[Longfic/Nguyên Hiên] Quá Mức Phụ Thuộc
Chap 26
Huhu gần đây bận quá với cả có hơi lười cho nên chẳng dịch chap mới, mong mọi người thông cảm 🥺🙏 Còn 10 chap nữa mới hết truyện, không biết với cái tiến độ này thì đến bao giờ xong đây 🥲 Nhưng mà mình sẽ cố gắng nhanh nhất có thể, sẽ không drop truyện đâu nên mọi người có thấy hơi lâu thì cũng cứ yên tâm ha 😅
----------------------------Anh trai shipper không thể lên lầu nên Trương Chân Nguyên phải nhờ trợ lý nhận đồ giúp.Cuộc họp vẫn đang tiến hành, Tống Á Hiên dùng ngón cái bịt đầu ống hút, bụp một tiếng chọc thủng màng đậy ly, xì xụp uống trà sữa.Trong phòng bật máy sưởi, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào sau lưng, chiếu đến ấm hết cả người. Tống Á Hiên híp mắt ngồi dựa trên ghế, ôm ly trà sữa nóng cực kỳ hạnh phúc.Vì bị bệnh nên miệng cũng nhạt nhẽo không cảm nhận rõ mùi vị gì, Tống Á Hiên nâng ly lên nhìn qua thương hiệu, có chút hối hận lúc nãy không đặt 100% đường.Thảo luận bàn bạc luôn có những lúc ý kiến không hợp nhau, Tống Á Hiên nhìn bọn họ mỗi người mỗi ý, vừa suy nghĩ vừa gật đầu hùa theo.Phó Sâm nhìn thấy mà buồn cười, dịu dàng hỏi: "Anh thấy Á Hiên cứ gật đầu nãy giờ, có đề xuất gì hay ho sao?""Không có, em không hiểu mấy cái này." Tống Á Hiên vội vàng khoát tay, "Em chẳng qua chỉ là cảm thấy matcha của quán này không tệ.""Phụt _____"Mọi người đều bị Tống Á Hiên chọc cười, bầu không khí cũng không khỏi hòa hoãn hơn, chung quanh đều là tiếng cười thoải mái. Tống Á Hiên ngẩng đầu, buông mi mắt liếc bên cạnh một chút, chẳng hề để ý chút nào."Anh, anh giúp em nếm thử xem, sao chẳng ngọt chút nào vậy ?" Tống Á Hiên đưa trà sữa lên đến bên miệng Trương Chân Nguyên, "Có phải người ta quên bỏ đường vào cho em không."Trương Chân Nguyên nhấp một miếng, vị trà sữa nồng đậm lan tràn trong miệng, ngọt đến mức anh phải khẽ nhíu mày."Rất ngọt đó." Trương Chân Nguyên nói: "Chắc là do em đang bệnh nên nhạt miệng không nếm ra mùi vị đó.""Ò, cũng có thể." Tống Á Hiên chép miệng một cái, tiếp tục uống bằng đầu ống hút mà Trương Chân Nguyên vừa uống.Liêu Ngôn ép buộc chính mình không để ý đến mấy động tác nhỏ kia của Tống Á Hiên, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn qua, trong lòng vừa tức vừa đau.Nhìn chằm chằm ống hút dính hơi ấm của Trương Chân Nguyên, ánh mắt như có độc. Nhưng vấn đề là anh ta lại chẳng thể làm gì, bởi vì Trương Chân Nguyên nhất định sẽ đứng về phía em trai vô điều kiện."Liêu Ngôn ca ca, anh cũng muốn uống sao?" Tống Á Hiên lắc lắc cái ly nhìn anh ta hỏi."Hửm? Gì cơ?" Liêu Ngôn thất thần trong một thoáng, không rõ Tống Á Hiên đang muốn làm gì."Em thấy anh cứ nhìn chằm chằm trà sữa của em." Tống Á Hiên chớp chớp đôi mắt to, "Nếu anh muốn uống thì em đặt giúp anh một ly nha.""Không cần, anh không uống." Liêu Ngôn lúc này mới kịp phản ứng, buồn bực nhưng vẫn phải duy trì nụ cười."