TruyenHHH.com

Longfic Still You

Theo một cách mà chính bản thân cũng không ngờ được, Dong Hae đã chính thức trở thành Trợ lí của Giám đốc Chiến lược Lee Hyuk Jae. Lúc đó anh mới thực sự hiểu được khối lượng công việc của Hyuk Jae khủng khiếp đến mức nào. Hàng tuần anh tháp tùng Giám đốc của mình tới cả tá sự kiện: các show trình diễn, sự kiện truyền thông, khai mạc triển lãm, khai trương cửa hàng, tiệc chiêu đãi, các buổi gặp mặt chỉ giới hạn cho vài khách mời VVIP. Đó đều là những sự kiện mà người ta không thể nài nỉ để có một chỗ ngồi, càng không thể dùng tiền hay rất nhiều tiền để mua được. Dong Hae được phép tham dự một số sự kiện, còn một số khác anh phải đợi ở ngoài.

Ngồi ở front-row của các buổi trình diễn là những nhân vật mà danh tiếng đi trước cả tiếng bước chân, gồm các Tổng biên tập lừng lẫy, giám đốc hệ thống thời trang cao cấp, ngôi sao hạng A, nhiếp ảnh gia, các nhân vật có quyền lực với một binh đoàn phóng viên hộ tống. Điều thú vị mà Dong Hae nhận thấy là, những nhân vật tiếng tăm đó đều thích thú với việc quay xuống nói chuyện với Hyuk Jae. Cậu thường có một ghế ở hàng thứ hai, bởi vì nhà tổ chức nào cũng phải nhớ rõ là mắt cậu không chịu được cường độ ánh sáng mạnh. Nếu Giám đốc Chiến lược của The Ocean & Lee vì bất kì lí do gì mà bỏ ra ngoài giữa chừng thì tiếng tăm của buổi trình diễn coi như đi tong.

Dong Hae luôn ngồi ngay phía sau Giám đốc của mình, một vị trí "rất nhiều người mơ ước" mà anh nghe lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhưng anh chỉ cầu mong có thể chuồn khỏi đó càng sớm càng tốt. Trầy trụa trong ánh đèn flash cùng đoàn người đeo bám và những câu phỏng vấn moi móc vào đủ thứ chuyện nhưng vẫn phải giữ một vẻ ngoài chỉn chu nhất dù cho hôm qua có vừa khóc sưng mắt vì thất tình đi chăng nữa. Sức quyến rũ khắc nghiệt của hào quang rất đáng sợ, nó khiến cho người ta mê đắm, cũng khiến người ta kiệt quệ chết mòn đi mà chính bản thân cũng không hay biết.

Thế nhưng đó mới chỉ là đoạn mở đầu. Những bữa tiệc sau các buổi trình diễn mới là thứ ám ảnh nhất, bởi vì chỉ có một số ít trong đó thực sự là những bữa tiệc mừng.

Hyuk Jae không lạ gì những kiểu tiệc tùng trá hình này. Sau phần tiệc mở đầu lịch thiệp với những li rượu sóng sánh và lời chúc tụng nôn nóng sẽ là một buổi thác loạn ngoài sức tưởng tượng. Nó có thể diễn ra tại khách sạn, một resort được bao trọn hay là một du thuyền, kéo dài thâu đêm suốt sáng, thậm chí là vài ngày. Chủ bữa tiệc sẽ chiêu đãi khách mời bằng những DJ lập dị nhất, những dòng suối rượu ngập ngụa, những cô nàng nóng bỏng uốn éo trong bộ đồ lót dính son lem nhem, và rất nhiều người không nói ra nhưng đều biết ở đó có những cái bóng quấn lấy nhau bất kể là nam hay nữ, những thứ giống như kẹo đủ màu nhưng hoàn toàn không phải kẹo, và thỉnh thoảng là thứ bột trắng hạng nhất được hít bằng tờ 100 dollar cuộn tròn. Mỗi bữa tiệc là một cuộc phô trương sự giàu sang sa đoạ, và những gì còn lại sau các cuộc vui là bao cao su ở khắp nơi, ma tuý đá và các chai rượu uống dở nằm lăn lóc.

