Longfic Onghwan The Princess And His Ex
Chiều tối. Thủ đô đã lên đèn. Dòng người lại tấp nập qua lại trên phố, bóng lưng nhỏ bé của Kim Jaehwan lọt thỏm giữa đám đông tựa như một hạt cát bé nhỏ trông rất đỗi cô đơn. Ánh đèn đường vàng nhạt rọi trên đỉnh đầu, in chiếc bóng đen dài của cậu xuống nền gạch nung dưới chân. Mây mù giăng kín cả bầu trời, chẳng thấy sao sáng mà cũng chẳng thấy trăng khuyết. Ngọn gió đầu mùa mải dạo chơi ở nơi phương xa, bỏ lại hàng anh đào ven đường đang lặng im nhuộm cả thành phố một màu hồng buồn bã. Seoul đêm nay bỗng khoác lên một bầu không khí ảm đạm lạ thường."Công chúa!"Một giọng nói quen thuộc vang lên. Kim Jaehwan ngoảnh mặt nhìn, trái tim chợt rung lên một nhịp rõ mạnh."Công chúa, em đang đi đâu thế? Anh đến trụ sở thì phát hiện mọi người đã tan ca, anh đến ký túc xá thì Sewoon bảo em vẫn chưa về." – Ong Seongwu cười tít mắt, kéo Kim Jaehwan khỏi hàng người đông nghịt."Anh tìm tôi có việc gì không?" – Kim Jaehwan lạnh nhạt hỏi, mặc cho trái tim ngu ngốc vẫn đang đập liên hồi bên trong lồng ngực."Sao em lại tự ý đi lung tung thế? Vết thương vẫn chưa khỏi, để anh cõng em về. Em đã ăn tối chưa? Anh có mua cho em mì lạnh này.""Mì lạnh ở chỗ xem mắt sao?""Em... đã nghe về việc xem mắt rồi à? Jaehwanie, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu.""Không phải như tôi nghĩ là như thế nào? Chẳng phải mọi thứ đã quá rõ ràng rồi sao?""Jaehwanie, em đang ghen đấy à?" – Ong Seongwu vươn hai tay ôm lấy gương mặt bầu bĩnh của Kim Jaehwan – "Em thích anh rồi sao?""Không hề. Đừng có đánh trống lảng." – Kim Jaehwan giận dữ thốt lên, đột ngột đẩy người đối diện ra một khoảng xa – "Ong Seongwu, anh mặt dày tán tỉnh tôi suốt mấy tháng ròng rã, hôm nay anh lại bất ngờ đi xem mắt với người khác. Anh nghĩ xem tôi nên có phản ứng như thế nào?" "Jaehwanie, anh không-""Ong Seongwu, anh chơi đùa đủ chưa? Ngày trước, anh xem tình cảm đơn phương của tôi như trò chơi, mặc sức trêu chọc tôi, đem tôi ra bêu xấu để đánh bóng hình ảnh hoàn hảo của anh. Hôm nay, sau khi nói lời đường mật chán chê, anh bỏ mặc tôi ở trụ sở và đi xem mắt với một người khác. Anh đến cùng là muốn gì ở tôi hả?"Khóe mắt chợt cay xè. Kim Jaehwan cắn môi, cố gắng kìm nén nỗi xúc động trong lòng. Cậu vẫn còn nhớ rõ buổi tối ngày hôm qua, cậu nổi hứng muốn vận động thân thể, liền bám vào lan can của giường trên, nâng người lên xuống mấy cái. Ong Seongwu khi ấy đang ngồi ở giường trên đọc sách, nhìn thấy bánh bao nhỏ hì hục tập đu xà, lập tức thừa nước đục thả câu, nhân lúc cậu mất cảnh giác mà cúi đầu, chạm trúng đôi môi đỏ hồng của người nọ. Chỉ là một cái hôn phớt nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn còn in đậm trong tâm trí của Kim Jaehwan, ấy thế mà giờ đây Ong Seongwu lại chơi cậu một vố đau đớn."Jaehwan, đối tượng xem mắt là do bạn của anh giới thiệu. Anh cũng đã từ chối người ta rồi. Em đừng dỗi nữa có được không?""