Ồ thế thì thôi vậy."Động tĩnh bên này thực sự không nhỏ, Trương Chân Nguyên mắt nhìn Liêu Ngôn, tay vỗ vỗ sờ sờ vài cái sau ót Tống Á Hiên.Ô hô, matcha của chỗ này đúng là thu hút thật ha!Tống Á Hiên cắn ống hút không ngẩng đầu lên nữa, trong lòng yên lặng giơ ngón cái với Dư Kiều Kiều.Hiên Trà Trà (xqz: Ẻm tự nhận ẻm là trà xanh luôn cơ 😅) tự chấm cho mình 7 điểm biểu hiện, cũng dự định sau khi quay lại trường sẽ tiếp tục *'thỉnh kinh'.*Thỉnh kinh: Học hỏi kinh nghiệm từ người khácCuộc họp kéo dài hơn 2 tiếng, lúc tan họp trên bàn bày một đống giấy A4 đã dùng qua. Tống Á Hiên đem ly nhựa vứt vào thùng rác, sờ sờ bụng ợ một cái toàn mùi vị matcha."Còn đau đầu không?" Trương Chân Nguyên dẫn Tống Á Hiên trở về văn phòng, cầm nhiệt kế đo lại nhiệt độ."Còn một chút." Tống Á Hiên nằm nghiêng trên sofa, cầm điện thoại chơi Tiêu Tiêu Lạc."Tối nay muốn ăn gì?""Lẩu tôm càng BBQ.""........" Trương Chân Nguyên dùng sức vuốt đầu Tống Á Hiên, "Ăn món gì mà bệnh nhân có thể ăn ấy.""Vậy thì hết rồi.""Em thật là." Trương Chân Nguyên cầm chăn lông đắp lên cho cậu, bảo Ann đặt một bàn đồ ăn thanh đạm ở nhà hàng gần đó."Đúng rồi." Tống Á Hiên chơi thua hết lượt nên đành phải tắt máy, nhìn về phía bàn làm việc hỏi: "Cái công viên trò chơi kia của mấy anh tại sao lại để tàu trượt nước ở ngay cổng vào vậy?""Hửm?" Trương Chân Nguyên nghe vậy ngẩng đầu, "Thế nào?""Du khách cơ bản đều là chơi từ ngoài vào trong, vừa vào mà quần áo đã ướt hết rồi còn chơi được gì nữa."Trương Chân Nguyên suy nghĩ một chút, đem điện thoại đã bấm số xong đưa cho Tống Á Hiên, "Em nói với Phó Sâm ca ca của em đi.""A........" Tống Á Hiên lại bắt đầu thói quen muốn lùi bước, "Em không biết......""Không sao, muốn nói thế nào cứ nói thế ấy." Trương Chân Nguyên trấn an nói: "Nói không chừng em có thể giúp cậu ta một ân huệ lớn đó."Do dự một lát, Tống Á Hiên cuối cùng cũng cầm điện thoại nghe.Không ngoài dự đoán của Trương Chân Nguyên, Phó Sâm đúng là cực kỳ vui mừng. Sắp xếp trình tự sửa lại biết bao nhiêu bản rồi, nhưng đa số đều chỉ suy tính mức độ kịch liệt của các trò chơi, lúc nãy trong cuộc họp mọi người cũng không hề cân nhắc đến vấn đề quần áo bị ướt.Tống Á Hiên sau khi cúp điện thoại xong rất vui vẻ, đây cũng coi như là giúp đỡ cho công việc của Trương Chân Nguyên đấy nhỉ!
