TruyenHHH.com

[Longfic/Nguyên Hiên] Quá Mức Phụ Thuộc

Chap 8

xiaoqiongzi

Thành Bắc giữa hè oi bức khó cản, trong phòng học cũng không có máy lạnh, chỉ có quạt trần trên đầu quay phần phật, cánh quạt vừa cứng vừa sắc bén, khiến cho người ta không dám nhìn, dường như một giây sau có thể rơi xuống chém đứt cánh tay người bên dưới.

Không giống phương Nam, ở phương Bắc đã nóng là nóng bức, hanh khô, nơi có ánh nắng chiếu tới đều có thể làm da bốc cháy, dưới bóng cây lại gió mát vô cùng.

Công tác phủ xanh ở Nhất Trung rất tốt, đại thụ lâu năm cành lá rậm rạp rắc rối khó gỡ, giống như một chiếc ô lớn, cùng nhau tạo thành một mảng bóng râm lớn.

Gần đến kỳ thi cuối kỳ, giáo viên thể dục cho bọn họ nghỉ ngơi, không cần chạy quanh sân cũng không cần tập thể dục, tiết thể dục để bọn họ hoạt động tự do, chỉ là không được quay về phòng học.

Nam sinh sức sống tràn trề ôm bóng rổ tranh nhau dưới ánh mặt trời, nữ sinh tụm thành tốp ba tốp năm kéo tay đi dạo. Tống Á Hiên ngồi ở ghế đá dưới gốc đại thụ ngẩn người ăn kem.

"Nghĩ gì đấy ? Lưỡi dính vào que kem luôn rồi." Dư Kiều Kiều đi tới chậc một tiếng, "Yêu đương rồi ?"

"............" Tống Á Hiên lấy lại tinh thần, bây giờ mới cảm thấy trên đầu lưỡi đau như bị kim châm, "Cậu không đi đá cầu cùng những người khác sao ?"

"Nắng muốn nổ đầu thế này ai mà muốn vận động chứ." Dư Kiều Kiều túm mái tóc dài gần đến eo hất ra sau, "Cậu đang giả làm pho tượng đó hả ?"

"Đang có chuyện để suy nghĩ đây." Tống Á Hiên cau mày, há miệng cắn một ngụm kem.

Mặc dù đã qua nhiều ngày kể từ khi rời Trương gia, nhưng cậu vẫn luôn nhớ tới mấy câu kia của Trương Uy.

Cậu quả thực .......... Hơi dính lấy Trương Chân Nguyên quá.

Như đứa nhỏ chưa cai sữa vậy, không có chút thành thục nào của người trưởng thành.

Chậc, như này không ổn.

Cây kem 5 đồng rất nhanh đã bị cậu từng bước ăn sạch sẽ, Tống Á Hiên ném que gỗ vào thùng rác rồi chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh để rửa tay.

"Ài, lớp trưởng nói thi cuối kỳ xong buổi tối sẽ có liên hoan, hỏi cậu có đi hay không." Dư Kiều Kiều cất kỹ di động vào trong túi, thần thần bí bí nói.

"Lớp trưởng cũng lén dùng điện thoại sao ?" Tống Á Hiên kinh ngạc nói.

"......... Sao cậu chẳng bao giờ chú ý đến đúng trọng điểm vậy hả ?"

"Không phải, bây giờ còn cách kỳ thi cuối kỳ tận nửa tháng mà đã bắt đầu tính xem thi xong làm gì rồi sao ?"

"Đệch, sao cậu lại nói y hệt chủ nhiệm lớp vậy !"

"..........."

Tống Á Hiên im lặng nhìn trời, cậu nhìn đồng chí hoa khôi của lớp đang đi theo phía sau, giơ tay lên chỉ chỉ biển hiệu đằng trước: "Nhà vệ sinh nam."

"Ok, cậu vào đi, tớ ở đây đợi." Dư Kiều Kiều hiểu ý đưa tay ra hiệu.

"....... Cảm ơn." Tống Á Hiên mặt không đổi sắc đi vào, mở vòi nước rửa tay.

Nước từ dưới đất bơm lên cho dù đang là mùa hè thì vẫn rất lạnh, Tống Á Hiên nhìn mấy ngón tay đã đỏ cả lên, lạnh đến mức biến thành củ cà rốt rồi.

