TruyenHHH.com

Longfic Nguyen Hien Qua Muc Phu Thuoc

“Sao cậu ấy có thể khẳng định chắc chắn là tớ thích con trai chứ ?”

Tống Á Hiên xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là đem nghi hoặc trong lòng nói ra.

“Thật ra tớ cảm thấy cậu có vẻ cũng khá là thẳng mà.” Dư Kiều Kiều do dự một hồi, “Nhưng mà nghe nói gay-dar của bọn họ rất chuẩn.”

Còn có một việc cô chưa nói.

Có lẽ vì biết cậu và Trương Chân Nguyên không phải anh em ruột, cô luôn cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có chút kỳ quái không thể diễn tả được.

Nhìn ở góc độ nào cũng đều tuyệt đối không phải phương thức ở chung như anh em nhà người ta.

Cho nên cô dùng tiểu thuyết để thăm dò thái độ của cậu, lại vô tình cố ý phổ cập kiến thức, từ từ giảng giải.

Không ngờ nửa đường nhảy ra một tên Nhậm Tự.

“Cậu định thế nào ?”

“Không biết nữa.” Tống Á Hiên lắc đầu.

Từ lúc vừa vào sơ trung (THCS) các bạn học xung quanh đã lục tục bắt đầu yêu sớm. Không biết có phải là do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ hay không mà Tống Á Hiên vẫn luôn tách biệt với xung quanh.

Bất kể là nữ hay nam, với cậu mà nói đều chẳng có gì khác biệt.

Đều là người qua đường mà thôi.

Nếu như không phải Dư Kiều Kiều cứ luôn bám lấy cậu thì có lẽ một thân một mình mới là trạng thái bình thường.

Tình yêu đối với cậu xa xôi đến mức trong đầu cũng chưa từng có loại suy nghĩ này.

Ngoại trừ Trương Chân Nguyên đã nuôi lớn cậu, cậu sẽ không có tình cảm đặc biệt với bất kỳ người nào.

Thậm chí khi được tỏ tình, trong một khoảnh khắc cậu vậy mà cũng nghĩ đến Trương Chân Nguyên.

Cậu giống như chú chim non bị kinh sợ, theo bản năng muốn tìm chim mẹ bảo vệ.

Tống Á Hiên xoa xoa mặt, không biết nên nói những chuyện này với Trương Chân Nguyên như thế nào, càng không biết Trương Chân Nguyên sẽ nghĩ gì về chuyện cậu hình như “cong” rồi đây.

“Về thôi, sắp tắt đèn rồi.” Dư Kiều Kiều chọc chọc vai Tống Á Hiên, “Nhậm Tự cũng không phải người hay chấp nhặt, đừng nghĩ nhiều quá.”

“Ừm.” Tống Á Hiên bất an lên tiếng, suy nghĩ trong đầu đã loạn hết cả lên rồi.

Mấy việc đối nhân xử thế này thật là phiền phức.




Về lều của mình, hai tên nam sinh ở cùng lều với Tống Á Hiên cũng đã ngủ say. Cậu nhẹ nhàng nằm một góc ngoài rìa, mở to mắt có chút không ngủ được.

Lấy điện thoại ra muốn nhắn tin cho Trương Chân Nguyên, lại thấy quá muộn rồi đành phải đè xuống thấp thỏm cùng bàng hoàng trong lòng chờ đến ngày mai.

Mặt trời hôm nay mọc rất sớm, lúc mọi người thức dậy thì trời đã sáng choang, có mấy bạn học dậy sớm đều đi vận động một vòng mới trở về.

Một đêm không ngủ, Tống Á Hiên ngược lại không có ngái ngủ như bình thường, đầu óc cũng phá lệ tỉnh táo.

Trong công viên có chỗ chuyên bán đồ ăn sáng, còn bố trí rất nhiều bàn ăn nhỏ. Mọi người tốp năm tốp ba tụ lại ăn sáng, một đoàn người tản ra khắp nơi. Tống Á Hiên cúi đầu ăn cháo, chỉ chốc lát sau trước mắt liền tối đi một chút.