Trời càng ngày càng nhanh tối, rõ ràng vẫn chưa tới 5 giờ thế nhưng bên ngoài đã chẳng còn ánh nắng. Đến khi Trương Chân Nguyên tan làm thì trời đã hoàn toàn tối đen.Từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, ánh đèn lốm đốm loang lổ chiếu lên mặt đất, cùng với ánh sao lấp lánh trên trời soi chiếu lẫn nhau.Trên đường ngựa xe như nước, Tống Á Hiên dán mặt vào cửa sổ nhìn xuống, hơi thở ra ngưng tụ thành một mảnh sương trắng trên mặt kính thủy tinh."Đi thôi, đi ăn cơm." Trương Chân Nguyên cầm áo lông của Tống Á Hiên khoác lên cho cậu, "Đã đói chưa?""Ừm.... Vẫn ổn." Tống Á Hiên ậm ờ đáp lời, không dám nói lúc chiều uống trà sữa đến bây giờ vẫn còn no.Ngay khi canh củ cải được mang lên bàn Tống Á Hiên đại khái liền biết đây sẽ là bữa tối cực kỳ thanh đạm. Mặc dù miệng vẫn chẳng có mùi vị gì, nhưng mấy món này ăn vào vẫn cảm thấy rất dễ chịu, canh sườn cũng rất ngon.Trương Chân Nguyên khó có khi tan làm sớm như vậy, Tống Á Hiên vốn nghĩ muốn cùng anh đi dạo, nhưng chả hiểu sao thời tiết lại lạnh đến vậy, cậu sợ lại bị bệnh thêm, thế là đành phải bị quấn thành một cục mang về nhà.Tắm rửa xong, Tống Á Hiên sấy khô tóc nằm lì trên giường. Đã qua vài tiếng nên thanh năng lượng của Tiêu Tiêu Lạc lại trở về max, Tống Á Hiên bấm bấm điện thoại, trong phòng không ngừng vang lên tiếng bingo.Lúc sắp đi ngủ, Trương Chân Nguyên cầm nước ấm đến canh chừng Tống Á Hiên uống thuốc."Đo lại lần nữa đi." Trương Chân Nguyên đưa tay kéo ngăn kéo, tìm hai lần mới nhớ ra nhiệt kế đã đem đến công ty rồi."Sao vậy?" Tống Á Hiên ngửa đầu nuốt thuốc xuống rồi nghi hoặc quay lại nhìn Trương Chân Nguyên."Quên mang nhiệt kế về rồi.""Vậy thì thôi khỏi đi." Tống Á Hiên sờ sờ trán mình, "Chắc là không có sốt đâu."Trương Chân Nguyên không dám tin Tống Á Hiên lắm, đóng ngăn kéo lại ngồi lên giường, bàn tay to lớn kéo gáy cậu lại dán trán cậu lên trán anh.Trán kề trán, Tống Á Hiên suýt nữa không nắm chắc được ly nước. Hô hấp nhàn nhạt phả lên mặt, Tống Á Hiên cắn môi, hai hàng mi như hai cánh bướm vỗ loạn trong không trung.Tống Á Hiên cảm thấy bọn họ bây giờ cách nhau quá gần rồi, dường như chỉ cần ngẩng đầu một cái là cậu có thể đụng phải bờ môi của Trương Chân Nguyên.Như là chỉ một giây, lại như đã qua cực kỳ lâu, Trương Chân Nguyên buông trán Tống Á Hiên ra."Vẫn còn hơi nóng." Trương Chân Nguyên giúp cậu sửa lại tóc mái, "Tối mà thấy khó chịu thì gọi anh ngay.""Ừm." Tống Á Hiên trả lời rồi đem mình co lại núp trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt hồng hồng, đôi mắt nhắm chặt.
