TruyenHHH.com

Longfic Tinh Co Taeny Cover End

Chớp mắt đã tới mùa hè. Mùa hè mùa hè! Là mùa Fany đã gặp gỡ Taeyeon.

Minho đã thật sự ở lại đây, anh trở thành một bác sĩ giỏi trong vùng.

Minho mở phòng khám bệnh, y thuật tốt, người bệnh cũng rất quý anh!

Còn Minho lúc đó trông rất vui vẻ thoải mái, hoàn toàn không giống cảm giác của người đang thất nghiệp.

Với Minho mà nói, ở bệnh viện anh cũng khám bệnh cho người ta, ở đây cũng vậy, mặc dù số bệnh nhân ít hơn ở bệnh viện, nhưng anh có cảm giác rất thành công, kiếm tiền không phải mục đích của anh, mà là cứu người!

Hôm nay Minho ra ngoài phòng khám, vì một bệnh nhân cao tuổi không ra khỏi nhà nổi nên Minho đến tận nơi xem bệnh .

Bệnh nhân kia bị nhiệt, Minho châm cứu cho ông, không có gì đáng ngại cả.

Minho quay về phòng khám mà không nhìn thấy bóng hình lén lút trong phòng, còn cậu bé Shindong giúp việc cho phòng khám sớm đã không thấy bóng người, chắc lại đi chơi rồi, haizz, cậu nhóc này, thật khó để người ta tin tưởng!

Minho nhìn thấy bóng người đang mở tủ thuốc liền quát: "Ai, đang làm gì đấy!"

"A!" Người bị gọi rất nhỏ bé, bị Minho gọi như vậy liền giật nảy người.

Người nọ không dám quay lại, quay lưng về phía Minho từ từ lui ra ngoài, có điều đã bị Minho giữ lại: "Cô đang tìm cái gì?"

Chẳng lẽ định lấy gì trong tủ thuốc của anh!

Người nọ quay lại, một khuôn mặt búp bê đập vào mắt Minho, ánh mắt đen mà sáng ngời, khuôn miệng nho nhỏ giống như một cánh anh đào khiến người ta muốn ăn luôn miệng cô. Thế nhưng mái tóc dài lại để buông xõa.

Mặt cô hơi đỏ, tay cô cũng nóng kinh người!

"Thả tôi ra!" Người nọ vừa như ra lệnh vừa như cầu xin.

"Cô ở đây làm gì?" Minho không khỏi trở nên mềm mỏng, cánh tay cũng thả lỏng hơn, dù sao đối phương cũng vẫn chỉ là một cô bé.

"Tôi không làm gì. . ." Cô gái kia nói xong liền ngã xuống mặt đất.

Cô bị ngất !

Minho hoảng sợ vội xem cô gái, cô ta bị sốt! Hơn nữa nhiệt độ cao kinh người.

Anh vội ôm lấy cô gái đặt trên giường bệnh, tìm thuốc chữa cho cô ta!

đứng bên cạnh nhìn đôi má mềm mại của cô gái, trong lòng không khỏi nghĩ, cô gái này là con cái nhà ai, ốm đến như vậy mà người lớn cũng không lo!

Minho sửa sang lại tủ thuốc bị đảo lộn, vô tình quay lại thấy được đôi mắt đen láy đang nhìn anh.

"Cô bị sốt !" Anh bảo cô hạ tay xuống, sợ cô làm rơi nhiệt kế.

"Tôi biết rồi!" giọng cô gái có chút khàn khàn.

"Thuốc cô vừa tìm không đúng!" Minho sắp xếp thuốc xong đi tới cạnh cô gái.

"Đúng vậy, anh định báo cảnh sát bắt tôi à?"

"Mặc dù hành vi của cô không đúng, nhưng tuổi cô còn nhỏ nên tôi bỏ qua, sau này không nên làm thế nữa !"

Cô gái dùng đôi mắt đen nhìn Minho nhưng không nói nữa

"Bố mẹ cô là ai? Lát nữa tôi gọi họ đến đón cô!"

"Tôi không có cha mẹ!" Cô gái nhíu mày, trở mình không nhìn Minho.

Anh cười cười, xem ra là một đứa trẻ không thích nói chuyện!

Minho ngồi trên ghế vừa đọc sách y học vừa chờ cô gái truyền dịch, cuối cùng chai dịch truyền cũng hết.

