Longfic Onghwan The Princess And His Ex
"Đầu tiên là đám người ngồi phía trước chúng ta. Đó là đội số 6 tổ truy tìm mất tích, gồm đội trưởng là thiên tài Kim Jonghyun, đội phó Takada Kenta, tân binh Lee Daehwi và Lai Kuanlin khóa 18, thêm cậu nhóc Lee Woojin khóa 19.""Nhiệm vụ chính của bọn họ chính là tìm kiếm những nạn nhân biệt tăm biệt tích, bị bắt cóc hoặc đi lạc. Trong tương lai, có thể tổ hình sự chúng ta sẽ phải hợp tác với tổ của họ." - Yoo Seonho gật gù."Phía sau chúng ta là đội số 7 tổ thẩm vấn, gồm đội trưởng tóc dài Jang Moonbok và bốn lính mới lần lượt là Im Youngmin, Woo Jinyoung, Kim Donghyun và Bae Jinyoung.""Phía Tây hướng 10 giờ là đội số 5 tổ kỹ thuật gồm đội trưởng Hong Eunki, lính mới Park Woojin, Ahn Hyungseob, Lee Euiwoong và Park Jihoon khóa 18." "Hướng 2 giờ là đội số 2 tổ pháp y gồm đội trưởng Ha Sungwoon, đội phó Noh Taehyung, lính mới Kim Sanggyun, Lee Gunhee và-" "Và Hwang Minhyun khóa 16." - Kang Daniel chen vào, nét mặt phơi phới như hoa cỏ mùa xuân - "Anh ấy rất tài giỏi đó, thủ khoa của ngành pháp y.""Mày im lặng đi. Nếu thích Hwang Minhyun đến như thế thì qua bên đó mà ngồi với anh ta." - Kim Jaehwan gắt gỏng mắng. Kang Daniel liền cụp đuôi, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm không dám nói một lời."Các anh cũng biết mọi người thường nói gì về tổ pháp y rồi đấy, đừng dại dột mà chọc đến họ. Bọn họ vừa có súng vừa có dao phẫu thuật và tỉ tỉ thứ khác, rất đáng sợ nha.""Đặc biệt là đội trưởng Ha Sungwoon, trông anh ấy có vẻ thấp bé nhưng anh ấy là quái vật của sở cảnh sát chúng ta đó." - Yoo Seonho thêm vào, hất cằm về phía người đàn ông mặc áo blu trắng đang dùng dao phẫu thuật để ăn thịt chiên."Cuối cùng là đội số 4 tổ phòng chống ma túy, cũng là đội của anh Daniel đây, gồm đội trưởng Kang Dongho, đội phó Choi Minki và tân binh Kwon Hyunbin, Joo Haknyeon. Đội của anh Daniel ai ai cũng ngầu phết.""Đội số 3 tổ hình sự nhanh chóng tập trung ở đại sảnh. Có án!"Yoon Jisung như một bóng ma bất chợt xuất hiện ở cửa nhà ăn. Tiếng hét như trời gầm một lần nữa chấn động khắp căn phòng. Kim Jaehwan lập tức bỏ lại phần cơm vừa mới vơi đi một nửa của mình, ba chân bốn cẳng phi đến đại sảnh. Jung Sewoon, Yoo Seonho và Ong Seongwu cũng tức tốc rời khỏi nhà ăn trong ánh mắt ngưỡng mộ của các tân binh khác. Chỉ mới là ngày đầu tiên nhận việc mà đội số 3 đã được tham gia phá án, còn gì tuyệt vời hơn nữa.Yoon Jisung mở một ngăn tủ, đem mấy khẩu súng mới toanh cùng hộp đạn ném cho đám lính mới. Còng tay, súng điện, dao ngắn, dùi cui, đai da bảo hộ, phù hiệu cảnh sát, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến đầu tiên. Yoon Jisung dẫn đầu đội số 3, bước đi giữa đại sảnh trông oai phong lẫm liệt. Kim Jaehwan cùng Jung Sewoon đi phía bên phải, còn Ong Seongwu và Yoo Seonho đi phía bên trái, tạo thành đội hình tam giác hoàn hảo tỏa ra ánh hào quang rực rỡ khiến ai ai cũng phải ngước nhìn. Chỉ cần thêm hiệu ứng quay chậm và một tí đèn sân khấu cùng khói lửa, trông đội số 3 sẽ chẳng khác diễn viên phim hành động bom tấn là bao. Yoo Seonho bước đến chiếc xe tải cảnh sát đậu ở trước cửa trụ sở, ngồi vào ghế lái chính. Yoon Jisung ngồi vào ghế phụ lái, Kim Jaehwan, Jung Sewoon và Ong Seongwu lần lượt ngồi vào các vị trí còn lại. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi trụ sở, lên đường thực hiện nhiệm vụ phá án đầu tiên."Đội trưởng, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là gì thế?" - Jung Sewoon phấn khích hỏi - "Án mạng? Bắt cóc? Hay khủng bố?""Là trộm cướp đường phố."Có tiếng lòng chợt vụn vỡ ở đâu đây."Đội trưởng, là trộm cướp kiểu gì thế? Cướp ngân hàng? Cướp nhà Tổng thống?" - Kim Jaehwan nở một nụ cười méo mó, cố gắng vớt vát lại chút hy vọng cho nhiệm vụ đầu tiên của mình."Các cậu nghĩ linh tinh cái quái gì thế? Là trộm cướp đường phố, là ăn cơm quỵt tiền đó, hiểu không?"Ánh hào quang của đội số 3 tổ hình sự bỗng sụp đổ trong phút chốc."Các cậu chỉ là một đám tân bình gà mờ, các cậu nghĩ các cậu được phép tham gia xử lý án mạng vào ngày đầu tiên công tác hay sao?" - Yoon Jisung tức giận quát to - "Số án mạng tôi được tham gia cũng chỉ đếm trên đầu ngón chân, các cậu là ai mà muốn tham gia phá án mạng? Seonho, cậu mau lái xe đến số 257 phường Gaepo.""Tuân lệnh."Yoo Seonho lập tức nhấn ga, phóng xe lao đi bon bon trên đường. Thế nhưng mùa Giáng Sinh vốn là mùa lễ hội, là dịp để gia đình cùng bè bạn quây quần bên nhau, là dịp mọi người tất bật mua sắm và dạo chơi khắp phố phường. Vì vậy, mặc dù hiện tại đã là 2 giờ chiều nhưng lưu lượng phương tiện di chuyển trên đường vẫn vô cùng nhộn nhịp như giờ cao điểm. Giao thông đã bị tắc nghẽn trầm trọng, tuyết rơi ở mật độ dày lại càng khiến tình trạng thêm tồi tệ. Yoo Seonho bất lực nhấn còi xe inh ỏi nhưng vô dụng."Mau mở còi ưu tiên." - Yoon Jisung khẩn trương hạ lệnh.Yoo Seonho nhanh chóng ấn một cái nút trong hàng đống nút đủ màu sắc sặc sỡ trên bảng điều khiển xe. Trái ngược với tiếng còi đặc trưng của cảnh sát, chiếc xe bất ngờ phát ra một bài ca Giáng Sinh vui nhộn. Đêm Noel chuông vang lên, chuông giáo đường vang lên. Yoo Seonho thật biết cách giải tỏa căng thẳng cho mọi người trong lúc thực hiện nhiệm vụ. Yoon Jisung kiềm chế cơn xúc động muốn nhấn đầu Yoo Seonho xuống vô lăng, vươn tay tắt bản nhạc đi, mở còi ưu tiên rồi mắng đám gà mờ một trận ầm ĩ."Làm ơn tránh đường nào! Làm ơn tránh đường! Trên xe chúng tôi có phụ nữ lâm bồn! Làm ơn tránh đường để mẹ tròn con vuông nào! Tránh đường tích đức cho con cháu đi!" - Jung Sewoon mở cửa sổ xe, cầm loa ló đầu ra ngoài hò hét xin quyền ưu tiên, hỗn loạn cả một góc đường.Vật vã một hồi lâu, cùng với sự hỗ trợ của lực lượng cảnh sát giao thông, đội số 3 tổ hình sự mới có thể đến hiện trường vụ án an toàn. Địa điểm xảy ra vụ án ăn cơm quỵt tiền chính là một quán ăn nhỏ nằm ở phường Gaepo. May mắn thay, đám người ăn cơm quỵt tiền vẫn chưa rời đi. Bọn họ dường như vẫn còn đang cãi nhau rất to tiếng với chủ quán, người dân xung quanh tò mò vây xung quanh xem kịch khá đông đúc."Cảnh sát Gangnam đây! Tôi yêu cầu tất cả mọi người giữ nguyên vị trí!"