Bệnh đi như kéo tơ, trận cảm này kéo dài hơn một tuần lễ mới hết, may là Trương Chân Nguyên và Dư Kiều Kiều không bị lây bệnh.Từ khi Tống Á Hiên kể kỹ càng chi tiết sự kiện 'pha trà' của mình cho Dư Kiều Kiều nghe, cô nàng liền càng thêm nóng lòng tiếp thị tiểu thuyết cho Tống Á Hiên."Cậu thế này cũng quá khoa trương rồi đó." Tống Á Hiên ghét bỏ tấm hình screenshots list truyện mà cô bạn vừa gửi qua."Khoa trương chỗ nào, là do kiến thức của cậu quá ít đó biết không!" Tiếng Dư Kiều Kiều xuyên qua điện thoại truyền tới, "Lần trước ba tớ dẫn tớ tham gia một lễ đính hôn, hiện thực so với tiểu thuyết còn ghê hơn nhiều đấy biết không!" Chính ba mẹ cô là thanh mai trúc mã tình cảm vẫn luôn tốt đây, trong giới thượng lưu này, hòa thuận mỹ mãn như vậy mới là số ít."Phải, ghê hơn nhiều." Tống Á Hiên qua loa gật đầu, dùng bút highlight khoanh tròn một đoạn, "Có thể ghê hơn cả nhảy từ lầu 6 xuống mà lông tóc còn nguyên sao?"Dư Kiều Kiều: ".............. Đừng để ý mấy tiểu tiết này."Ha ha. Tống Á Hiên 'lịch sự' mỉm cười, cậu không có ý tốt nói đống tiểu thuyết với cả mấy quyển truyện màu mè mà Dư Kiều Kiều 'đóng gói' tới, mấy thứ viết trong đó mới gọi là ghê.Ghê chết đi được luôn í !!!Đã nói là cùng nhau làm bài tập mà cuối cùng lại biến thành đại hội thẩm định tiểu thuyết, sau đó hai người đành phải múa bút thành văn, chép đến không biết trời đất là gì, cuối cùng đến trước 12 giờ mới làm xong bài tập.Hôm nay thời tiết không tốt, những đám mây nặng nề kéo đến che khuất bầu trời đêm, đèn vừa tắt trong phòng lập tức một mảnh đen kịt.Không biết có phải do gần đây xem quá nhiều tiểu thuyết tạp nham hay không mà trong mơ đều là những tình tiết trong truyện.Dần dần, trong đó thậm chí có nhân vật chính là bản thân.Cái ôm nóng bỏng lại vô cùng chân thực, Tống Á Hiên ôm cổ người trong mộng, ngửa đầu cùng hắn răng môi giao hợp.Rèm cửa trắng thuần mềm mại bị gió thổi tung, ánh nắng chói mắt tạo thành từng vòng vầng sáng trước mặt, che kín khuôn mặt của đối phương.Tống Á Hiên hơi híp mắt lại, nam nhân trước mắt trần truồng, dắt cậu ngã vào vực sâu kiều diễm.Không gian vặn vẹo, tinh thần hoảng hốt.Ngay vào một giây trước khi mất đi ý thức, Tống Á Hiên rốt cuộc cũng thấy rõ mặt hắn.
4 giờ rưỡi sáng, Tống Á Hiên đột nhiên bừng tỉnh, lồng ngực phập phồng kịch liệt.Nước nóng trên tủ đầu giường đã nguội lạnh từ lâu, Tống Á Hiên cầm ly nước mạnh mẽ đổ xuống, dòng nước lạnh lẽo dính lên hạ thân khô nóng, làm thế nào cũng không nén được rung động trong lòng xuống.Lớn đến từng này nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp mộng xuân rõ ràng như thế, hơn nữa không ngờ đối phương lại là Trương Chân Nguyên.Trời còn chưa sáng hẳn, Tống Á Hiên như ăn trộm mở cửa phòng, rón rén như mèo lần mò ban công, duỗi cánh tay đem đồ lót đã giặt sạch sẽ phơi lên sào."Mới sáng sớm đã làm gì đấy?"Sau lưng đột ngột vang lên tiếng nói, Tống Á Hiên bị dọa đến run rẩy, đồ lót vừa phơi lên lại bị cậu lôi xuống.Tống Á Hiên vô thức quay người, đột nhiên nhớ tới gì đó mà nắm đồ lót che trước người.Cíu với !!! Ai nói cho cậu biết là tại sao Trương Chân Nguyên lại dậy sớm đến vậy có được không !!!Bởi vì mơ một giấc mơ quá xấu hổ, trở thành nhân vật chính trong mơ khiến tinh thần cậu quá mức căng thẳng, Tống Á Hiên nhanh chóng lấy đồ lót phơi lên.....Mới sáng sớm đã 'dắt chim đi dạo' sẽ bị xem là biến thái đó cứu với !!!"Ồ~" Trương Chân Nguyên nhìn Tống Á Hiên mặt mũi đỏ bừng, khẽ cười nói: "Hiên Hiên lớn rồi."
