[Longfic/Nguyên Hiên] Quá Mức Phụ Thuộc
Chap 10
Trương Chân Nguyên đi ngủ kéo rèm thường để lại một khe hở, như vậy thì sáng hôm sau có thể dựa vào ánh nắng chiếu vào mà tỉnh dậy dễ dàng.Đêm mùa hè trăng sáng sao thưa, ánh trăng thanh mát xuyên qua khe hở rải vào trong phòng, soi rõ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người bên cạnh.Tiếng điều hòa kêu ồ ồ, ánh sáng và cái bóng trên tường trắng chồng lên nhau khẽ dao động, Tống Á Hiên nắm chặt lấy chăn hít sâu một hơi, từng chút từng chút nhích qua bên cạnh, sau đó xoay người rơi vào trong lòng Trương Chân Nguyên."Á Hiên ?" Chạm vào làn da mềm mại, Trương Chân Nguyên sững sờ, cúi đầu nhìn Tống Á Hiên đang nắm tay lại thành cái nắm đấm nhỏ."Sao anh lại nằm cách xa như vậy." Tống Á Hiên chống đầu nheo mắt nhìn mép giường, nắm vạt áo Trương Chân Nguyên kéo vào, không cẩn thận kéo cả dây áo ngủ của anh ra luôn.Trương Chân Nguyên dở khóc dở cười nhích vào bên trong, "Vẫn còn sợ hả ?""Ai sợ chứ." Tống Á Hiên mạnh miệng nói: "Chỉ là em cảm thấy hơi lạnh thôi.""Mau ngủ đi." Trương Chân Nguyên giúp cậu nhét chăn cẩn thận, tận lực giữ một chút khoảng cách, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cậu, "Anh ở đây mà.""Anh.""Hửm ?"Tống Á Hiên lại nhích sang bên cạnh một chút, đưa tay nắm chặt lấy một ngón tay Trương Chân Nguyên, "Như vầy là được rồi."Tựa như khi còn bé không dám ngủ một mình vào ban đêm, ôm chăn mền chậm chạp đến phòng Trương Chân Nguyên nắm lấy góc áo anh, cuộn mình thành quả bóng nhỏ lăn vào trong ngực anh trai.Khi đó cậu như một cái túi nhỏ tùy thân của Trương Chân Nguyên, anh đi đâu cậu đều đi theo, cả khi anh học bài cậu cũng sẽ ngồi bên cạnh đọc truyện tranh, thậm chí bạn học của anh đều biết cậu.Trong thế giới nhỏ của cậu, Trương Chân Nguyên chính là tất cả những gì cậu có.Chóp mũi ngửi thấy mùi nước hoa vị gỗ như có như không, Tống Á Hiên đem đầu vùi trong khuỷu tay Trương Chân Nguyên vô ý cọ cọ, cảm thấy trái tim đập dồn dập thình thịch.Cảm giác thật kỳ lạ."Cọ lung tung gì đấy, mau đi ngủ đi." Trương Chân Nguyên đè tiểu gia hỏa này lại. Giọng nói hơi khàn từ đỉnh đầu truyền đến, Tống Á Hiên cảm thấy trong tai tê tê dại dại."Em biết rồi." Tống Á Hiên trầm giọng đáp một tiếng, một tay đặt lên ngực, nhắm chặt hai mắt để ổn định nhịp tim đang đập loạn.Thật ra chất lượng giấc ngủ của Tống Á Hiên rất kém, mỗi buổi tối đều mơ rất nhiều, mà đa số là ác mộng, cho nên ban ngày hầu như là bộ dạng mơ mơ màng màng.Thế nhưng những lần có Trương Chân Nguyên ngủ bên cạnh. mặc dù vẫn nằm mơ, nhưng sẽ rất ít khi mơ thấy ác mộng.Anh giống như thần bảo hộ vậy, làm cho tất cả tai họa vì anh mà chạy trốn đi nơi khác.Một đêm mộng đẹp.Tống Á Hiên tự tỉnh lại khá sớm, Trương Chân Nguyên vẫn còn nằm trên giường, Tống Á Hiên cầm điện thoại lên xem, mới bảy giờ kém.Cậu lặng lẽ bỏ điện thoại về chỗ cũ, mở to mắt đánh giá Trương Chân Nguyên ở khoảng cách gần.Khi Trương Chân Nguyên ngủ, lông mày hơi nhướng lên, đôi môi mỏng mím chặt, dưới mắt còn có quầng thâm không cách nào che được.Tống Á Hiên duỗi ngón tay, làm bộ vuốt vuốt giữa hai đầu lông mày trong không khí, muốn vuốt phẳng vết nhăn trên đó.Trương Chân Nguyên quá vất vả rồi.Thật muốn mau mau trưởng thành."Tỉnh rồi ?" Trương Chân Nguyên đột nhiên mở mắt ra, ngoài ý muốn trông thấy Tống Á Hiên đã tỉnh."