Trong những buổi tiệc sẽ không thiếu các vị đại gia ngồi trước một hàng dài người mẫu để chọn lựa. Đây có thể là một dịp để cho người này đổi đời, nhưng cũng có thể huỷ hoại cuộc đời của một người khác. Ở vị thế Hoàng Thái tử của The Ocean & Lee, Hyuk Jae cũng là một người có quyền chọn. Lọt vào mắt xanh của Hyuk Jae đương nhiên là tuyệt diệu so với một lão già giàu có nhầy nhụa, vì thế quanh cậu lúc nào cũng sặc sụa những kẻ gợi tình. Nhưng khi màn chính này chuẩn bị diễn ra, cậu đều lấy lí do mệt để ra về.

Hyuk Jae không uống nhiều nhưng cậu thường rời khỏi các bữa tiệc thác loạn đó trong tình trạng đi không vững, có lúc còn bị nôn không kiểm soát. Hầu như lần nào cậu cũng ngủ quên trên xe vì kiệt sức. Về đến nhà nhưng Dong Hae không gọi cậu dậy, kiên nhẫn đợi tới khi nào cậu mở mắt ra và yếu ớt hỏi:

- Sao không đánh thức tôi?

- Giám đốc vào nhà đi.

Anh đợi đến khi cậu đã mở cửa vào nhà, ánh đèn trong nhà sáng lên, rồi tắt hẳn trên các ô cửa sổ mới chịu quay xe về.

Cho đến hôm nay, lần đầu tiên anh thấy Hyuk Jae say.

Swana Diamonds Inc., một trong những công ty khai thác kim cương lớn nhất thế giới, sau hơn nửa năm ròng rã xúc tiến cuối cùng cũng chịu đặt bút kí Biên bản ghi nhớ hợp tác với The Ocean & Lee. Chủ tịch Lee lập tức tổ chức một bữa tiệc nội bộ để ăn mừng, và sau buổi tiệc Dong Hae là người dìu Giám đốc Chiến lược say mèm ra về. Cậu bước đi loạng choạng nhưng vẫn nấn ná lại vẫy tay chào xung quanh, nếu không có anh kéo đi thì chắc hẳn đến sáng cậu vẫn chưa về đến nhà. Dong Hae thở dài, thật là giống đi đón một em bé ở trường mẫu giáo. Một em bé bê tha.

Và điều khiến Dong Hae đau đầu nhất là, khi say Hyuk Jae không ngủ.

Thay vì làm một đứa trẻ ngoan ngoãn ngủ gục ở hàng ghế sau như mọi ngày, cậu leo lên ngồi bên ghế phụ, bắt đầu nói líu lo.

- Dong Hae nhìn xem, ở phía trước có mặt trăng kìa! – Cậu lắc lắc cánh tay anh – Dong Hae có thích mặt trăng không? Em thích mặt trăng lắm.

Hyuk Jae xưng "em" khiến Dong Hae không kìm được một nụ cười dịu dàng, quay sang nhìn cậu.

- Anh cũng thích mặt trăng lắm.

Hyuk Jae nghiêng đầu nhìn bên phải rồi lại nhìn bên trái, tiếng hát khe khẽ vang lên trong xe.

Mặt trời và Mặt trăng~

Cùng nhau, chúng ta băng qua bầu trời

Không có ngày, không có đêm

Dong Hae với tay tắt nhạc để nghe rõ hơn tiếng Hyuk Jae đang hát. Cái cách Hyuk Jae "na na na" trong miệng và lắc lư cái đầu giống hệt như một em bé đang vui.

Cùng đắm chìm trong ánh sáng tình yêu

Cùng cười, cùng khóc vì hạnh phúc.

- Hyuk Jae vui à?

- Không vui gì hết! – Hyuk Jae ngưng bặt không hát nữa, hai má phồng lên. Cậu muốn xoay hẳn người về phía anh nhưng lại bị dây an toàn kéo lại. Em bé say xỉn bị đập người vào ghế liền khoanh hai tay trước ngực, xị mặt trách – Tại Dong Hae.

- Tại anh?