Anh gỡ dây chuyền ra, lên tiếng nói: "Được rồi, cô chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể về nhà rồi !"

"Anh không thu tiền khám bệnh của tôi sao?" Sắc mặt cô gái trở nên tốt hơn nhiều.

Minho cười nói: "Cô có tiền sao?"

"Anh Minho, chị Fany hình như sắp sinh rồi !" Một cô gái hổn hển chạy vào phòng khám, hổn hển nói.

"Sắp sinh !" Minho hoảng loạn, không phải còn một tuần nữa sao! Sao lại ra trước!

Minho vội đứng dậy nói với cô gái kia: "Em giúp anh chăm sóc cô gái kia, anh qua đó xem!"

Minho nói xong vội vàng chạy ra ngoài.

Fany thật sự sắp sinh , Minho chuẩn bị xe đưa nàng lên, umma nàng cũng theo đến bệnh viện.

Fany được đưa vào phòng sinh, Minho cùng bà Hwang bị giữ lại bên ngoài, bọn họ lo lắng phát điên rồi.

Sao lại sinh sớm hơn ngày dự tính chứ!

Tay chân bà Hwang như dư thừa, khuôn mặt Minho cũng lo lắng không thôi. Một lúc sau ông Hwang nhận được tin báo cũng vội chạy đến .

Ba người lo lắng cùng đợi trước cửa phòng sinh, có điều đợi đã lâu mà không thấy động tĩnh gì.

Cuối cùng cửa phòng sinh mở ra, một ý tá chạy ra hỏi: "Ai là gia đình của sản phụ!"

"Chúng tôi là bố mẹ của con bé, sao rồi ! Sao rồi !" Bà Hwang sợ hãi hỏi.

"Sản phụ khó sinh, xuất huyết nhiều, giữ đứa con hay giữ người mẹ!"

"Cái gì!" Bà Hwang choáng váng.

"Xin mọi người lựa chọn nhanh lên!"

"Giữ người mẹ!" ông Hwang có chút kịch liệt thay mọi người ra quyết định.

"Vậy phiền bác kí vào đây!"

Fany không có bỏ cuộc, nàng muốn sinh đứa con này, trong khi sinh nàng đã gọi tên Taeyeon!

Đứa nhỏ sinh ra khóc rất to! Là một đứa trẻ bụ bẫm.

Fany đau đớn cuối cùng thở dài một hơi. Bên môi lộ ra nụ cười mệt mỏi. Đứa trẻ bình an rồi, thế nhưng máu nàng vẫn đang chảy.

Fany cảm thấy trước mắt cô xuất hiện của gương mặt Taeyeon, của appa, của umma, nàng mệt mỏi nâng tay lên muốn chạm vào khuôn mặt quen thuộc kia, yếu ớt nói: "Taeyeon!"

Minho khổ sở nắm lấy tay Minho , ở đây không có Taeyeon của nàng, không có!

Famy rất kiên cường, nàng vẫn ở lại đây, việc sinh con làm nàng đau nhưng không thể đánh bại nàng!

Có thể thấy nàng không làm những người thân của nàng đau lòng, appa umma, còn có Minho!

Có điều tất cả đã qua đi, tất cả đã ổn rồi, thân thể của nàng cũng từ từ khỏe mạnh, đứa bé cũng khá lên nhiều.

Fany đang ngủ, yên tĩnh nằm trên giường bệnh, hai má tái nhợt khiến người ta đau lòng.

Sau khi nằm viện nửa tháng, Fany xuất viện , dù thân thể nàng hơi yếu nhưng chỉ cần chăm sóc tốt sẽ không có vấn đề gì .

Chuyện Fany cần phải làm là duy trì ăn uống đầy đủ, ngủ đủ. Fany đặt tên cho con trai là Hwang Taemin.

Bảo bối của mọi người,khiến mọi người ai ai cũng vui vẻ.

Cũng không biết cậu nhóc này lớn lên tính tình có tốt không nữa!

Còn nhiệm vụ chăm sóc đứa bé thì lại đặt trên người của ông bà Hwang, sau này lại đặt trên một người khác.

Thì đột nhiên xuất hiện một cô gái ở phòng khám của Minho.

Cô tên  Son JiAh.

