Longfic Tang Bang Chung Phong Kaiyuan Xihong
Đây là truyện của Miu, đề nghị không mang ra khỏi Wattpat khi chưa có sự đồng ý và không được Edit lại, thanks!!!
___________________________________________________________________________Chuyện nội gián ở Vương Thị đã tạm lắng xuống, cổ phiếu cũng đang dần tăng lên, mọi việc có thể xem như tạm ổn nhưng vẫn cần phải sắp xếp lại nhiều thứ. Nhưng ngay thời điểm này, Vương Tuấn Khải lại muốn cùng Vương Nguyên đi du lịch. Cậu không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, càng không thể hiểu được bản thân mình tại sao lại đồng ý đi cùng anh. Lẽ ra cậu phải từ chối vì thời gian không còn nhiều nhưng... Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang thôi thúc cậu, khiến cậu không thể nào nói ra lời cự tuyệtVương Nguyên không tự chủ được bản thân, ngoan ngoãn để Vương Tuấn Khải sắp xếp mọi thứ cho mình. Bản thân lại vô cùng nhàn hạ mà nằm trên giường xem anh tất bật chuẩn bị. Nào là đặt vé máy bay, chuẩn bị hành lý,... Đến cuối cùng cậu và anh cũng yên vị được trên máy bay bay đến "sứ sở hoa anh đào"Đặt chân đến Nhật Bản, cảm xúc đầu tiên dâng lên trong lòng cậu chính là "bồi hồi". Không hiểu sao cậu lại cảm thấy như vậy, chỉ biết rằng có một cảm xúc không tên đang dâng trào trong lòng cậu. Dường như cậu đã quên đi gì đó rất quan trọng có liên quan đến Nhật Bản, nhưng nó là gì? Cậu không tài nào nhớ ra đượcVương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải đi đến khách sạn mà anh đã đặt trước để nghỉ ngơi. Trải qua một chuyến bay dài, cả hai đều đã thấm mệt...Làn nước ấm nóng xối xuống người Vương Nguyên nhanh chóng xua đi mọi mệt mỏi do chuyến bay dài gây ra. Cậu cực hạn hưởng thụ cảm giác thư thái dễ chịu do làn nước ấm mang tới. Bỗng nhiên, một vòng tay rắn chắc từ đâu xuất hiện ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu. Cảm giác da thịt tiếp xúc không khỏi khiến cậu rùng mìnhVương Nguyên xoay người lại đẩy Vương Tuấn Khải ra, tiện tay quơ lấy khăn tắm che lại cơ thể trần trụi của mình. Cậu nhíu mài cao giọng :- Em đang tắm anh vào đây làm gì?Đối với loại hành động phản đối của cậu, anh phần nào cũng đã dự liệu trước. Nhưng khi nó xảy ra anh lại khó mà chấp nhận được. Thanh âm cũng vì thế mà mang chút hờn dỗi đáp lại: - Anh chỉ muốn tắm cùng em thôi sao em lại phản ứng như vậy >_<Mài Vương Nguyên chợt giãn ra. Cậu cũng cảm thấy là cậu đã phản ứng hơi quá, nhưng thử đặt mình trong trường hợp của cậu mà xem. Lỡ đó không phải anh thì phải làm sao? Hành động của cậu kể ra cũng đâu có gì lạ a~~~Nhưng Vương Tuấn Khải lại không cảm thấy như Vương Nguyên. Anh thấy mình bị xem thường, bị cậu cự tuyệt. Điều đó dường như đã chạm đến lòng tự tôn cao ngất của anh. Một khắc sau, bàn tay thô bạo của anh đã nắm lấy khăn tắm của cậu kéo mạnh ra làm lộ cảnh xuân mê ngườiVương Nguyên do bất ngờ mà không nắm lại được khăn tắm, toàn bộ cơ thể không còn gì che chắn mà phơi bày dưới đáy mắt Vương Tuấn Khải. Cậu giận dữ trừng mắt - Anh... ưm...Vương Nguyên vừa tính quát vào mặt Vương Tuấn Khải nhưng chưa nói hết câu đã bị anh khóa môi bằng một nụ hôn ngang tàn bá đạo. Anh ép cậu vào bức tường phía sau mà mạnh