Môi dưới của Hyuk Jae bĩu ra không nói, vẻ đành hanh khiến Dong Hae cười xoà. Lúc đó xe đang đi qua giao lộ, anh định qua khỏi ngã tư sẽ dỗ dành cậu, nhưng khi sang tới phía bên kia đường thì em bé đã ngủ mất. Cậu tựa đầu lên cửa kính, gương mặt xanh xao lúc này như toả ra ánh trăng xanh dịu dàng, buồn thảm. Mặt trăng vẫn còn thức trên nền trời thăm thẳm, trăng đêm nay thật tròn, cũng thật cô đơn.

Ngôi nhà hai tầng nhỏ có hàng dây leo hiện ra bên đường. Con phố nhỏ cũng đã đi ngủ từ lâu. Dong Hae xuống xe, đi vòng qua phía bên kia nhẹ nhàng tháo chốt cài dây an toàn. Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, cậu mở bừng mắt nhìn chằm chằm khiến Dong Hae sợ tới nín thở, thôi xong, em bé khó tính bị đánh thức rồi.

- Em muốn ngủ...- Giọng Hyuk Jae mềm nhũn.

- Ngoan, anh đưa Hyuk Jae vào nhà đi ngủ.

- Không đâu...- Mi mắt lại rũ xuống, cậu vẫn ngồi trên ghế trước, hai tay quàng vào cổ Dong Hae đang đứng bên cạnh xe, cả người quay sang dựa vào anh nhưng nhất định không chịu bước xuống.

- Nghe lời anh nào.

- Em muốn mặt trăng...

- Nghe lời anh, vào nhà đợi anh đi tìm mặt trăng về cho Hyuk Jae.

- Dong Hae không được đi cơ...- Hyuk Jae cựa quậy trên vai anh, giống như một cái lắc đầu. Anh bỗng thảng thốt khi một giọt nước bỏng rát thấm xuống vai. Hình như Hyuk Jae...đang khóc?

- Hyuk Jae...?

- Mọi người đều đi hết rồi...Không còn ai cả...Dong Hae đừng đi...

Anh đứng lặng người đi giây lát, rồi siết tay ôm chặt lấy cậu trong lòng.

- Anh không đi.

Mặt trời và Mặt trăng~

Cùng nhau, chúng ta băng qua bầu trời

Hyuk Jae uể oải mở mắt nhìn quanh, màn sương mù trong đầu cậu vẫn chưa tan hết. Trong phòng còn phảng phất mùi rượu, nghĩ đến rượu, cậu lại thấy nôn nao lên một chút. Cậu chỉ mơ hồ nhớ được đến đoạn Dong Hae đỡ cậu ra xe, hẳn là cậu say quá nên đã ngủ như chết đến tận bây giờ.

Báo thức chưa kêu, có lẽ cũng vẫn còn sớm. Hyuk Jae luôn luôn phải chiến đấu với tiếng chuông báo thức vào buổi sáng, cậu thường ra khỏi giường trong trạng thái lờ đờ. Nhưng sáng nay cậu lại dậy trước cả chuông báo thức, cũng nên tự khen mình lắm chứ.

Quờ tay cầm lấy điện thoại, Hyuk Jae dụi mắt nhìn đi nhìn lại đến mấy lần. Đã là 9h30 sáng. Nhưng chuông báo thức tắt, điện thoại cũng đặt ở chế độ im lặng. Điện thoại nằm ngay ngắn trên kệ đầu giường, có nghĩa là cậu không phải là người tắt chuông và đặt nó lên đó.

Hyuk Jae nén giận gọi cho Trợ lí.

- Anh đang ở đâu? – Giọng cậu lạnh ngắt. Cậu có cuộc họp với Hongkong Jet Holdings lúc 10 giờ sáng. Giám đốc Chiến lược không cho phép mình xảy ra sai sót, bây giờ thì hay rồi.

- Tôi đang ở trước cửa nhà Giám đốc.

Hyuk Jae thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng giọng cậu vẫn lạnh lùng như cũ:

- Lùi lịch với Jet Holdings 15 phút. 5 phút nữa tôi ra.

