TruyenHHH.com

Longfic Tuong Lam For A Long Time

Em từng có ý định giữ anh lại để hỏi một câu cho rõ ràng, nhưng cuối cùng em không có đủ dũng khí để nói ra. Em biết em đã thua chính mình, trước sự lo lắng của chính mình. – Hạ Tuấn Lâm

Anh muốn hỏi em liệu chúng ta có thể quay lại được không, nhưng sợ em thương hại, tủi thân khi cùng anh bắt đầu lại một lần nữa.  – Nghiêm Hạo Tường

Nghiêm Hạo Tường tắt lửa và dựa vào thành xe để hút thuốc. Đèn trong nhà vẫn sáng, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy chắc cậu đang xem một chương trình tạp kỹ nào đó mà không chú ý đến sức khoẻ, liền không nhịn được cười, trên bàn vẫn còn vài gói khoai tây chiên ăn dở.

Nghiêm Hạo Tường không biết mình bị sao nữa, trực tiếp mua vé máy bay khi biết mình có cuộc họp ở Munich. Ngay khi đặt hành lý xuống, anh đã điều khiển xe đến đây.

Nghiêm Hạo Tường đứng dưới lầu một lúc lâu. Kể từ khi Hạ Tuấn Lâm bay sang Munich, cậu cố tình không cho phép anh đến đây. Nhưng mỗi lần có mặt ở đây, anh đều không thể kiểm soát được bản thân mình.

Điện thoại của Nghiêm Hạo Tường vang lên, anh liếc nhìn nó, cúp máy và lái xe đến văn phòng chi nhánh.

Có lẽ Munich vào ban đêm đặc biệt đẹp, và sự kết hợp giữa hiện đại và cổ điển có thể khiến người ta mang ảo giác rằng mọi thứ ở đây đều đã cũ kĩ, lạc hậu. Hạ Tuấn Lâm đặt cuốn nhật ký của mình xuống và vươn vai.

Hạ Tuấn Lâm kéo rèm rồi tắt đèn trước khi chìm vào giấc ngủ.

Khi Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy số điện thoại của chú Trần, cậu hơi bối rối. Bởi vì chú Trần vừa mới đưa cho cậu một ít đồ dùng, không thể thường xuyên làm phiền chú như vậy được.

Hạ Tuấn Lâm nghe chú Trần ở đầu dây bên kia nói chuyện, giọng điệu không ổn định nhưng đã nói rõ đầu đuôi sự việc. Cậu thở dài, nhìn địa chỉ trong điện thoại di động có chút lo lắng.

Hạ Tuấn Lâm cất đồ vào ba lô và lên đường, địa chỉ hiển thị trong điện thoại cách hơi xa so với nơi cậu ở. Một ở thị trấn mới và một ở phố cổ.

Hạ Tuấn Lâm mất rất nhiều công sức đi tìm địa chỉ khách sạn, cậu đứng ngoài cửa bấm chuông mấy lần nhưng không có ai trả lời. Rõ ràng cậu cảm thấy bản thân đang dần mất kiên nhẫn.

Hạ Tuấn Lâm định ấn lại lần nữa thì cánh cửa được mở ra.

"Không cần dịch vụ chăm sóc khách hàng."

Hạ Tuấn Lâm nhìn người đàn ông trước mặt với mái tóc được chải chỉn chu cùng bộ vest và hàng lông mày hững hờ. Trong suốt hai năm qua, cậu không gặp Nghiêm Hạo Tường, và anh ấy vẫn vậy.

Hạ Tuấn Lâm nhận thấy trán mình đang đổ mồ hôi, cậu vươn tay ra rồi chạm vào bụng của Nghiêm Hạo Tường. Xoa xoa bụng của anh qua lớp quần áo dày:

"Chỗ này đặc biệt đau sao?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn khuôn mặt kia và có chút choáng váng. Suốt hai năm, anh đã thấy rất nhiều bức hình của Hạ Tuấn Lâm: đi quanh khuôn viên trường với chiếc cặp trên lưng, trò chuyện cùng bạn bè khắp năm châu và trong tay luôn cầm tập sách chuyên ngành. Nghiêm Hạo Tường đứng cách xa đám đông ồn ào và anh đã nhìn thấy cậu.

Nhưng đã rất lâu rồi Nghiêm Hạo Tường không được đứng gần cậu như vậy.

Nghiêm Hạo Tường đưa tay lên định chạm vào mặt Hạ Tuấn Lâm, nhưng vội dừng lại, cách mặt cậu khoảng một cm. Anh để tay xuống và trở lại với phong thái lịch sự của mình:

"Tại sao em lại ở đây?"

Hạ Tuấn Lâm cười:

"Chú Trần rất lo lắng cho anh, chú kêu em đến xem."

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu một cách phức tạp.

"Chà, cho dù đó chỉ là bạn học cũ. Em đang ở đây. Theo logic, em nên đến xem tôi một chút."

Nghiêm Hạo Tường bước sang một bên và để Hạ Tuấn Lâm đi vào. Hạ Tuấn Lâm bước qua và nhìn xung quanh, cậu liếc thấy máy tính ở phòng khách và biết rằng anh vừa mới làm việc xong.

"Anh ăn chưa?"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu.

Hạ Tuấn Lâm đặt túi xuống:

"Ở đây có đồ nào dùng được không?"

