Longfic Nyongtory Gri Sing Me To Sleep
- Chú nghĩ là con chưa từng đưa Haru về gặp chú ư? - SeungRi tức tưởi thét lên.Gương mặt JiYong lạnh lùng quá, từng câu từng chữ của hắn không ngừng oán trách cậu. JiYong chưa bao giờ như vậy, thậm chí ngay khi phát hiện cậu không phải Lee, hắn cũng chưa từng nghiêm nghị mà trách mắng cậu. SeungRi không quen, cậu thấy mình bị oan, cũng là vô cùng tức giận.- Con đã đem Haru về gặp chú. Nhưng rồi sao? Chú dẫn một người đàn ông khác về nhà qua đêm, chú đã làm điều đó ngay khi còn vừa rời xa chú!JiYong sững sờ với những gì vừa nghe thấy, hắn nhíu liền đôi mày.- Con đang nói cái điên loạn gì vậy?SeungRi nức nở phát tiết điều mà mình đè nén bấy lâu:- Con đã đứng trước cửa nhà chú cho đến tận khuya, cho đến khi tay chân của Haru lạnh cóng, cho đến khi sương đêm phủ đầy, người thanh niên kia vẫn không rời khỏi nhà chú. Và sáng sớm hôm sau, tận mắt con nhìn thấy chú cùng anh ta ngọt ngào rời khỏi nhà. Chú nói đi, làm sao con có thể đem Haru đến gặp chú nữa?Người ta đã có tình yêu mới, còn nồng nàn qua đêm, không lẽ SeungRi không biết xấu hổ mà chạy đến bảo: "Chú thử ADN đi, đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống này có thể là con của chú?" Nếu đúng là con của JiYong, chẳng khác nào SeungRi đem đứa nhỏ thành gánh nặng cho hắn và người tình. Nếu không phải là con của hắn, SeungRi càng bị khinh ghét vì tội nói dối bịa chuyện. Có vết xe trước đó, lấy gì để JiYong tin tưởng cậu?Hơn nữa, SeungRi theo đuổi JiYong bao lâu, hắn chưa một lần tỏ ý sẽ gần gủi cậu. Thế mà, với người thanh niên kia, hắn dễ dàng giữ lại trong nhà. SeungRi có tủi thân cùng ganh tỵ, cũng đau đớn chua cay. Cậu không dám khiến bản thân tổn thương hơn nữa. Từ hôm đó cậu quyết tâm một mình nuôi Haru, không tìm đến JiYong lần thứ hai.JiYong bị SeungRi chỉ tội thì chỉ biết ngơ ngác, bất giác hắn nhớ ra cái ngày mà cảm giác xa lạ kia len lỏi vào tâm hồn. Đó là ngày cưới của TOP và DaeSung, JiYong uống say nên thư kí SuBin đưa về. Cũng chính hôm đó, hắn linh cảm có ai đang dõi theo mình, cũng khẳng định cái nhìn quen thuộc kia là của SeungRi. Vậy hóa ra, chính là ngày đó SeungRi mang Haru đến tìm hắn? Và cậu hiểu lầm hắn có quan hệ với SuBin nên mới đau đớn bỏ đi biệt tích? Sao lại có thể hiểu lầm tai hại như vậy?Khi đó hắn đã rất hoài nghi cảm xúc lạ lẫm của mình, nên vội vàng đi về phía con hẻm. Nếu hắn kiên nhẫn thêm một chút, tìm kiếm kỹ hơn một chút, thì đã tìm thấy SeungRi ẩn mình ở sau tường với con tim tan nát rồi. Tiếc là chữ nếu không thể xảy ra, JiYong đã nhanh chóng quay trở lại xe, còn SeungRi thì lặng lẽ bước trên con đường cô quạnh của mình.JiYong lắc mái đầu không thể tin, chua xót nhìn SeungRi:- Chae SuBin là thư kí của chú, vì chú uống say nên cậu ấy mới đưa về. Đêm đó chú ngủ trong phòng, SuBin ngủ trên salon phòng khách. Vốn dĩ chú không hề biết cậu ta ở lại nhà mình. Con nghĩ lệch lạc đi đâu vậy?SeungRi lặng im không lên tiếng, là cậu trách lầm JiYong ư?JiYong