TruyenHHH.com

[LONGFIC] Suddenly I See [Chap 29|End], Yulsic | PG-15 |

Chapter 22

taesic_heart

Thức dậy với cái cơ thể mệt mỏi sau 1 trận sốt mê man mà thề có Chúa rằng đêm qua Jessica cứ 15 phút lại quay sang kiểm tra mức độ hành hạ 1 kẻ đáng thương như tôi bởi cơn sốt khốn nạn. Và điều tôi tỉnh táo nhận thức duy nhất lúc vẫn chưa chìm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh là có 1 cô gái tóc vàng có thể được xếp vào hàng khá nổi tiếng trong thế giời hào nhoáng của thời trang và cái đẹp. 

Nhân vật mà mỗi số Vogue từ hơn 6 tháng gần đây phải đều đặn đưa tin và dù cho chẳng có gì cũng cố chèn ép cho bằng được 1 bức ảnh nho nhỏ vào với những cái tít cực kiêu như:"Tài năng trẻ của thời trang thế giới, 1 biên tập đầy cá tính và tuyệt vời. Niềm tự hào của Vogue vì cô ấy sẽ có cơ hội làm tổng biên tập trẻ tuổi nhất trong lịch sự Vogue"

Vâng, là Jessica Jung của tôi - người mà đã chẳng ngại báo giới sẽ nói gì nếu bắt gặp hành động áp trán vào nhau giữa đường như thể công khai tình cảm. 1 kiểu tương tự như Lindsay Lohan và Samantha vậy. Cặp đôi đình đám gây nhiều tranh cãi nay có thể bị thay thế bởi biên tập viên sáng choang của Vogue và chủ bút của Soshi (tạp chí của tôi so ra hoàn toàn chẳng là gì với của em). Đáng tự hào đấy nhỉ? Bố già của tôi sẽ lên cơn trụy tim mà chết không kịp trối. Nhưng biết đâu chừng ông ấy lại chúc mừng vì tôi rốt cuộc cũng tìm được 1 người trói chân. Biết đâu chừng tôi sẽ được cả giới của em công nhận đã với lên được tận hàng Prada cơ đấy.

Và hơn hết tôi đã có dịp chứng kiến 1 Jessica cuống quít và cơ mặt thì co dãn liên tục. Điều mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây kể cả khi làm việc căng thẳng nhất, gương mặt em lúc này có thể ví như kẻ cuồng sát sắp giết hàng loạt người và sau đó là tự sát, vì cứ liên tục gọi điện thoại cho quầy tiếp tân vào lúc 1:10 phút, nói thêm là khuya, chỉ để yêu cầu gấp những miếng dán hạ sốt và vài thứ thuốc gì đó mà tôi nhớ không lầm rằng em đã dọa giết nếu đem chúng lên trễ hơn 5 phút. Và vì thế cứ 1 phút em lại làm làm tay tiếp tân đang tiếp chuyện trực tiếp trên điện thoại với em có mong muốn rằng giá như tai mình không thể nghe được vì tiếng nói với chất giọng cao như âm lượng cá heo của em. 

Nếu trí nhớ kém cỏi của tôi vẫn còn đôi chút minh mẫn hay tựa hồ như bộ não đầy ấp mọi công việc của tôi vẫn hoạt động tốt sau bao nhiêu áp lực thế kia thì có lẽ đêm qua Jessica đã thức cả đêm chỉ để chăm sóc cho người nằm dài trên giường - tôi. Không còn sức để nói chuyện - tôi. Và đã để em hết cho uống thuốc, lại lấy khăn chậm mồ hôi và vuốt ve dỗ dành cho giấc ngủ dễ dàng đến với tôi đêm qua trong cơn sốt mê man thêm nữa là cứ luôn miệng:"Em ở đây, em ở ngay đây thôi. Đừng lo. Ngủ ngoan đi Yul của em" mỗi khi tôi trở mình nặng nhọc và rên rĩ về sự mệt mỏi vì cơn sốt đáng nguyền rủa của mình. Cứ mỗi lần như thế là giọng nói ngọt ngào và những câu dỗ dành lại làm tôi dễ chịu hơn hẳn. Và trong giấc mơ tôi loáng thoáng nghe đâu đó câu nói của em trước khi đồng hồ gõ boong vào 6:00 sáng

_ Yul của em hãy ngoan ngoãn ở lại phòng hôm nay. Em phải đi sớm mất rồi. Đừng để khi em về lại biết Yul đã không ngoan khi ra đường vào lúc bệnh tật như thế này đấy. 

