Longfic Nyongtory Gri Blue Rose U
Vì sáng nay có mình SeungRi phải đi giao sữa và báo nên cậu mệt và chậm hơn hôm qua. Đúng 7h mới xong, SeungRi vội chạy lên xe bus vừa thở vì mệt lấy một hộp sữa ra uống. Kiểu gì sáng này cũng bị la cho coi, đến nơi là 7:20h cậu chạy thật nhanh vào phòng thay đồ, nhưng khổ nỗi khi rẽ trái vì SeungRi đang trên đà chạy nên đâm sầm vào người phí trước. SeungRi té ngữa ra sàn. Còn người trước mặt ôm lấy ngực mình đầy bực dọc. Người đó nhìn xuống thấy SeungRi thì phát bực nói lớn:- LẠI LÀ CẬU SAO? SAO SÁNG NÀO CẬU CŨNG ÁM TÔI THẾ HẢ?JiYong tức giận nhìn trừng cậu, SeungRi nhìn anh cũng hoảng hồn, vội đứng dậy cúi xuống.- Xin lỗi... Do tôi không nhìn đường... Xin lỗi.- "Làm ơn tránh xa tôi một chút" - JiYong hít thật sâu để kiềm chế rồi bỏ đi.SeungRi nhăn mặt lấy tay cốc lên đầu mình rồi lũi thủi vào phòng thay đồ.Vì là buổi sáng nên khách rất đông. Mọi người ai cũng chú ý vào phần việc của mình. Nhưng SeungRi thì hơi khác một chút, sau khi từ phòng thay đồ ra, cậu chạm mặt với anh quản lý, và thế cậu lại được quản lý nhắc nhở vì đi muộn, ra phục vụ ngôn ngữ tiếng anh của của là Zero nên SeungRi rất chật vật. David Ju chỉ biết thở dài khi thấy cậu lúng túng như vậy, anh ta lại gặp Seungi khi cậu tới quầy Bar để lấy nước.- SeungRi à! cậu chỉ cần tiếp nước cho cho khách thôi. Còn gọi món thì hãy để người khác làm cho.- Vâng, cám ơn quản lý.- Xong việc thì tới gặp tôi!- Vâng...SeungRi thở ra chán nản, cậu hít thật sau rồi cầm một ấm nước và một ấm cafe đi, nhưng vừa quay người lại thì lại đụng trúng JiYong, người vừa mới tới. May thay không chưa có gì dính lên người anh. JiYong ngữa mặt lên chịu đựng, thở ra rồi tránh cậu, SeungRi nhắm mắt lại tưởng rằng sẽ bị ăn một tràng chửi, nhưng không có. Cậu ngạc nhiên mở mắt không thấy JiYong đâu, đành lủi thủi ra tiếp khách.JiYong thật sự rất sợ cậu, từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có ai mà ám anh như thế, không lẽ kiếp trước anh nợ cậu sao? lẽ nào vậy?. Sau khi khách ít hơn một chút JiYong lại quầy uống nước, nếu anh mà lên tổng giám đốc người đầu tiên anh đuổi sẽ là cậu – Lee SeungRi, anh tự hứa với mình như thế. Vừa mới bỏ cốc nước xuống thì điện thoại JiYong rung lên... là YoungBae gọi- Yong! tối này ở YG Blue có tiệc EDM đấy, đi không?- Tất nhiên, xong việc tớ qua đó liền.- OK, à tớ có một vài người bạn muốn giới thiệu với cậu, vậy nha.- Ừ, tối gặp.***SeungRi đang đợi DaeSung ở trong phòng chờ dành cho nhân viên, vì DeaSung nói là có chuyện muốn nói với cậu sau giờ ăn trưa.- "SeungRi mọi thứ ổn chứ?" - DeaSung mở cửa phòng mỉn cười với cậu. Cậu nghe TOP nói rằng quản lý bên ấy trách mắng cậu.- Oh Hyung! em mong là vậy.- Thôi nào, do em chưa tiếp xúc với môi trường như thế này bao giờ nên hơi khó khăn, một thời gian sẽ ổn hết thôi.-Vâng hyung, mà hồi tối anh ổn chứ?- Hyung không nghĩ là mình ổn.- Tại sao?- Không có gì, mà hyung nói cái này, ừm tối nay đi chơi với hyung không?- Chơi ở đâu ạ?- Là bạn anh bắt buộc anh phải đi cùng nên anh muốn rủ cả em cho vui.