- Tôi đã dời lịch họp với Jet Holdings sang 10h sáng mai. Lịch họp kế tiếp là với bộ phận Thiết kế lúc 11h30, tức là còn 2 tiếng nữa.

- Lí do dời lịch?

- Phương án vận chuyển kim cương thô do Jet Holdings đưa ra chưa tối ưu. Việc bay vòng qua Hongkong thuận tiện cho việc kiểm soát của Jet Holdings nhưng sẽ làm phát sinh chi phí gấp 1.5 lần.

- À...

Hyuk Jae thở phào, miễn là lí do không phải Giám đốc Chiến lược say xỉn đến không thể đi họp được. Cậu hé rèm cửa phòng ngủ, từ trên tầng 2 có thể nhìn được chiếc Porsche màu đen đang đỗ trước cửa nhà.

- Anh vào nhà đợi tôi một lát.

Cậu lần mò bước xuống giường. Nhìn dáng vẻ bơ phờ của mình trong gương, cậu tự hỏi bằng sức mạnh nào mà tối qua cậu bò được lên tận tầng 2. Khi cậu thất thểu lê chân xuống phòng khách, cửa nhà vẫn đóng im ỉm. Cửa không khoá nhưng Dong Hae vẫn đứng bên ngoài. Vừa thấy cậu, anh vui vẻ đưa cho cậu một cái túi.

- Tôi có mang đến một ít canh giải rượu. Hơi nguội rồi, hâm nóng lại sẽ ngon.

Cậu đã đứng tránh qua một bên nhưng anh không bước vào nhà.

- Sao thế?

- Sao gì cơ? – Dong Hae hỏi lại khiến Hyuk Jae hơi nhíu mày.

- Anh không vào nhà?

- Giám đốc cho phép chứ? – Dong Hae lại hỏi. Hyuk Jae đứng thõng người nhìn anh, hiếm khi thấy trên mặt Giám đốc Chiến lược có một vẻ bất lực đến như vậy.

- Anh còn giận tôi đấy à?

- Tôi giận gì mới được?

- Không có gì, vào nhà đợi tôi.

Dong Hae lúc này mới chịu nhấc chân đi vào.

- Tôi đi thay đồ, anh giúp tôi hâm lại đồ ăn.

- Tôi được phép dùng phòng bếp chứ?

Hyuk Jae lườm Dong Hae. Chắc chắn là có một tên nhỏ mọn vẫn để bụng chuyện cậu đòi đuổi việc vì anh ta dám bày bừa trong bếp.

- Đây là mệnh lệnh.

Khi Hyuk Jae từ tầng hai bước xuống, trong phòng bếp đã tràn đầy mùi đồ ăn nóng ấm áp. Tuy nói là có canh giải rượu nhưng Dong Hae mang đến khá nhiều thứ, có cả một tô mì. Tối qua Hyuk Jae hầu như không ăn gì và giờ đang đói cồn cào.

- Anh ăn sáng chưa?

Dong Hae đang sắp xếp lại tài liệu ngay trên bàn ăn, thấy cậu hỏi, anh nhấc bát mì để ra xa.

- Tôi ăn rồi. Tất cả là của Giám đốc đấy, nhưng phải ăn canh trước rồi mới được ăn mì.

- Cảm ơn anh – Hyuk Jae bất mãn vừa kéo bát canh vào lòng vừa hỏi – Anh có mang báo cáo sáng và tạp chí hàng ngày đến cho tôi không?

- Tôi đang tổng hợp lại. Giám đốc cứ ăn sáng đi, tôi sẽ điểm lại tin tức và các nội dung chính trong báo cáo hàng ngày cho Giám đốc ngay bây giờ.

Đôi mắt Hyuk Jae hơi mở to ra vì ngạc nhiên.

- Anh đã đọc hết rồi?

- Giám đốc tuyển Trợ lí là để không mất thời gian cho mấy việc này mà?

