TruyenHHH.com

Longfic Shinran Cau Chuyen Tinh Yeu

                              Part 3
- Shinichi!! Sao cậu lại ở đây!??

- Đến đây để cứu cô chứ khi không rãnh quá lại chui rúc trong căn phòng hôi hám này à?_ Shinichi lại làm thái độ lạnh lùng của mình càng làm cho Ran thêm ghét

- Vậy tại sao cậu lại bị bắt?_Ran bực bội hỏi, nhưng chắc một điều là cô đã bớt sợ hơn khi Shinichi xuất hiện.

- Không phải là bị bắt mà là tôi cố tình để cho họ bắt, tôi tình cờ thấy cô bị một đám người bắt đi nên tôi đi theo sau, đang định cứu cô thì thấy đông người quá, cả chục người chứ không ít, nếu đánh thì chưa chắc là thua nhưng sẽ bị tổn thương chút ít, thế là tôi cố tình để cho họ bắt, với võ công của tôi chắc cũng thắng được không ít người._ Shinichi cũng ngồi bịch xuống, mắt không ngừng quan sát để tìm lối thoát.

- Thế là hai chúng ta bị bắt hết, thế thì có ai cứu đâu chứ, ở đó còn lên mặt này nọ._ Ran chề môi chế giễu 

Shinichi, không hiểu sao khi Shinichi xuất hiện, cô đã trở nên bình tĩnh hơn và tự nhiên hơn, trong lòng không còn cảm thấy sợ nữa.

- Cô lo xa quá, còn nhóm của Hakuba và Shiho bạn cô nữa chi, tôi đã để lại ám hiệu, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến đây, vấn đề là sớm hay muộn thôi.........mà này, cô có nghe thấy tiếng gì không?_ Shinichi vừa nói vừa áp tai 
vào tường, khuôn mặt hiện lên rõ vẻ nghiêm túc lạnh lùng của mình.

Ran cũng áp tai vào nghe, quả thật là có tiếng động lạ, càng lúc càng lớn dần, những thứ đó từ từ bò vào trong căn phòng qua những khe cửa và rồi......

Ran đang áp tai nghe thì bị Shinichi giựt ra sau, khuôn mặt hiện rõ vẻ nguy hiểm, cậu vừa lùi về phía sau vừa nói:

- Ở sau lưng tôi đấy, đừng có mà đi lung tung.

Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi, cậu ấy nắm lấy tay cô, đứng trước và dang tay ra, cậu ấy đang bảo vệ cô. Trái ngược với hình ảnh của một chàng trai kiêu căng, khó gần, Shinichi hôm nay lại dũng cảm bảo vệ bạn bè, hành động đó của anh đã làm cho Ran thay đổi cách nhìn về Shinichi và dường như, nỗi sợ trong cô càng lúc càng nhỏ dần. Không vì thế mà Ran mất chủ quan, khuôn mặt của cô vẫn nghiêm nghị nhìn về phía cánh cửa, tiếng động ngày càng lớn dần, lớn dần......sau đó bắt đầu xuất hiện những cái bóng đen dài khi nhìn qua khe bên dưới của chiếc cửa ra vào duy nhất trong căn phòng tối đen như mực này.

- Á! Rắn.

Ran la lên, tay cô nắm chặt lấy áo Shinichi, khuôn mặt núp sau lưng anh, Shinichi bước lùi dần, đến khi đến cuối góc phòng thì đã có tới gần 20 con rắn bò vô, mắt anh không ngừng quan sát mong tìm ra được lối thoát. Ran nhắm nghiền mắt lại, miệng run run:

- Làm sao đây Shinichi, chắc chúng ta chết mất.

Shinichi cũng không trả lời, khi những con rắn đang bò đến giữa căn phòng, Shinichi bất chợt reo lên:

- Ở dưới sàn có một cái rãnh kìa, chắc đó là cửa hầm rồi, chúng ta chạy lại đó nhanh lên.

Shinichi kéo tay Ran chạy thật nhanh về phía cái rãnh, quả đúng không sai, dùng hết sức có thể mở nó lên được, Shinichi la lớn:

- Ran xuống đó nhanh lên, nếu không thì mấy con rắn đáng chết đó sẽ theo xuống luôn bây giờ, cậu xuống 
hầmtrước đi, tớ ở đây đuổi bọn rắn bò vào cái hầm. Nhanh lên!!

Ran lập tức làm theo, cô nhanh chóng chui xuống cái hầm, có vài con rắn cứng đầu đã theo xuống đến mép thì bị Shinichi túm lấy và quăn ra xa, sau khi Ran đã xuống hầm xong, Shinichi vội vàng chui xuống, nhanh như cắt, anh đóng nắp hầm lại. Mọi người đã thoát nạn, tuy nhiên vẩn có nhiều con rắn lọt vào, Shinichi ngạc nhiên vì 
đây không phải một cái hầm mà là một con đường bí mật dẫn ra sau một ngọn núi, Shinichi vẫn nắm tay Ran mà chạy, đi đến nửa đường thì đột nhiên anh dừng lại khiến Ran cũng phải dừng theo. 