Thành Bắc Nhất Trung mặc dù là trường tư, con nhà giàu cũng nhiều vô số kể, nhưng phong cách trường học lại bình dị lạ thường, đoàn kết yêu thương, tôn sư trọng đạo, trông không khác gì những trường cao trung khác.

Có lẽ vì đã trải qua vài chuyện lúc còn nhỏ, Tống Á Hiên sợ sự nhiệt tình, sợ đám đông, sợ sự ràng buộc.

Bình thường luôn bày ra vẻ "người sống chớ tới gần", không thích giao lưu, nhưng bạn cùng lớp chẳng những không vì thế mà cô lập cậu, ngược lại còn thường xuyên lôi kéo cậu tham gia các hoạt động tập thể.

Huống chi cậu còn có vẻ ngoài hơn người, kinh diễm rất nhiều bạn học nữ hồ đồ đang trong tuổi dậy thì.

Đáng tiếc cái người mang vẻ kinh diễm đó cũng không thấy cảm kích.

Tống Á Hiên ra khỏi nhà vệ sinh, cùng Dư Kiều Kiều trở về lớp, đến chỗ lớp trưởng báo danh.

Mấy cô gái nhỏ xung quanh vụng trộm nhìn cậu dựa vào bàn từng nét từng nét viết xuống tên mình, không khỏi đỏ mặt, mang theo tâm tư nhỏ của mình viết tên ngay bên cạnh tên cậu.

"Chậc, mị lực cũng lớn đó." Dư Kiều Kiều nhìn Tống Á Hiên đi về chỗ ngồi, cười trêu ghẹo một câu.

"Như nhau cả thôi." Tống Á Hiên lạnh nhạt gật đầu, hoàn toàn không giống thái độ của người vừa được khen.

Cũng không có một chút dáng vẻ gì của nam sinh tuổi dậy thì.

Dư Kiều Kiều cắn ống hút trà sữa, lặng lẽ thở dài.

Kỳ thi cuối kỳ của lớp 11 trước giờ đều là các trường cùng thi ngoại trừ trường tư, không biết năm nay có chính sách gì mới mà sáu trường liên thi đổi thành bảy trường liên thi, một đám trường trọng điểm lại kẹp một Thành Bắc Nhất Trung ở giữa, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ cục.

Vì thế cho nên chương trình văn nghệ tháng bảy cũng tạm thời hủy bỏ, thầy cô giáo nào cũng tranh thủ ôn tập cho học sinh, tìm tất cả các biện pháp để nâng cao điểm số, sợ đến lúc đó thành tích không tốt làm mất mặt trường học.

"Đệch, định chơi trò gì thế không biết ! *Phi thường 6+1 đấy à !"
*Phi thường 6+1: Trong chương trình, MC sẽ dẫn 3 người chơi lên sân khấu ước mơ, 3 người chơi sẽ thể hiện phong thái như ngôi sao của mình với một diện mạo mới toanh. Cuối cùng, khán giả bình chọn người có phần thể hiện xuất sắc nhất dựa trên phần thể hiện của các thí sinh, và thí sinh được bình chọn nhiều nhất sẽ giành được danh hiệu “Ngôi sao phi thường”.
Sau 6 ngày thi, mỗi thí sinh sẽ đi qua Đại lộ Ngôi sao và bước lên sân khấu của những ước mơ, thể hiện phong cách tài năng của mình trong một hình ảnh khác hẳn thường ngày. “Phi thường 6+1” không chỉ giúp người chơi đạt được ước mơ sân khấu trong 6 ngày, mà còn cho phép họ trải nghiệm những vất vả cần có trên con đường nghệ thuật. Mục đích chính là giúp những người bình thường thực hiện ước mơ trên sân khấu. (Nguồn: Baidu)

Không biết ai ngẩng đầu rống lên một câu, tiếng than vãn trong lớp bắt đầu tiếng sau cao hơn tiếng trước liên tiếp vang lên. Tống Á Hiên ánh mắt phức tạp nhìn bài thi thử vừa làm hôm qua, mấy dấu khoanh đỏ trên đó nhiều đến mức có thể chơi cờ luôn rồi.