càng cay đắng hơn:- Con cho rằng chú là loại người dễ dàng trong quan hệ chăn gối đến thế sao?SeungRi rất nhanh hồi đáp:- Thì không phải chú đã ân ái với chị Nana Kamastsu còn gì?JiYong câm nín trong ngỡ ngàng. Thật không thể tin trong lòng SeungRi hắn là con người như vậy. SeungRi luôn lặng yên về chuyện của Nana Kamastsu, nhưng thật chất trong lòng lại dậy sóng. JiYong hôm nay đã có thể mở mang thêm một điều, tâm lí của SeungRi hắn vĩnh viễn không bao giờ lí giải được.JiYong thở dài một hơi, nghiêm nét mặt hỏi:- Con thấy có người yêu đương đồng tính nào muốn gần phụ nữ chưa, SeungRi?SeungRi không thể trả lời, JiYong nói tiếp:- Con hiểu rõ chú không có cảm giác với phụ nữ, đúng không? Vậy sao không thử nghĩ cho chú, rằng, cái đêm ở đảo JeJu, chú mới là nạn nhân?SeungRi mở tròn đôi mắt, trân trối nhìn JiYong. Cậu lại nghĩ oan cho JiYong?JiYong dùng bàn tay xoa đi gương mặt mệt mỏi, thất vọng não nề.- Con không hiểu chú, SeungRi. Con mãi mãi không hiểu được nỗi đau của chú.Trái tim SeungRi như bị câu nói của JiYong cắt nát. Là cậu đã sai lầm thật rồi sao? Cậu không nên rời bỏ JiYong, không nên che giấu mọi chuyện với hắn?SeungRi nghẹn ngào không biết nên nói lời gì. Đôi môi cậu chỉ biết run rẫy với mái đầu choáng váng. Những khổ đau suốt thời gian qua cậu phải chịu là không đáng. Lẽ ra cậu có thể bước đi trên con đường tươi đẹp hơn nếu đừng quá tự ti.Cả hai chìm vào yên lặng sau trận tranh luận quyết liệt, bày tỏ hết tất cả ẩn khuất trong lòng mình. JiYong trầm mặt tràn dâng sự thất vọng lẫn bị thương, còn SeungRi thì bùng nổ trong sức cảm ray rứt của mình.Ngay lúc đó, bước chân trở lại của người y tá nhắc nhở cả hai trở về thực tại.- Ngài Kwon, kết quả rất phù hợp, chúng ta có thể truyền máu ngay bây giờ. - Người y tá thông báo với nét mặt tươi cười nhẹ nhỏm.SeungRi sốt sắn quay sang JiYong. Là phù hợp ư? Máu của Haru và JiYong? Họ có thể nào đúng là cha con?JiYong chỉ đưa ánh mắt hờ hững nhìn SeungRi, rồi lạnh lùng bước theo người y tá. Những hoài nghi của cậu về tình yêu đã khiến hắn tổn thương.SeungRi bồn chồn nhìn JiYong rời đi, tấm lưng rộng của hắn mỗi lúc một nhỏ dần rồi khuất sau dãy hành lang. SeungRi vô thần ngồi thừ trên ghế, bất lực.Lẽ nào cậu thật sự chỉ biết nghĩ cho nỗi đau của mình? Suốt thời gian qua cậu đều vì JiYong mà gắng gượng sống, cậu yêu thương Haru như con ruột của mình cũng bởi chút niềm tin nó là con của JiYong. SeungRi không bao giờ nghĩ đó là sự hy sinh cao cả, cậu chỉ cố làm tốt nhất những gì có thể để dám ngẩng cao đầu mà đối diện với JiYong.Nhưng sự việc lại diễn ra đến mức tồi tệ như thế này. Mạng sống của cha cậu và Haru đang chơi vơi bên bờ vực thẳm. SeungRi không hiểu được cớ sự sai lầm từ đâu. JiYong không hề giải thích với cậu chuyện của Nana Kamastsu, rồi cảnh tượng Thư kí SuBin ân cần dìu JiYong vào nhà làm sao khiến SeungRi không hiểu lầm? Cậu đã có gắng làm tất cả, rồi đổi lại là tất cả sai lầm.SeungRi đau khổ vùi mặt vào đôi bàn tay trơ gầy