----------------------------Anh trai shipper không thể lên lầu nên Trương Chân Nguyên phải nhờ trợ lý nhận đồ giúp.Cuộc họp vẫn đang tiến hành, Tống Á Hiên dùng ngón cái bịt đầu ống hút, bụp một tiếng chọc thủng màng đậy ly, xì xụp uống trà sữa.Trong phòng bật máy sưởi, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào sau lưng, chiếu đến ấm hết cả người. Tống Á Hiên híp mắt ngồi dựa trên ghế, ôm ly trà sữa nóng cực kỳ hạnh phúc.Vì bị bệnh nên miệng cũng nhạt nhẽo không cảm nhận rõ mùi vị gì, Tống Á Hiên nâng ly lên nhìn qua thương hiệu, có chút hối hận lúc nãy không đặt 100% đường.Thảo luận bàn bạc luôn có những lúc ý kiến không hợp nhau, Tống Á Hiên nhìn bọn họ mỗi người mỗi ý, vừa suy nghĩ vừa gật đầu hùa theo.Phó Sâm nhìn thấy mà buồn cười, dịu dàng hỏi: "Anh thấy Á Hiên cứ gật đầu nãy giờ, có đề xuất gì hay ho sao?""Không có, em không hiểu mấy cái này." Tống Á Hiên vội vàng khoát tay, "Em chẳng qua chỉ là cảm thấy matcha của quán này không tệ.""Phụt _____"Mọi người đều bị Tống Á Hiên chọc cười, bầu không khí cũng không khỏi hòa hoãn hơn, chung quanh đều là tiếng cười thoải mái. Tống Á Hiên ngẩng đầu, buông mi mắt liếc bên cạnh một chút, chẳng hề để ý chút nào."Anh, anh giúp em nếm thử xem, sao chẳng ngọt chút nào vậy ?" Tống Á Hiên đưa trà sữa lên đến bên miệng Trương Chân Nguyên, "Có phải người ta quên bỏ đường vào cho em không."Trương Chân Nguyên nhấp một miếng, vị trà sữa nồng đậm lan tràn trong miệng, ngọt đến mức anh phải khẽ nhíu mày."Rất ngọt đó." Trương Chân Nguyên nói: "Chắc là do em đang bệnh nên nhạt miệng không nếm ra mùi vị đó.""Ò, cũng có thể." Tống Á Hiên chép miệng một cái, tiếp tục uống bằng đầu ống hút mà Trương Chân Nguyên vừa uống.Liêu Ngôn ép buộc chính mình không để ý đến mấy động tác nhỏ kia của Tống Á Hiên, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn qua, trong lòng vừa tức vừa đau.Nhìn chằm chằm ống hút dính hơi ấm của Trương Chân Nguyên, ánh mắt như có độc. Nhưng vấn đề là anh ta lại chẳng thể làm gì, bởi vì Trương Chân Nguyên nhất định sẽ đứng về phía em trai vô điều kiện."Liêu Ngôn ca ca, anh cũng muốn uống sao?" Tống Á Hiên lắc lắc cái ly nhìn anh ta hỏi."Hửm? Gì cơ?" Liêu Ngôn thất thần trong một thoáng, không rõ Tống Á Hiên đang muốn làm gì."Em thấy anh cứ nhìn chằm chằm trà sữa của em." Tống Á Hiên chớp chớp đôi mắt to, "Nếu anh muốn uống thì em đặt giúp anh một ly nha.""Không cần, anh không uống." Liêu Ngôn lúc này mới kịp phản ứng, buồn bực nhưng vẫn phải duy trì nụ cười."