"Có một vài thứ trong nhà bếp?"

"Anh đang bận, để em nấu cháo cho anh."

Nghiêm Haọ Tường mắc bệnh dạ dày từ khi còn rất nhỏ. Lúc đầu anh không mạnh mẽ như vậy, suy cho cùng anh cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi.

Nhưng anh ấy không thể bình thường được. Nghiêm Hạo Tường bận rộn học hỏi mọi thứ từ khi còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Trong khi mọi người vẫn còn đang học sách tiếng Anh cơ bản thì anh ấy đã bắt đầu nhấm nháp một cuốn từ điển dày cộp.

Tài năng của anh ấy có được là nhờ học hành chăm chỉ.

Lúc đó Nghiêm Hạo Tường quá bận rộn, ăn uống thất thường, lâu dần chuyện sống chung với bệnh dạ dày xem như là điều hết sức bình thường. Bệnh tình của Nghiêm Hạo Tường càng trở nên tồi tệ hơn khi cha mẹ anh qua đời vì tai nạn.

Hạ Tuấn Lâm đã xuất hiện bên cạnh Nghiêm Hạo Tường vào thời điểm đó, nhưng cậu không thể giúp được gì nhiều. Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể nhìn Nghiêm Hạo Tường bận rộn sắp xếp tình hình công ty, nhìn anh học hỏi kiến ​​thức quản lý và​​ tài chính mà đối với anh chúng vẫn còn rất mù mờ.

Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể lo chuyện cơm nước cho Nghiêm Hạo Tường khi ở nhà, nhưng Hạ Tuấn Lâm không thể lo cho Nghiêm Hạo Tường khi anh ấy đến công ty.

Hạ Tuấn Lâm nhìn quanh bếp để tìm tất cả các nguyên liệu cần thiết, cậu sẽ không ngốc đến mức hỏi Nghiêm Hạo Tường những thứ đó ở đâu, anh biết rõ cậu chưa bao giờ vào bếp.

Phòng bếp được ngăn cách với bên ngoài bằng tường kính, Nghiêm Hạo Tường không dám vào làm phiền cậu. Lúc này đứng trước mặt Hạ Tuấn Lâm, anh không biết phải nói gì, cũng đã lâu lắm rồi anh không nói chuyện phiếm với cậu.

Hạ Tuấn Lâm đang rửa rau. Nghiêm Hạo Tường hay quan sát cậu nấu ăn. Đôi khi Hạ Tuấn Lâm tinh nghịch sẽ để cho anh ăn rau chưa chín kĩ. Chỉ cần đồ còn sống và có thể ăn được là cậu sẽ đem ra cho anh thưởng thức ngay.

Bao gồm cả hành sống.

Nghiêm Hạo Tường đưa tay ra và chạm vào bóng hình của Hạ Tuấn Lâm phản chiếu qua tấm kính, sau đó bụng ẩn ẩn đau và anh lập tức ngồi xổm xuống.

Tại sao anh lại cảm thấy rất đau?

Khi Hạ Tuấn Lâm mang cháo ra, Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trong phòng khách nhìn chăm chú vào máy tính, một tay che bụng còn tay kia thì gõ bàn phím. Hạ Tuấn Lâm thở dài, nếu cứ thế này thì làm sao anh có thể tập trung làm việc được.

Hạ Tuấn Lâm đặt cháo lên bàn cà phê:

"Ăn đi."

Nghiêm Hạo Tường do dự một lúc, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn cầm bát lên và ăn cháo. Nghiêm Hạo Tường ăn hết hai bát, nhưng cậu không lấy thêm cho anh, Hạ Tuấn Lâm thu dọn bát và đũa:

"Nếu ăn nhiều một lúc dạ dày của anh sẽ không được thoải mái. Để một lát nữa rồi dùng tiếp."

Nghiêm Hạo Tường gật đầu và không nói gì.

Sau khi Hạ Tuấn Lâm đi ra, Nghiêm Hạo Tường vẫn đang xử lý tài liệu trong phòng khách. Cậu vừa uống nước vừa nhìn anh: 

"Những tài liệu này phải xử lý gấp sao?"

"Không, anh chẳng biết phải làm gì lúc này cả."

Đúng, Nghiêm Hạo Tường đã hoảng loạn ngay khi Hạ Tuấn Lâm xuất hiện, và anh không biết phải làm gì để che giấu đi sự bối rối của mình.

Hạ Tuấn Lâm nhìn vẻ mặt của Nghiêm Hạo Tường, rõ ràng bụng anh vẫn còn đau:

"Uống thuốc xong thì nằm nghỉ một chút, lát nữa em kêu anh dậy ăn cháo."

Nghiêm Hạo Tường đang nằm trên giường và nhắm mắt lại. Cơn co giật ở bụng và việc Hạ Tuấn Lâm đang ở cách mình không xa khiến anh không thể ngủ yên, Nghiêm Hạo Tường muốn mở mắt ra để xác nhận xem cậu đang ở đâu.

Hạ Tuấn Lâm có chút lo lắng khi thấy Nghiêm Hạo Tường ngủ vô cùng trằn trọc, bước tới sờ sờ đuôi lông mày của anh:

"Còn đau không?"

Nghiêm Hạo Tường mở mắt ra, qua kẽ tay của Hạ Tuấn Lâm, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu:

"Ừ."

"Nào, để em xoa bụng cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com