TruyenHHH.com

[Longfic] Trả thù tổng tài ác độc

Chap 46: Quay về

luhan_bb

_ Ceccilia ?

Giọng Lay đánh tan khung cảnh nghẹt thở này, hắn đi tới bên cô, nhìn sang người đối diện, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Seohyun có chút yếu ớt nép người về phía sau Lay như muốn lấy anh ta ra che chắn nhưng ...

_ Buyn tổng.

Lay đẩy nhẹ tay Seohyun ra, vẻ mặt hời hợt thường ngày trở nên nghiêm túc lạ thường, không đợi nhìn đến phản ứng của Seohyun hắn đi về phía Luhan, cả người cúi xuống thật nghiêm trang.

_ Buyn tổng, rốt cuộc ngài cũng đã đến.

_ Ầm. Tiếng sét đánh ngang tai, Seohyun sửng sờ nhìn Lay.

" Hắn ... hắn nói vậy là sao ?"

Luhan không nói gì, mắt cứ nhìn người con gái đã in sâu vào tâm trí hắn.

Sau một năm gặp lại, cô trở nên xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, mái tóc ngắn ngày nào giờ đã dài đến thắt lưng, khiến cô trở nên dịu dàng hơn trước.

Một năm qua, hắn luôn sống trong mệt mỏi cùng nhàm chán, không có tiếng cười của cô, không được chọc ghẹo cô, không thấy bóng dáng cô trong Nguyệt Thự, những ngày đó khiến hắn sắp phát điên lên được.

Sau khi phá hủy được tổ chức bí mật cũng nhanh chống thu tóm Bang thị, hắn đã chạy đến chỗ cô ngay ... tính ra chỉ mất nữa năm nếu không phải tại Minah làm kế hoạch rối lên thì hắn đã nhanh qua Hy Lạp đón cô về.

Không thể nhẫn nỗi, hắn bước nhanh đến muốn ôm Seohyun vào lòng nhưng Seohyun đột nhiên bỏ chạy.

_ Seohyun.

Mặc kệ thuộc hạ cùng mấy người nông dân phía sau đang ngây ngẫn nhìn tình cảnh trước mắt, Luhan sải bước dài đuổi theo Seohyun.

Lay đi tới, ngồi xổm xuống nhặt bó hoa cùng khăn lụa xanh lên phủi nhẹ, Xiumin đi tới, vỗ vai hắn.

_ Làm khổ thân cậu rồi.

_ Ceccilia tính tình không tệ, chỉ hơi bướng một chút. Hắn cười nhạt nói.

Một năm trước, Lay nhận nhiệm vụ bảo vệ một cô gái tên Seohyun, lúc đầu hắn khó hiểu vì sao Luhan lại quan tâm đến cô gái này đến thế ? nhưng khi tiếp xúc với cô ta một thời gian thì hắn đã hiểu ...

Ngay cả người chưa tình động tâm như hắn còn bị sự mị hoặc của Seohyun làm động lòng huống chi là Buyn tổng cao cao tại thượng của bọn họ.

_ Về nước luôn đi. Xiumin nói xong cũng không cần Lay trả lời, đã choàng vai hắn bỏ đi.

Ánh trăng như nước soi rọi không gian yên tĩnh, giữa cánh đồng hoa, bóng dáng mảnh mai hối hả lướt qua từng đó hoa oải hương còn sót lại sau đợt thu hoạch.

Seohyun không biết vì sao bỏ chạy nhưng khi thấy Luhan tiến lên thì cô lại hoảng sợ chỉ muốn như con đà điểu trốn tránh.

Không biết mình sợ cái gì nhưng vẫn không muốn đối mặt, cô cần có thời gian suy nghĩ kỹ tiếp theo sẽ như thế nào, cô cũng biết hắn đã đến thì trốn cũng không thoát nhưng cô cần tĩnh tâm, chỉ cần bình tĩnh mới có thể tìm ra cách đối phó.

_ Á ...

Vấp phải bụi hoa lớn, cô ngã xuống đất, muốn đứng dậy nhưng chân hình như bị trật ... xong rồi, giờ có muốn trốn cũng không được.

Luhan vừa chạy tới thấy cô ngồi đó, trên đùi còn vươn ít máu, hắn lo lắn

chạy tới, nhìn cô, lại nhìn chỗ máu kia.