Ồ thế thì thôi vậy."Động tĩnh bên này thực sự không nhỏ, Trương Chân Nguyên mắt nhìn Liêu Ngôn, tay vỗ vỗ sờ sờ vài cái sau ót Tống Á Hiên.Ô hô, matcha của chỗ này đúng là thu hút thật ha!Tống Á Hiên cắn ống hút không ngẩng đầu lên nữa, trong lòng yên lặng giơ ngón cái với Dư Kiều Kiều.Hiên Trà Trà (xqz: Ẻm tự nhận ẻm là trà xanh luôn cơ 😅) tự chấm cho mình 7 điểm biểu hiện, cũng dự định sau khi quay lại trường sẽ tiếp tục *'thỉnh kinh'.*Thỉnh kinh: Học hỏi kinh nghiệm từ người khácCuộc họp kéo dài hơn 2 tiếng, lúc tan họp trên bàn bày một đống giấy A4 đã dùng qua. Tống Á Hiên đem ly nhựa vứt vào thùng rác, sờ sờ bụng ợ một cái toàn mùi vị matcha."Còn đau đầu không?" Trương Chân Nguyên dẫn Tống Á Hiên trở về văn phòng, cầm nhiệt kế đo lại nhiệt độ."Còn một chút." Tống Á Hiên nằm nghiêng trên sofa, cầm điện thoại chơi Tiêu Tiêu Lạc."Tối nay muốn ăn gì?""Lẩu tôm càng BBQ.""........" Trương Chân Nguyên dùng sức vuốt đầu Tống Á Hiên, "Ăn món gì mà bệnh nhân có thể ăn ấy.""Vậy thì hết rồi.""Em thật là." Trương Chân Nguyên cầm chăn lông đắp lên cho cậu, bảo Ann đặt một bàn đồ ăn thanh đạm ở nhà hàng gần đó."Đúng rồi." Tống Á Hiên chơi thua hết lượt nên đành phải tắt máy, nhìn về phía bàn làm việc hỏi: "Cái công viên trò chơi kia của mấy anh tại sao lại để tàu trượt nước ở ngay cổng vào vậy?""Hửm?" Trương Chân Nguyên nghe vậy ngẩng đầu, "Thế nào?""Du khách cơ bản đều là chơi từ ngoài vào trong, vừa vào mà quần áo đã ướt hết rồi còn chơi được gì nữa."Trương Chân Nguyên suy nghĩ một chút, đem điện thoại đã bấm số xong đưa cho Tống Á Hiên, "Em nói với Phó Sâm ca ca của em đi.""A........" Tống Á Hiên lại bắt đầu thói quen muốn lùi bước, "Em không biết......""Không sao, muốn nói thế nào cứ nói thế ấy." Trương Chân Nguyên trấn an nói: "Nói không chừng em có thể giúp cậu ta một ân huệ lớn đó."Do dự một lát, Tống Á Hiên cuối cùng cũng cầm điện thoại nghe.Không ngoài dự đoán của Trương Chân Nguyên, Phó Sâm đúng là cực kỳ vui mừng. Sắp xếp trình tự sửa lại biết bao nhiêu bản rồi, nhưng đa số đều chỉ suy tính mức độ kịch liệt của các trò chơi, lúc nãy trong cuộc họp mọi người cũng không hề cân nhắc đến vấn đề quần áo bị ướt.Tống Á Hiên sau khi cúp điện thoại xong rất vui vẻ, đây cũng coi như là giúp đỡ cho công việc của Trương Chân Nguyên đấy nhỉ!