- Nhưng hyung đi với bạn mà em sẽ phiền 2 người mất.- Phiền gì chứ, không phiền đâu, với lại từ khi em lên đây cũng đã đi đâu đâu, giờ đi cho biết.- Nhưng... Em không tự tin lắm.- Uầy SeungRi mà không tự tin thì còn ai. Tối này đi với hyung nhất định vậy nhé. Thôi, hyung về đây, gần vào ca chiều rồi.- Vâng hyung.Sau khi DaeSung đi, cậu nhìn đồng hồ. SeungRi chợt nhớ ra quản lý hồi sáng nói là muốn gặp nên cậu đứng dậy hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng quản lý.- Quản Lý, em tới rồi ạ.- SeungRi hình như cậu không biết tiếng anh phải không?- Vâng...- Tôi không biết làm thế nào mà cậu có thể được vào đây... Nhưng đó là điều thiết ấy khi cậu được chọn vào làm tại bất kỳ khách sạn nào.- Vâng...- Bắt đầu từ ngày mai, sau khi làm xong, cậu ở lại đây, tôi sẽ dạy cậu.- NAE? quản lý dạy em sao?- Cậu không muốn sao? vậy cậu có thể đi học rồi khi nào thành thạo, hãy quay trở lại. Nhưng tôi không dám chắc là cậu sẽ được nhận vào đây lần nữa đâu.- Vâng... Thế quản lý... Có lấy...- Tiền sao? cậu có sao?- Dạ... Không có.- Thế được rồi, cậu có thể đi.- Cám ơn... Cám ơn anh, quản lý.SeungRi ra ngoài, cậu thật sự không hiểu vì sao mà cậu lại được quản lý đề nghị dạy tiếng anh cho mình. Còn về David Yu đơn giản anh nghĩ rằng mình nên dạy cho cậu, cũng vì trừ nữa tháng lương của cậu nên anh thấy hơi có lỗi, coi như giúp cậu vậy, có lẽ chỉ có thế thôi?.***Tối sau khi làm về, JiYong về nhà tắm rữa thay đồ, xịt nước hoa, ngắm thấy bản thân mình đủ bảnh, anh lái xe tới clup. Còn SeungRi về nhà với DaeSung, sau khi tắm xong, DaeSung kêu cậu sang phòng, anh lấy quần áo của mình cho cậu mượn, vì SeungRi đâu có bộ nào lên hồn. Xong đâu và đấy cả hai ra ngoài cổng, có một chiếc hộp sang trọng chờ trước cổng nhà. DaeSung thì cười tít mắt còn SeungRi thì không hiểu gì cả.- SeungRi em lên xe đi, em ngồi phía sau nha.- Vâng... Hyung... Xe ai vậy?- Em lên là biết ngay mà lên đi.SeungRi ngờ ngợ leo lên chiếc xe sang trọng, cậu vừa ngồi xuống nghế thì thốt lên đầy kinh ngạc.- Tổng - Tổng quản lý... Anh?- SeungRi à, anh ấy là bạn trai của hyung đó.Nói xong thì DaeSung liền quàng lấy tay TOP, TOP cười hiền xoa đầu cậu, cả hai rất tự nhiên, không ngại ngùng gì hết. Còn SeungRi vẫn còn bở ngỡ, tưỡng là 2 người họ chỉ quen biết thôi. Ai ngờ là yêu nhau, giữa hai người đàn ông?.- Vậy hồi tối...- "SeungRi! đúng vậy...hihi " DaeSung xấu hổ cắt lời cậu em.- "Ya! em kể chuyện của chúng ta cho cậu ấy biết sao?" TOP lườm DeaSung.- Đâu có... Em giờ mới nói. Do hồi tối em không về...- "SeungRi! nghe nói cậu gây họa bên nhà hàng?" TOP thôi không đôi co với DaeSung, anh nhìn qua gương chiếu hậu nói với SeungRi.- YA! TOP... Anh không nói không được à.- Em bênh cậu ta?DaeSung vỗ một cái mạnh lên đùi TOP, lếc xéo anh, rồi quay xuống cười với SeungRi. SeungRi ngượng ngùng cười đáp trả, nụ cười ấy khó coi vô cùng.- SeungRi chút nữa vào trong đó sẽ rất đông người nên em nhớ theo anh nha.- Vâng hyung.