TruyenHHH.com

Longfic Satzu Destiny

Minatozaki Sana bần thần đứng trước gương, khuôn mặt nhợt nhạt, hốc hác, mắt thâm quầng, môi thì khô khốc. Sao nàng lại ra nông nỗi này? Nàng đâu cần phải như thế, chính nàng là người đã nói lời chia tay trước cơ mà, vậy mà giờ đây chỉ một cú điện thoại vu vơ của anh cũng đủ để kéo Sana khỏi chiếc giường êm, khỏi trận ốm đã một tuần nay của mình. Takeshi nói muốn giải thích, Sana không biết anh định giải thích điều gì, nàng chỉ không thể ngăn được bản thân khỏi khao khát muốn gặp anh mà thôi.

Với lấy chiếc váy màu xanh ngọc yêu thích trong tủ, dặm thêm phấn và tô son thật đậm, nàng ngắm nghía lại mình một lượt trong gương, đảm bảo chắc chắn Takeshi sẽ không nhận ra bất kì điều gì khác thường. Xong xuôi, Sana hít một hơi thật sâu rồi cầm túi xách bước khỏi nhà.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quán cafe TW nằm ở một góc phố chẳng sầm uất gì của Osaka, Sana nhiều lần thắc mắc cái tên không đầu chẳng đuôi của quán với Takeshi, anh chỉ lắc đầu cười bảo nàng ngốc, chủ quán thích thì đặt thôi, chẳng cần lí do gì đặc biệt đâu. Nàng bĩu môi, anh chẳng lãng mạn chút nào cả.

Quán bình thường không nhiều khách, vào một ngày mưa rả rích như hôm nay lại càng không. Sana đứng tần ngần trước cửa quán hồi lâu, mọi thứ im ắng và nặng nề đến lạ, chần chừ hết năm phút nàng mới dám nhắm mắt đẩy cửa bước vào, điều ngay sau đó đã để lại hậu quả.

"Á..."

Với bản tính hậu đậu sẵn có của mình, Sana chỉ kịp nhận ra hình như nàng vấp chân vào "một cái gì đó", sau đấy thì đành phó thác tất cả cho trọng lực. Nàng nhắm tịt mắt, sẵn sàng đón nhận cơn đau ập đến nhưng không, một cánh tay mạnh mẽ của ai đó đã giữ chặt Sana lại. Mùi đàn hương quấn lấy mũi nàng. Sana ngay lập tức ngước mặt nhìn lên, để rồi hoàn toàn sững sờ.

Trước mặt nàng là khuôn mặt hoàn hảo nhất mà Sana từng gặp trong suốt 25 năm cuộc đời, mái tóc xoăn dài rủ xuống, đôi mắt đen láy tĩnh lặng chăm chú nhìn xuống, một tay đang vòng qua eo nhỏ của nàng, tay kia thì vẫn cầm điện thoại áp ở tai, đôi môi mỏng tuyệt đẹp khẽ mấp máy.

"Chị có tự đứng lên được không?"

Sana giật thót, vội vàng thoát khỏi vòng tay của ai kia, mặt đỏ lên vì ngượng ngùng. Trời ơi Sana ơi là Sana, dù người ta đẹp thật nhưng sao mày có thể nhìn người khác chằm chằm một cách bất lịch sự như thế chứ.

"Xin...xin lỗi, tại mình hơi bất ngờ." Sana lắp bắp. "Và cảm ơn bạn nhiều."

Nàng cúi thấp đầu, thật lòng biết ơn cô gái xa lạ, không có người ta là hôm nay nàng được vồ ếch vui vẻ rồi.

"Không có gì."

Chu Tử Du hứng thú nhìn chị gái dễ thương trước mặt, người gì đâu mà hậu đậu, nãy chị ta vấp không khí hay sao mà ngã được vậy nhỉ. Mà trông quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.

Sana xoắn xuýt trước ánh nhìn đánh giá của người kia. Nàng biết nàng đẹp nha, lẽ nào người ta cũng bị nàng hớp hồn rồi, như thế thì ít ra nàng cũng đỡ ngượng hơn vì chuyện lúc nãy.

"Hây, Chou Tzuyu nghe rõ trả lời, cậu còn nghe máy không thế?"