Trời càng ngày càng nhanh tối, rõ ràng vẫn chưa tới 5 giờ thế nhưng bên ngoài đã chẳng còn ánh nắng. Đến khi Trương Chân Nguyên tan làm thì trời đã hoàn toàn tối đen.Từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, ánh đèn lốm đốm loang lổ chiếu lên mặt đất, cùng với ánh sao lấp lánh trên trời soi chiếu lẫn nhau.Trên đường ngựa xe như nước, Tống Á Hiên dán mặt vào cửa sổ nhìn xuống, hơi thở ra ngưng tụ thành một mảnh sương trắng trên mặt kính thủy tinh."Đi thôi, đi ăn cơm." Trương Chân Nguyên cầm áo lông của Tống Á Hiên khoác lên cho cậu, "Đã đói chưa?""Ừm.... Vẫn ổn." Tống Á Hiên ậm ờ đáp lời, không dám nói lúc chiều uống trà sữa đến bây giờ vẫn còn no.Ngay khi canh củ cải được mang lên bàn Tống Á Hiên đại khái liền biết đây sẽ là bữa tối cực kỳ thanh đạm. Mặc dù miệng vẫn chẳng có mùi vị gì, nhưng mấy món này ăn vào vẫn cảm thấy rất dễ chịu, canh sườn cũng rất ngon.Trương Chân Nguyên khó có khi tan làm sớm như vậy, Tống Á Hiên vốn nghĩ muốn cùng anh đi dạo, nhưng chả hiểu sao thời tiết lại lạnh đến vậy, cậu sợ lại bị bệnh thêm, thế là đành phải bị quấn thành một cục mang về nhà.Tắm rửa xong, Tống Á Hiên sấy khô tóc nằm lì trên giường. Đã qua vài tiếng nên thanh năng lượng của Tiêu Tiêu Lạc lại trở về max, Tống Á Hiên bấm bấm điện thoại, trong phòng không ngừng vang lên tiếng bingo.Lúc sắp đi ngủ, Trương Chân Nguyên cầm nước ấm đến canh chừng Tống Á Hiên uống thuốc."Đo lại lần nữa đi." Trương Chân Nguyên đưa tay kéo ngăn kéo, tìm hai lần mới nhớ ra nhiệt kế đã đem đến công ty rồi."Sao vậy?" Tống Á Hiên ngửa đầu nuốt thuốc xuống rồi nghi hoặc quay lại nhìn Trương Chân Nguyên."Quên mang nhiệt kế về rồi.""Vậy thì thôi khỏi đi." Tống Á Hiên sờ sờ trán mình, "Chắc là không có sốt đâu."Trương Chân Nguyên không dám tin Tống Á Hiên lắm, đóng ngăn kéo lại ngồi lên giường, bàn tay to lớn kéo gáy cậu lại dán trán cậu lên trán anh.Trán kề trán, Tống Á Hiên suýt nữa không nắm chắc được ly nước. Hô hấp nhàn nhạt phả lên mặt, Tống Á Hiên cắn môi, hai hàng mi như hai cánh bướm vỗ loạn trong không trung.Tống Á Hiên cảm thấy bọn họ bây giờ cách nhau quá gần rồi, dường như chỉ cần ngẩng đầu một cái là cậu có thể đụng phải bờ môi của Trương Chân Nguyên.Như là chỉ một giây, lại như đã qua cực kỳ lâu, Trương Chân Nguyên buông trán Tống Á Hiên ra."Vẫn còn hơi nóng." Trương Chân Nguyên giúp cậu sửa lại tóc mái, "Tối mà thấy khó chịu thì gọi anh ngay.""Ừm." Tống Á Hiên trả lời rồi đem mình co lại núp trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt hồng hồng, đôi mắt nhắm chặt.