Ừm." Tống Á Hiên rụt tay lại, giơ tay vươn eo, giống như tranh công nói: "Em đã tỉnh từ bảy giờ kém cơ."Trương Chân Nguyên cũng có hơi kinh ngạc, "Sớm vậy sao ?""Còn phải nói sao !" Cái đuôi của chú mèo nhỏ đã sắp vểnh lên tới trời rồi.Trương Chân Nguyên ngồi dậy, đưa tay vò loạn tóc Tống Á Hiên, cũng không biết đứa nhỏ này đắc ý cái gì đến thế."Tỉnh rồi thì mau dậy đi, cùng anh tập thể dục buổi sáng.""Không đi đâu !" Tay Tống Á Hiên đang vén chăn dừng lại, nhanh chóng nằm trở về, "Em muốn ngủ tiếp"Dậy đi." Trương Chân Nguyên cầm chăn giở ra, nhìn Tống Á Hiên cong chân nằm liệt trên giường, áo ngủ bị cọ đến loạn, bụng nhỏ lộ ra một mảng lớn, "Nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng.""Vâng." Tống Á Hiên kéo quần áo xuống, "Bữa sáng ở đâu vậy ?""Ra ngoài ăn với anh." Trương Chân Nguyên mở tủ quần áo, chọn một cái áo tay lửng màu trắng ném đến trên người Tống Á Hiên, "Tối hôm qua không phải nằng nặc đòi sữa đậu nành với bánh quẩy sao ?""Không phải anh nói thứ đó không vệ sinh sao ?" Tống Á Hiên kéo cái áo đang che kín đầu xuống, không lưu loát nói, rồi quay lưng lại thay quần áo."Thỉnh thoảng ăn một lần thôi." Trương Chân Nguyên nhìn tấm lưng trần trơn mịn của Tống Á Hiên từng chút bị áo che lại, sau đó chậm rì rì thay quần, "Vả lại, không biết đứa nhóc nào ban đêm nằm mơ lẩm bẩm nói muốn ăn bánh quẩy.""Hả ?" Tống Á Hiên kéo quần lên được nửa chừng thì khiếp sợ cứng đờ người, "Em có nói mớ sao ?""Kéo quần lên đàng hoàng." Trương Chân Nguyên nói một tiếng rồi cầm đồ của mình đi vào phòng tắm."Gì vậy chứ." Gương mặt Tống Á Hiên lập tức đỏ bừng, nhanh chóng kéo quần lên, vội vội vàng vàng cài nút quần.Tiểu khu được quản lí rất tốt, các quán ăn xung quang cũng rất sạch sẽ, chỉ là Trương Chân Nguyên trước giờ đều cảm thấy đồ ăn trong nhà an toàn vệ sinh hơn, lại có thể phối hợp cân bằng dinh dưỡng, phù hợp cho sự phát triển lành mạnh của trẻ nhỏ.Huống hồ sữa đậu nành ở ngoài quán loãng như nước, bánh quẩy cũng không phải loại đồ dinh dưỡng gì, ăn nhiều còn dễ dẫn đến các bệnh sau này.Nhưng lại là loại mà trẻ con thích ăn."Phải chấm đẫm ăn mới ngon !" Tống Á Hiên ngắt một miếng bánh quẩy thả vào trong chén sữa đậu nành, ngâm đến mềm nhũn rồi mới vui vẻ bỏ vào miệng, còn chỉ đạo Trương Chân Nguyên ăn giống cậu."Ăn xong đừng có chùi lên người." Trương Chân Nguyên móc một bọc khăn giấy ướt từ trong túi ra ném lên bàn.Tống Á Hiên không vui bĩu môi: "Em đâu phải con nít nữa chứ.""Ừ, tốt nhất là không phải.""Hứ." Tống Á Hiên cầm bánh quẩy, cúi đầu bưng bát uống cạn, thỏa mãn chép miệng một cái, "Ngon thật.""Sữa đậu nành ở nhà không ngon à ?""Sữa đậu nành ở nhà đặc quá !" Tống Á Hiên nhớ lại một chút, lập tức cảm thấy mất hết khẩu vị, "Có khác gì cháo đâu !""Anh còn tưởng là em thích như vậy.""Sao có thể chứ !""Anh thấy em uống trà sữa có trân châu rồi dừa gì đấy, còn có cái thạch gì nữa, không phải cũng giống cháo sao ?""Sao mà giống được chứ !" Tống Á Hiên hai mắt mở to, dáng vẻ khó có thể tin được............Được rồi."Hôm nay cô ấy có đến nữa không ?""Ai cơ." Tống Á Hiên dùng đũa gắp một miếng đậu xào chua ngọt, nhưng tay dính dầu nên gắp mãi không được.Trương Chân Nguyên vươn đũa nhẹ nhàng gắp miếng đậu lên đút vào miệng cho cậu, "Bạn cùng bàn của em.""Ưm." Miệng Tống Á Hiên vừa bị nhét một miếng đậu vào, lại cắn một miếng lớn bánh quẩy rồi dùng sức nhai lấy, "Không đến, sao vậy ?""Không có gì, thuận miệng hỏi chút thôi.""