TruyenHHH.com

Longfic Naruto Sasuhina Khoc Nguoc

LỜI CỦA TÁC GIẢ
Thành thật xin lỗi các bạn vì sự sơ sài của chap 4 vừa qua, mình hoàn toàn không thể đổ lỗi cho ai được vì chuyện này :(
Nếu các bạn không chê, thì mình đã cho ra lò chap 5 này với tất cả tâm huyết của mình, với hy vọng được các bạn thứ lỗi cho sai sót vừa qua.
Mong các bạn vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ Hyopuu và couple SasuHina của chúng ta nha :)
Love yah all!!!

Một tháng trôi qua, công việc của Hinata cũng bắt đầu đi đúng hướng. Cô và Sasuke đã tìm cách hiểu nhau hơn, không còn những cuộc cãi nhau loạn xạ nữa mà thay vào đó họ tìm cách lắng nghe ý kiến của nhau, phân tích đúng sai và đưa ra hướng giải quyết tốt nhất.

Nói chung, mọi việc đều đâu vào đó, và Hinata cảm thấy đây là lúc thích hợp để đến phiên cô thực hiện lời hứa của mình.

_Cô muốn ra ngoài ư? - Sasuke ngạc nhiên hỏi khi anh nhìn thấy mớ giấy tờ còn chất đống trên bàn. Một tuần trước Sumire đã đến vùng đất phía Nam để giúp họ quản lý tình hình của các gia đình Hyuuga sống ở đó, nên đây hẳn là phần báo cáo mà bà ấy đã gửi đến.
_Lát về xem cũng được, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm. - Hinata nói, và một lúc sau thì cả cô và "Sasaki" đã ở ngoài phố và đang tiến dần đến Học viện Ninja.

Cô muốn đến đó để tìm chút manh mối có thể còn sót lại của "Kẻ ăn người", cái tên mà hai người họ đã thống nhất gọi kẻ đó.

Cũng đã khá lâu rồi, Hinata mới thoát khỏi công việc thường nhật của mình để đi dạo trên phố như ngày xưa.

Những hàng quán mà họ đi qua vẫn tấp nập như ngày nào, mọi người vẫn nói cười vui vẻ và thân thiện chào nhau khi vô tình chạm mặt. Không khí sau chiến tranh thật dễ chịu, giống như một làn gió mới đã đến đây và gội sạch những vết tích đau thương của chiến tranh vậy. Khung cảnh quanh họ tràn đầy sức sống của mùa xuân và ánh nắng ấm áp trên cao kia đang hướng mọi người đến một tương lai tươi đẹp hơn.

À, cũng không hẳn mọi điều xấu đều được quên lãng và đẩy lùi về quá khứ.

Sau những nụ cười mà mọi người dành cho Hinata và chàng "trợ lý" bên cạnh mình, thì cô vẫn nghe được những tiếng bàn tán lầm rầm của họ về chuyện của Sasuke. Họ căm ghét anh, nguyền rủa anh, mong sao quỷ dữ hãy mang anh đi xuống nơi tận cùng của Địa ngục và trả lại ngài Đệ Lục khoẻ mạnh cho họ. Thậm chí, vài người ác miệng hơn còn buông lời gièm pha Naruto và Sakura thật ngốc khi vẫn nhất mực tin tưởng Sasuke, dù cho hai người đó giờ đây giống như những anh hùng của họ thì vẫn bị họ đem ra rủa xả cho hả lòng căm giận với Sasuke.
_Đừng để tâm đến. - Hinata thì thầm với Sasuke khi hai người đứng trước sân Học viện, nơi xảy ra vụ án lần trước. Hôm nay là ngày nghỉ, nên họ có thể thoải mái lẻn vào hàng giờ mà không bị ai làm phiền.
_Tôi cũng quen rồi. - Sasuke đáp lại cụt lủn và anh nhanh chóng nhảy qua hàng rào để vào được bên trong. Đợi Hinata vào cùng mình rồi anh mới chỉ cho cô vị trí lần trước anh và Kakashi bị tấn công.
_Ở nơi ném Shuriken à? - Hinata cúi xuống những cây cột bằng gỗ cũ kỹ đã bị hàng trăm ngàn vết xước do biết bao thế hệ Shinobi ở đây gây ra đó, rồi dùng Byakugan để kiểm tra xem cho chúng có dấu vết nào đáng ngờ không.
_Anh cũng tìm thử đi, Sasaki. - Dù ở chốn không người nhưng Hinata nghĩ rằng nên cẩn thận vẫn tốt hơn, cô và Sasuke cần phải tiếp tục vở kịch này trong mọi lúc mọi nơi.
Hai người họ lùng sục mọi ngóc ngách, không để sót một ngọn cỏ hay hòn sỏi nào, cố tìm cho bằng được dù chỉ một vết máu hay cọng tóc nhỏ nhất của Kẻ ăn người. Nhưng rút cục lại hoài công vô ích.
_Về thôi, Hinata - sama. Lần sau lại đến tìm tiếp, cô còn công việc cần giải quyết nữa mà. - Sasuke uể oải nói sau khi gần ba tiếng đồng hồ tìm kiếm dưới cái nắng trưa trờ trưa trật này. Cả người anh nhễ nhại mồ hôi, hai mắt bắt đầu co giật vì phải mở căng trong thời gian dài. Đúng thật là sau quãng thời gian không được làm việc như một Shinobi khiến các bản năng của anh bắt đầu giở chứng đây mà.
_Anh về trước đi, tôi sẽ tìm tiếp. Những giấy tờ đó anh cứ giải quyết giùm tôi, sẽ không ai nhận ra sự khác biệt đâu. - Hinata cố làm ra vẻ mình vẫn còn khoẻ lắm, nhưng thực chất cô cũng mệt lử ra. Sasuke nhìn cô gái mắt trắng đó tìm kiếm hăng say như vậy khiến lòng anh không kiềm được mà buột miệng nói:
_Sao cô lại tin tôi nhiều quá vậy? Sẵn sàng làm tất cả để giúp tôi ư? Nếu lúc này tôi giết cô thì cô cũng đâu làm được gì, phải không?
Sững sờ một lúc trước câu nói rất khó nghe của Sasuke, Hinata dần lấy lại bình tĩnh và từ từ quay lại nhìn thẳng vào cặp mắt "vốn không phải của anh". Cô tự hỏi nếu ngay lúc này ảo thuật được hoá giải thì liệu đôi mắt thật của anh có chứa đựng đầy sự nghi hoặc và bối rối ấy hay không. Thật nhẹ nhàng và chậm rãi, Hinata buông từng lời ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn của mình:
_Vì tôi đang giữ lời hứa của mình.
_Lời hứa? - Sasuke trừng mắt hỏi lại, hình như anh lại bắt đầu phản ứng quá đà thì phải - Ý cô là lời hứa ở nghĩa trang sao?
_Không phải. - Hinata lắc đầu nguầy nguậy, cô cắn chặt môi rồi khẽ cười buồn - Chắc là chỉ có tôi là còn nhớ thôi. Mà quên đi, anh nói đúng, chúng ta về thôi. Tôi cũng mệt...
_Lời hứa gì vậy, Hinata?