Liền sau đó là 1 nụ hôn lên trán và lại áp trán vào trán tôi thêm lần nữa để kiểm tra độ nóng và buông thỏng 1 câu

_ Ơn Chúa, Yul đã hết sốt rồi, nhưng mệt lắm đúng không Yul? Em ghét mình vì đã không ở cùng Yul trong hoàn cảnh tồi tệ như thế này. Nhưng biết làm sao hơn? Em sẽ trở về sớm nhất có thể. Yul chắc chắn sẽ chẳng giận vì người yêu của mình có trách nhiệm 1 cách quá đáng trong công việc đúng không? Em là 1 người mẫn cán mà. 

Cố thì thào cho ra 1 thứ gì đó khả dĩ gọi là tiếng nói. Cơn sốt đã hành hạ tôi đến mức nói cũng chẳng thể mở môi ra. Và giờ nó biến thành 1 dạng hơi thở khó nhọc gì đó đến bản thân tôi còn chẳng nghe ra được giọng của mình

_ Cưng yêu à, hãy về với Yul sớm nhé!.....

_ Em hứa. Em yêu Yul. Và không cần phải trả lời yêu em đâu. Em dư hiểu mà.

Chấm hết. Không gì ngoài dấu chấm hết to tướng để kết thúc câu chuyện mà tôi có muốn nói cũng chẳng thể nói được với cái giọng thì thào tệ hại và đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng. Tôi tin chắc rằng mình có gì đó muốn nói nhiều với Jessica, nhưng tiếc rằng nó chẳng chịu nảy ra trong óc lúc này. Vâng, chỉ riêng lúc bệnh hoạn ghê gớm này. Mọi thường tôi luôn huyên thuyên với người yêu đủ thứ tôi có thể nói.

Đúng 1 tiếng 10 phút, sau khi em gõ gót giầy cao gót hiệu Chloe tầm chừng 12 phân của mình thướt tha bước qua ngưỡng cửa phòng mini Coco Chanel giá cả nghìn đô mỗi đêm. Để bắt đầu cho 1 ngày bận rộn, mà ngay lúc này tôi đang đứng nhìn ra ngoài đường phố Paris tráng lệ hãy còn tối với những ánh đèn đường chưa tắt và cảm giác như mình đang đóng vai chính trong các bộ film lãng mạn nước ngoài vẫn hay thấy, các cặp nam nữ chính đứng ôm nhau như thế và chìm đắm trong giây phút lãng mạn của cả 2. Nhưng ở đây chỉ có mỗi tôi đứng và cảm nhận được sự cực nhọc của em khi phải lao ra đường vào lúc 6h sáng, trời còn tối mịt mờ. Nhấn mạnh thêm rằng em gần như chẳng chợp mắt được là bao.

Ngay khi đèn đường được tắt đi là tôi mở toang cửa sổ để hít đầy cái không khí rất Paris trong buổi sớm trời như thế này. Lặng nhìn về những con người ngoại quốc hối hả kia mà xem. Ở nơi xa xôi tại quê hương tôi chắc các nhân viên tòa soạn cũng đang cuống quít để in cho kịp ấn bản của tháng. Đã là đầu tháng mới, chắc các cô cậu bên phòng kinh doanh đang lo sốt vó về vấn đề doanh thu của số báo đầu tháng. Còn tôi - chủ bút - đang du hí bên phương trời Tây, để thăm cô người yêu của mình và hưởng trọn cơn sốt mang đầy vị Paris. 

Định bụng sẽ nhấc điện thoại để gọi về cái toàn soạn thân yêu mà tôi đã trốn biệt tăm 2,3 ngày nay. Mà chắc chắn nhân viên ở đấy sẽ cuống quít vì không biết tìm đâu ra chữ kí quyết định. Nhưng đôi khi phải cần thời gian để thư giãn cho bản thân. Trong đầu đã vẽ sẵn 1 viễn cảnh ngay khi trở về là lập tức giải quyết mớ giấy tờ chất thành chồng trên bàn làm việc, và chắc chắn sẽ có những đêm làm việc thâu đêm cho kịp tiến độ. 

Dạo gần đây tôi lại còn có 1 ý tưởng điên rồ để đưa vài trang giới thiệu về thời trang vào. Nhưng may mắn là tôi chưa bị cơn sốt làm liệt não để thực hiện trò đó và bị ban quản trị đá văng khỏi ghế chủ bút. Sẽ thế nào nếu chủ bút Soshi cầm tờ đơn xin việc lang thang khắp những tòa soạn để xin 1 chân viết bài nhảm nhí nào đó? Đó hẳn là ngày kinh hoàng nhất đời tôi. 