_ Em không sao chứ ?

_ Không cần anh lo, tránh ra. Seohyun trừng hắn.

_ Tính tình vẫn không thay đổi, vẫn cứng đầu như thế ?

Tháo Cravat buột lại vết thương cho cô, muốn bế cô lên nhưng bị cô đẩy ra.

_ Không cần anh thương hại ... Luhan vì sao anh lại xuất hiện, vì sao lại đến đây ? anh rốt cuộc muốn thế nào nữa đây ? vẫn muốn tiếp tục trò chơi nữa sao ?

Bị cô chấp vấn đến á khẩu, mà hắn lần đầu tiên không nói lại một cô gái, không biết là do áy náy hay thật sự không biết trả lời ra sao ?

Một lúc sau, hắn nhìn cô, đôi mắt có chút thâm trầm, giọng nói cũng ôn nhu khiến Seohyun tim đập sai một nhịp.

_ Seohyun, anh ... nhớ em.

Ngay lặp tức, cả người bị hắn ôm lấy, không phải hôn cũng không phải làm gì quá mức, chỉ là một cái ôm rất chặt.

Nước mắt không tự chủ rơi xuống, có thứ cảm giác rất lạ trong người Seohyun, khiến cô không thở nổi.

Vì sao lại thấy đau lòng ? vì sao lại thấy ủy khuất khi nghe hắn nói thế ? vì sao lại có chút vui khi nghe hắn nói nhớ cô ? rốt cuộc là vì sao ?

Cảm nhận người con gái trong lòng đang run rẩy, hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra, hôn lên khóe mắt đã ướt của cô, hôn xuống cái mũi xinh đẹp, lại chuyển sang hai gò má đỏ hồng và cuối cùng là cái miệng nhỏ nhắn đang run rẩy đó.

Seohyun lại không phản kháng, mặc cho hắn hôn thật lâu, hai cơ thể càng lúc siết chặt nhau hơn như muốn hòa làm một, Seohyun cư nhiên muốn giây phút này ngừng lại, mãi mãi không không muốn nó trôi qua.

_ Seohyun.

Ngón tay thon dài vuốt nhẹ làn môi đỏ mọng của cô, ánh mắt đầy say mê cùng đau lòng nhìn cô không chớp mắt.

_ Chúng ta về thôi.

_ Tự tôi đi được, không cần anh ... Á ... Luhan, bỏ tôi xuống ngay.

Đột ngột bị hắn bế lên, cô kinh hoảng la lên nhưng câu nói sau của hắn đã làm cô ngậm chặt miệng.

_ Em còn la nữa, anh sẽ muốn em ngay bây giờ đó.

_ Vô sỉ.

Hắn nghe vậy không giận mà còn cười, sau đó bế cô đi về chiếc xe màu đen đã dựng trước đó từ khi nào, Seohyun khó hiểu nhìn hắn.

_ Từ đây về nhà tôi không cần phải đi xe.

_ Anh nói về ... là về Nguyệt Thự. Mắt hắn tỏ ra rất vui khi nói câu đó.

Seohyun giật mình, sau đó ánh mắt trong veo đầy phẩn nộ trừng lớn, ở trong lòng hắn cũng bắt đầu giãy mạnh, may mắn thay Luhan ôm cô rất chặt nếu không cô đã ngã ê mông rồi.

_ Luhan, anh muốn tôi quay về chịu sự sỉ nhục của Bang Minah nữa sao ? Cô lau khóe mắt nhìn hắn. Ngày đó là sinh nhật của tôi, đơn giản tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm gia đình là đủ rồi nhưng ...tôi thật rất đau lòng ... qua được Hy Lạp, anh có biết tôi phải khổ sở đến mức nào mới được ba mẹ tha thứ hay không ? ... tôi vĩnh viễn cũng không thể quên cái ngày đó, đến chết cũng không quên được.

Tim Luhan như bị ai hung hăng ngắt nhéo, hai tay ôm chặt cô hơn, đáy mắt hiện lên vẻ chua xót.

_ Mọi chuyện anh đã giải quyết xong, em yên tâm ... cô ta sẽ không làm hại đến em nữa ... anh hứa.

Seohyun nhìn hắn, ánh mắt cầu xin thấy rõ.

