Longfic Tuong Lam For A Long Time
Lời tác giả: Làm thế nào để biết nó đau ra sao? Chưa nói đến sự đồng cảm, làm sao có thể thấu hiểu được nếu như bạn không ở vị trí đó?Em biết, có thể anh sẽ không hài lòng với em và mọi sự xúc phạm sẽ dẫn đến vết thương lòng. Em nói đi nói lại với bản thân mình rằng, anh không cố ý làm vậy, em xứng đáng với điều đó. Tuy nhiên, em vẫn rất buồn và không thể kìm chế được bản thân mình. – Hạ Tuấn Lâm Anh giống như một chú chó nhỏ bị dẫm mạnh vào đuôi. Anh tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ, mạnh mẽ để trở về nhà. Nhưng nhìn khuôn mặt tổn thương của em, anh nhận ra bản thân mình đang sống lay lắt. – Nghiêm Hạo Tường Một lần nữa Nghiêm Hạo Tường cau mày nhìn Hạ Tuấn Lâm bước vào nhà. Nghiêm Hạo Tường siết chặt tay lại, anh đã phạm đủ sai lầm.Chẳng qua là...Chỉ là chú Trần đã lớn tuổi, bác bỏ những gì chú ấy nói thì có vẻ như mọi chuyện đang dần trở nên không ổn chút nào. Nghiêm Hạo Tường không từ chối, bởi vì anh không muốn làm phật lòng chú Trần.Đó là tất cả. Ngay khi Nghiêm Hạo Tường bước vào cửa, anh thấy Hạ Tuấn Lâm đang đứng ở sảnh với hành lý của mình. Nghiêm Hạo Tường hơi bối rối, anh mấp máy môi, cố gắng giải thích tại sao mình không thay đổi vị trí của đồ dùng trong nhà. Sau khi suy nghĩ về nó, anh thấy chẳng có lý do nào đáng tin cậy cả.Nghiêm Hạo Tường cuối cùng đã lên lầu với chiếc máy tính mà không có biểu hiện gì.Mang theo túi đồ, Hạ Tuấn Lâm khó chịu đá văng chiếc vali."Hạ thiếu gia, cậu vẫn nên ở trong phòng ngủ chính giống như trước đây. Cậu có đói không? Để tôi nói bảo mẫu nấu cho cậu chút gì nhé?" Chú Trần nhìn Hạ Tuấn Lâm cười.Hạ Tuấn Lâm dùng ngón tay chạm vào chiếc vali:"Hả? Thế anh ấy sẽ sống ở đâu?""Hạ thiếu, có lẽ cậu ấy đã mang theo gối đến khách phòng rồi. Hạ thiếu hiểu rõ cậu ấy mà."Hạ Tuấn Lâm gật đầu:"Lát nữa cháu còn phải về nhà riêng, chỉ ở đây một lát thôi.""Chúng ta sẽ nói về điều đó sau." "Cháu và anh ấy không thể..." Nghiêm Hạo Tường đứng ở lối vào cầu thang trên tầng hai, nhìn Hạ Tuấn Lâm mà không lên tiếng.Trong khoảng thời gian dài, anh chỉ có thể vượt qua chuyện đó đó một mình. Rốt cuộc, chỉ có bản thân anh là kẻ hèn nhát.Nghiêm Hạo Tường quay trở lại phòng ngủ chính và cầm lấy chiếc cốc trong tay.Khi Nghiêm Hạo Tường đi mua sắm với Hạ Tuấn Lâm, thấy cậu hạnh phúc đến mức mà anh đã cười tủm tỉm trong lòng suốt ba ngày liền. Nghiêm Hạo Tường chạm vào chiếc cốc rồi mỉm cười nhẹ nhàng, đẩy cửa sổ ra và ném nó đi một cách đầy mạnh bạo.Nghe thấy tiếng cốc vỡ, Nghiêm Hạo Tường bật cười thành tiếng. Dù sao anh không quan tâm cái gì hết, cái gì cũng không còn giá trị nữa. Tại sao chúng ta chỉ nên vướng bận trong cuộc sống của chính mình? Nghiêm Hạo Tường nhét máy tính bảng vào túi, thay quần áo và bước xuống lầu.Chú Trần sững người khi nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường: "Thiếu gia, cậu đi đâu vậy?" "Công ty." "Cậu còn chưa ăn." "Chuyện gì vừa xảy ra?" Hạ Tuấn Lâm ngăn Nghiêm Hạo Tường lại:"Anh không thể ra ngoài mà chưa có gì vào bụng được."Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm:"Tại sao lại muốn chăm sóc anh?"Hạ Tuấn Lâm bàng hoàng một lúc, sau đó rút tay về và mỉm cười với Nghiêm Hạo Tường.Nghiêm Hạo Tường nheo mắt, anh luôn cảm thấy nụ cười của Hạ Tuấn Lâm thật khó chịu, như thể cậu đang tự giễu cợt sự kém cỏi của chính mình.Ngay lập tức Nghiêm Hạo Tường sững người lại:"Sao em lại quay về? Lúc em đi không phải khá tuyệt sao? Em nghĩ lúc quay lại thì anh sẽ ngoan ngoãn thè lưỡi, ngồi chờ em sờ tóc như trước sao? Hạ Tuấn Lâm, đừng quá tự tin!"Hạ Tuấn Lâm nói với một khuôn mặt xấu xí: "Nghiêm Hạo Tường, đó không phải là ý của em.""Vậy ý em là gì?" Hạ Tuấn Lâm khẽ cúi đầu và quay mặt đi. Nghiêm Hạo Tường mỉm cười:"Sao, em không thể tự nói ra được ư? Hay là ở bên ngoài lâu liền cảm thấy cô đơn? Quay lại với bạn trai cũ để tìm kiếm sự vuốt ve an ủi? Đừng đùa nữa, tôi không phải là Nghiêm Hạo Tường mà em từng quen biết đâu.""Thiếu gia! Chú ý lời nói của mình.""Thế nào, lương tâm đang cắn rứt sao? Hạ Tuấn Lâm, tránh xa tôi ra. Nếu không phải là nhờ chú Trần, em nghĩ mình có thể ở đây được sao? Không khác nhau là mấy thì ngay lúc này hãy cút ra khỏi đây đi." Chúa sơn lâm tức giận, chưa nói đến sự uy nghiêm, hầu như không thể giữ lại được lâu đài của mình. Cảm giác bị đè bẹp cứ nhói lên trong từng bộ phận trên cơ thể anh. Nghiêm Hạo Tường tự mình ngồi vào ghế lái rồi lái xe đi.Nghiêm Hạo Tường giật mạnh cà vạt ra, cảm thấy bản thân vẫn còn đang nín thở, siết chặt tay lại rồi đập mạnh vào vô lăng.Không có chút đạo đức làm người nào sao? Tại sao lại tấn công vào điểm yếu của người khác? Câu nói "không thể" của Hạ Tuấn Lâm dễ dàng làm tổn thương anh. Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn bản thân qua gương chiếu hậu, sao anh có thể buồn bã như vậy được?Nghiêm Hạo Tường xoa lông mày, lấy điện thoại di động ra bấm vào danh bạ."Alo?" "Đi ra ngoài uống một chút đi." "Ban ngày uống cái gì? Không phải đi làm sao?""Người đó đã trở lại." "Người đó? Ai?" "Hạ Tuấn Lâm, em ấy trở về rồi."..."Chỗ cũ, tôi sẽ tới ngay. Đừng lái xe nhanh như vậy, chạy chậm lại, nhớ đấy nhé." Chỉ những ai từng chứng kiến những vết thương đang chảy máu và mưng mủ thì mới biết người sắp chết đã phải chịu đựng sự thống khổ như thế nào, thế mà họ vẫn kiên trì cho đến tận bây giờ. Chú Trần vỗ vai Hạ Tuấn Lâm, và Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên, mỉm cười với chú Trần sau khi nhận ra điều gì đó."Hạ thiếu, cậu ấy... việc đó không phải cố ý, trong lòng cũng không phải nghĩ như vậy rồi nói ra..."Hạ Tuấn Lâm hoảng hốt lấy trong túi ra một viên kẹo, xé vỏ rồi bỏ vào miệng:"Cháu không sao, chú cất đồ đi. Hẹn gặp lại."Chú Trần nhìn Hạ Tuấn Lâm rơm rớm nước mắt và thở dài. Mang theo hành lý, Hạ Tuấn Lâm quen thuộc mở cửa phòng, ném tất cả xuống đất.Hạ Tuấn Lâm đứng ôm đầu và bắt đầu khóc. Đầu tiên là giọng nói như bị bóp nghẹt, và cuối cùng là bật khóc thành tiếng.Sau cùng, Hạ Tuấn Lâm ngồi dưới đất và khóc đến mức co quắp cơ thể. Chú Trần thu lại bàn tay định gõ cửa, đứng trước phòng với mớ cảm xúc phức tạp. Một lúc lâu, chú Trần nghe thấy Hạ Tuấn Lâm dần dần ngưng âm khóc, sau đó ông mới xoay người đi xuống lầu.Ủa mọi người ơi, vừa nãy đọc lại chap cuối, tui mới biết truyện này kết SE á! 😞
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com