TruyenHHH.com

Longfic Nguyen Hien Qua Muc Phu Thuoc

Bởi vì trước đó liên tục lên lớp nên sau khi thi giữa kỳ mọi người được thả cho nghỉ 3 ngày, ủy viên sinh hoạt liền tổ chức một chuyến du lịch mùa thu cho cả lớp. Dưới sự mời mọc nhiệt tình của mọi người, Tống Á Hiên cuối cùng cũng vượt qua chướng ngại tâm lí đồng ý tham gia.

"Đi bao lâu ?" Trương Chân Nguyên giúp Tống Á Hiên sắp xếp balo, có chút không yên lòng.

"2 ngày 1 đêm." Tống Á Hiên ôm một đống đồ ăn vặt, thử nhét tất cả bọn chúng vào trong túi.

"Mang quần áo dày một chút, ban đêm trên núi rất lạnh." Trương Chân Nguyên bất đắc dĩ nhìn đống đồ ăn vặt trong góc của Tống Á Hiên, đem chúng bỏ hết vào một cái túi rồi đặt ở một bên, "Mấy giờ xuất phát ?"

Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, "Còn 2 tiếng nữa, bọn em tập hợp ở trước cổng trường."

"Vậy lát nữa anh đưa em đến trường."



Địa điểm của chuyến du lịch lần này được định ở núi Tự Hà, giữa đỉnh núi có xây một công viên rất lớn, thường có nhiều người đến đây dã ngoại.

Tống Á Hiên ngồi nghe Trương Chân Nguyên dặn dò suốt cả quãng đường, lại cẩn thận dặn anh giữa trưa ngày thứ hai đến dưới núi Từ Hà đón cậu, lúc này mới tạm biệt anh bước xuống xe.

Trước cổng đã có không ít bạn học tụ tập. Lúc 3 giờ có một tuyến đặc biệt lên núi Từ Hà, tất cả mọi người tốp năm tốp ba đứng ở trạm chờ.

Tống Á Hiên đợi chưa đến 5 phút thì Dư Kiều Kiều đã tới, bên cạnh cách đó không xa còn có Nhậm Tự vừa vặn gặp trên đường.

"Cậu tới sớm thế." Nhậm Tự cười nói.

"Cũng tạm, tớ chỉ mới vừa đến thôi." Tống Á Hiên cũng cười cười, tiện tay cầm lấy balo nhỏ trong tay Dư Kiều Kiều.

"Để tớ cầm cho." Nhậm Tự nhìn một chút rồi vươn tay ra, "Tớ thấy cặp cậu cũng rất nặng đó."

"Không sao, chỉ trông hơi lớn mà thôi." Tống Á Hiên rút tay về tránh qua một chút, giải thích: "Hơn nữa Kiều Kiều nhiều chuyện lắm, người khác cầm cậu ấy sẽ không yên tâm."

Dư Kiều Kiều đang nghịch điện thoại cũng phải ngẩng đầu lên muốn nói lại thôi, muốn phản bác một câu nhưng lại đuối lý, mắt nhìn Nhậm Tự rồi nói với Tống Á Hiên: "Xách cặp cho bổn đại tiểu thư là vinh hạnh của cậu."

Tống Á Hiên mặt không biểu cảm: "Ồ."

Nhậm Tự nhìn hai người bọn họ, miệng hơi mở nhưng lại không nói gì nữa, sắc mặt trầm xuống.

Dư Kiều Kiều tiếp tục *đánh bảng cho idol, dư quang nhìn Nhậm Tự một chút, im lặng thở dài.

*Đánh bảng: là một trong những hình thức support idol, fan sẽ cày số liệu ở khắp các mặt trận để đẩy top cho idol ở những bxh; hoặc, có nhiều show còn tạo nhiệm vụ rồi fan sẽ làm nhiệm vụ để kiếm điểm, đổi điểm, hoặc nạp tiền lấy điểm để vote.   (Chú thích này là từ đi hỏi chị em và tự mình phỏng đoán, nếu bạn nào có cách giải thích chính xác hơn thì có thể cmt cho mình biết nha)

Thôi kệ, hiểu lầm thì hiểu lầm đi.

Cô có thể vì huynh đệ mà không tiếc mạng này.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, cũng may không bao lâu thì xe buýt đến, ủy viên sinh hoạt mua vé cho mọi người, một đoàn người trùng trùng điệp điệp lần lượt bước lên xe.

