TruyenHHH.com

Longfic Syasak Bao Boi Em La Cua Toi Full

Đoạn video vừa kết thúc, thì chiếc máy tính cũng nằm yên vị dưới đất. Anh lúc này trông như một con quỷ dữ đang bộc phát, chưa bao giờ Eriol thấy anh mất kiểm soát như thế này. Mọi thứ trên bàn trong chớp mắt đã vỡ tan, Eriol cố sức khuyên tên bạn của mình:

- Syaoran, bình tĩnh lại, cậu không muốn điều đó lặp lại lần nữa chứ?

Anh lớn tiếng: - THẾ CẬU NGHĨ TÔI CÒN CÓ THỂ BÌNH TĨNH SAO? SAKURA RỜI XA TÔI CHƯA ĐƯỢC MỘT TIẾNG ĐÃ GẶP CHUYỆN! CẬU NÓI TÔI BÌNH TĨNH NHƯ THẾ NÀO ĐÂY HẢ ERIOL HIIRIGIZAWA?

- Nhưng dù thế nào cậu cũng phải kìm chế có được không? Tôi sẽ đi điều tra, cậu phải bình tĩnh, không được mất kiểm soát như thế!!!

Anh càng đập phá dữ dội hơn, mọi thứ trong phòng dường như không còn cái nào là nguyên vẹn nữa. Mắt trái của anh đã biến thành một màu máu.

- MAU ĐI ĐIỀU TRA TUNG TÍCH CỦA HẮN CHO TÔI, SAKURA MÀ MẤT MỘT SỢI TÓC, TÔI THỀ SẼ PHANH THÂY HẮN RA LÀ HÀNG TRĂM HÀNG NGÀN MẢNH!!!

Eriol lập tức phái người đi điều tra, mặc cho trong căn phòng chủ tịch kia, Syaoran đã trở thành một con sói khát máu...trong bóng tối của căn phòng, đôi mắt màu máu mang theo cái sắc lạnh khiến người ta phải run rẩy, theo đó mà đi ra ngoài.

Mỗi bước chân của anh như một bước chân của Tử Thần, đôi mắt đỏ vẫn không lay chuyển, ra đến cổng, Eriol đã ở nơi đó chờ lệnh.

- Kết quả?

Anh lạnh giọng, thật sự khiến người ta phải toát mồ hôi khi nghe nó.

- Ở một khu nhà gỗ ngoại ô phía Đông, chỉ có một mình hắn.

- Gọi cho Rose đem mười người cấp B theo tôi.

Nói xong anh cũng lên xe của mình.

Sau khi gọi điện cho Tomoyo, một lúc sau cô cũng đến nơi. Ba chiếc xe sang trọng chạy vun vút trên đường với tốc độ chóng mặt, hướng đến căn nhà nhỏ kia.

----------------

Lúc này, Jino một tay cầm điếu thuốc ngồi trên ghế xem cô rên rỉ trong đau đớn. Mọi vết thương trên người cô đều đang chảy từng dòng máu đỏ, một khung cảnh bi ai mà đau xót, chỉ có gã Jino mất nhân tính mới thấy nó đẹp đến cỡ nào.

Gạt tàn thuốc, gã đến trước mặt cô, cợt nhã nói: - Nhìn xem, người của Dragon cũng chỉ có trình độ như thế này, sức chịu đựng của cô cũng quá kém đi?

Cô cố gắng nói, giọng mang chút thều thào: - Ông là ai...sao...sao lại...bắt tôi?

- Ha ha, tiểu thư Kinomoto, có trách thì trách cô, tại sao khi không lại là người của Dragon làm gì? Tự để bản thân mình vào nguy hiểm, cô có chết cũng chỉ có thể trách chính mình thôi...

- Tôi...tôi thực...không hiểu...

- Cô chuẩn bị tinh thần xuống gặp Diêm Vương mà hỏi.

Hắn đánh vào một bên má màu hồng phấn của cô, do bị đánh đập quá nhiều nên cô đau đớn mà ngất đi...nhưng, gã đâu biết được, khóe môi cô chợt cong nhẹ, một nụ cười ẩn hiện thập phần khó hiểu.

--------------

Lúc ba chiếc xe dừng lại trước bìa rừng, cũng là lúc Jino bước ra khỏi căn nhà gỗ, khuôn mặt vô cùng đắc chí mà mỉm cười cợt nhã, vỗ tay nói:

- Không ngờ Li chủ tịch đây điều tra cũng nhanh thật, mới đó đã tìm ra chỗ của tôi rồi. Mấy con chó của ngài cũng rất được việc!

- Bớt nói nhảm, giao Sakura ra đây!

- Lời hứa của ngài, hai trăm tỉ, nếu không có...chỉ e rằng...