Nhậm Tự cầm đĩa thức ăn, biểu cảm trông thoải mái hơn không ít, “Tớ có thể ngồi đây không ?”

Tống Á Hiên ngừng một lát, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Dư Kiều Kiều nhìn bên này lại nhìn bên kia rồi khẽ lắc đầu.

Ăn sáng xong mọi người dọn dẹp đồ đạc, chụp hình tập thể rồi tưng bừng vui vẻ xuống núi chờ xe.

Đường về không hề có tổ chức như lúc đi, rất nhiều người chọn phương thức nhanh gọn nhất đó là ai về nhà nấy.

Tống Á Hiên nắm quai cặp chậm rãi đi, vừa tới chân núi đang muốn tạm biệt Dư Kiều Kiều thì bên tai liền vang lên hai tiếng còi xe.

Chiếc Maybach quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang dừng ở cách đó không xa.

Tống Á Hiên không biết khi nào Trương Chân Nguyên đến, dù sao cậu cũng chưa nhắn tin hay gọi điện cho anh.

“Tớ đưa cậu về.” Tống Á Hiên kéo kéo đồ trang trí trên cặp Dư Kiều Kiều.

“Hình như không tiện đường đâu.” Dư Kiều Kiều có chút do dự.

“Đưa cậu về trước là được mà.” Tống Á Hiên chào tạm biệt các bạn học khác rồi lôi kéo cô vào trong xe, “Chúng ta có quan hệ thế nào, cậu khách sáo cái khỉ gì nữa chứ.”

Nhất là sau khi biết cả hai bọn họ đều không có cái suy nghĩ kia với đối phương, Tống Á Hiên thoải mái hơn hẳn.

Bởi vì có Dư Kiều Kiều ở đây nên Tống Á Hiên cũng không ngồi trên ghế lái phụ mà là ngồi cùng cô ở đằng sau, cả đoạn đường cười cười nói nói đến tận khi đưa đến nhà cô nàng.

Nếu như trước kia, Tống Á Hiên nhất định sẽ xuống xe chuyển lên ngồi đằng trước. Thế nhưng bây giờ cậu vừa nhìn thấy Trương Chân Nguyên liền rầu rĩ không biết nên nói với anh về chuyện hôm qua như thế nào.

Đã quen trốn tránh, vậy cứ tạm thời không nói đi.

Trương Chân Nguyên lái xe rất ổn định, cơn buồn ngủ cần có của ngày hôm qua rốt cuộc cũng đã tới. Tống Á Hiên lót gối ở sau đầu, co ro nằm xuống hàng ghế sau nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi ở đằng sau, Trương Chân Nguyên dần thả chậm tốc độ.

Tống Á Hiên từ nhỏ đã tự phong bế chính mình, con người ta điên cuồng khắp nơi không về nhà, nhưng Tống Á Hiên xưa nay chưa từng qua đêm bên ngoài.

Buổi tối lúc tan làm, cũng chỉ là trong nhà tạm thời thiếu đi một người, nhưng Trương Chân Nguyên lại cảm thấy như cả thế giới đều trống rỗng. Một đêm tỉnh tỉnh mơ mơ, trời vừa sáng anh liền mặc quần áo lái xe đến dưới núi chờ.

Sau khi đỗ xe xong, Trương Chân Nguyên gục trên tay lái cười khổ một tiếng. Đã là người sắp 30 tuổi rồi mà cũng có lúc xúc động như vậy, mới sáng sớm đã vội vàng chạy đến chỉ vì muốn có thể nhìn thấy cậu ngay lập tức.

Ngủ đến thật thoải mái, Tống Á Hiên làu bàu nói mớ, cau mày mở mắt.

“Tỉnh rồi à ?” Trương Chân Nguyên nói: “Gần đến nhà rồi, đợi về rồi hẵng ngủ tiếp.”

“Ừm.” Tống Á Hiên trề môi đáp, dáng vẻ khó chịu khi mới tỉnh ngủ quen thuộc.