Dư Kiều Kiều dễ bị say xe nên chọn hàng ghế đầu ngồi bên gần cửa sổ, Tống Á Hiên không chút suy nghĩ liền ngồi bên cạnh cô, Nhậm Tự lên xe ngay sau họ, chọn một chỗ cách bọn họ 2 hàng.

Lớp Một có tất cả 16 người đi, vừa vặn ngồi đủ một xe.

Từ Nhất Trung đến núi Tự Hà cần hơn 40 phút, phần lớn mọi người đều lựa chọn nói chuyện phiếm hoặc cúi đầu chơi điện thoại, còn có tụ tập thành nhóm chơi game khiến trong xe náo nhiệt cực kỳ.

"Tớ khát quá, cậu lấy bình nước ra giúp tớ đi." Dư Kiều Kiều hết sức chuyên chú gõ điện thoại, dùng cánh tay khều khều Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên lấy bình nước từ bên hông balo của cô ra, tiến tới nhìn màn hình điện thoại của cô nhân tiện giúp cô mở nắp bình, "Cậu đang làm gì đấy ? Bận rộn từ nãy đến giờ."

"Đánh bảng cho idol đó, ngày cuối cùng rồi mà lượt vote của hạng 2 vẫn đang theo sát ."

Bình nước có ống hút đi kèm, Dư Kiều Kiều lười biếng cũng không rảnh quan tâm phản ứng của người khác, trực tiếp từ trên tay Tống Á Hiên uống hai ngụm.

Tống Á Hiên không có chút hứng thú nào đối với mấy cái này, trước kia còn nghiêm túc nghe cô nàng "đa cấp" giúp đỡ bỏ phiếu gì đó, về sau phát hiện tốc độ nữ nhân này đổi thần tượng có thể so với sự dồn dập của các bài kiểm tra ở lớp 12, cho nên liền mặc kệ luôn.

Lúc xe dừng ở dưới núi Tự Hà chính là thời điểm nóng nhất, một đoàn người đeo hành trang bắt đầu leo lên núi. Cũng may dốc núi đã được khai phá xong xuôi nên đi rất nhẹ nhàng, trên đường còn có cảnh sắc không tệ, bọn họ không tốn quá nhiều sức đã lên đến công viên giữa đỉnh núi.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, lớp trưởng cùng ủy viên sinh hoạt tổ chức mọi người dựng chỗ nghỉ tạm, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ xem sách hướng dẫn dựng lều trại, thật lâu sau vẫn không biết cách làm thế là Dư Kiều Kiều nữ sĩ móc Ipad của mình ra tìm video hướng dẫn rồi rủ mọi người cùng xem, lúc này mới giải quyết được vấn đề.

Tống Á Hiên trợn mắt há mồm: "Chị gái à, chị lên núi còn mang theo Ipad à ?"

"Nhiều thiết bị để cày số liệu." Dư Kiều Kiều cực kỳ bình tĩnh.

".................."

Thời gian gần đây Nhậm Tự luôn luôn đi chung với bọn họ, Tống Á Hiên cũng đã quen, hoặc là nói chấp nhận cho cậu ta gia nhập tiểu đoàn thể của bọn họ.

Dù sao cậu cũng không biết cách cự tuyết ý tốt của người khác.

Nhưng hôm nay từ trước khi lên xe Nhậm Tự dường như vẫn luôn duy trì khoảng cách với bọn họ, cả lúc dựng lều cũng không đứng cùng khiến Tống Á Hiên cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lúc dọn dẹp xong thì mặt trời đã sắp xuống núi, hai cái lò nướng cũng đã chuẩn bị xong, các loại xiên nướng đã được chuẩn bị ngay ngắn, những người khác cũng tích cực ra tay.

Tống Á Hiên một bên nướng bắp ngô một bên nhìn về hướng Nhậm Tự, thấy cậu ta không yên lòng quạt quạt hương bồ nhóm lửa, thậm chí cũng không chú ý đến lửa đã quá lớn rồi.

"Ài, Nhậm Tự hôm nay hơi lạ nhỉ."

"Tớ nhận ra từ lâu rồi." Dư Kiều Kiều gật đầu, lại kinh ngạc quay sang, "Cậu vậy mà cũng nhìn ra ?"