_ Tôi không muốn đánh mất cuộc sống hiện tại, coi như tôi xin anh tha cho tôi đi được không ? bên cạnh anh thiếu gì phụ nữ, cần gì phải dây dưa với tôi làm gì ?

_ Bên cạnh anh không thiếu phụ nữ nhưng người anh muốn chỉ có em.

Seohyun sửng sờ, đôi môi run run nhìn hắn, chỉ một giây cô lấy lại bình tĩnh, cũng tránh đi ánh mắt đó nhưng hắn lại xoay mặt cô đối diện với hắn.

_ Không phải em nói em thích anh sao ? trở về bên cạnh anh ... có được không ?

Seohyun cười mỉa mai.

_ Một năm trước, tôi thích anh là sự thật ... một năm sau, cái gọi là thích đó đã biến mất, từ lúc thấy anh nắm tay Minah vào nhà thờ làm lễ thì tình cảm đó cũng chẳng còn hiện hữu ... anh đối với tôi chẳng khác gì người xa lạ.

Hắn mím chặt môi, đôi mắt có chút phẫn nộ nhìn Seohyun mà cô cũng đối mặt với hắn không sợ sệt, một phút sau ...

_ Seohyun, em không có quyền lựa chọn, em chỉ có thể ở cạnh anh, đừng bướng bỉnh nữa.

_ Anh ...

_ Em không đi ? Hắn nhướng mày.

_ Không, chết cũng không đi. Cô dứt khoát.

Hắn để chô ngồi xuống đất, lấy điện thoại nhẫn dãy số, bên kia lặp tức thông máy.

_ Để họ nói chuyện với tôi.

_ ...

Nghe bên kia đáp trả, hắn áp điện thoại vào tai Seohyun.

_ Seohyun ?

_ Ba ... ba ... Luhan ... anh là tên vô sỉ.

Chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị hắn giựt lấy, mặt đầy nham hiểm nhìn cô.

_ Chúng ta đi được chưa ?

_ Tại sao cứ ép tôi như thế ? anh làm như vậy thì họ sẽ ghét bỏ tôi, sẽ không nhận tôi làm con nữa. Cô cắn môi.

_ Đừng lo, thời gian sau, anh sẽ gặp họ giải thích.

_ Không cần ... hãy để họ được yên.

_ Được, được, chỉ cần em chịu theo anh về thì em muốn sao cũng được, vậy bây giờ đi thôi.

Luhan bế cô lên, đi thẳng ra xe.

Seohyun trong lòng lo lắng, giờ hắn có thể uy hiếp ba mẹ Jung, vậy cô phải làm sao ? ... không được, phải tìm cách từ họ, tìm một nơi không ai biết cho họ đến đó sống, có như thế cô mới yên tâm được.

Trời cũng đã lập đông nhưng độ lạnh không đến mức thấu xương.

Từ lúc lên máy bay cho đến khi đặt chân xuống mảnh đất quen thuộc, Seohyun đều bị Luhan ôm chặt trong lòng, giống như sợ cô sẽ bỏ trốn bất cứ lúc nào.

Đứng trước tòa biệt thự nguy nga tráng lệ, tâm cô hơi nhức nhói, lại trở về ...

Không biết cô đã ra vào nơi này bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần ra đi chỉ có đau khổ cùng cay đắng ... giờ lại trở về, không biết lần sau khi ra đi sẽ phải chịu nỗi nhục nhã gì đây ?

_ Cô Seohyun, cô Seohyun.

Dì Yoon từ trong hối hả chạy ra, thấy Seohyun, vui mừng nắm lấy tay cô.

_ Rốt cuộc cô đã về rồi, tôi và mấy người làm đều rất nhớ cô.

_ Dì Yoon, dì vẫn khỏe chứ ? mọi người khỏe hết chứ ạ ?

_ Tất cả đều khỏe hết ...Jung Seohyun, à cô ... ui, cô về làm tôi mừng quá, ăn nói cũng lộn xộn ...

_ Dì cứ gọi Seohyun được rồi, cháu thích như thế hơn. Cô cười hiền hòa nói.

_ Seohyun, ngoài trời lạnh lắm, vào trong đi.

Luhan nhìn cô ôn nhu nói, không đợi Seohyun phản ứng đã ôm cô đi vào trong.