Sau khi Minho trở lại phòng khám cô bảo rằng mình sẽ ở lại, cô cho Minho biết là cô không có nhà, không có người thân, Minho cứu cô, cô phải ở lại giúp việc ở phòng khám của Minho, báo đáp ân cứu mạng của anh!

Monho bảo cô đi, cô lại khóc! Bất luận thế nào cũng không chịu đi!

Cuối cùng đành ở tại phòng khám của Minho!

Kể từ khi Fany nằm viện, sự chú ý của nàng chỉ để trên người đứa trẻ!

Mỗi ngày nàng chỉ có một việc là giúp chăm sóc đứa trẻ!

Bởi vậy cũng trở nên quen thuộc với Fany!

Nghe Minho nói, trước khi đứa bé sinh ra anh đã nhận đứa bé làm con nuôi, vậy thì nàng cũng phải trở thành mẹ nuôi của đứa bé!

Tất cả mọi người đều nhất trí nói: "Được!"

JiAh vui mừng không gì bằng!

Mặc dù tất cả mọi người đều không biết lai lịch của JiAh , nhưng cô thực sự khiến người ta rất vui vẻ.

Ngày qua ngày, tất cả sự chú ý của Fany đều đặt trên người đứa trẻ, thế nhưng đứa bé kia dù chỉ mới được một tháng đã có ánh mắt rất giống Taeyeon.

Không biết lúc Taeyeon còn bé có phải trông cũng như thế này không!

Fany không khỏi nhớ tới lúc mình sinh con!

Nàng tưởng mình sắp chết, thế nhưng trong đầu nàng lúc ấy chỉ có duy nhất một ý niệm phải sinh đứa bé ra!

Sau khi biết được đứa nhỏ bình an sinh hạ, lòng của nàng bùng lên khát vọng được gặp mặt Taeyeon! Cùng nhau chăm sóc con của mình!

Bọn họ đã mấy tháng không có liên lạc, chẳng thể bên nhau nữa, nghĩ đến đây tâm nàng bắt đầu rối loạn, nàng chăm sóc con của bọn họ, mà cô ta đi chiều chuộng người khác!

Fany đang buồn bã bỗng nhìn phía bên kia, Taemin đương ngủ say môi chúm chím cười, lòng nàng như tiêu tan hết mọi phiền não.

"Taemin ngoan nào, tỉnh lại để mẹ xem con có tè ra giường chưa nào!" Fany âu yếm nói với con trai, miệng nở nụ cười.

Tựa như may mắn và hạnh phúc cùng xuất hiện nơi cuối con đường!

"Minho, anh cõng tôi được không!" JiAh đi theo Minho, giọng nũng nịu.

"Tự mình đi đi!" Minho không chút do dự nói.

"Chân người ta đau mà!" JiAh không hài lòng đáp lại.

"JiAh, ồn quá, đi chỗ khác để tôi yên tĩnh được không!" Minho vẫn như cũ đi ở phía trước, không quay lại nhìn một cái.

Có nhiều người bệnh cần anh khám, chỉ là JiAh đi theo quấy rầy anh, đáng ra phải để cô ở nhà!

Minho vẫn như cũ đi tiếp, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân của  JiAh, quay đầu lại thì thấy con đường nhỏ không bóng người, JiAh đi đâu rồi?

"JiAh, cô đừng đùa nữa!" Minho trong lòng có chút lo sợ không yên.

"JiAh, nếu cô không đi thì tôi đi!"

"JiAh!" Minho bắt đầu trở nên lo lắng. Quay trở về đoạn đường vừa mới đi được nửa thì nhìn thấy JiAh chân bắt chéo, tựa vào một gốc cây đại thụ, khuôn mặt đắc ý đích nhìn anh.

"Cô làm gì thế, lại muốn giở trò gì nữa!" Minho tuy nhẹ lòng đi ít nhiều nhưng vẫn rất giận JiAh.

JiAh đứng lên, nhìn Minho thích thú, rất vui vẻ nói: "Anh cứ giận đi! Sợ hãi đi! Coi anh sau này còn dám không đoái hoài đến tôi nữa không, dám bỏ tôi ở nhà à!"

Nói xong đi đến ôm chặt Minho, nhún nhảy đi về nhà. Minho trong trường hợp đó chỉ biết yên lặng, bước đi theo, nhìn thấy JiAh sống động, vui tươi cười đùa, có chút không rõ, vì sao JiAh lại khiến cho lòng anh không thể tĩnh!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com