẽ tìm ra thủ phạm đã sát hại ông Takayashi Yasuo nhanh hơn. Công lớn nhất thuộc về dì ạ."
Kim Minjeong cúi người cảm ơn dì giúp việc vừa lúc anh chàng cảnh sát đảm nhận công việc phác họa quay lại.
"Bức phác họa này chính xác rồi. Anh có thể dùng nó cho việc tìm kiếm nghi phạm."
Em đẩy bức họa về phía viên cảnh sát rồi vội vã ra ngoài nhận điện thoại. Chị Taeyeon đã gọi nhỡ em hai cuộc trong lúc em dồn toàn bộ sự tập trung vào lời miêu tả của dì giúp việc.
"Em xin lỗi chị đang ở đâu?"
"Ngoài bãi giữ xe, chị xong việc rồi, ra chị chở về nhà. Mà này, chị nghi ngờ em mang điện thoại bên mình cho vui giống vật trang trí ấy. Giáo sư Jung gọi em nãy giờ cũng không được nên nhờ chị gọi giùm đây."
"Giáo sư Jung sao? Em đã làm gì sai hả? Em còn chưa muốn chết đâu!"
"Cái con nhỏ này xem tin nhắn giùm tôi một cái."
Nói rồi Kim Taeyeon cúp máy. Em hấp tấp chạy ra hiên, vừa ôm chiếc túi đen cồng kềnh vừa mở điện thoại xem tin nhắn.
Gọi lại cho tôi.
Giáo sư Jung.
"Giáo sư, em Minjeong đây ạ."
"Tôi nghe giảng viên Kim báo em lại bận làm phụ tá cho em ấy nên không bắt máy. Giờ thì em rảnh rồi đúng chứ?"
"Dạ vâng giáo sư."
"Nghe kỹ đây Minjeong, cuộc họp đột xuất ở Busan kéo dài hơn dự kiến nên tôi sẽ khó lòng trở về Seoul trước đêm nay. Ngày đầu buổi triển lãm đánh dấu sự trở lại của họa sỹ thiên tài Karina, em sẽ đại diện bộ môn mình đi thay tôi. Vé VIP lúc sáu giờ chiều, tôi sẽ gửi vé điện tử qua email em, đến và đừng làm mất mặt tôi đấy."
"Thầy nói gì cơ ạ?"
Kim Minjeong dừng lại, đứng như trời trồng giữa cái nắng hai giờ trưa. Ngày đầu buổi triển lãm của họa sỹ thiên tài Karina, Kim Minjeong em, sáu giờ chiều? Lỗ tai em có nghe nhầm không?
"Bộ môn chúng ta chỉ lác đác mấy sinh viên còn chưa đến hai mươi người, sinh viên năm tư thì đi thực tập ở các Sở cảnh sát địa phương, năm một, năm hai lại quá yếu về kiến thức nghệ thuật, năm ba chỉ còn mỗi em là tương đối xuất sắc nhất, em nói tôi không cử em đi thì ai đi thay tôi? Vé tham dự tôi mất cả hai tháng trời nhờ vào mối quan hệ thân thiết mới có được, bỏ thì phí, thôi thì để em thay mặt đi là tốt nhất. Vậy nhé, buổi họp sắp bắt đầu rồi tôi cúp máy trước, nhớ check email đấy trò Kim Minjeong."
"Giáo sư?!"
Giáo sư Jung Yunho cúp máy cái rụp trước khi Kim Minjeong trả lời được hay không.
"Có chuyện gì à?"
Taeyeon mở cửa sau giúp Minjeong xếp túi đồ nghề vào rồi khởi động xe.
"Chị, từ đây về nhà chúng ta mất tầm mấy tiếng nhỉ?"
"Khoảng một tiếng hơn ấy nếu đường thoáng, sao thế?"
"Giáo sư Jung thầy giết em rồi!!"
Kim Minjeong vò rối mái tóc đen ngắn củn trong đau khổ. Vé VIP chỉ được xác nhận nửa tiếng trước giờ quy định. Trừ đi thời gian di chuyển và chuẩn bị, Minjeong còn đúng một tiếng đồng hồ để tìm hiểu về Karina và trường phái nghệ thuật họa sỹ ấy đang theo đuổi trước khi xuất hiện ở buổi triển lãm dưới tư cách là khách mời VIP.
XXX(Fun) Fact:- Jupiter and Thetis:
- The rape of Europa:
- Phim Pháp Y Tần Minh là bộ phim pháp y đầu tiên tác giả xem, đã cày xong hai season đầu chỉ còn lại season cuối, và công nhận vụ án ở phần đầu nhiều vụ rùng rợn thật...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com