Hyuk Jae mỉm cười. Cậu ngoan ngoãn ăn sáng, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Dong Hae. Anh nghiêng mặt về phía ánh sáng để đọc tài liệu, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt, cậu chỉ thấy đôi môi mỏng khẽ mím lại. Khi chăm chú vào công việc nhìn anh có vẻ nghiêm khắc và kĩ tính. Dong Hae hình như hơi mệt, thỉnh thoảng lại húng hắng ho. Có lẽ là do hôm qua đưa cậu về muộn quá chăng? Bỗng nhiên cậu ngẩng phắt lên nhìn xoáy vào mặt Dong Hae.

- Tối qua tôi có nói gì không?

Dong Hae ngừng đọc, nhìn cậu bằng ánh mắt lạ lùng.

- Nói gì nhỉ?

- Tối qua sau khi rời bữa tiệc tôi có nói gì không?

- Không, tôi không thấy Giám đốc nói gì.

Rồi Dong Hae lại điềm nhiên cúi xuống trang giấy. Hyuk Jae ngờ vực nhìn anh hồi lâu, không phát hiện trên trên mặt anh điều gì bất thường mới lén thở nhẹ một hơi. Trong lúc say xỉn cậu không làm chuyện gì điên khùng thì tốt rồi. Dong Hae vẫn bình tĩnh lật giở từng trang báo cáo, nhưng trong bụng thì đang khổ sở để nín cười.

Nghe nói buổi sáng Công ty vận chuyển khét tiếng Hongkong Jet Holdings bị huỷ lịch làm việc vì trình phương án chưa vừa ý Giám đốc Chiến lược, bộ phận Thiết kế đang trong tình cảnh tim đập chân run. Dù Giám đốc Sáng tạo Lee Jun có xé bản thảo 100 lần thì cũng không có gì chắc chắn là sau khi họp với Giám đốc Chiến lược xong, anh ta sẽ không xé bản thảo lần thứ một-trăm-linh-một.

Hyuk Jae thong thả ngồi xuống trước tập thiết kế đã đặt ngay ngắn trên bàn. Các Trưởng phòng nín thở nhìn theo ngón tay cậu lật giở từng trang bản thảo. Không để cho họ được thở lại bình thường, cậu bất ngờ hỏi:

- Vậy còn bộ sưu tập của tháng 3 năm sau đâu?

- Thời điểm này mà thiết kế cho tháng 3 năm sau có vẻ hơi sớm quá – Trưởng phòng Thiết kế 2 nhanh miệng nói lại, lập tức nhận lại một cái trừng mắt cảnh cáo của Lee Jun. Hyuk Jae liếc mắt nhìn lên qua gọng kính:

- Tại thời điểm này thì đã phải sẵn sàng cho đến giữa năm sau.

- Thưa Giám đốc...- Lee Jun muốn lên tiếng, nhưng Hyuk Jae gạt đi.

- Tôi đang nói chuyện với Trưởng phòng 2.

Lee Jun thường ngày là một con hổ thét mắng nhân viên không tiếc lời, nhưng trước thái độ nhẹ nhàng mà lạnh buốt của Hyuk Jae thì anh ta cũng hoá thành một con hổ chết rét. Lee Jun đưa mắt cố ra hiệu cho gã Trưởng phòng nói ít đi một chút, nhưng khốn thay gã lại không hiểu.

- Vâng, phòng 2 cũng đang triển khai một vài mẫu thiết kế. Về tinh thần thì chúng ta đang xây dựng một triết lí mới nên tôi dự định ưu tiên hình lượn sóng, hàm ý cơn sóng mới của đại dương. Chúng ta sẽ tiếp tục khẳng định rằng The Ocean không chỉ là trang sức, mà là biểu tượng của sự thanh lịch, quý tộc và quyền lực mạnh mẽ nhưng không phô trương. Đồng thời truyền cảm hứng về giá trị tinh hoa...

- Anh đang nói cái gì vậy? – Hyuk Jae lạnh lùng hỏi.

- Dạ...- Trưởng phòng 2 ngừng khua môi múa mép, trong giây lát không nghĩ được câu trả lời.

- Tinh hoa rồi sao? Bản thiết kế đâu?

- Thưa Giám đốc, chúng ta đang chờ xem xu hướng...

- Xu hướng gì?

- Xu...xu hướng năm sau...

Hyuk Jae giận dữ đập bàn, cú đập tay không lường trước khiến Dong Hae cũng giật mình.