À, không không, không đến nỗi ấy, ít ra Jessica của tôi sẽ bày tỏ lòng từ tâm để tôi làm chức trợ lý - công việc mà hàng triệu cô gái xin chết để được làm - và càng tuyệt hơn khi là nhân viên của 1 người dễ thương và giàu lòng bát ai như Jessica,khi em đã lên làm phó tổng sau chuyến đi Paris này. Thành tích của em còn ai có thể xuất sắc hơn. Bỏ cả người yêu vào lúc 6 giờ sáng tinh mơ để chuẩn bị cho buổi chụp ảnh khốn nạn ngoài trời nào đó. 

Em đang kiêm cả 2 chức vụ cùng 1 lúc, có thể gọi đây là 1 thử thách cam go để rèn luyện tính chịu đựng mà 1 người lãnh đạo vô cùng cần thiết trong tương lai. Đó là 1 cách nói văn hoa đầy tử tế thay cho câu hành hạ không thương tiếc để diễn tả đúng cái công việc đang khiến sức khỏe của em ngày 1 xuống cấp trầm trọng hơn. Hay nói chính xác hơn là bốc lột sức lao động 1 cách tàn nhẫn vô nhân đạo.

Em phải làm tất cả mọi thứ yêu cầu của mụ sếp kể cả những thứ điên cuồng mà thoáng nghe qua đã phải thốt lên rằng:"Có trò đùa nào ở đây à?". Những yêu cầu vô cùng thú vị như mụ ta làm rơi chiếc bông tai ở đâu đó bên New York và gọi điện thoại về Hàn Quốc để yêu cầu trực tiếp, ghi nhớ là yêu cầu trực tiếp, chỉ định chính Jessica phải tìm cho ra thứ lấp lánh ấy trong vòng 1 giờ. Vâng, chuyện đó chẳng phải lớn lao lắm khi cô gái của tôi chỉ tốn mất nửa giờ để tìm khi cách nơi bà ta làm mất nửa vòng trái đất. 

Thứ đáng nói nhất ở đây là ngoài việc thực hiện những trò đùa nhưng không thể thật hơn như đã nói. Em còn phải liên tục chạy đi chạy lại trên đôi giày cao gót mà tối thiểu độ cao phải trên 7cm. Để thực hiện trọn vẹn công việc của 1 biên tập viên sáng giá bậc nhất. Cụ thể chỉ đơn giản là lựa chọn mẫu quần áo cho các trang mốt, lôi kéo cho bằng được (bằng mọi phương pháp) những cây bút giỏi nhất, thống nhất các phụ kiện, tìm cho ra từng ngóc nghách nào đẹp nhất và cuối cùng là theo sát buổi chụp ảnh để chắc chắn không ai thực hiện sai bố trí của em. Bù lại là những nhà thiết kế cứ vui lòng mà biếu hàng trăm túi quà tặng đầy ngập quần áo đến nỗi phòng thay đồ nhà chúng tôi cứ phải 1 tháng dành ra 1 ngày để loại bỏ quần áo đã mặc và phân loại quần áo chưa mặc đến. 

"Và vào những ngày đó mi luôn tìm cách để trốn tránh. Xem ra người yêu như mi tuyệt vời quá nhỉ?"

Nhấc điện thoại và quyết định gọi cho búp bê thời trang của tôi trước vì mắt tôi vừa sượt qua chiếc mũ phớt mà sáng nay dường như em đã vội vã để quên trên bàn. 

_ Em nghe đây Yul! Yul vừa dậy à? Sao lại dậy sớm vậy?

_ Sớm sao cưng yêu? Đã 9h hơn rồi đấy và Yul phát hiện ra công chúa của Yul vừa để quên chiếc mũ phớt xinh đẹp ở phòng đây này - tôi nói và cầm chiếc mũ lên nhìn ngắm, giờ tôi mới biết MJ có bán loại nón phớt thế này 

_ Oh, em quên mất. Sáng nay em đi vội quá. Yul biết đấy...

_ Vâng vâng, sớm tinh mờ người yêu của tôi đã để tôi lại trong phòng 1 mình rồi. Yul suýt phát sốt lại vì em đấy. 

_ Sao cơ? Bây giờ Yul thế nào? Yul vẫn đang sốt ư? Em gọi cho nhân viên khách sạn yêu cầu bác sĩ nhé. Bây giờ em đang bị vây bởi đám phóng viên và nhiếp ảnh để chuẩn bị trả lời phỏng vấn. Chết tiệt thật - giọng em cuống quít không che dấu

_ Suỵt....Khẽ nào Jessica cưng. Yul chỉ muốn nói em rời đi và Yul không thấy sự ấm áp nữa thôi. Bây giờ Yul thật sự đã khỏe lại, em đừng lo lắng gì cả. Chỉ là cơn sốt nhẹ thôi, chẳng có gì đáng lo đâu. 