2 bên vách đá của con đường bí mật có 2 chiếc hộp gỗ khá to, hoa văn trang trí lại rất đẹp, không tránh khỏi tò mò, Ran lấy tay mình sờ vào thử, lập tức hai chiếc hộp mở ra, trong đó là hai cái phi tiêu phóng nhanh về phía Ran, Ran vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Shinichi đã đỡ cho cô hai cái phi tiêu, anh đã bị thương, máu cứ thế chảy liên tục. Ran hốt hoảng chộp lấy Shinichi, khuôn mặt sợ hãi đến cực độ:

- Shinichi! Cậu có sao không, Shinichi!

Shinichi chưa kịp trả lời thì ở trên đã nghe được tiếng bước chân của bọn bắt cóc, Ran vô cùng lo lắng và bối rối vì không biết phải làm sao.

- Chạy mau, bọn chúng bắt được thì uổng công tôi liều mạng cứu cô mất, nhanh lên, đi nào!_ Shinichi cố gắng ngồi dậy, một tay đang nắm chặt vai để máu không chảy ra nữa, tay còn lại anh vẫn nắm chặt tay Ran mà chạy ra khỏi con đường hầm, nhìn khuôn mặt anh đã thấm mệt, môi đã chuyển thành màu trắng có lẽ do mất máu khá nhiều.

Ánh sáng bắt đầu lóe lên phía cuối con đường, Shinichi và Ran đã ra được khỏi đường hầm, nhưng phía sau họ lúc này lại là một vực thẩm sâu hun hút, Shinichi đã kiệt sức, anh khụy xuống đất, Ran không biết phải làm sao ngoài việc cầm máu cho bạn mình.

Cô nhanh chóng xé một mảnh trên chiếc váy của mình băng bó cho Shinichi, máu ướt nhòe bàn tay anh, mọi chuyện cũng vì cô mà ra, cô cảm thấy vô cùng hối hận và tự trách bản thân mình.

Đang loay hoay băng bó cho Shinichi thì bọn bắt cóc xuất hiện, cô và anh không thể chạy được nữa, đây là đường cùng rồi. Bọn bắt cóc đắc chí nói lớn:

- Khôn hồn thì theo tụi tao về, nếu không thì đừng trách tao độc ác.

Im lặng một hồi, Shinichi thỏ thẻ gì đó vào tai Ran, ngẩn người nhìn Shinichi, nhưng sau đó Ran cũng gật đầu. 

Shinichi cố gắng mỉm cười và đứng lên, một nụ cười nửa miệng quen thuộc, khuôn mặt anh ướt đẩm mồ hôi:

- Theo các người cũng chết, ở đây cũng chết, tại sao chúng tôi phải chết trong tay lũ các ngươi chứ. Thế thì thà 
chết giữa núi rừng hùng vĩ này còn hơn chết trong căn phòng đen tối hôi hám của lũ người các ngươi.

- Các người tưởng nói thế thì tụi tao sẽ cho mày toại nguyện à? Đường cùng rồi nhóc ạ, không thoát được nữa 
đâu. Bọn bay đâu, bắt lấy chúng nó.

Tên bắt cóc ra lệnh cho đàn em tiến về phía Shinichi. Shinichi quay mặt lại, anh và Ran nắm tay nhau nhảy xuống 
vực dưới hàng chục con mắt của bọn bắc cóc, bọn họ chỉ biết há hốc mồm mà nhìn theo. Khi không còn thấy bóng dáng của Shinichi và Ran nữa, bọn chúng mới chịu quay về.

- Này buông tôi ra đi, nếu không cả hai chúng ta cùng chết đó.

Shinichi cố gắng hét lên. Tay anh đang được Ran nắm chặt, còn Ran thì đang phó vận mệnh của hai người vào cành cây sắp gãy, hoàn cảnh của hai người bây giờ là “ngàn cân treo sợi tóc” chỉ cần cái cây gãy, không biết tính mạng của hai người sẽ như thế nào.

- Làm sao tôi có thể buông tay anh chứ, nếu chết, cả hai chúng ta cùng chết._ Ran cũng cố gắng nói cho ra tiếng, cô thật sự rất mệt mỏi vì thời tiết nắng chan chan, ánh nắng gắt chiếu thẳng vào khuôn mặt hồng hào đầy mồ hôi của cô.

- Đồ ngốc! Thà một người chết thôi, buôn tay ra đi, tôi yêu cầu cô đấy!!_Shinichi vẫn cương quyết, nhưng ý chí của anh vẫn không làm Ran lung lay.

- Đã thế rồi thì tôi cũng sẽ không nghe, nhất quyết không buông. Chừng nào cành cây gãy rồi hãy tính tiếp.

Ran bướng bỉnh và cứng đầu đến nỗi Shinichi không nói thêm gì nữa, có lẽ là do quá mệt cũng có lẽ anh hiểu tính tình của cô. Hai người vẫn cứ treo lơ lửng một hồi lâu cho đến khi cành cây không còn chịu nỗi sức nặng của hai người, và rồi......Rắc.........

- Á á á á á a a a a !!!!!!





Tính mạng của Ran và Shinichi sẽ ra sao? Liệu tính mạng của họ có bị đe doạ? Xin mời mọi người đón xem chap tiếp theo! 😊

Mà mọi người đừng đọc chùa nữa nha, please!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com