Đến nơi, trước mắt cậu là CLUP YG BLUE. Nhìn từ bên ngoài khá giản dị, ở cổng ra vào có tới 6 người bảo vệ xếp thành 2 hàng. Ba người họ đi tới cổng có bảo vệ kiểm tra sơ qua trên người. TOP đưa cho họ một cái phiếu gì đó, rồi cả 3 người được vào trong rồi lên khu vực VIP.Nhạc quá lớn, lại tối nữa làm cho SeungRi sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra, cảm tưởng như bị lừa vào hang ổ nào đó, lần đầu tiên trong đời cậu được đi clup như vầy. TOP đi trước 2 cậu theo sau. Anh đi thẳng vào một phòng khá lớn nơi dành cho những khách VIP. YoungBae vui vẻ khi thấy TOP tới. JiYong với TOP thì nhìn nhau đầy ngạc nhiên, thì ra đây là người cậu bạn thân muốn giới thiệu sao?YongBae nhún vai tỏ ra không có lỗi gì rồi nói- Chỉ tại hai người biết nhau trước đó.- YA! THẰNG KHỈ.Cả TOP với JiYong hét lên một lần khiến hai cậu đứng phía sau giật mình. Cảnh này đúng là hiếm thấy thật. Một tổng quản lý với một người chuẩn bị lên tổng giám đốc gặp nhau như vậy ở quán bar, chưa kể mấy ngày nay 2 người họ chả ăn rơ gì với nhau nữa.- Thôi nào, tớ xin lỗi, em xin lỗi hyung. À mà 2 người này là...YoungBae thắc mắc với TOP khi thấy SeungRi và DaeSung đứng sau lưng anh, TOP nhìn ra sau rồi quay lại trả lời YoungBae:- À cậu này là Người yêu của tôi, tên DaeSung còn đây là bạn cùng phòng với cậu ấy tên SeungRi.- "Chào anh." - DaeSung lịch sự cúi đầu chào YoungBae.- "Thật là... Cậu ám tôi trên khách sạn chưa đủ, giờ tới cả chỗ này sao?" – JiYong ngồi tại sopha nhìn SeungRi mà nói.- "Tôi... lẽ ra câu này tôi nói với anh mới đúng" – SeungRi cúi đầu lí nhí.- What? Àha! Cậu lớn mật nhỉ? dám nói với tôi kiểu đấy?JiYong không nghĩ SeungRi sẽ trả lời minh như vậy, anh nhìn chằm chằm vào cậu, SeungRi cũng ngẩng đầu lên rồi đáp trả:- Anh lấy mất nữa tháng lương của tôi... Tại sao tôi lại không dám nói chứ?- Cậu đang đổ lỗi cho tôi đấy à? lỗi do tôi sao?- Không do anh thì do ai? rõ ràng anh biết mà còn ép tôi uống?- Tôi ép cậu uống khi nào? là nhân viên không nên uống đồ do khách đưa, bộ cậu ngốc hay sao mà không biết? Bây giờ còn đứng đó lớn tiếng, thật cạn lời...Cả ba người kia đứng nhìn hai người cãi nhau. Họ ngơ ngác không biết lý do gì, riêng YoungBae thì lấy làm lạ, JiYong là một người ghét đôi co cũng không phải là người hay tức giận nói nhiều, vậy mà nhìn xem kỳ tích thật...- Vậy anh là người thông minh thế nào mà chỉ có thể lừa một đứa ngốc như tôi?- "Thôi nào... Hai người là người yêu nhau đấy à? gì mà cãi nhau dữ thế." YoungBae chen vào giữa cuộc nói chuyện.JiYong đạp cho thằng bạn một cái rồi quắt mắt nhìn SeungRi. Thật ra SeungRi sợ lắm, nói ra mấy lời đấy cậu thấy mình thật cam đảm. Chỉ là cậu cũng chán ghét anh ta, từ khi gặp anh ta không có việc gì ra hồn hết, đã vậy còn cuỗm mất nữa tháng lương của cậu. Có thánh mới không tức chứ cậu thì cậu cứ để bụng mãi.