Vừa về đến nhà, Tống Á Hiên liền trở về phòng ngủ bù.

Đến khi cậu tỉnh lại lần nữa thì Trương Chân Nguyên đã đi làm từ sớm.

Có một số việc, nếu không lập tức nói thì sẽ mất hết dũng khí mở miệng, cứ kéo dài rồi lại kéo dài mãi.

Huống chi còn là người có bệnh quen trốn tránh.



Cho dù là vừa mới thi xong thầy cô vẫn không chút lưu tình giao một đống lớn bài tập. Tạm thời đem tâm tình đang loạn thành một đoàn bỏ sang một bên, làm hết bài tập mới là nhiệm vụ thiết yếu.

Giống như không nghĩ đến thì vấn đề sẽ biến mất vậy.

Khi quay lại trường học, các thầy cô đã cực kỳ năng suất chấm xong tất cả bài thi, danh sách lớp cũng đã được dán lên. Là một học sinh ban nghệ thuật trong một lớp tự nhiên, thành tích của Tống Á Hiên trong mắt thầy cô và bạn bè hiển nhiên là ưu tú không thể nghi ngờ.

Vốn cho rằng gặp lại Nhậm Tự sẽ rất xấu hổ, thế nhưng cậu ta giống như đã quên sự kiện trên núi kia vậy, biểu hiện vẫn không khác lúc trước.

Mặc dù Tống Á Hiên cảm thấy không thể hiểu được mấy cái này nhưng quả thật đã giúp cậu thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Dư Kiều Kiều vẫn còn lo lắng, thế nhưng người ta không hề quấy rầy cuộc sống Tống Á Hiên hay cưỡng cầu hồi đáp, cũng đâu thể ngăn cản người ta thích thầm ?

Vấn đề liên quan đến thẳng cong cứ vậy bị đè xuống, chỉ là Tống Á Hiên luôn vô tình cố ý không cùng Nhậm Tự ở riêng.

Dù sao cậu cũng không thể cho cậu ta câu trả lời mà cậu ta muốn.




Hạng mục hợp tác cùng Phó Sâm kia hình như gần đây gặp chút phiền phức nên mấy ngày nay Trương Chân Nguyên luôn đi sớm về khuya, Tống Á Hiên đã nhiều ngày liền chờ đến lúc ngủ vẫn không thấy anh về nhà.

Rõ ràng ở cùng một mái nhà thế nhưng ngay cả mặt cũng khó thấy.

Tống Á Hiên nhìn qua bàn ăn chỉ có một phần bữa sáng, trong lòng thật vắng vẻ.

Sáng thứ 7, Tống Á Hiên chuẩn bị cặp sách, không hề báo trước tự mình đến công ty Trương Chân Nguyên.

Đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất, cửa phòng Trương Chân Nguyên không đóng kín, tiếng nói chuyện từ khe hở nhỏ thoát ra ngoài. Tay Tống Á Hiên đặt trên tay nắm cửa dừng lại, ôm cặp ngồi xổm cạnh cửa.

Không biết qua bao lâu, đến khi Tống Á Hiên cảm giác hai chân tê cứng rồi mới nghe tiếng bước chân vang lên.

Lúc Trương Chân Nguyên tiễn người đi ra thì nhìn thấy một chú mèo con ngồi xổm trước cửa.

Dáng vẻ đáng thương lại mơ màng kia giống y như dáng vẻ lúc cậu vừa tới Trương gia.

Bắt tay tạm biệt xong, Trương Chân Nguyên thu lại nụ cười đúng mực nhưng không có chút ấm áp nào, đưa tay về hướng Tống Á Hiên, “Sao lại không vào ?”

“Em thấy anh đang bận.” Tống Á Hiên lấy lại tinh thần, mượn tay Trương Chân Nguyên đứng lên, nhưng hai chân sớm đã tê cứng hoàn toàn không chống đỡ nổi trọng lượng của cậu, lảo đảo muốn ngã sang một bên.

