Longfic Oan Han Junseung Dooseob Kiwoon
OÁN HẬNAu: Thanh Nguyên LêParing: Junseung, Dooseob, KiwoonChap 15Ánh hoàng hôn dần buông, cảm giác cô đơn lạnh lẽo lại ùa về trong gia đình họ Lee. Căn nhà thiếu vắng đi tiếng cười nói đã mười mấy năm nay, một mình trong căn phòng rộng lớn, ông Lee cảm nhận hết cái sự hiu quạnh quanh mình. Vài tiếng ho nặng nhọc vang lên, phá tan sự im ắng đến đáng sợ kia.- Trời lạnh thì nên mặc ấm vào, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe.Gikwang đứng nơi cánh cửa mà nói vọng vào, lời nói không đầu không đuôi, có chút ngượng ngùng. Ánh mắt của anh cũng không dám nhìn thẳng vào cha mình. Chỉ một câu nói rồi khẽ khàng khép cánh cửa lại. Đứng đằng sau cánh cửa, Gikwang lại khẽ mỉm cười, anh bước về phòng với những bước đi có phần khoan thai.Ông Lee có phần sững sờ trước câu nói kia, không khó để ông không biết được rằng đây là câu nói quan tâm. Lòng ông dâng lên cảm giác ấm áp, ít ra thì hiện giờ Gikwang đã quan tâm đến ông. Không biết vì sao Gikwang lại thay đổi nhưng như thế này thật tốt, ông chỉ mong sao tình cảm cha con ông có thể tốt đẹp như xưa.- Thưa ông, đây là hồ sơ về người đi với cậu chủ. - Tiếng người trợ lý vang lênÔng Lee cầm sấp hồ sơ lên, người con trai có cái tên là Son Dong Woon chính là người mà con ông đang yêu. - Son Dong WookÔng Lee lập lại cái tên đó khi nhìn thấy, ông nheo mắt suy nghĩ. Đã mười mấy năm rồi ông mới nghe lại cái tên này. Đóng sấp tài liệu lại, ông ngã người ra phía sau chiếc ghế, lòng dâng lên một mối nghi hoặc:- Không lẽ nào là ông ta.----------------------Rảo quanh các cửa hàng đã một lúc lâu mà Yoseob và Dong Woon vẫn không tìm được những món đồ ưng ý. Họ đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác nhưng kết quả vẫn không mấy khả quan, tâm trạng có phần hơi nản.- Dong Woon, em đúng là ông cụ non khó tính. Sao cái nào cũng không vừa ý em vậy. – Yoseob mệt bở hơi tai khi đi theo Dong Woon- Lâu lâu anh mới đi chung với em, mới đó đã than vãn rồi. – Dong Woon hậm hực vì bị gọi là ông cụ non.Yoseob nghe câu nói của cậu em trai đã đoán biết là cậu nhóc đang giận dỗi Yoseob chạy lên nắm tay Dong Woon, cười hì hì rồi kéo cậu đi các cửa hàng tiếp theo.- Dong Woon, vào đây xem đi.Vừa vào đến tiệm, Yoseob đã chạy ngay đến chỗ treo chiếc áo mà cậu tình cờ thấy lúc nãy. Đó là một chiếc áo len màu xám tro, dài tay. Những ngày đông lạnh lẽo có một chiếc áo như thế thì thật là ấm áp.“Chiếc áo này rất hợp với Doo Joon” – Yoseob nghĩ thầm trong bụng.- Tôi lấy chiếc áo này.- Tôi lấy chiếc áo này.Có hai giọng nói đồng loạt vang lên, một giọng nói là của Yoseob và giọng còn lại của một cô gái, là Yoon TaeYeon, em gái của Doo Joon.- Xin lỗi nhưng tôi đã thấy nó trước. – Yosoeb lên tiếng.- Cậu đủ tiền để mua nó sao?Đáp lại phép lịch sự của Yoseob là câu nói đầy tính mỉa mai và châm chọc của TaeYeon.- Anh trai tôi đã thấy trước còn gì, cô đừng có mà làm càng nhé. Dong Woon này không có hiền như anh Yoseob đâu. – Dong Woon đầy bức xúc.- Em bình tĩnh đi Woonie, TaeYeon chắc cũng đùa thôi.Một giọng nói khác lại vang lên, Dong Woon nhìn lại phía sau. Nỗi bức xúc của cậu lại có dịp phun trào khi thấy người vừa nói câu đó không ai khác chính là Lee Gikwang.- Lee Gikwang, anh đi chung với cô ta và bênh vực cô ta sao.- Không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ tình cờ gặp TaeYeon thôi.Gikwang bước đến gần Dong Woon, tay anh đưa lên định nắm lấy tay cậu. Nhưng Dong Woon đã giựt phăng ra, ném cái nhìn tức tối về phía anh. Dong Woon tức giận bỏ đi, cậu quên luôn anh trai của mình.Bầu trời đang tươi đẹp, Gikwang lại cảm thấy mây mù u ám kéo đến. Dong Woon bỏ đi, anh cũng vội vàng chạy theo sau.