Ồ." Tống Á Hiên tùy ý đáp lời, "Vậy hôm nay anh vẫn phải tăng ca sao ?""Ừ." Trương Chân Nguyên uống xong sữa đậu nành của mình, cầm khăn lau tay sạch sẽ, "Muốn đến công ty với anh không ?""Ừm........ Cũng được." Tống Á Hiên khẽ gật đầu, ăn xong miếng bánh quẩy cuối cùng, dùng đầu ngón tay ra hiệu cho Trương Chân Nguyên lấy khăn giấy ướt giúp cậu.Buổi sáng cuối tuần xe cộ không nhiều, lúc đến công ty còn chưa tới 8 giờ, trên đường đi nhìn thấy khu làm việc lác đác vài nhân viên đang ngồi."Làm ở công ty các anh thật thê thảm, cuối tuần vẫn phải tăng ca." Tống Á Hiên hết nhìn đông lại ngó tây, ôm túi sách chậc chậc hai tiếng, "Trương bóc lột."Trương Chân Nguyên nhấn nút thang máy, kéo cái vị Tống Á Hiên còn đang nhìn trời nhìn đất vào trong, "Cũng đâu có bắt buộc tăng ca.""Chủ nghĩa tư bản độc ác."".........."Văn phòng của Trương Chân Nguyên ở tầng cao nhất, Tống Á Hiên vừa vào liền đi thẳng đến chiếc tủ lạnh nhỏ ở trong góc, không ngoài dự tính nhìn thấy bên trong có bánh và kem mà cậu thích ăn nhất."Ông chủ." Ann gõ cửa bước vào, đặt tư liệu đang cầm tên tay lên bàn làm việc của Trương Chân Nguyên."Đem một cái ghế tới đây." Trương Chân Nguyên rút ra cây bút máy, quay đầu nhìn Tống Á Hiên một chút, "Chỉ được ăn một hộp thôi đấy.""Em biết rồi !" Tống Á Hiên đứng lên đóng tủ lạnh lại, mắt lập tức sáng lấp lánh, "Chị Ann !""Tiểu Hiên đến rồi à." Ann cười gật gật đầu, sau đó đến phòng sát vách mang ghế sang, đặt cạnh bàn làm việc của Trương Chân Nguyên.Tống Á Hiên vét sạch sẽ một hộp kem nhỏ, một đường vòng cung hoàn mỹ ném cái hộp rỗng vào thùng rác, ngồi lên ghế bắt đầu mở cặp sách.Đúng lúc bên cạnh chính là gia sư miễn phí, Tống Á Hiên lôi bài tập toán học và vật lý ra, dựa vào bàn làm việc nghiêm túc làm bài tập.Cuối tuần trong công ty không có mấy người, trong văn phòng cũng chỉ có mỗi thư ký Ann lui tới, Tống Á Hiên quơ chân lầm bầm lầu bầu đọc đề, nâng đầu vắt óc suy nghĩ."Thẳng người lên một chút." Trương Chân Nguyên đưa tay đỡ lấy trán Tống Á Hiên, đem đầu cậu nhấc nhấc lên.Tống Á Hiên bị giật nảy mình, nhíu khuôn mặt nhỏ hung dữ nói: "Khó khăn lắm mới có chút ý tưởng !""Đến câu nào rồi ?""Câu này ! Nghĩ không ra !" Tống Á Hiên chỉ vào đề bài, vô cùng có dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng."Đường phụ vẽ sai rồi." Trương Chân Nguyên rút bút chì kim từ trong tay Tống Á Hiên ra, vẽ một đường ảo (đường nét đứt) lên hình, "Tính chất vuông góc."Tống Á Hiên dựa theo nhắc nhở của anh làm tiếp, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh một chút, "Khi nào thì anh mới tan ca vậy ?""Buổi trưa." Trương Chân Nguyên nhìn đồng hồ, "Cơm trưa về nhà ăn.""Vâng." Tống Á Hiên kéo ngăn kéo bàn làm việc, tìm thấy cục tẩy, cầm tẩy một hồi lại nói, "Em cảm giác tẩy của anh dùng tốt hơn hẳn."Trương Chân Nguyên buồn cười nhìn cậu khẽ nói, "Em thấy dùng tốt thì cho em đấy.""Được nha." Tống Á Hiên cất tẩy vào hộp bút của mình, nghiêng đầu cười giả dối với Trương Chân Nguyên một cái: "Cảm ơn ông chủ.""........." Trương Chân Nguyên sững lại, "Đừng có gọi anh như vậy.""Em thấy chị Ann vẫn gọi như vậy mà." Tống Á Hiên nhíu mày, "Tại sao em không thể gọi vậy chứ."Trương Chân Nguyên bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, "Anh sẽ bảo Ann thay đổi cách gọi.""Được thôi, ông chủ Trương !"".............."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com