Đừng nói chuyện như thể chúng ta là người yêu vậy.""Chúng ta không thể bắt đầu thêm một lần nữa sao?""Không thể. Tôi không cần biết anh có bao nhiêu phần trăm thật lòng nhưng anh vốn không hề tôn trọng tôi. Nếu không thể dành cho nhau sự tôn trọng tối thiểu thì từ nay về sau, anh đừng mong nhìn thấy tôi nữa."Chẳng cần biết liệu Kim Jaehwan có nổi trận lôi đình mà đánh ngã mình tại nơi này hay không, Ong Seongwu lập tức bước đến ôm lấy chặt lấy người trước mặt vào lòng. Anh biết rõ, ngày xưa là do anh quá ngạo mạn, ỷ vào tình cảm đơn phương của Kim Jaehwan mà mặc sức trêu đùa cậu, xem cậu như một đứa ngốc, còn cảm giác của cậu như thế nào anh chẳng mảy may để tâm đến. Ong Seongwu không hề biết rằng Kim Jaehwan thích ăn cơm chiên kim chi. Anh tặng quà cho cậu cũng chỉ dựa trên sở thích phổ biến của người bình thường, cũng không màng đến sở thích của cậu. Kim Jaehwan thích những gì, anh không biết. Ong Seongwu không hề biết rằng Kim Jaehwan không biết may vá. Vào đêm Giáng sinh khi anh bước vào lớp 8, chiếc khăn len màu đỏ mà cậu đã gửi từ Seoul đến Incheon làm quà chính là lần đầu tiên cậu cầm đến kim chỉ. Kim Jaehwan không giỏi việc nhà, anh không bao giờ không biết được. Và Ong Seongwu cũng không hề hay biết, chỉ đến khi cậu thốt nên lời chia tay vào buổi chiều mùa đông năm ấy, anh mới nhận ra rằng bản thân đã tự tay đánh mất mối tình đầu của mình rồi. Ong Seongwu cảm thấy bản thân mình thật tệ. Ngay cả sở thích của người yêu, anh cũng không biết. Người yêu vì mình mà thay đổi, anh không hề hay biết. Anh yêu cậu thật nhiều, nhưng chỉ biết mang đến thương tổn cho cậu. Kim Jaehwan vì anh mà hy sinh, trong khi anh chỉ biết hưởng thụ. Khi được điều đến sở cảnh sát Gangnam làm việc, ngày qua ngày đều tựa như bài luyện tập kiểm soát cảm xúc khủng khiếp nhất cuộc đời Ong Seongwu. Không những đối diện với gương mặt từng khiến anh say mê, mà anh con phải cố gắng kiềm nén trái tim phản chủ vào những lần tình cờ chạm tay hay cảm giác bồi hồi mỗi khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của cậu. Những dằn vặt trong lòng cứ ngày một lớn dần lên, tựa như xiềng xích khóa chặt, khiến anh không thể tiến cũng không thể lui. Ong Seongwu cuối cùng đã đi đến quyết định lớn nhất trên con đường tình duyên của mình, chính là thay đổi bản thân để có thể đường đường chính chính bắt đầu lại cùng Kim Jaehwan. Anh ghi nhớ từng sở thích của cậu, mỗi buổi trưa đều cố gắng tìm mua những món ăn cậu thích nhất. Anh ghi nhớ từng thói quen sinh hoạt của cậu, cố ý chạy theo cậu ở khắp nơi và giả vờ như thể định mệnh đã vô tình để họ gặp nhau. Anh đã nhọc công học hỏi từng câu nói ngọt ngào nhất, mong rằng có thể khiến cậu mềm lòng. Thế nhưng tia hy vọng nhỏ nhoi chưa kịp vụt sáng, cậu đã thẳng thừng xua đuổi anh. Ong Seongwu không biết bản thân đã làm sai điều gì khiến cậu phật ý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com