Tống Á Hiên kỳ quái nói: "Tớ không có mù."

"..........." Dư Kiều Kiều mặt không cảm xúc, "Cậu nói đúng lắm."

Lúc nướng được kha khá thì trời cũng đã tối, trong công viên có vài ánh đèn mờ mịt, mọi người trải tấm bạt để ăn cơm dã ngoại ra, ngồi vây quanh vừa cười cười nói nói vừa ăn uống.

Mãi đến khi sắp ăn xong Nhậm Tự vẫn không hề chủ động nói chuyện cùng bọn họ.

Ủy viên văn nghệ đề nghị mọi người chơi trò chơi, thuận tay móc trong túi ra một bộ bài.

"Thật hay thách ! Là tinh anh nhân tài thì nhất định phải chơi thành thật !"

Một đám người trẻ tuổi ham chơi, sau khi tất cả mọi người đều biểu thị sẽ không chơi xấu nói dối liền náo nhiệt bắt đầu trò chơi.

Lúc đến lượt Dư Kiều Kiều, người đặt câu hỏi là một nữ sinh mặt mũi sáng sủa. Đối với vị hoa khôi lòng dạ sắt thép này của lớp Một, mọi người tự nhiên cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ.

"Đã có người trong lòng hay chưa !!"

Dư Kiều Kiều thản nhiên cười một tiếng, đối mặt với đủ loại âm thanh ồn ào liên tiếp, tiêu sái hất tóc, "Đu *thế giới 3D không cần người yêu."

*Thế giới 3D: nguyên bản là "三次元"

Có người lớn tiếng thổi còi, "Kiều tỷ nghiêm túc đi !"

"Thật mà." Dư Kiều Kiều cười nói: "Một đống idol còn đang xếp hàng chờ tớ sủng hạnh đây."

Tống Á Hiên đã được chứng kiến đủ loại thần tượng của Dư Kiều Kiều biểu thị: .................

Những tiểu tiết không đau không ngứa này phần nào giúp làm sinh động bầu không khí hơn, có người cười trừ cho qua, cũng có người nhặt lại hy vọng. Đến khi đến lượt Tống Á Hiên đúng lúc Nhậm Tự đặt câu hỏi. Vẫn là câu hỏi giống của Dư Kiều Kiều lúc nãy, Nhậm Tự khẩn trương ho một chút, "Cậu đã có người trong lòng chưa ?"

"Hả ?" Tống Á Hiên bỏ chiếc bánh quy trong tay xuống, mờ mịt lắc đầu, "Không có a."

Nhậm Tự nghe xong rõ ràng bình tĩnh lại, mắt cũng sáng hơn so với lúc nãy, mà Tống Á Hiên trả lời xong liền vứt ra sau đầu, tiếp tục bỏ bánh quy hình gấu nhỏ vào miệng.

Dư Kiều Kiều im lặng nhìn hai người họ, không ai đem khúc nhạc dạo này xem là thật bởi vì vấn đề này cơ hồ mỗi người đều bị hỏi qua, ai mà trả lời 'có' liền chịu đủ loại bát quái từ mọi người nên cũng chẳng có ai quan tâm đến mấy người trả lời là "không".

Nhưng Dư Kiều Kiều biết rõ Nhậm Tự đang thử thăm dò lần nữa. Cô lại không nhịn được lo lắng, nhìn tình hình này có lẽ cậu ta muốn nhanh chóng phá tầng cửa sổ giấy này giữa hai người rồi.

Dư Kiều Kiều biết Nhậm Tự sẽ thổ lộ, lại không ngờ cậu ta thiếu kiên nhẫn đến vậy.

Sau khi dọn dẹp thức ăn xong chính là thời gian tự do hoạt động, thống nhất 10 giờ rưỡi tối sẽ về lều. Nhân lúc này Nhậm Tự liền hẹn Tống Á Hiên ra ngoài tản bộ.

Dư Kiều Kiều không biết cậu ta nói thế nào, chỉ thấy Tống Á Hiên vội vội vàng vàng bước vào lều của cô làm cho ủy viên môn ngữ văn ở cùng lều với cô giật nảy mình nói rằng chưa từng thấy Hiên Hiên có vẻ mặt hốt hoảng như vậy.