Những người làm khác, lau đi khóe mắt, cười rạng rỡ đi theo sau hai người.

Về căn phòng ngủ ngày trước, Seohyun nhìn quanh, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, mắt hướng đến cái giường lớn, tâm bổng có chút khó chịu.

Chiếc giường này Minah và Luhan hàng đêm đều hoan ái trên đó không phải sao ? ... như nhớ ra một chuyện, cô đối mặt với hắn.

_ Buyn Phu Nhân không ở đây sao ?

Luhan sửng sốt nhưng sao đó nhìn cô cười ôn nhu.

_ Cô ta không còn là Buyn Phu Nhân , mãi mãi cũng không xuất hiện ở đây nữa.

_ Rốt cuộc ... đã xảy ra chuyện gì ? Cô bình thản hỏi.

_ Chuyện rất dài, anh sẽ kể cho em nghe sau. Dừng một chút, hắn nói tiếp.

_ Mọi thứ ở đây toàn bộ anh đã thay hết, cả chiếc giường cũng thế.

Lần này đến Seohyun sửng sốt, hắn như hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì nên mới giải thích sao ?

_ Em chắc mệt rồi, người làm đã chuẩn bị nước nóng, đi tắm một chút đi ... anh đến phòng làm việc một chút.

Hôn nhẹ lên má cô, hắn sải bước đi ra ngoài.

Dì Yoon từ ngoài bước vào, mặt vui như tết đến nhìn Seohyun.

_ Seohyun, cháu biết không ? khi cậu chủ nói sẽ đón cháu về Nguyệt Thự thì dì rất vui, dì đã bảo người làm lau chùi hết mọi thứ thật sạch sẽ để đón cháu nhưng cậu chủ bảo phải thay hết mọi thứ, cả cái giường này cũng mới thay ngày hôm nay đó.

Đứng bên cửa sổ sát đất, Seohyun không quay đầu, nhẹ giọng.

_ Cháu nhớ lúc trước ở đây trồng rất nhiều hoa ... vì sao giờ chỉ trồng hoa oải hương ?

_ Từ lúc cháu đi thì cậu chủ đã sai người làm vườn bỏ hết tất cả mấy bông hoa cũ và chỉ trồng lại loại hoa oải hương này thôi.

Dì Yoon muốn làm cầu nối nên nói tiếp.

_ Cháu biết không ? ngày trước, đêm nào cậu chủ cũng thức rất khuya, không có về phòng ngủ cùng Bang tiểu thư mà nhiều lúc còn ngủ lại ở thư phòng, đêm nào cũng uống rượu và hút rất nhiều thuốc, nhìn cậu chủ lúc đó dì cũng thấy đau lòng.

_ Điều đó chứng minh được gì ? Cô lạnh nhạt nói.

Dì Yoon thở dài.

_ Seohyun, dì nói thật, cậu chủ thật sự có tình cảm với cháu, dì có thể nhận ra bởi mỗi đêm đem café cho cậu chủ, bà đều thấy cậu chủ ôm chiếc khăn choàng mà con đan lúc trước ... còn bảo người làm mỗi ngày phải đem hoa oải hương đặt ở thư phòng ... đó không phải loài hoa cháu thích sao ?

Thấy Seohyun không có phản ứng, bà lắc đầu.

_ Hazi ... ta biết cậu chủ từng tổn thương con sâu sắc nhưng không phải bây giờ rất ổn sao ? cậu chủ thật ...

_ Ý của dì là anh ấy chỉ là muốn chuộc lại lỗi lầm mà anh ấy gây ra ? ... là vì áy náy mới làm thế ?

_ Không phải, không phải như thế ... dì ... Thôi được rồi, dì không nhiều lời nữa, cháu ở đây nghỉ ngơi một chút, dì xuống dưới xem đầu bếp đã chuẩn bị sao rồi. Như đuối lý, bà lại thở dài.

Trong phòng chỉ còn lại Seohyun, cô vẫn nhìn vườn hoa trước mặt, tâm có chút xao động, tim bổng đập sai một nhịp, bất giác tay đưa lên ngực trái, giọng nói có chút chua xót, như tự nói với chính mình.

_ Đừng vì thế mà xao động ... xin mày đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com