Longfic Semin Lac
" Mân Thạc , có phải chúng ta từng rất yêu nhau không ? "Mân Thạc ngây người bởi câu hỏi của Thế Huân liền ngước lên nhìn anh . Thế Huân bị đôi mắt ươn ướt của cậu làm cho sốt ruột , không khỏi luống cuống" Đừng --- Đừng khóc "Câu nói của Thế Huân không những không trấn an được Mân Thạc , mà ngược lại càng làm cậu khóc nấc lên . Thế Huân vội vàng ôm chặt cậu vào lòng . Tiếng khóc của Mân Thạc càng to thì vòng tay của Thế Huân càng siết chặt lại " Thế Huân , thật ra chúng ta --- "Câu nói của Mân Thạc bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang . Thế Huân buông lỏng Mân Thạc ra , đưa tay vào túi quần lấy điện thoại , trên màn hình hiện số của Lý Bội San . Thế Huân ngước lên nhìn cậu một lúc , lưỡng lự rồi bắt máy" Anh đây , San San " Đến bây giờ Thế Huân mới thức tỉnh được việc mình đang làm . Chuyện quan trọng bây giờ là chuyện phải đính hôn với Lý Bội San rồi thu mua Lý thị . Chuyện Mân Thạc là ai , có phải người Thế Huân cần phải nhớ hay không thì hãy cứ để sau đi" Được rồi anh hiểu rồi , gặp nhau ở nhà "Đợi Thế Huân cúp máy , Mân Thạc tính nói chuyện lúc nảy thì bị Thế Huân cắt ngang " Để nói sau " rồi bấm chọn nút lên tầng cao nhất trở về phòng làm việc . Mân Thạc thở ra , cứ tưởng Thế Huân nhớ được điều gì , ra là chỉ muốn đùa giỡn với cậu một chút , nghĩ tới liền cười nhạt rồi quay trở về phòng làm việc , vừa tới cửa thì thấy Tiểu Ngư đang ngồi vắt vẻo trên bàn , miệng thì nhai bánh trông nhàn rỗi kinh khủng . Tiểu Ngư thấy Mân Thạc liền bay lại thăm dò tình hình " Sao rồi Kim tổng ? Tiến triển tới đâu ? "Tiểu Ngư vừa nói vừa chớp mắt , biểu tình coi bộ hứng thú lắm . Mân Thạc đẩy cái tay đang sờ soạng khắp người mình để kiểm chứng kia sang một bên , kéo ghế ngồi xuống . Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào . Tiểu Ngư hiểu được tình hình liền kéo ghế ngồi cạnh , tính nói gì đó nhưng rồi lại im bặtCó phải chúng ta từng rất yêu nhau không ? Câu nói này có được coi là câu nói ngược tâm cẩu huyết nhất trong đam mỹ không vậy ? Mân Thạc rất muốn đấm cho Thế Huân một cái , nhưng rồi lại không thể làm được vì Thế Huân đâu có lỗi , Thế Huân chắc chắn sẽ không muốn quên cậu đâu " Có phải chúng ta từng rất yêu nhau không ? " Mân Thạc chậm rãi lên tiếng " Thế Huân đã hỏi như vậy "Tiểu Ngư im lặng không nói gì . Ba cái trường hợp cẩu huyết ngược tâm kiểu này cô thấy trong truyện suốt , cứ yêu , hận , mất trí , nhớ , rồi lại yêu , một kết thúc có hậu , cơ mà nó chỉ là trong truyện thôi " Thế Huân chỉ là tạm thời quên cậu . Anh ta hỏi câu này chứng tỏ bản thân anh ta cảm giác được sự thân thuộc từ cậu . Nếu cố gắng biết đâu hai người sẽ có một kết thúc đẹp như trong truyện thì sao ? "Tiểu Ngư nhún nhẹ vai . Hoàn cảnh bây giờ chả biết phải an ủi tiểu mỹ thụ nhà mình thế nào cho đúng . Nhưng nếu Thế Huân hỏi như vậy thì , chắc chắn phải có cảm giác đặc biệt gì rồi . Tiểu Ngư nhìn sang Mân Thạc nảy giờ vẫn im lặng không khỏi thở dài " Chuyện trước mắt là lo duyệt cái đống dự án này đi mau lên "Mân Thạc nghe tới mới giật mình , nhìn lại đủ thứ loại giấy ngổn ngang trên bàn , liền vò đầu bứt tai . Cái vụ này còn ngược tâm hơn bất cứ cái gì . Mân Thạc nằm ườn ra bàn " Để chút đi mà "Tiểu Ngư lắc đầu " Lo mà nuốt hết đống này " Nói rồi rời khỏi phòng làm việc của Mân Thạc . Vừa đi vừa nghĩ cách làm sao để hàn gắn cuộc tình này , không thể để tiểu mỹ thụ nhà mình tối ngày mặt mày ủ rũ được . Mà cái tên Thế Huân đó cũng kì cục , quên ai không quên , đi quên tâm can bảo bối của hắn . Đang đi thì thấy Phác Xán Liệt dưới sảnh , đột nhiên có mấy cái bóng đèn hiện lên trong đầu . Tiểu Ngư cười ha hả một trận liền phóng nhanh xuống sảnh . Xán Liệt vừa quay người định đi thì bị Tiểu Ngư dọa cho chết khiếp" Ahh cái cô này --- " Xán Liệt ôm tim , nhìn Tiểu Ngư bộ dạng bí hiểm cười cười với mình " Gì vậy trời ? "Tiểu Ngư cảm thấy biểu cảm mình bây giờ thiệt không phù hợp cho kế hoạch hiện tại , liền trưng ra vẻ mặt nghiêm túc . Xán Liệt nhìn một lúc rồi nói" Không có gì tôi đi đây "" Chúng ta nói chuyện một chút đi , Phác tiên sinh "Xán Liệt thật sự là bị Tiểu Ngư dọa cho một trận , khi nảy còn cợt nhả mà bây giờ lại ---Xán Liệt nuốt khan , dè chừng hỏi " Chuyện gì ? "" Phác tiên sinh có phải thích Mân Thạc không ? "Đùng !!!Câu hỏi như sét đánh ngang tai . Xán Liệt nhìn quanh thì biết đây là giữa sảnh , liền đưa tay bịt miệng Tiểu Ngư lại rồi lôi đi chỗ khác . Tiểu Ngư khó chịu vùng ra " Này có gì phải giấu chứ , cả công ti này ai chả biết ông thích Mân Thạc " Tiểu Ngư bĩu môi , gạt tay Xán Liệt ra . Xán Liệt khẽ khịt mũi . Thật sự là công ti ai cũng biết , cái điệu bộ của Xán Liệt như vậy đến Mân Thạc cũng phát giác ra rồi chứ nói gì người ngoài cuộc . Chỉ là bọn họ muốn an phận làm việc không muốn bàn tán gì nhiều" Rồi sao ? Tự nhiên lại đi hỏi chuyện này ? " Tiểu Ngư im lặng một lúc , liền chậm rãi nói " Sao không thử công khai đi " Nói rồi liền cười giảo hoạt " Ý tôi là đường đường chính chính theo đuổi ấy "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com