Bệnh đi như kéo tơ, trận cảm này kéo dài hơn một tuần lễ mới hết, may là Trương Chân Nguyên và Dư Kiều Kiều không bị lây bệnh.Từ khi Tống Á Hiên kể kỹ càng chi tiết sự kiện 'pha trà' của mình cho Dư Kiều Kiều nghe, cô nàng liền càng thêm nóng lòng tiếp thị tiểu thuyết cho Tống Á Hiên."Cậu thế này cũng quá khoa trương rồi đó." Tống Á Hiên ghét bỏ tấm hình screenshots list truyện mà cô bạn vừa gửi qua."Khoa trương chỗ nào, là do kiến thức của cậu quá ít đó biết không!" Tiếng Dư Kiều Kiều xuyên qua điện thoại truyền tới, "Lần trước ba tớ dẫn tớ tham gia một lễ đính hôn, hiện thực so với tiểu thuyết còn ghê hơn nhiều đấy biết không!" Chính ba mẹ cô là thanh mai trúc mã tình cảm vẫn luôn tốt đây, trong giới thượng lưu này, hòa thuận mỹ mãn như vậy mới là số ít."Phải, ghê hơn nhiều." Tống Á Hiên qua loa gật đầu, dùng bút highlight khoanh tròn một đoạn, "Có thể ghê hơn cả nhảy từ lầu 6 xuống mà lông tóc còn nguyên sao?"Dư Kiều Kiều: ".............. Đừng để ý mấy tiểu tiết này."Ha ha. Tống Á Hiên 'lịch sự' mỉm cười, cậu không có ý tốt nói đống tiểu thuyết với cả mấy quyển truyện màu mè mà Dư Kiều Kiều 'đóng gói' tới, mấy thứ viết trong đó mới gọi là ghê.Ghê chết đi được luôn í !!!Đã nói là cùng nhau làm bài tập mà cuối cùng lại biến thành đại hội thẩm định tiểu thuyết, sau đó hai người đành phải múa bút thành văn, chép đến không biết trời đất là gì, cuối cùng đến trước 12 giờ mới làm xong bài tập.Hôm nay thời tiết không tốt, những đám mây nặng nề kéo đến che khuất bầu trời đêm, đèn vừa tắt trong phòng lập tức một mảnh đen kịt.Không biết có phải do gần đây xem quá nhiều tiểu thuyết tạp nham hay không mà trong mơ đều là những tình tiết trong truyện.Dần dần, trong đó thậm chí có nhân vật chính là bản thân.Cái ôm nóng bỏng lại vô cùng chân thực, Tống Á Hiên ôm cổ người trong mộng, ngửa đầu cùng hắn răng môi giao hợp.Rèm cửa trắng thuần mềm mại bị gió thổi tung, ánh nắng chói mắt tạo thành từng vòng vầng sáng trước mặt, che kín khuôn mặt của đối phương.Tống Á Hiên hơi híp mắt lại, nam nhân trước mắt trần truồng, dắt cậu ngã vào vực sâu kiều diễm.Không gian vặn vẹo, tinh thần hoảng hốt.Ngay vào một giây trước khi mất đi ý thức, Tống Á Hiên rốt cuộc cũng thấy rõ mặt hắn.
4 giờ rưỡi sáng, Tống Á Hiên đột nhiên bừng tỉnh, lồng ngực phập phồng kịch liệt.Nước nóng trên tủ đầu giường đã nguội lạnh từ lâu, Tống Á Hiên cầm ly nước mạnh mẽ đổ xuống, dòng nước lạnh lẽo dính lên hạ thân khô nóng, làm thế nào cũng không nén được rung động trong lòng xuống.Lớn đến từng này nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp mộng xuân rõ ràng như thế, hơn nữa không ngờ đối phương lại là Trương Chân Nguyên.Trời còn chưa sáng hẳn, Tống Á Hiên như ăn trộm mở cửa phòng, rón rén như mèo lần mò ban công, duỗi cánh tay đem đồ lót đã giặt sạch sẽ phơi lên sào."Mới sáng sớm đã làm gì đấy?"Sau lưng đột ngột vang lên tiếng nói, Tống Á Hiên bị dọa đến run rẩy, đồ lót vừa phơi lên lại bị cậu lôi xuống.Tống Á Hiên vô thức quay người, đột nhiên nhớ tới gì đó mà nắm đồ lót che trước người.Cíu với !!! Ai nói cho cậu biết là tại sao Trương Chân Nguyên lại dậy sớm đến vậy có được không !!!Bởi vì mơ một giấc mơ quá xấu hổ, trở thành nhân vật chính trong mơ khiến tinh thần cậu quá mức căng thẳng, Tống Á Hiên nhanh chóng lấy đồ lót phơi lên.....Mới sáng sớm đã 'dắt chim đi dạo' sẽ bị xem là biến thái đó cứu với !!!"Ồ~" Trương Chân Nguyên nhìn Tống Á Hiên mặt mũi đỏ bừng, khẽ cười nói: "Hiên Hiên lớn rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com