- Chúng ta không chờ xem xu hướng. Các anh nên nhớ, chúng ta tạo ra xu hướng! Trưởng phòng mà chỉ biết đọc vẹt những thứ nhân viên viết sẵn thì nghỉ đi!

Hyuk Jae đùng đùng rời khỏi phòng, cuộc họp diễn ra vỏn vẹn trong chưa đầy 10 phút.

- Kết thúc sớm 20 phút so với kế hoạch. Giám đốc muốn nghỉ ngơi một lát và ăn chút...mì không? – Dong Hae hỏi, anh không muốn nói ra chữ "mì", nhưng nếu thay "mì" bằng tên một món ăn nào khác, có thể Hyuk Jae sẽ không tha cho anh.

- Tôi chưa đói. Chúng ta đi luôn.

Chiếc Porsche chạy ra đường lớn và dừng lại trước một toà nhà vuông vức trông lập dị, mặc dù không treo biển nhưng giới thời trang đều phải biết toà nhà cổ quái này chính là trụ sở tạp chí REDestiny.

Đó là lần đầu tiên Dong Hae bước chân vào một toà soạn thời trang. Trái với không khí trang nghiêm như một đền thờ tại The Ocean, bên trong trụ sở REDestiny là một bầy ong vỡ tổ. Tất cả mọi phong cách thời trang trên thế giới đều có thể tìm thấy ở đây. Hành lang văn phòng cũng giống như một sàn runway với tiếng giày cao gót lộp cộp hỗn loạn. Nhưng khi Hyuk Jae bước vào, hành lang lập tức rộng ra như chưa từng có bầy ong nào ở đó, và một cô gái có vẻ biết rất rõ vị khách vừa tới liền nhanh chóng đi như chạy tới chỗ cậu, đưa cậu vào phòng làm việc của Tổng biên tập Kim Hee Chul.

- Mày đến sớm thế làm gì? – Hee Chul hỏi mà không nhìn lên, anh đang chăm chú với mấy tấm ảnh polaroid.

- Nhớ anh, muốn qua tâm sự với anh. Không được à? – Hyuk Jae đùa.

- Ai thèm tâm sự với mày! – Ánh mắt sắc bén của Hee Chul rời khỏi mấy tấm polaroid chuyển sang Hyuk Jae – Này, sao nhìn mày tơi tả như kiểu vừa bị cưỡng bức cả đêm qua thế?

Hyuk Jae nhăn mặt vì câu đùa sỗ sàng của Hee Chul.

- Hôm qua em say quá.

- Mày mà cũng say cơ! À, hôm qua tổ chức tiệc nội bộ ăn mừng cái Biên bản ghi nhớ với Swana thì mày không thoát nổi rồi.

- Mọi người đến chúc mừng, em không từ chối được. Cuối cùng xỉn không còn biết trời đất gì, Dong Hae phải đưa...

Hyuk Jae đang nói bỗng giật mình im bặt. Bắt được biểu cảm đó của cậu, ánh mắt của Tổng biên tập càng có vẻ quỷ ám hơn nữa.

- Và sau đó? Mày có nhớ gì không? Sau đó...tao nói đúng à? – Nhận ra Dong Hae đang đứng ngay sau lưng Hyuk Jae với bộ mặt đỏ bừng, Hee Chul cười ha hả – Lee Dong Hae của mày đây đúng không? Vẫn còn đỏ mặt e thẹn thì xem ra chưa xơ múi được gì rồi!

- Tổng biên tập nên bớt nói nhảm đi – Hyuk Jae cắt lời ông anh. Hee Chul chắp tay sau lưng, lượn lờ xung quanh Dong Hae với cặp mắt xét nét của một trong những Tổng biên tập thời trang khó chiều nhất trên thế giới. Đứng trước anh là một gương mặt đẹp hiếm có, khi nghiêm nghị thì có dáng vẻ kiên định của người đàn ông trưởng thành, cười lên lại có cảm giác thuần khiết của một cậu thiếu niên. Nếu có gương mặt này cho trang bìa của REDestiny, anh nghĩ rằng số lượng tiêu thụ sẽ tăng ít nhất 25%.