- Nào nào tôi không muốn nghe hai người cãi nhau đâu. Sao chúng ta không ra nhảy nhỉ?Top cầm tay của DaeSung ra ngoài... YoungBae nhìn JiYong, rồi nhìn SeungRi, anh lắc đầu cầm tay hai người kéo đi một lần.Tiếng nhạc sôi động dễ dàng kéo 3 người kia hòa nhịp, họ nhảy nhót với nhau, còn 2 cậu thì cứ đứng hết nhìn người này sang người khác, bởi 2 người không quen phải nhảy nhót thế kia. Lại mấy cô ả ẻo lả sà sà vào lấy hơi mấy đại thiếu gia kìa...DaeSung mở mắt to hết mức có thể, nhìn TOP đang nhảy couple với ả nào đó... Tình tứ muốn cháy cả hai mắt cậu, anh còn cười ngạ tình với ả đó nữa chứ. DaeSung bực mình để SeungRi ở đó đi vào tolet một mình.SeungRi khi hyung bỏ cậu đi rồi, thì cậu kiếm cho mình một nơi khá an toàn để ngồi, cậu chỉ ngồi một chổ và đưa mắt xem đám đông trước mặt uốn éo, được một lúc có một cô ả ăn mặc diên dúa cầm một chai rượu với cái ly đi đến ngồi bên cạnh cậu, mùi son phấn xộc thẳng vào mũi làm cậu muốn nôn ra. Ả mỉn cười rồi ghé sát vào người cậu.- Oppa! uống với em một ly đi.Cậu khinh thường nhìn ả, xích người ra xa một chút lạnh lùng nói:- Tôi không có tiền đâu. Cô đi kiếm người khác đi.- Oppa~~ em chỉ mời anh uống thôi mà, uống với em đi~~Ả sà người vào sát người SeungRi, dùng cắp đùi trắng nõn cà cà vào đùi cậu, SeungRi thở hắt ra cho thấy sự chịu đựng sắp hết, nhìn qua thấy 3 người kia vẫn nhảy hăng say với mấy cô ả ở đó. DaeSung thì chưa chịu ra. SeungRi bực mình lấy tay xô ả ra, nhưng vì chai rượu đặt sát trên mép bàn nên khi cậu đẩy cô ta ra thì chai rượu cũng rơi xuống.CHOANG!! những mãnh thủy tinh tung tóe, may thay vì cô ta mang bốt cao gót nên không sao. Cô ta nhìn cậu mỉn cười cay độc rồi nói:- Anh có biết chai rượu đó bao nhiêu không?- "bao nhiêu?" - SeungRi hỏi một cách bình tĩnh, cậu tưởng chắc chai rượu này cao lắm thì cũng 10 ngàn won là mắc nhất rồi. Chừng đấy dù hơi tiếc nhưng cậu có thể đền được.- 500 ngàn won. (10 triệu việt)- MO? cô đang đùa tôi đấy à?- Thiếu gia à, có vẻ anh không biết gì về rượu rồi. Nó được sản xuất năm 1992 tính đến giờ cũng 24,25 năm rồi. Anh sẽ trả cho chúng tôi chứ?- Tôi... tôi...- "sao nào... " - Nói rồi cô ta cầm điện thoại gọi - "bảo vệ... Khu vực VIP cần giải quyết" - xong thì cúp máy cười đểu với cậu.Có 3 người bảo vệ đi lên đến chỗ cậu. SeungRi bối rối không biết phải làm sao, cô kia liền buộc tội với mấy người an ninh.- Chàng thiếu gia này làm vỡ chai rượu 500 ngàn của tôi và anh ta đang tính chuồn đấy.- Anh có thể trả và ở lại đây chơi. Còn không thì chúng tôi gọi công an tới.TOP nhảy một hồi rồi đưa mắt nhìn xem người yêu mình đang ở đâu thì chả thấy bóng dáng đâu, nhìn vào trong góc kia hình như là cậu bạn cùng phòng đứng với mấy người nào đó, trông như có chuyện xảy ra, anh vỗ vai YoungBae rồi chỉ vào góc có SeungRi, YoungBae thấy vậy thì vỗ vai JiYong chỉ vào nơi cậu đứng. JiYong nhún vai ra kiểu không quan tâm, nhưng YoungBae đẩy cậu bạn, đưa tay xua xua về nơi SeungRi đứng. JiYong thở dài rồi đi lại.- "Mời anh rời khỏi nơi này, theo chúng tôi vào phòng giải quyết" - 3 người đàn ông kia ép SeungRi phải đi, cậu gần như sắp phát khóc ở đó, dù có bắt cậu, cậu cũng không có chừng đó tiền.- Xin lỗi, đó là bạn của tôi, có việc gì sao?- Người này là bạn của Kwon thiếu gia sao? Anh ta làm vỡ chai rượu 500 ngàn won của tôi và không có ý định trả.Cô ả kia đi về phía JiYong rồi xịu mặt xuống tỏ vẻ ngây thơ. JiYong ngửi thấy mùi phấn son đập thẳng vào mũi thì xích ra một chút rồi trả lời:- Oh, chuyện nhỏ ấy mà, có 500 ngàn mà cô kéo cả bảo vệ lên khu vục này sao?