"Tớ cùng cậu ấy đi dạo chỗ xích đu một lát, nếu cậu sợ thì kêu Hình Tử Kỳ đến ở với cậu."

"Không sao cậu cứ đi đi, tớ chưa ngủ giờ này đâu." Ủy viên ngữ văn khoát khoát tay kéo khóa kéo của lều lên.

Đi đến môt chỗ vắng người, Dư Kiều Kiều liền đi thẳng vào vấn đề: "Cậu ta tỏ tình với cậu rồi ?"

"Sao cậu biết hay vậy ?!" Tống Á Hiên chấn kinh.

".......... Bởi vì tớ đã sớm nhìn ra cậu ta thích cậu rồi." Dư Kiều Kiều cạn lời, "Hơn nữa tớ cũng đã từng nhắc nhở cậu rồi đó."

"Chứ không phải đó là do cậu đọc tiểu thuyết quá 180p hả !!"

Dư Kiều Kiều: ".............."

Dư Kiều Kiều hít sâu một hơi: "Vậy rồi cậu ấy nói thế nào ?"

".......... Không nhớ rõ lắm." Tống Á Hiên mơ màng, "Lúc đó tớ chỉ biết 'đồng tử chấn động' ."

"............." Dư Kiều Kiều : "Không ngờ cậu đọc nhiều tiểu thuyết như vậy mà chỉ nhớ được mỗi câu này."

"Sao cậu ấy lại có thể thích tớ !!"

"Sao lại không thể, cậu tốt vậy mà." Dư Kiều Kiều bổ sung: "Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."

Nghe mấy lời khích lệ văn vẻ này của cô nàng, Tống Á Hiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái, "Vậy sao cậu không thích tớ ?"

"Ồ, tớ không thích kiểu như cậu, không cần cue." Dư Kiều Kiều hiếm khi có chút nghiêm túc, "Tớ thích kiểu đại thúc đẹp trai thành thục ổn trọng cơ."

Hoa khôi lớp nổi danh sắt thép cũng mang một tâm hồn thiếu nữ đặc biệt thích kiểu 'bá đại tổng tài yêu tôi'.

Mặc dù idol của cô nàng đa số đều là các em trai nhỏ.

"À thế à." Vẻ mặt Tống Á Hiên lại càng kỳ quái.

"Bỏ ngay cái suy nghĩ trong đầu cậu đi !" Dư Kiều Kiều gõ cậu một cái, "Tớ không có cái ý đó với anh cậu."

Đùa sao, cô cũng không muốn lại bị Tống Á Hiên hiểu lầm lần nữa. Mặc dù vẻ ngoài, nghề nghiệp hay các phương diện khác của Trương Chân Nguyên đều phù hợp với tiêu chuẩn tuyển chồng của cô, nhưng với tính cách lạnh như băng kia thì cô thật sự không dám lấy lòng.

Ngoại trừ đối mặt với Tống Á Hiên, nếu không khuôn mặt như tấm băng kia có thể khiến đối phương chết cóng.

"Ồ, vậy thì được." Tống Á Hiên yên tâm rồi.

Mặc dù cậu cũng không rõ lắm rốt cuộc mình đang lo lắng cái gì.

Đùa qua giỡn lại một lát đầu óc Tống Á Hiên đã tỉnh táo hơn, lại bắt đầu than thở.

Cũng không phải bị xu hướng tính dục của Nhậm Tự dọa sợ, chủ yếu là lần đầu tiên được nam sinh tỏ tình, lại còn là bạn mình, chuyện này thật sự vượt ra khỏi nhận biết của cậu.

Cậu lo lắng mình xử lý không tốt, cũng lo lắng mình mất đi một người bạn.

Nhưng khiến cho cậu cảm thấy khó giải quyết nhất chính là những lời Nhậm Tự nói với cậu.

"Tớ biết cậu cũng thích con trai."

________________________________

Lời tác giả: Đất diễn của Trương ca ở chương này ít quá, nhưng Hiên Hiên đã thông suốt bước đầu tiên rồi. Đất diễn của Nhậm Tự sau này gần như không hề có nữa đâu.

Lời dịch giả: Dạo này đi học lại rồi, còn phải đi làm nữa nên mình không có nhiều thời gian để dịch truyện, không biết đến khi nào mới hoàn được đây..... 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com