Tâm trạng rầu rĩ không vui kéo dài đến tận lúc tan học, Trương Chân Nguyên nhìn Tống Á Hiên ngay cả dây an toàn cũng quên cài, chồm người qua cài cho cậu.

"Ngây người nghĩ gì đấy ?"

"Thi cuối kỳ sẽ là liên thi." Tống Á Hiên bĩu môi thổi tung tóc mái, "Anh nói xem mấy vị học bá đó thần tiên đánh nhau lôi bọn em vào chơi chung làm gì !"

"Tại vì thành phố thấy thành tích trường các em không tệ."

"Hả ? Chỉ có vậy ?"

"Đúng rồi." Trương Chân Nguyên điều chỉnh cái đầu, "Sao thế ?"

"Bài thi thử làm không tốt." Tống Á Hiên bỏ một viên kẹo sữa Vượng Tử vào miệng, mơ hồ không rõ nói, mắt nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngài cửa xe dần lui về sau.

"Không sao." Trương Chân Nguyên cười nhẹ, "Anh cũng đâu có mắng em."

"Anh làm phụ huynh của em đến nghiện rồi đấy hả."

"Vậy gọi một tiếng ba xem nào."

"................"

Tống Á Hiên trừng mắt liếc anh một cái, cắn kẹo sữa trong miệng đến nhão nhoẹt.

Đứa nhóc này.

Trương Chân Nguyên nhìn dáng vẻ tức giận của Tống Á Hiên cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nhưng không dám kéo người lại hung hăng dày vò, chỉ có thể nhân lúc đèn đỏ tiếc hận bóp một cái hai má phúng phính của cậu.

Không đợi Tống Á Hiên kịp xù lông, Trương Chân Nguyên mở miệng nói trước: "Ngày mai anh phải đi công tác."

Cái người sắp xù lông trong nháy mắt liền ỉu xìu, Tống Á Hiên buồn buồn ồ một tiếng, không hỏi đi đâu, cũng không hỏi đi mấy ngày, càng không hỏi đi làm cái gì.

"Lúc về sẽ mang quà về cho em."

"Ai mà thèm chứ." Tống Á Hiên dùng đầu lưỡi đẩy sang một bên má, đem chỗ kẹo sữa vừa nhai đến lọt vào kẽ răng đẩy ra.

"Anh để thư ký Hàn ở đây, có chuyện gì thì tìm cô ấy, được chứ ?"

"Không cần đâu." Tống Á Hiên vuốt vuốt đồ trang trí nhỏ trong xe, ồm ồm nói, "Anh cứ mang theo đi, không cần phiền phức như vậy."

"Không sao."

Tống Á Hiên nhìn Trương Chân Nguyên một chút sau đó quay sang nhìn cửa sổ, "Anh làm xong sớm một chút thì có thể về sớm rồi."

Đến Hải Thành, Trương Chân Nguyên vừa xuống máy bay đã ngựa không ngừng vó bắt đầu công việc, gió biển cuốn sạch đi sự ẩm ướt oi bức như lỗ thông gió bị dính một lớp xi măng, buồn bực đến mức không thở nổi.

Buổi tối họp xong trở về khách sạn, Trương Chân Nguyên lập tức gọi video cho Tống Á Hiên.

"Đang làm bài tập sao ?" Trương Chân Nguyên tháo cà vạt, cởi bỏ hai nút áo trên cùng, mệt mỏi dựa vào ghế salon.

"Ừm, em đang chép văn cổ." Tống Á Hiên đặt di động trước chồng sách chất cao như núi bên cạnh, nhìn Trương Chân Nguyên một chút, bút vẫn dừng ở trên trang giấy không động đậy khiến mực tiết ra để lại một chấm tròn nhỏ màu đen. "Vừa xong việc sao ?"

"Vừa họp xong." Trương Chân Nguyên vuốt vuốt huyệt thái dương, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

"Vậy anh đã ăn tối chưa ?" Tống Á Hiên đặt bút xuống, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong điện thoại.

"Anh ăn rồi, lúc nãy đi dùng bữa với đối tác."

Tống Á Hiên nghe vậy, lại nhíu nhíu hai đầu đôi lông mày rậm, "Có phải lại uống rượu rồi không."