chai sạm. Cậu đã quá mệt mỏi rồi, cậu không còn sức để gánh trên vai bất kì điều gì nữa. Tự trọng, liêm sĩ, phân biệt sang hèn... SeungRi không muốn nghĩ đến nữa. Cậu cần một tâm trí thanh tỉnh, cần một chỗ dựa an toàn.Rũ bỏ hết tất cả, trút đi toàn bộ rào cản tự ti, SeungRi kiên quyết đứng dậy, đi thẳng về phía trước.Sau khi truyền máu, JiYong được đưa đến phòng hồi sức. Nằm ngửa nhìn lên mái trần trắng xóa, tâm JiYong thật nặng. Làm người hơn ba mươi năm, đã hết mười bốn năm chờ đợi. Tình yêu thật phù phiếm, hạnh phúc quá xa vời.SeungRi không tin anh. Chưa bao giờ tin anh. Bất kể chuyện khó khăn nào cũng ôm lấy một mình. Jiyong càng muốn tiến đến, cậu càng cố tránh xa. JiYong không biết bức tường ngăn cách giữa anh và cậu là gì, hắn chỉ cảm giác bản thân không đủ sức bước vào thế giới của cậu. Anh không có khả năng.Tình yêu như vậy, quá mệt mỏi.JiYong thở dài rồi khép hờ đôi mắt. Truyền máu khá nhiều khiến hắn hơi choáng váng, cần được nghỉ ngơi.Phòng hồi sức hiện chỉ có mình JiYong, khi hắn vừa khép hắn thì có tiếng chân khe khẽ. Người kia bước đến thật gần, kéo ghế, ngồi sát cạnh giường hắn.JiYong mở mắt ra dò xét, liền nhìn thấy gương mặt tiều tụy xanh xao của SeungRi. Cậu không khóc, nhưng chót mũi và khóe mắt đỏ âu.Hình dáng đó yếu mềm mong manh quá, JiYong bỏ xuống không được. Yêu cậu đúng là mệt mỏi, nhưng hắn cam chịu trong sự mệt mỏi này.JiYong thở dài không lên tiếng, ngược lại, SeungRi càng kéo ghế sát cạnh giường hơn.- Chú JiYong...Giọng cậu thật nhỏ, tay vò vạt áo, mặt cúi gầm, mắt long lanh ngấn lệ.- Ừm... - JiYong đáp khẽ.- Con... xin lỗi... - Giờ thì cậu nghẹn ngào muốn khóc.JiYong lặng im đưa ánh mắt nhìn lên, SeungRi nấc khẽ trong nghẹn ngào:- Xin chú... đừng bỏ con... hức... Xin chú!!!Đôi môi SeungRi nức nở thốt ra những lời da diết.Cậu thật sự yếu đuối lắm, ra vẻ trầm ổn nuôi nấng một đứa trẻ chỉ là lớp mặt nạ thôi. Quá nhiều sóng gió cuộc đời, cậu gục ngã rồi. Từ nhỏ đến lớn đều phải tự thân mà sống, tự thân làm việc và bảo vệ chính mình, SeungRi không đủ sức chứng tỏ rằng mình cứng cỏi nữa.JiYong có chút bất ngờ trước thái độ như vào đường cùng của SeungRi. Là do hắn đã lạnh lùng với cậu ư?JiYong gắng sức ngồi dậy, SeungRi lập tức bổ nhào tới, ôm chầm lấy hắn, vùi mặt vào lòng hắn rấm rức.- Là con sai rồi. Con không thể tiếp tục như vậy nữa. Là con nói dối lòng mình. Thật sự con rất cần chú, chú JiYong.Cậu thương nhớ anh nhiều vô kể, tình yêu lặng thầm phải chôn dấu vắt cạn sức của cậu. Một lần thôi, cho cậu rũ bỏ đi mọi trách nhiệm, mọi mặc cảm tự ti, để đối diện với ước mong của mình. Được ngã vào lòng JiYong, được anh vuốt ve cưng chiều, giấc mộng đó cậu đã mơ hằng đêm trong suốt bốn năm qua.JiYong nào có muốn oán giận rồi bỏ mặc SeungRi, nếu có thể bỏ mặc, hắn đã chẳng kiên trì bên cạnh cậu khi nghĩ rằng cậu đã có con riêng. Ngay cả việc SeungRi cưới vợ sinh con hắn còn có thể chấp nhận thì còn lỗi lầm nào của cậu hắn không thể bỏ qua? Rõ ràng cả hai quá cách