TruyenHHH.com

Longfic Vkook Osin Anh Yeu Em

bước vào 1 quán ăn sang trọng, ai cũng nhìn anh ta,  rồi nhìn cậu

Cậu..... 

Trong bộ đồ ngũ, đầu tóc bù xù, mặt mũi chẳng khác gì lọ lem đi bên cạnh 1 anh chàng đẹp trai hết sẩy 

Quê chết đc 

- tôi muốn về, giọng cậu ỉu xìu 

- không được, anh đáp tỉnh queo 

- kệ anh 

Cậu đứng lên định đi thì bị kéo lại 

- Á.... 

.................. 

Tình hình bây giờ là cậu đang ngồi trên đùi tên sao chổi, trong vòng tay anh , face to face với anh,  tim cậu  như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực 

Nhìn gần hắn càng chói sáng, cậu  phải công nhận điều này, anh  lại còn cười nữa 

Thịch thịch ... 

Cậu không nhúc nhích động đậy. 4 mắt nhìn nhau cho đến khi điện thoại của cậu reo lên, thì cậumới hoàn hồn mà bật dậy 

- alo, papa  ạ 

- con khỏe 

- papa yên tâm, còn 7 tháng nữa nhất định con sẽ kiếm đủ 100 tr, con sẽ không  thua đâu 

- sẽ không  có chuyện kết hôn đâu, chào papa.  Cậu cúp máy rồi ngồi phịch xuống ghế, bộ dạng suy nghĩ 

- cần tiền ah, anh nói giọng quan tâm 

- thì sao 

- oh .. 100 tr 

- ..... 

- Cậu định kiếm tiền bằng cách nào 

- Liên quan gì đến anh 

- Tôi không biết có chuyện gì, nhưng tôi có thể giúp cậu

- Anh mà giúp tôi ah, hứ không cần 

- Uhm, tùy cậu

- Bây giờ về đc chưa, cậu nói giọng chán nản 

- Nhưng mà rút cuộc là có chuyện gì, anh lại tò mò hỏi 

Cậu chưa thấy ai lì hơn tên này, bực mình hết sức 

- Nào nói đi 

1 ý tưởng lóe lên trong đầu cậu, đùa với tên này 1 chút he he 

Nó bắt đầu kể 1 câu chuyện lâm ly bi đát 

Papa nó vì muốn chữa bệnh cho appa  cậu mà đã vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ  lại con số tiền lên đến 100tr . đến kỳ hạn trả nợ mà vẫn không sao kiếm đủ số tiền đó, cho đến 1 ngày có 1 gia đình giàu có đến hỏi cưới cậu cho đứa con trai tật nguyền của họ, và hứa sẽ giúp gia đình cậu trả hết số nợ. làm sao cậu  có thể kết hôn với 1 người như thế, nhận được học bổng của học viện Royal nên cậu  quyết định bỏ vào Seoul  học, và quyết tâm kiếm được  100tr trả nợ để không phải kết hôn với tên đó 

Cậu vừa kể vừa sụt sùi 

Thế mà anh  tỉnh bơ như ko =.= 

Anh phán 1 câu 

- Ăn sáng đã 

Ra khỏi quán ăn đó,anh chở cậu đến 1 cửa hàng thời trang 

Anh nhìn cậu suýt xoa 

- đi với tôi mà mặc đồ ngũ, mặt cậu  đúng là dày hơn mặt đường nữa 

- kệ tôi, cũng tại anh cả 

- do cậu cứng đầu thôi 

- bây giờ tôi không mặc mấy bộ đồ này, cứ mang đồ ngũ đi với anh đó xem anh có mất mặt không giọng cậu  đầy thách thức 

- Tốt nhất là cậu đi thay đồ đi, anh  thản nhiên ra lệnh 

Không hiểu sao nghe cái giọng đó, cậu lại làm theo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com