_ Ơn Chúa. Em xin lỗi nhưng công việc bắt đầu từ sớm và em không biết làm sao hơn. Xin lỗi vì đã để Yul ở khách sạn 1 mình trong tình trạng tệ như thế

_ Yul hiểu, Yul hiểu mà tình yêu của Yul. Em đã rất tử tế cả đêm qua với Yul rồi, điều đó là điều hạnh phúc nhất. Đáng ra Yul phải xin lỗi vì đã bệnh để em lo lắng nhiều như vậy. Nếu Yul không sai thì em đã thức cả đêm chỉ vì lo cho Yul. Chẳng phải Yul luôn mơ về sự quan tâm đó sao cưng?

_ Em đã rất may mắn khi có Yul hiểu cho công việc mất thời gian của em. Nhưng em không thể phủ nhận đây là 1 công việc thú vị 

1 cú thụt vòi quen thuộc theo cơ chế tự động mà bất cứ nhân viên nào của Vogue không mang ý phục tùng hoàn toàn đều có thứ cơ chế ấy trong người. Kể cả Jessica. Em lại còn là người đã từng mang ý định giết chết mụ sếp và dàn dựng như 1 vụ lên cơn đột quỵ đơn giản thế thôi. Vì thế cơ chế ấy lại càng hoạt động mạnh mẽ hơn để tránh tình trạng vài giây trước đó nhân viên người Hàn nào tình cờ bước ngang và lan rộng nó đến tai của mụ ta - sếp của em.

_ Thụt vòi hay đấy Jessica 

_ Im ngay Kwon Yuri. Chẳng thể để em đáng yêu với Yul vài phút sao?

_ Vì em đã quá đáng yêu nên Yul không muốn chết trong mật ngọt đâu. Chút vị chua hay đắng thì mới là Jessica của Yul chứ. 

_ Vậy thì Yul nên chết vì chua quá liều đi. Nếu thích thế quá độ thì cứ cầm cả trái chanh mà nuốt đi.

_ Xem em đang nói gì với người yêu dễ thương mới vừa bệnh dậy kìa? - tôi cười cợt qua điện thoại

_ Em chỉ đang cố nói cho Yul hiểu rằng ngọt ngào là cách em đối xử với người yêu và chua hay đắng là thứ em chuyên dùng với mấy kẻ đáng ghét vớ vẩn đeo bám không buông đấy. Yul muốn được xếp vào loại nào

_ Xem ra ngọt vẫn tốt hơn nhỉ? Vậy em có muốn Yul làm 1 hành động dễ thương không?

_ Em không hy vọng đấy là 1 ý tưởng điên rồ như sẽ đến buổi phỏng vấn và ngay ngắn ngồi cạnh em như chính khách. Để sau đó sẽ điềm nhiên trả lời rằng:"Vâng, tôi là người yêu của cô ấy"

Tôi phá ra cười ngay khi câu cuối cùng được thốt ra. Em lại còn có suy nghĩ rằng tôi phát điên lên vì yêu em chăng? Đến mức làm trò đùa quá lố để gây scandal à? Ôi tình yêu của tôi, em thú vị quá đi mất

_ Yul cũng vừa có ý định xẹt ngang đâu đây đấy. Em nghĩ sẽ thế nào nếu Yul mang chiếc nón phớt này đến để nó hợp cạ hoàn toàn với bộ quần áo đầy phong cách của em

_ Sẽ chẳng còn gì đáng yêu hơn điều đó. Nhưng chớ có làm trò dại dột nào nếu không muốn em trở thành kẻ cuồng sát đấy Kwon Yuri. Và em chắc chắn nếu Yul mang đến và để em phát hiện Yul vẫn còn bệnh tật đâu đấy thì em sẽ không chỉ đơn giản là 1 kẻ cuồng sát đâu.

Wow, nghe Jessica của tôi nói gì kìa. Em đang dọa sẽ giết nếu tôi dám bước nửa bước ra khỏi phòng nếu không chắc đã hoàn toàn khỏi bệnh. Từ bao giờ Jessica lại có kiểu quan tâm sặc mùi máu lửa và đầy tính đe dọa kiểu mafia thế này? Nhưng tôi không thể phủ nhận nó dễ thương. Rất dễ thương.

_ Yul yêu em, vì thế em sẽ chẳng trở thành kẻ cuồng sát được đâu bé cưng à! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com