biệt thế hệ, cậu cũng chỉ là chàng trai mới lớn, còn anh gần bước tới tứ tuần. Vậy mà, JiYong lại cảm giác yêu thương SeungRi thật nhiều, khoan dung cho cậu mọi điều. Tình yêu thật sự không phân biệt khoảng cách. Hắn có thể bỏ qua tuổi tác để đến với cậu, thì cậu cũng nên bỏ qua mặc cảm sang hèn mà về bên hắn.Hôm nay SeungRi có thể đối diện với hắn mà thốt nên những lời này, JiYong cảm giác bức tường vô hình kia đã bị phá bỏ. SeungRi đã để cậu bước vào thế giới của riêng mình, ít nhất cậu đã thừa nhận bản thân quá mệt mỏi với cuộc sống, cậu cần hắn chở che.Xoa lấy mái đầu của SeungRi, nhẹ nhàng đặt lên tóc cậu một nụ hôn, JiYong nhẹ giọng:- Sau này không được giấu chú bất kì điều gì nữa.SeungRi gật đầu liên tục, nức nở:- Con hứa, con sẽ hứa...JiYong bật cười, ôm chặt SeungRi vào lòng.- Thật ngốc, chú sao có thể bỏ mặc con?SeungRi co người ngồi gọn trong vòng tay JiYong, hơi ấm từ hắn lan tỏa vào trong tim cậu. Thế này thật tốt. Quên đi tất cả mọi thứ, để mặc tình yêu thăng hoa. Đôi vai SeungRi nhẹ hẩng đi, vất vả trong quá khứ cũng trôi vào dĩ vãng. Lẽ ra cậu nên thú nhận với JiYong sớm hơn, phải ý lại và dựa dẫm vào hắn nhiều hơn, thì cả hai đã không đánh vòng tròn thời gian trong đau khổ.Người y tá vội bước vào phòng, trong thấy cảnh tượng hai người con trai ôm ấp ngọt ngào thì giật mình kinh ngạc. Một người ra dáng trung niên lịch lãm, đỉnh đạc ôn hòa, một người vẫn còn là thanh niên non nớt, rụt rè thanh tú. Cả hai ở cùng một chỗ thật khiến người ta chói mắt, khao khát tiếp cận. Nhưng cả hai cùng ôm nhau thể hiện tình cảm đôi lứa thì khiến cho phái nữ tiếc nuối đến muốn điên lên.Người y tá lặng lẽ bước ra ngoài để ổnđịnh lại nhịp thở, dù sao cô cũng không quen nhìn cảnh tượng thân mật giữa nam với nam. Xong, lúc quay trở lại phòng, cô cố gắng không quan tâm đến mối quan hệ giữa họ, nét mặt âu sầu nói:- Xin lỗi, cậu là con trai của ông LeeSeung?SeungRi giật mình buông vội JiYong ra, hai má đỏ ửng xấu hổ. JiYong vẫn thản nhiên như đó là chuyện bình thường, hồi đáp người ý tá:- Xin hỏi, ca phẫu thuật của ông ấy thế nào?Người y tá thở ra một hơi, thẩn trọng thông báo:- Các bác sĩ đã gắng hết sức... hai người cũng biết vết thương của ông ấy quá nặng.Hơi thở SeungRi nặng nề lên, mắt chăm chăm nhìn xuống đất, giấu đi gương mặt đau đớn của mình.JiYong liền nắm chặt tay cậu, truyền thêm sức mạnh cho cậu tiếp nhận một sự thật.Người y tá đã quen với cảnh tượng này, hàng ngày cô phải đối mặt với rất nhiều sự mất mát trong nước mắt bi thương. Cho nên, cô mỉm cười buồn vỗ nhẹ vào vai SeungRi.