- TaeYeon, em tự về nha. Anh đi trước đây. – Gikwang vội vàng chạy đi.Chỉ còn lại Yoseob và TaeYeon, cô ta tiến đến gần Yoseob. Nhấn mạnh từng chữ trong câu nói của mình.- Cậu tưởng rằng muốn bước chân chân vào Yoon gia dễ lắm sao, hãy sống đúng với thân phận của cậu đi.- Tiểu thư của Yoon gia sao có thể ăn nói như thế được nhỉ.Cả Yoseob và TaeYeon đều ngạc nhiên khi nghe một giọng nói trầm ấm vang lên. Quay người lại nhìn thì ra đó là Yong Junhyung.- Tôi…chuyện này không liên quan đến anh. – TaeYeon lên tiếng vẫn giữ thái độ chanh chua.- Một tiểu thư con nhà danh giá thì nên cư xử cho đúng mực, tôi chỉ muốn nói có thế. – Junhyung nở một nụ cười mỉa mai.Cô tiểu thư đanh đá cứng họng không nói được lời nào, mặt đỏ hầm hầm. Đành hậm hực bỏ đi. Trước khi dáng cô khuất xa, Yoseob đã chợt lên tiếng.- Tôi yêu Yoon Doo Joon, tình cảm ấy là thật lòng.- Cậu tin rằng tình yêu chân chính sẽ lay chuyển được mọi thứ. – Junhyung thích thú hỏi Yoseob.- Chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau thì sẽ vượt qua được tất cả. – Yosoeb chân thành trả lờiJunhyung mỉm cười nhìn Yoseob, không ngờ Yoseob lại có một triết lý tình yêu vô cùng đơn giản. Nhưng suy cho cùng cậu nói cũng có lý, liệu Doo Joon và cậu, anh và Hyun Seung có vượt qua được những thử thách để đến với nhau.---------------------------Công việc điều hành ở công ty Yong thị dạo này không được tốt, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện. Các hợp đồng lớn liên tục rơi vào tay của Yoon thị, Junhyung biết Yoon Doo Joon là một người tài giỏi, cách làm việc cũng quang minh chính đại. Nhưng sự việc biểu tình xảy ra cách đây vài hôm, theo anh điều tra thì do Yoon thị đứng sau giựt dây. - Thật ra Yoon Doo Joon là người như thế nào.Junhyung quay cuồng với mớ công việc, với những toan tính trên thưong trường. Anh lại nhớ đến lời tên phóng viên kia bảo rằng anh không có năng lực. Ngay lúc này đây, anh cũng đang hoài nghi chính bản thân mình. Có phải anh đã quá áo tưởng về bản thân mình.Tink Tink TinkChợt điện thoại của anh có tin nhắn. Đọc dòng tin nhắn, miệng anh nở nụ cười.“Anh muốn ăn gì hả”“Em đang ở bên ngoài sao?”“Hôm nay, cha em xuất viện. Em mới từ nhà cha về.”“Mua gì cũng được, tranh thủ về sớm”“Mà cha em bảo đưa cho anh tấm hình hồi nhỏ của em, làm gì thế?”“Không có gì đâu, em mau về đi”.Cảm giác ngọt ngào len lỏi trong tim của Junhyung. Lúc trước, anh muốn xác nhận Hyun Seung có phải là em mình hay không nên mới hỏi cha Hyun Seung về hình hồi nhỏ của cậu. Nhưng giờ không cần thiết nữa, anh cũng tò mò trông cậu hồi nhỏ sẽ như thế nào.---------------------------Bầu trời quang đãng, ánh nắng vàng buông toả, trong lòng Hyun Seung có chút thoải mái. Cậu thả bộ trên con đường quen thuộc, miệng không ngừng huýt sao, đôi chân thì tung tăng. Một tay thì cầm túi đồ, tay còn lại là tấm hình hồi nhỏ của cậu. Vừa đi cậu vừa nhìn mình khi còn nhỏ.- Mình trong ngố nhỉ, Junhyung xem rồi có trêu mình không. Hay là giấu luôn ta.Hyun Seung vừa nghĩ ngợi vừa bước đi. Gần đến trước cổng nhà của Junhyung thì cậu chợt dừng lại.Trước cổng nhà Junhyung hiện giờ có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ. Khi Hyun Seung bước lại gần hơn thì cánh cửa xe mở ra, người trong xe bước xuống.