mẽ hôn môi cậu, hàm trụ lấy đôi tay không an phận của cậu khiến mọi phản kháng của cậu đều quy về con số không. Làn hơi nước mờ ảo không ngừng bốc lên quấn lấy hai người làm cho cảnh vật trước mắt anh và cậu cũng trở nên hư ảoTay Vương Tuấn Khải trượt dần xuống rãnh mông của Vương Nguyên. Cậu trừng lớn mắt nhìn anh, nếu bây giờ mà cậu còn không vbiết anh muốn gì thì cậu là đồ ngốc rồi. Nghĩ tới diễn biến tiêu cực tiếp theo, cậu không ngừng lắc đầu nhằm tránh khỏi nụ hôn tà ác của anh, tứ chi cũng tăng thêm lực chống cự muốn đẩy anh raĐối với biến đổi này của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cảm thấy cực độ không vui. Đôi mài cũng nhanh chóng dính chặt lại, lực đạo chế trụ cậu cũng tăng thêm vài phầnMắt Vương Nguyên khẽ chớp động. Ngay khi Vương Tuấn Khải chuẩn bị thâm nhập vào huyệt động, một dòng chất lỏng nóng hổi mặn đắng trào ra khỏi khóe mắt cậu lăn dài xuống rơi vào người anh. Cậu khóc đến thương tâm, nước mắt tựa mưa giông không ngừng rơi xuốngVương Tuấn Khải vội buông Vương Nguyên ra bảo trì lùi lại một bước tạo cho cậu không gian an toàn nhất định. Anh không ngờ cậu lại phản ứng như vậy. Có phải anh đã quá đáng hay không? Lòng tự tôn của anh đã tổn thương cậu? Làm cậu kinh hãi mà thương tâm rơi lệ? Anh đúng là tên khốn mà.- Vương Nguyên... - Vương Tuấn Khải vươn tay muốn chạm vào cậu lại bị cậu gạt đi- ĐỪNG ĐỤNG VÀO NGƯỜI TÔI... - Vương Nguyên quát lên, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống mà không có dấu hiệu dừng lại. Một cỗi chua xót cùng hối hận dâng lên trong lòng Vương Tuấn Khải, anh xua tay trước mặt cậu, hai chân lùi dần về phía cửa- Được được, anh sẽ không đụng vào em nữa. Em bình tĩnh một chút được có không.- ANH CÚT RA NGOÀI ĐI TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ANH NỮA... Hức...- Được, anh sẽ thuê một phòng nữa, ở ngay bên cạnh thôi. Em có gì có thể sang tìm anhVương Nguyên tiếp tục gắt lên. Vương Tuấn Khải không còn cách nào khác đành phải bỏ lại cho cậu một câu rồi lập tức xoay người rời khỏiKhi cửa phòng chậm rãi đóng lại, Vương Nguyên như mất đi điểm tựa mà trượt dài xuống nền gạch lạnh lẽo. Cậu vòng tay ôm lấy hai chân tiếp tục nức nở. Cậu giận anh, giận anh không tôn trọng cậu. Anh từ đầu tới cuối đều ngang tàn như vậy, muốn làm gì thì làm không đặt sự phản đối của cậu vào mắt. Cậu ghét anh, cậu hận anh. Là anh đã khiến cậu trở nên như vậy, là anh đã khiến cậu đánh mất con người thật của chính mình. Là anh nợ cậu, cậu sẽ không vì ảo giác nhất thời mà quên đi món nợ này...Hỡi thế gian tình là vật gì? Trăm biến vạn hóa không để con người bắt được. Tình vô hình hờ hững, người cầu không được, người có không trông. Ngỡ là không có tình nhưng thật chất đã khảm sâu chữ "ái". Là do kẻ trong cuộc mù oán hay do ông trời thích ngăn cách kẻ có duyên? Bể ái tình chua, cay, ngọt, đắng. Người nắm người buông đến bao giờ mới viên mãn đong đầy? Vương Nguyên là mù quáng
Vương Tuấn Khải là lụy tìnhĐến cuối cùng đau khổ sẽ thuộc về ai hay cả hai sẽ cùng hứng chịu? Sợi tơ hồng do nguyệt lão se nên có đủ bền chặt hay không? Hay sẽ như sợi tơ nhện mỏng manh không hay đứt giờ nào? Tát cả chỉ phụ thuộc vào một chữ "Duyên"..._______MiuVõ_______