- Thì ra đây là anh Trợ lí đẹp trai mà thằng Rùa nói, sao nay mới dẫn đến giới thiệu với tao?

Dong Hae mỉm cười.

- Rất hân hạnh được biết anh, Tổng biên tập Kim Hee Chul.

Hee Chul phẩy tay.

- Đừng lôi cái tên dài dằng dặc ấy ra làm gì, cứ gọi tôi là Hee Chul. Tôi là anh họ nội với Ye Sung, nên tôi với Hyuk Jae, à như thế thì về cơ bản tôi với sếp cậu chả có họ hàng quái gì cả.

Nghe Hee Chul nói huyên thuyên, Dong Hae chỉ biết cười trừ. Hee Chul lại thao thao nói tiếp:

- Họ Kim chúng tôi có gene điên khùng. Thay vì cố dựng lên một cái vỏ bọc hoàn hảo vô dụng như mấy người họ Lee nào đó thì tôi thấy sống điên khùng thú vị hơn.

Dong Hae nín cười đến muốn tắt thở, anh liếc trộm xem thái độ của Hyuk Jae, nhưng mặt cậu vẫn lạnh như nước đá.

- Này ông-anh-không-có-chung-bộ-gene, có vẻ như anh đang bận việc khác. Vậy em và Han Kyung xin phép đi về, hôm khác sẽ tới.

- Mày lại doạ tao đó à? – Hee Chul nhớ ra việc chính mà Hyuk Jae đến trụ sở REDestiny, liền bỏ Dong Hae lại chạy ra mở cửa ngó ra ngoài hành lang gọi Thư kí – Bên The Ocean đã đến đủ chưa? Đến rồi hả? Thế thì chụp luôn đi.

- Đẩy lịch chụp The Ocean & Lee sớm 15 phút! – Cô Thư kí lập tức hét lên với cả toà nhà.

Nhân viên trong toà soạn REDestiny vốn đã như một bầy ong vỡ tổ đã hoàn toàn hoảng loạn. Tiếng gót giày cao gót chạy rối rít ngoài hành lang. Trong thời gian ngắn ngủi Hee Chul đi từ phòng làm việc của mình tới phòng chụp ảnh, tất cả đội ngũ cùng toàn bộ đạo cụ đều phải sẵn sàng. Hee Chul thực sự là một con quỷ dữ trong công việc, anh tự mình kiểm tra từng chi tiết nhỏ, một nếp váy cũng phải đúng vị trí nếu không muốn chịu đựng trận phủ đầu của một trong những vị Tổng biên tập khó tính nhất hành tinh.

Dong Hae ngồi cạnh Trưởng phòng Truyền thông Han Kyung, cùng theo dõi cách mà Hee Chul và Hyuk Jae phối hợp làm việc. Han Kyung là người bắt chuyện trước:

- Công việc của cậu ổn cả chứ?

- Cảm ơn anh, tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều lắm. Ví dụ như hôm nay chẳng hạn – Dong Hae hơi nhún vai khiến Han Kyung hiểu ý liền bật cười.

- Hi vọng sau buổi hôm nay cậu không bị sang chấn tâm lí. Mỗi lần chụp ảnh cho The Ocean là đội ngũ REDestiny lại có gấp đôi nỗi sợ.

- Đằng kia im lặng đi! Làm tôi mất tập trung! – Tiếng Hee Chul quát khiến Han Kyung tắt ngay tiếng cười.

Không dám nói chuyện trong phòng nữa, anh ta kéo Dong Hae rời bước ra phòng chờ bên ngoài. Nhân lúc rảnh rỗi, Dong Hae lấy trong chiếc túi giấy ra một hộp táo chín đỏ, đưa cho Han Kyung.

- Trên đường đến đây tôi thấy táo đỏ này đẹp quá, tặng anh.

- Lại có cả quà nữa sao? – Han Kyung ngạc nhiên đỡ lấy chiếc hộp.

- Vì tôi cũng lớn lên ở một trại trẻ, nên từ sau hôm đó tôi cứ muốn tặng gì đó cho anh – Dong Hae mỉm cười – Táo đỏ với người Trung Quốc có nghĩa là bình an phải không?