Chiếc vali trên tay anh được vứt thẳng xuống dưới chân gã, gã cười nhếch mép một cái sau đó cầm vali lên.

- Không ngờ Li chủ tịch cao cao tại thượng đây lại vì một con ngốc mà giao cả đống tiền như thế này...

- Sakura đâu?

Gã xoay người chạy đi, còn cố tình ngoảnh lại phía sau cười đắc thắng:

- Tên ngốc, con đó sắp chết...

Chưa kịp nói xong câu nào, gã đã đụng phải một người. Khi ngước mặt lên, là khẩu súng bạc của Tomoyo đang để ngay mi tâm của gã, chỉ cần cô nhẹ bóp còi, hắn lập tức có thể đi trình diện dưới âm phủ rồi.

- Cô...sao có thể...ở đây?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Chỉ thấy Tomoyo mỉm cười khinh rẻ gã đàn ông ngồi bệt dưới đất.

- Có gan làm phải có gan chịu, khi trước ta đã nói là đường đụng vào chị dâu của ta, vậy mà ngươi không nghe, còn ngang nhiên dám bắt cóc chị dâu, ngươi thảm rồi Jino.

Gã lúc này chỉ có một tay, không thể chống lại một người có súng được. Eriol đến lấy lại chiếc vali trên đất, sau đó lạnh giọng hỏi:

- Nói mau, chị dâu đang ở đâu?

- Ha, đợi các ngươi ở đây tra khảo, chắc con nhóc đó đã bị chết mất rồi...

Anh vừa nghe đến đây liền tức tốc chạy đi, linh tính loài sói mách bảo cho anh biết có thể cô đang ở rất gần đây. Chạy dọc trên bờ biển, gần một mỏm đá nhỏ, cô đang bị cột trên một tấm ván gỗ trong khi đó thủy triều lại đang lên rồi.

Lập tức chạy đến bên cạnh cô, cô vẫn còn thở, vết thương do bị ngâm trong nước biển nên đã sưng đỏ hết, anh toan bế cô đi thì lại không được. Chân cô đã bị xích lại ở một tảng đá dưới biển, dù cố sức thế nào anh cũng không thể kéo ra, sợ xích quá lớn, chẳng còn thời gian nữa, nước biển đã gần dâng đến mũi cô, cô đang bị sặc nước. Anh lặn xuống, cố sức đẩy tảng đá ra, tất cả sinh lực mà anh có đều dùng hết.

Thật may...

Tảng đá được dở ra. Anh nhanh chóng kéo cô lên bờ.

- Sakura, Sakura em có nghe anh nói không? Sakura? Em không được chết Sakura, anh chưa cho em chết, em có nghe thấy không?

Mỗi một câu nói, anh liền ấn mạnh lên ngực cô một cái, mong cô có thể nôn số nước kia ra. Như một kì tích, cô đã nôn hết số nước trong bụng ra, sau đó lại ho rất nhiều. Anh mừng rỡ lay người cô:

- Sakura? Em tỉnh lại đi, anh đây...

Mí mắt nặng trĩu mở ra, trước mặt cô là anh, ha, cô lại nằm mơ rồi sao? Anh tại sao có thể xuất hiện ở đây chứ, đừng mơ mộng hảo huyền nữa Sakura, khi tỉnh lại cô sẽ thấy bản thân mình bị trói, bị đánh đập trong đau đớn, còn gã đàn ông kia sẽ nở một nụ cười đê tiện mà đánh đập cô dã man hơn nữa.

Cô chợt ngất đi, anh liền bế cô về phía xe của mình rồi chạy thật nhanh đến bệnh viện trong khi bản thân vẫn còn ướt sũng.

____________

Sakura được đưa vào phòng cấp cứu. Anh ngồi bên ngoài chấp tay lại, mong cô có thể bình an, anh chỉ mong có thế thôi...dù cho có đánh đổi cả mạng sống của anh đi nữa, anh cũng bằng lòng, chỉ cần cô có thể sống tốt là anh an lòng rồi.

Một lúc sau Eriol đã đến nơi, sau khi giao gã Jino cho Tomoyo mang về tổng bộ, Eriol lập tức đến đây.

- Syaoran, cậu về nhà đi, có tin gì tôi sẽ báo cho cậu.

- Tôi muốn ở đây...

Eriol chợt nổi cáu: - Cái tên cứng đầu nhà cậu, mau về nhà thay đồ đi, cậu sẽ bị cảm đấy, cậu bị bệnh rồi thì ai xử lí tên kia đây?

- Tôi muốn đợi...

- Cậu đợi ở đây đi, đồ không thay để ướt như thế, bị cảm rồi thì đừng kêu tên bạn như tôi chăm sóc cậu!!!

Hết chương 41.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com