- Cậu có thể đến gặp ông ấy lần cuối.SeungRi nấc lên một tiếng, dùng hai tay cố ngăn thêm tiếng nghẹn ngào. Là cậu đã đẩy ông ấy xuống lầu, là cậu đã giết cha của mình. Bi kịch này rốt cuộc cũng xảy ra, định mệnh của cậu là mãi mãi bị ông LeeSeung giam cầm trong khổ sở.JiYong vuốt nhẹ mái đầu SeungRi, hạ giọng:- Chú đi với con.Thân người ông LeeSeung nằm bất động trên bàn mổ, được phủ lên một tầng khăn trắng. SeungRi đau đớn không dám bước đến gần ông. Người đó từ đây sẽ không bao giờ mắng cậu được nữa, không đòn roi cũng chẳng vòi vĩnh bạc tiền. Người ấy đã ra đi vĩnh viễn, đã phải trút hơi thở cuối cùng bởi chính bàn tay cậu.Nếu ông đừng dồn cậu vào đường cùng, đừng tàn nhẫn muốn giết Haru, SeungRi đã không phải vướng vào tội lỗi này.Bàn tay SeungRi run run vươn ra, chạm khẽ vào mảnh khăn trắng. Làm con, cậu nên nhìn ông lần cuối, đưa tiễn ông về nơi vĩnh hằng. Nhưng SeungRi không dám, cậu sợ đối mặt với ông, sợ nửa quảng đời còn lại của mình phải chôn vùi trong dằn vặt vì ông.Khi SeungRi hít thở thật sâu, lấy hết can đảm để giở mảnh khăn lên, JiYong bất chợt giữ chặt tay cậu.- Không cần thiết, SeungRi.SeungRi ngạc nhiên nhìn JiYong, hắn chậm rãi tháo mảnh khăn ra khỏi tay cậu, rồi để lại thật ngay ngắn như ban đầu.- Con không nợ ông ta. Là ông ta đã nợ con. - JiYong ôn tồn nói.SeungRi vẫn trong ngỡ ngàng, JiYong nói tiếp:- Ông ta nợ con một gia đình, nợ con trách nhiệm một người cha, nợ con ngày tháng tuổi thơ đơn thuần như bao đứa trẻ khác.Sau phút giây sững sờ, SeungRi nghẹn ngào nuốt xuống dòng lệ, nhớ về tuổi thơ bất hạnh của mình. Khi những đứa trẻ nhà người ta vẫn còn vô tư nô đùa nghịch ngợm, cậu đã dùng đôi tay bé nhỏ của mình lao động kiếm tiền. Rồi tháng lương đầu tiên, cha cậu lạnh lùng cướp lấy, mua rượu uống, đánh bạc thâu đêm và cuối cùng quay về nhà với thân người nồng nặc mùi cồn. Ngày đó ông còn đánh cậu vì bất mãn tiền lương sao lại ít đến thế.Lúc ấy SeungRi còn quá non nớt để biết hận, biết oán hờn. Ông LeeSeung đã gieo vào đầu cậu tư tưởng mang nợ ông, rằng cậu phải vì ông mà cung phụng, rằng cậu đã hại chết mẫu thân như thế nào. Cho đến khi SeungRi bắt đầu làm cha, bắt đầu cảm nhận được kẻ làm cha phải đùm bọc che chở cho con thơ của mình, cậu mới nhận ra mối quan hệ mà ông LeeSeung dành cho cậu, đó là bạc tiền vụ lợi, không phải phụ tử tình thâm.JiYong để SeungRi dựa vào vai mình, tay xoa xoa lưng cậu an ủi.- Con đã cho ông ta tất cả những gì mình có. Là ông ta đã cướp mọi thứ của con. Thậm chí ông ta còn muốn cướp sinh mạng con của con. Cho nên SeungRi, con không mang nợ người cha này. Con không có lỗi.SeungRi nức nở:- Có thể sao chú JiYong? Con có thể tiếp tục sống mà quên đi ông ấy?- Có thể chứ. - JiYong ghì lấy vai SeungRi, để cậu đối diện với hắn - Chú sẽ không để ông ấy quấy nhiễu con. Chú sẽ truyền sức mạnh cho con.SeungRi xúc động gục đầu xuống. JiYong liền ôm cậu vào lòng. Cội nguồn bi khổ trong cuộc đời SeungRi chính là người cha vô lương tâm này. Cậu đã làm tất cả để cung phụng cho ông. Nhưng lòng người tham lam không đáy, ông đã đòi hỏi quá mức những gì đáng được nhận. Chỉ vì lợi ích bản thân, ông có thể nhẫn tâm đẩy một đứa trẻ vô tội xuống lầu. Kết cục này âu cũng là sự giải thoát cho ông. Một người loạn trí chỉ chìm trong rượu và bài bạc thì tồn tại cũng chẳng có niềm vui, chẳng có ý nghĩa trong cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com