- Đúng vậy. Người Trung Quốc chúng tôi rất thích được tặng táo đỏ. Mong cậu cũng sẽ luôn bình an.

- Thế còn tôi thì sao? – Giọng nói của Hee Chul vang lên phía sau. Vị Tổng biên tập khó tính thản nhiên cầm lấy chiếc hộp trên tay Han Kyung, lấy ra một quả táo và cắn một miếng to – Màu đỏ thì quá phù hợp với REDestiny.

Vừa nói Hee Chul vừa đưa quả táo lên miệng Han Kyung bằng điệu bộ thân mật. Hee Chul ngoài giờ làm việc có dáng vẻ trái ngược hoàn toàn với khi đang trong vai trò Tổng biên tập, có một vẻ tuỳ tiện thích gì làm nấy không ai cản được.

- Ông em không phiền nếu tôi lấy quả táo bình an của Han Kyung chứ? Chà, vì đằng nào tôi cũng sẽ lấy Han Kyung thôi.

- Tuyệt quá, xin chúc mừng! Tôi nhất định sẽ tìm một món quà thật đẹp cho hai người.

- Thế thì cậu chuẩn bị dần đi là vừa – Quay sang Han Kyung, Hee Chul vui vẻ cười nói – Táo ngon lắm! Em thích Dong Hae rồi đấy! Anh thấy sao?

- Anh thấy ghen – Han Kyung trả lời tỉnh bơ khiến Hee Chul huých mạnh vào sườn anh một cú.

- Anh không cần ghen. Nếu em nói "thích" theo một nghĩa nào khác thì Lee Hyuk Jae mới là người đánh ghen. Tôi nói có đúng không anh Trợ lí?

Câu hỏi bất ngờ và lại còn quá khó trả lời khiến cho Dong Hae bối rối, mặt anh lại đỏ lên. Han Kyung phải kéo áo ra hiệu cho Hee Chul, vị Tổng biên tập mới chịu buông tha cho anh Trợ lí xui xẻo của Giám đốc Chiến lược.

Thấy Dong Hae đảo mắt vẻ như tìm kiếm, Hee Chul búng ngón tay:

- Sếp cậu còn lâu mới xong việc. Tôi xong phần việc của mình mới tới lượt nó tự sắp xếp phụ kiện. Cầu toàn rất mệt.

- Mong là tôi sẽ sớm hiểu được và giúp được gì đó.

Hee Chul nghiêm trang nhìn thẳng vào mắt Dong Hae. Không giống đôi mắt lạnh giá của Hyuk Jae, trong đôi mắt này có quá nhiều sự chân thành khiến cho Tổng biên tập cảm thấy có thể tin tưởng được. Giọng Hee Chul nhỏ đi, có sự xót xa pha lẫn chán ghét.

- Cậu sẽ hiểu sếp của cậu sớm thôi. Nó làm việc như điên vì The Ocean, nhưng chính bố nó lại kìm hãm nó. Nghe buồn cười đúng không?

Dong Hae đứng im không trả lời.

- Tôi nói cho cậu nghe, bố nó là một kẻ độc tài. Uy tín của nó khiến ông ta lo sợ, vì thế ông ta luôn luôn đề phòng chính thằng con trai mình. Và tôi nghe nói ông ta làm ra không ít chuyện mờ ám.

Nghe những lời đó, Dong Hae chỉ nở một nụ cười không rõ nghĩa.

- Trước giờ tôi chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của Giám đốc, còn lại tất cả những chuyện này tôi đều không biết.

- Vậy thì tốt. Tôi nói những việc này với cậu không phải vì tôi là kẻ đưa chuyện. Tôi chỉ muốn cậu có thể tự bảo vệ được bản thân mình, và bảo vệ được thằng em không có họ hàng gì của tôi.

Dong Hae khẽ gật đầu, nhưng ngay cả vị Tổng biên tập lừng danh đó cũng không thể đoán được đó là đồng ý, hay cái gật đầu chỉ đơn giản có nghĩa là đã nghe. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com