Đám người kia quả nhiên chỉ có ngoại hình to xác còn tâm hồn lại mong manh vô cùng. Vừa nghe đến hai chữ "cảnh sát", họ đã xanh mặt hoảng sợ, vắt chân lên cổ bỏ chạy thật xa. Jung Sewoon được phó thác ở lại hiện trường, còn Yoon Jisung cùng các cộng sự gà mờ chia nhau tứ phương tám hướng đuổi theo đám người nọ. Đội số 3 chạy băng qua đám đông huyên náo, vượt qua mấy sạp hàng ở chợ khiến hàng hóa rơi vương vãi đầy trên đường, nhảy qua hàng rào, trèo lên cửa sổ, náo loạn khắp nơi, cả phường Gaepo chiều hôm nay đuợc một phen gà bay chó sủa. Nhà nhà đều ló mặt ra cửa để theo dõi cuộc thi chạy điền kinh gay cấn, chẳng còn ai bận tâm đến số phận của người chủ quán bất hạnh bị quỵt tiền nữa.Kim Jaehwan chạy được một lúc, mắt thoáng nhìn thấy bóng lưng cao gầy quen thuộc ở phía trước. Cậu khinh bỉ hừ một tiếng, trong lòng lại nổi lên tính hiếu chiến. Đường nhân sinh của cậu từ lúc chào đời vốn rất bằng phẳng, được cha mẹ trải đầy hoa hồng và tiền won. Chỉ vì vấp phải một hòn đá mang tên Ong Seongwu mà đường nhân sinh của cậu trở nên trắc trở, tựa như cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi. Vì vậy, hiện tại cậu nhất định phải phục thù, nhất định sẽ không cho anh thêm một cơ hội kiêu ngạo nào nữa. Kim Jaehwan nghĩ là làm, liền sải bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã vượt qua khỏi Ong Seongwu. Cậu cố gắng chạy thật nhanh, đắc chí nhảy qua hàng rào một cách thật điêu luyện hệt như một vận động viên điền kinh chuyên nghiệp, hòng khiến người phía sau được một dịp mở mang tầm mắt. Ong Seongwu nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé phía trước, trong lòng chợt nổi hứng muốn trêu chọc một chút. Anh sải bước chân dài hơn, nhanh chóng bắt kịp cậu. Kim Jaehwan trừng mắt, lại cố gắng hì hục chạy nhanh hơn nữa, vượt qua Ong Seongwu ở phía sau. Giây phút vinh quang chưa kéo dài được bao lâu, Ong Seongwu lại vượt qua cậu. Hai người ngay trong lúc rượt bắt cướp lại đột nhiên thi chạy điền kinh vượt chướng ngại vật, trông như hai tên dở hơi. Cuộc thi chạy ngớ ngẩn này có lẽ sẽ kéo dài mãi nếu Ong Seongwu không mải mê cắm đầu chạy mà đâm sầm vào gã trộm phía trước. Gã trộm xoay người, lập tức túm lấy anh, kề lưỡi dao sắc nhọn vào cổ của anh."Mau đầu hàng đi! Nếu không tao sẽ giết thằng nhãi ranh này!" - gã gào lên, lấy còng tay từ túi áo của Ong Seongwu, trói chặt tay của chính gã và tay của anh lại - "Bây giờ, nếu mày bắn tao, thằng nhãi này sẽ bị cắt cổ chết. Nếu mày đánh tao, thằng nhãi này cũng sẽ chết theo tao.""Tính ra nãy giờ bọn tôi chưa làm gì anh hết á nha. Bọn tôi còn đang bận thi chạy." - Kim Jaehwan điềm tĩnh đáp, trong lòng chợt cười thầm. Tất cả là do thói ngạo mạn của anh mà ra, Ong Seongwu. Hãy run sợ đi."Tao thừa biết bọn mày là cớm! Mau hạ súng xuống!""Nếu ông anh có thể giải quyết anh ta giúp tôi thì hãy giải quyết ngay lúc này đi. Còn nếu ông anh không muốn rơi vào tội giết người thì hãy chơi trò rạch mặt đi, gương mặt tiền tỉ đó.""Kim Jaehwan, đây không phải là lúc để cậu đùa giỡn. Hạ súng xuống rồi suy nghĩ cách giải quyết vấn đề đi." - Ong Seongwu gằng giọng."Chẳng phải anh là thủ khoa của Học viện cảnh sát hay sao? Anh tự nghĩ cách cứu mình đi.""Kim Jaehwan! Tính mạng của tôi đang nằm trong tay của cậu, đừng đùa giỡn nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com