Trương Chân Nguyên cười khẽ, "Có một chút."

"Thật chứ ?" Tống Á Hiên hiển nhiên không tin.

Trương Chân Nguyên liền bị dáng vẻ nghiêm túc của Tống Á Hiên chọc cho vui vẻ: "Đứa nhỏ này, bắt đầu muốn quản anh rồi ?"

Mặt Tống Á Hiên nháy mắt đã đỏ lên đến mang tai, nhịn nửa ngày mới nói được một câu: "Không được sao ?"

"Được~" Trương Chân Nguyên ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều, "Thật sự chỉ uống một chút thôi."

"Ồ." Tống Á Hiên chạm vào vành tai đã nóng lên, "Anh nói sao thì là vậy đi."

Trương Chân Nguyên nhìn qua màn hình thấy Tống Á Hiên lộ ra khuôn mặt hồng hồng, yết hầu nhịn không được mà trượt một chút, nửa ngày vẫn không thể dời mắt.

"Hải Thành rất đẹp, có cơ hội sẽ đưa em đến đây chơi."

"Ừm." Tống Á Hiên lại cầm bút lên, giọng nói mơ mơ hồ hồ, "Biển có xanh không ?"

"Rất xanh."

"Ồ." Tống Á Hiên dùng băng dán xóa vết mực đen lúc nãy đi, tay cầm không chắc, không cẩn thận dán ra khỏi vết mực. Thấy Trương Chân Nguyên không nói lời nào, cậu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện anh lại một mực nhìn cậu, "Cái đó..... Em muốn tiếp tục làm bài tập."

"Cứ làm đi." Trương Chân Nguyên nhìn cậu, "Anh chờ em làm xong rồi mới cúp máy."

"Ồ, vậy cũng được." Tống Á Hiên gật đầu.

Diện tích tiếp xúc của điện thoại với mặt bàn thực sự quá nhỏ, chồng sách chất cao kia cũng không cách nào chống đỡ được điện thoaij, dần dần, góc độ càng ngày càng lệch.

"Hiên Hiên."

"Hở ?"

"Đem di động dựng lên một chút, anh không nhìn em được."

"Ồ." Tống Á Hiên cầm điện thoại lên, chỉnh lại chồng sách ngay ngắn, đem nó dựng ở đối diện mình, còn lấy hộp bút kẹp lại.

Cứ như vậy một hồi liền viết xong, Tống Á Hiên ngáp một cái, dọn dẹp lại bàn học, ngẩng đầu phát hiện Trương Chân Nguyên không hề chớp mắt nhìn cậu chằm chằm.

"Em đi tắm rửa rồi đi ngủ đây." Tống Á Hiên cầm điện thoại lên, đưa mặt lại gần màn hình, "Anh cũng ngủ sớm đi, không nên mệt mỏi quá."

Lông mi thật dài ở dưới ống kính càng trở nên dài hơn, con ngươi sáng tỏ thanh tịnh giống như chứa đầy nước trong, ngấn nước nháy nháy. Đôi môi hồng nhuận lúc mở lúc đóng, giọng nói vừa hết kỳ đổi giọng xuyên qua dòng điện truyền ra ngoài.

"Ừm." Trương Chân Nguyên khàn giọng lên tiếng.

"Vậy em tắt đây ?" Tống Á Hiên câu được câu chăng nói vào điện thoại, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cúp điện thoại, Trương Chân Nguyên cởi áo sơ mi đã trói buộc cả ngày ra, ngồi trên ghế salon thở một hơi nhẹ nhõm.

Cảm xúc không kìm được kia không vì khoảng cách xa nhau mà giảm bớt nửa phần, ngược lại càng sinh sôi nảy nở quấy rầy, ép anh tới mức không thở nổi.

Mùi rượu bốc lên, Trương Chân Nguyên nhìn đống ảnh chụp màn hình trong album ảnh của điện thoại, ngón tay dừng trên đó nửa ngày, cuối cùng vẫn không nỡ xóa đi.

Anh kéo chọn toàn bộ ảnh chụp, đem chúng lôi vào một album ảnh đã được cài bảo mật.

Cũng giống như chính bản thân anh, đem phần tình cảm này khóa lại giữ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com