Nhưng Tống Á Hiên tuyệt nhiên không hề lo lắng, vẫn như lúc trước, một giây sau liền ngã vào cái ôm quen thuộc.

Cơn chóng mặt mãnh liệt ập đến như thường lệ, trước mắt chỉ còn một mảnh trắng sáng.

Người lúc mất thị giác luôn sẽ không tự chủ sinh ra cảm giác bất an sợ hãi, mà Tống Á Hiên giờ phút này lại vô cùng an tâm.

Bởi vì Trương Chân Nguyên chính là nơi phát ra toàn bộ cảm giác an toàn của cậu.

“Em rất nhớ anh.” Tống Á Hiên ôm vòng eo rắn chắc của Trương Chân Nguyên, nhắm mắt lại đợi cơn chóng mặt qua đi.

“Vẫn cứ như hồi nhỏ vậy.” Trương Chân Nguyên cười cười, bế Tống Á Hiên đóng cửa lại.

Bế như bế một đứa trẻ, khiến cả 2 người đều sinh ra cảm giác thời gian bị rối loạn rồi, dường như quay trở về thời học sinh của Trương Chân Nguyên.

Được đặt xuống ghế sofa Tống Á Hiên mới hậu tri hậu giác có chút xấu hổ.

“Em đã lớn từng này rồi mà anh còn bế em như thế.”

“Ồ ?” Trương Chân Nguyên nhíu mày, “Lớn rồi thì không cho anh bế nữa ?”

“Em không phải có ý đó.”

Ngồi trong phòng làm việc Tống Á Hiên mới biết được Trương Chân Nguyên bận bịu đến thế nào. Nếu như không phải có đứa nhỏ này ở đây có khi anh còn chẳng thèm ăn cơm.

Tống Á Hiên nhíu mày, luôn cảm thấy có chút không đúng.

Trước kia cậu cũng đã thấy thời điểm Trương Chân Nguyên bận rộn, nhất là lúc vừa tiếp nhận công ty. Nhưng bây giờ không giống khi đó, bây giờ giống như anh đang vội vã làm gì đó, chỉ sợ không còn kịp nữa vậy.

“Đi ăn cơm.” Tống Á Hiên rút bút máy của Trương Chân Nguyên ra, cưỡng ép kéo anh lên khỏi ghế làm việc.

“Được.” Trương Chân Nguyên vuốt vuốt tóc Tống Á Hiên, “Cùng đi ăn cơm.”

“Gần đây có phải anh không ăn uống đàng hoàng đúng không.” Tống Á Hiên tức giận nhìn anh chằm chằm, “Thân thể anh không phải làm bằng sắt đâu đó !”

“Bắt đầu quản anh trai rồi ?” Trương Chân Nguyên cười vuốt mũi Tống Á Hiên một cái, “Đứa nhóc này.”

“Đã nói em không còn là trẻ con nữa rồi !” Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn Trương Chân Nguyên, “Anh có thể coi em là người lớn được không.”

Một người lớn mà anh có thể chia sẻ, chứ không phải một đứa trẻ hoàn toàn chẳng biết gì.

“Được.” Trương Chân Nguyên dùng ngón cái vuốt ve đuôi mắt Tống Á Hiên, dường như vui mừng, lại như đang khắc chế điều gì đó, “Hiên Hiên trưởng thành rồi.”

Khi đối mặt với Tống Á Hiên, nụ cười của Trương Chân Nguyên mới là chân tâm thật ý, phát ra từ đáy lòng. Tống Á Hiên nhìn ra được cưng chiều trong nụ cười của anh, bởi vì cậu là em trai duy nhất trong lòng anh.

Nếu là lúc trước, Tống Á Hiên sẽ chỉ cảm thấy ánh mắt Trương Chân Nguyên tràn ngập ôn nhu, vĩnh viễn là bến đỗ của cậu.

Nhưng hôm nay, cậu lại nhạy cảm phát giác, trong mắt Trương Chân Nguyên dường như còn có nhiều thêm một phần cảm xúc mà cậu không nhìn thấu được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com