"Tớ đây, bây giờ tớ sẽ đến ngay, cậu cứ chờ trước cửa công ty đi."

Tiếng nói sốt sắng từ điện thoại truyền đến kéo lại sự chú ý của cô gái cao hơn, Tử Du nhận ra mình có việc quan trọng hơn phải làm, không chút lưu luyến quay người đi khỏi quán, để lại một Sóc con ngây ngô vẫn đang đứng như trời trồng nhìn theo. Rõ ràng đang vội mà dáng đi vẫn rất ung dung tự tại, chắc hẳn đã được nuôi dạy rất kĩ đây, lại còn cao nữa chứ. Lẽ nào là diễn viên hay người mẫu nào đó. Sana ngẩn ngơ nghĩ thầm, rồi nàng ngay lập lức lắc lắc đầu. Bây giờ mình còn chuyện khác phải làm, bệnh mê cái đẹp của mày nên bỏ đi thôi Sana à...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sana chăm chú nhìn cốc socola nghi ngút khói trước mặt như thể đó là thứ thú vị nhất trần đời, để mặc chàng trai điển trai phía đối diện loay hoay trên ghế không biết mở lời ra sao. Họ đã ngồi yên như vậy nửa tiếng rồi, nhưng không ai trong hai người có ý định lên tiếng cả. Takeshi biết chuyện này khó khăn với Sana thế nào, khi mà một phần lỗi cũng là của anh, anh không thể bảo vệ người con gái anh yêu, cũng không thể khiến cô ấy tin tưởng tình yêu của anh, để cô ấy phải nói lời chia tay đầy day dứt. Và cả bây giờ, dù anh hẹn nàng ra đây để giải thích, để níu kéo nhưng Takeshi cũng chẳng thể cho nàng một mối quan hệ công khai được. Ông nội anh chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng cho qua như lần trước nữa.

Takeshi hít một hơi lấy dũng khí rồi nắm lấy bàn tay mềm mại đang đặt trên bàn của Sana, anh khẽ siết lấy và chậm rãi nói từng chữ.

"Chúng ta quay lại với nhau đi."

"..."

Sana suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Bốn tháng trước nàng đã tự mình nói lời chia tay, khoảng thời gian đó khó khăn và đau khổ thế nào không ai hiểu được, nàng biết bốn tháng là chẳng đủ để bản thân quên đi mối tình ba năm của họ nhưng quay lại ư? Anh có thể nói vậy chỉ một tuần sau lễ đính hôn của mình sao? Sana đau khổ vì phải rời xa anh nhưng chắc chắn nàng không nói chia tay để cho vui.

"Không..." Sana lắc đầu, rút tay mình khỏi Takeshi.

Takeshi nhíu mày, hấp tấp lên tiếng.

"Em nghe anh giải thích đã, buổi lễ chỉ là giả, anh không thích cô gái đó, anh chỉ nhờ cô ta giúp dựng lên một màn kịch thôi. Đáng ra cô ta cũng ở đây nhưng lúc nãy có việc bận nên..."

"Anh chỉ yêu mình em, Sana, em có hiểu không?"

Takeshi cố nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể, anh nhận ra dường như nàng không muốn nghe điều gì, Sana từ nãy đến giờ vẫn chỉ cúi đầu.

"Takeshi-kun, anh không hiểu..."

Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, Takeshi chưa từng thấy đôi mắt nàng ánh lên quyết tâm đến vậy.

"...Lỗi không phải ở anh, em nói chia tay đơn giản vì em mệt rồi, chúng ta không hợp nhau đâu, ngay từ đầu đã vậy rồi... Đáng ra ngay khi bắt đầu em nên dứt khoát như bây giờ mới phải."

Nói rồi Sana với lấy túi xách, đứng bật dậy và bước nhanh khỏi quán, để lại chàng trai trẻ hoàn toàn bàng hoàng nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy chạy khuất khỏi quán.

"Anh sẽ không từ bỏ đâu Sana, sớm thôi sẽ không còn một ai có thể ngăn cản hai ta được nữa."

Hashimoto Takeshi siết chặt nắm tay, đôi mắt tối lại vài phần, ánh lên vẻ tàn nhẫn vốn luôn được che giấu kĩ càng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com