01:42
12/11/2015
___________________________________________________________________________Chuyện nội gián ở Vương Thị đã tạm lắng xuống, cổ phiếu cũng đang dần tăng lên, mọi việc có thể xem như tạm ổn nhưng vẫn cần phải sắp xếp lại nhiều thứ. Nhưng ngay thời điểm này, Vương Tuấn Khải lại muốn cùng Vương Nguyên đi du lịch. Cậu không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, càng không thể hiểu được bản thân mình tại sao lại đồng ý đi cùng anh. Lẽ ra cậu phải từ chối vì thời gian không còn nhiều nhưng... Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang thôi thúc cậu, khiến cậu không thể nào nói ra lời cự tuyệtVương Nguyên không tự chủ được bản thân, ngoan ngoãn để Vương Tuấn Khải sắp xếp mọi thứ cho mình. Bản thân lại vô cùng nhàn hạ mà nằm trên giường xem anh tất bật chuẩn bị. Nào là đặt vé máy bay, chuẩn bị hành lý,... Đến cuối cùng cậu và anh cũng yên vị được trên máy bay bay đến "sứ sở hoa anh đào"Đặt chân đến Nhật Bản, cảm xúc đầu tiên dâng lên trong lòng cậu chính là "bồi hồi". Không hiểu sao cậu lại cảm thấy như vậy, chỉ biết rằng có một cảm xúc không tên đang dâng trào trong lòng cậu. Dường như cậu đã quên đi gì đó rất quan trọng có liên quan đến Nhật Bản, nhưng nó là gì? Cậu không tài nào nhớ ra đượcVương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải đi đến khách sạn mà anh đã đặt trước để nghỉ ngơi. Trải qua một chuyến bay dài, cả hai đều đã thấm mệt...Làn nước ấm nóng xối xuống người Vương Nguyên nhanh chóng xua đi mọi mệt mỏi do chuyến bay dài gây ra. Cậu cực hạn hưởng thụ cảm giác thư thái dễ chịu do làn nước ấm mang tới. Bỗng nhiên, một vòng tay rắn chắc từ đâu xuất hiện ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu. Cảm giác da thịt tiếp xúc không khỏi khiến cậu rùng mìnhVương Nguyên xoay người lại đẩy Vương Tuấn Khải ra, tiện tay quơ lấy khăn tắm che lại cơ thể trần trụi của mình. Cậu nhíu mài cao giọng :- Em đang tắm anh vào đây làm gì?Đối với loại hành động phản đối của cậu, anh phần nào cũng đã dự liệu trước. Nhưng khi nó xảy ra anh lại khó mà chấp nhận được. Thanh âm cũng vì thế mà mang chút hờn dỗi đáp lại: - Anh chỉ muốn tắm cùng em thôi sao em lại phản ứng như vậy >_<Mài Vương Nguyên chợt giãn ra. Cậu cũng cảm thấy là cậu đã phản ứng hơi quá, nhưng thử đặt mình trong trường hợp của cậu mà xem. Lỡ đó không phải anh thì phải làm sao? Hành động của cậu kể ra cũng đâu có gì lạ a~~~Nhưng Vương Tuấn Khải lại không cảm thấy như Vương Nguyên. Anh thấy mình bị xem thường, bị cậu cự tuyệt. Điều đó dường như đã chạm đến lòng tự tôn cao ngất của anh. Một khắc sau, bàn tay thô bạo của anh đã nắm lấy khăn tắm của cậu kéo mạnh ra làm lộ cảnh xuân mê ngườiVương Nguyên do bất ngờ mà không nắm lại được khăn tắm, toàn bộ cơ thể không còn gì che chắn mà phơi bày dưới đáy mắt Vương Tuấn Khải. Cậu giận dữ trừng mắt - Anh... ưm...Vương Nguyên vừa tính quát vào mặt Vương Tuấn Khải nhưng chưa nói hết câu đã bị anh khóa môi bằng một nụ hôn ngang tàn bá đạo. Anh ép cậu vào bức tường phía sau mà mạnh mẽ hôn môi cậu, hàm trụ lấy đôi tay không an phận của cậu khiến mọi phản kháng của cậu đều quy về con số