- Doo JoonHyun Seung có chút bất ngờ khi thấy người trước mặt là Doo Joon, bất giác mà cậu gọi tên anh ta. Từ sau khi Hyun Seung biết được sự thật Yoseob là em trai Junhyung, cái chết của cha mẹ Junhyung lại do gia đình Doo Joon gây ra thì cậu chưa gặp mặt Doo Joon.Hôm nay, không ngờ lại gặp anh ta trong một tình huống như thế này. Nhưng tại sao Doo Joon lại đến nhà của Junhyung, lại có chuyện gì nữa sao, một mớ nghi hoặc trong đầu Hyun Seung.- Anh đến đây có chuyện gì ?Rõ ràng Hyun Seung cũng có cảm tình tốt với Doo Joon nhưng hiện giờ khi gặp nhau như thế này có chút không thoải mái. Gặp Doo Joon làm cho lòng Hyun Seung có cảm giác bất an.- Tôi đến đây tìm cậu.Từ nãy giờ Doo Joon nhìn Hyun Seung rất kỹ, mọi cử động của cậu đều thu vào tầm mắt của anh. Khi anh trả lời câu hỏi của cậu, ánh nhìn của anh như muốn xoáy sâu vào con người trước mặt.- Anh tìm tôi có chuyện gì, theo tôi biết anh và tôi đâu có chuyện gì.- Liên quan đến Junhyung và Yoseob thì sao?Câu nói của Doo Joon cố ý nhấn mạnh từng chữ nhưng muốn thăm dò con người trước mặt anh. Và anh nhận thấy rằng nhắc đến Junhyung, Yoseob thì Hyun Seung có chút chấn động.- Ý anh là sao? – Hyun Seung cố giữ bình tĩnh - Cậu không phải là cháu trai của Yong gia mà là Yoseob.- Sao ..anh- Chỉ cần trả lời phải hay không thôi? Trong lời nói của Doo Joon có chút không bình tĩnh. Nhưng đáp lại câu hỏi của Doo Joon vẫn là sự im lặng của Hyun Seung. Mắt cậu không rời khỏi Doo Joon, môi mấp máy run, cổ họng cậu cứng ngắc. Không cần Hyun Seung phải nói ra, nhìn biểu hiện của cậu, Doo Joon vẫn đoán được câu trả lời.- Đúng như vậy sao. Điều đó là sự thật sao.Doo Joon gằn từng tiếng, từ từ bước lại gần Hyun Seung hơn. Cho dù điều đó là sự thật thì anh muốn chính miệng Hyun Seung nói rằng điều đó là không phải. Doo Joon không thể nào chấp nhận được sự thật này.- Cậu hãy trả lời đi chứ, điều đó không phải là sự thật, cậu hãy nói như thế đi.- Yoon Doo Joon, gia đình anh đã hại chết cha mẹ của Junhyung và Yoseob. Giờ đây, anh còn muốn làm tổn thương đến cả Yoseob.Hyun Seung không thể nào im lặng được nữa. Cậu muốn giấu nhẹm chuyện này vì hạnh phúc của Yoseob nhưng có lẽ hai người họ không nên ở bên nhau.- Cậu đang nói cái quái gì vậy hả. Cái chết của cha mẹ họ thì có liên quan gì đến gia đình tôi. Ngược lại, Yong gia mới là tội ác đầy mình. - Anh thật ngang ngược Yoon Doo Joon, anh không xứng đáng với Yoseob.- Cậu im đi. Tại sao cậu không phải là em của Junhyung mà là Yoseob, tại sao, tại sao.Doo Joon quát vào mặt Hyun Seung, đôi mắt anh đầy lửa hận mà nhìn cậu. Đôi tay anh bấu chặt vào đôi vai mỏng manh của Hyun Seung, mọi sự tức giận lúc này đổ lên người của Hyun Seung.Bị Doo Joon ghì chặt, tay Hyun Seung đau nhức, cậu buông tay túi đồ trên tay rơi xuống. Bức ảnh trên tay còn lại cũng rơi xuống theo.Trên nền đất lúc này là một tấm ảnh có hình một cậu bé đang cười rất tươi. Sự chú ý của Doo Joon lúc này là vào tấm ảnh kia. Đôi tay anh buông lỏng Hyun Seung ra và cuối xuống nhặt tấm ảnh. Tim Doo Joon quặn thắt khi nhìn vào đứa trẻ đó.Một chút khó hiểu, một chút ngờ vực khi thấy Doo Joon cứ nhìn vào tấm ảnh của mình như thế. Hyun Seung lấy tay giựt lại.- Đây là ảnh của tôi, anh cần gì sao.Tai của Doo Joon như ù đi khi nghe “Đây là ảnh của Hyun Seung, cậu là đứa bé đó, chuyện này làm sao có thể”.Doo Joon từ từ lùi xa Hyun Seung, anh bước vào trong xe và lái xe đi. Chỉ trong vòng một thời gian ngắn, Doo Joon đã phát hiện ra những bí mật kinh hoàng.End chap 15.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com