- Bởi vì cậu ta không chịu hợp tác.JiYong rút boop ra lấy 1 tờ phiếu 1 triệu đưa cho cô ta và nói- Chừng này tiền đủ cho cô mua mấy hộp phấn đắt tiền rồi đó, sau này trước khi đi đâu cô nhớ soi gương trang điểm cẩn thận một chút.- Ý anh là sao?- Lông mày bên trái của cô nhỏ hơn bên còn lạ, mascara mắt của cô nhòe hết lên trên, phấn mặt của cô thì loang lỗ, còn..- "Anh..." - Cô ta tức giận giật phăng lấy tờ phiếu rồi chạy biến mất.- "Tôi nói chưa xong mà..." - JiYong nói với theo đầy thích thú...- "Cám ơn anh" – SeungRi cúi đầu lí nhí nói với JiYong.- Đừng cám ơn tôi... Tôi sẽ cám ơn cậu nếu như cậu không xuất hiện trước mặt tôi nữa.JiYong nói xong toan đi thì SeungRi vội nói:- Anh... Tôi sẽ trả lại tiền cho anh...- Cậu sao? cậu trả như thế nào?- Tôi trả góp được không?- Vậy chắc mất nữa đời còn lại của cậu quá...- Tôi sẽ cố... Anh cho tôi số tài khoản rồi tôi sẽ chuyển khoản cho anh.- Cậu thật lòng muốn trả tiền tôi sao?- Tôi tuy nghèo nhưng không muốn mắc nợ ai... Nên tôi sẽ trả.- Được thôi... Vậy tháng này trả phần lương còn lại cho tôi?- MO? anh không cần quá đáng đến vậy chứ?- Người quá đáng đó vừa mới giúp cậu xong .- Vậy anh cần tôi làm gì?- Cậu có thể làm được gì?- Anh cứ nói... tôi sẽ làm được.- Ồh!! để tôi suy nghĩ đã.- "SeungRi! em bị sao vậy?" - YoungBae với Top đi lại hỏi phá hỏng cuộc trao đổi giữa 2 người họ.- "Cậu ta vừa bị gái dụ." – JiYong trả lời thay SeungRi- Ya! tôi bị gái dụ hồi nào?SeungRi bất mãn với câu nói của anh, TOP nhìn quanh không thấy DaeSung đâu thì hỏi, cắt ngang cuộc cãi vã sắp bùng nổ giữa hai người.- SeungRi! DaeSung đâu?- Hyung ấy hồi nãy nói với em là hyung ấy đi một chút, rồi trở lại.- Vậy sao? thế tôi đi trước.- "Tớ cũng về đây " - YoungBae thấy TOP đi thì cũng vội chào JiYong và SeungRi.- Đợi tớ với, tớ cũng về.- "Thế SeungRi?" - YoungBae nhìn JiYong nhưng tay chỉ tới SeungRi, JiYong nhìn lại SeungRi rồi nhún vai trả lời:- Đâu liên tới tớ?- "Tôi có thể đi bus được mà, hai người không cần bận tâm" – SeungRi vội nói vì không muốn làm phiền tới ai.- "giờ này sao? 12:15 đêm còn có Bus sao" - YoungBae ngỡ ngàng hỏi SuengRi. Rồi quay sang nói với cậu bạn.- JiYong! cậu đưa cậu ấy về đi!- Tại sao lại là tớ?- Vì cậu với cậu ta làm chung với nhau, còn cãi nhau nữa, chắc có quen biết?- Thế thì liên quan gì tới đưa về hay không về?- Ít nhiều hai người cũng quen biết nhau mà, vậy nha tớ đi trước.YoungBae đi nhanh xuống dưới, để lại hai người họ nhìn nhau. JiYong bực phải biết còn cậu thì nhìn bối rối không biết phải làm sao cho phải, tình cảnh gì thế này?. JiYong nén sự tức giận của mình xuống nói:- Hồi nãy tôi nói cậu có thể làm gì? vậy giờ cậu có thể lái xe được chứ?- Tôi... Tôi không biết lái... Mà cũng không có bằng lái.JiYong hít một hơi, vò rối mái tóc rồi đi thẳng xuống dưới. SeungRi tưởng anh không cho đi cùng nên đứng trân ra đó.- YA! MUỐN TÔI LẠI CÕNG CẬU SAO?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com