không. Làn hơi nước mờ ảo không ngừng bốc lên quấn lấy hai người làm cho cảnh vật trước mắt anh và cậu cũng trở nên hư ảoTay Vương Tuấn Khải trượt dần xuống rãnh mông của Vương Nguyên. Cậu trừng lớn mắt nhìn anh, nếu bây giờ mà cậu còn không vbiết anh muốn gì thì cậu là đồ ngốc rồi. Nghĩ tới diễn biến tiêu cực tiếp theo, cậu không ngừng lắc đầu nhằm tránh khỏi nụ hôn tà ác của anh, tứ chi cũng tăng thêm lực chống cự muốn đẩy anh raĐối với biến đổi này của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cảm thấy cực độ không vui. Đôi mài cũng nhanh chóng dính chặt lại, lực đạo chế trụ cậu cũng tăng thêm vài phầnMắt Vương Nguyên khẽ chớp động. Ngay khi Vương Tuấn Khải chuẩn bị thâm nhập vào huyệt động, một dòng chất lỏng nóng hổi mặn đắng trào ra khỏi khóe mắt cậu lăn dài xuống rơi vào người anh. Cậu khóc đến thương tâm, nước mắt tựa mưa giông không ngừng rơi xuốngVương Tuấn Khải vội buông Vương Nguyên ra bảo trì lùi lại một bước tạo cho cậu không gian an toàn nhất định. Anh không ngờ cậu lại phản ứng như vậy. Có phải anh đã quá đáng hay không? Lòng tự tôn của anh đã tổn thương cậu? Làm cậu kinh hãi mà thương tâm rơi lệ? Anh đúng là tên khốn mà.- Vương Nguyên... - Vương Tuấn Khải vươn tay muốn chạm vào cậu lại bị cậu gạt đi- ĐỪNG ĐỤNG VÀO NGƯỜI TÔI... - Vương Nguyên quát lên, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống mà không có dấu hiệu dừng lại. Một cỗi chua xót cùng hối hận dâng lên trong lòng Vương Tuấn Khải, anh xua tay trước mặt cậu, hai chân lùi dần về phía cửa- Được được, anh sẽ không đụng vào em nữa. Em bình tĩnh một chút được có không.- ANH CÚT RA NGOÀI ĐI TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ANH NỮA... Hức...- Được, anh sẽ thuê một phòng nữa, ở ngay bên cạnh thôi. Em có gì có thể sang tìm anhVương Nguyên tiếp tục gắt lên. Vương Tuấn Khải không còn cách nào khác đành phải bỏ lại cho cậu một câu rồi lập tức xoay người rời khỏiKhi cửa phòng chậm rãi đóng lại, Vương Nguyên như mất đi điểm tựa mà trượt dài xuống nền gạch lạnh lẽo. Cậu vòng tay ôm lấy hai chân tiếp tục nức nở. Cậu giận anh, giận anh không tôn trọng cậu. Anh từ đầu tới cuối đều ngang tàn như vậy, muốn làm gì thì làm không đặt sự phản đối của cậu vào mắt. Cậu ghét anh, cậu hận anh. Là anh đã khiến cậu trở nên như vậy, là anh đã khiến cậu đánh mất con người thật của chính mình. Là anh nợ cậu, cậu sẽ không vì ảo giác nhất thời mà quên đi món nợ này...Hỡi thế gian tình là vật gì? Trăm biến vạn hóa không để con người bắt được. Tình vô hình hờ hững, người cầu không được, người có không trông. Ngỡ là không có tình nhưng thật chất đã khảm sâu chữ "ái". Là do kẻ trong cuộc mù oán hay do ông trời thích ngăn cách kẻ có duyên? Bể ái tình chua, cay, ngọt, đắng. Người nắm người buông đến bao giờ mới viên mãn đong đầy? Vương Nguyên là mù quáng
Vương Tuấn Khải là lụy tìnhĐến cuối cùng đau khổ sẽ thuộc về ai hay cả hai sẽ cùng hứng chịu? Sợi tơ hồng do nguyệt lão se nên có đủ bền chặt hay không? Hay sẽ như sợi tơ nhện mỏng manh không hay đứt giờ nào? Tát cả chỉ phụ thuộc vào một chữ "Duyên"..._______MiuVõ_______
01:42
12/11/2015
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com