Sasuke cầm lấy tay Hinata và kéo cô lại gần để có thể nhìn thẳng vào cặp mắt trắng buốt của cô. Anh luôn làm như vậy khi cần ép ai đó nói sự thật với mình, ánh mắt của anh vẫn sắc lẹm và nguy hiểm dù cho đã bị thay đổi hình dạng rất nhiều. Gương mặt họ kề sát bên nhau, gần đến nỗi Sasuke có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp vì hồi hộp của Hinata trên da mình. Và dù đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng Hinata vẫn không thay đổi được một chuyện, rằng cô rất sợ đụng chạm thân mật và thể nào mặt cô cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ. Đang lúng túng không biết phải đối diện với tình huống này như thế nào, thì chợt những tiếng khóc rền rĩ của một người phụ nữ khiến hai người họ quên mất chuyện đang làm mà tức tốc chạy thẳng đến nơi phát ra tiếng kêu ai oán đó.

Mộ phần của dòng họ Uchiha.

Khu mộ lâu đời nhất làng Lá tuy đã rất cũ kỹ nhưng vẫn mang trên mình vẻ trang trọng và tôn nghiêm như ngày mới được Hokage Đệ Nhất cho xây dựng. Tất cả những người con của dòng tộc Uchiha đều an nghỉ ở nơi này, duy chỉ có Itachi là được xây dựng mộ phần ở nơi quy tụ những Anh hùng đã hy sinh cho làng. Ngày thường nơi này rất ít người lui tới, nhất là từ sau cuộc thảm sát toàn bộ gia tộc đó thì chỉ có vài người được giao nhiệm vụ chăm sóc mộ là đến làm việc của mình thôi. Kể từ ngày về làng, để tránh bị nghi ngờ nên Sasuke cũng không hề đến thăm cha mẹ mình dù trong lòng anh rất muốn.

Nhưng hôm nay lại có một đám đông tụ tập rất náo nhiệt ở đó, tất cả họ đều trông vô cùng đau buồn và giận dữ. Phải khó khăn lắm Sasuke và Hinata mới có thể chen vào để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, và cảnh tượng trước mắt họ quả thật chẳng hay ho gì.

Một người phụ nữ trung niên đang ôm xác con gái mình bên cạnh mộ của cha mẹ Sasuke, cô gái đáng thương ấy khắp người lỗ chỗ những mảng thịt bị mất, trông như bị động vật cắn xé vậy. Nhiều nhất là ở các phần thịt nhiều như đùi, ngực và bụng, chúng bị lỗ sâu đến nỗi thấy được cả xương và nội tạng đã bị ươn lên. Cô chết hẳn cũng được gần một tuần rồi, vì cái xác đã bắt đầu bước vào quá trình phân huỷ, giòi bọ lúc nhúc ở các vết thương và các lỗ hữu hình như mắt, mũi và miệng của cô. Nhưng mẹ cô không lấy làm quan tâm chuyện đó, bà ôm chặt con gái mình vào lòng như muốn che chở cho cô khỏi bất cứ thứ gì đã hại cô ra nông nổi này. Vừa khóc bà vừa ai oán kêu lên:
_Con gái tôi đã làm gì nên tội chứ? Nó chỉ là một đứa hiền lành xưa nay không bao giờ làm hại đến ai, nó yếu đến nỗi chẳng thể làm gì được ngoài việc lau dọn mộ phần cho tộc Uchiha ở đây để phụ giúp cho tôi. Rút cục Miu của tôi đã làm gì sai mà lại có kẻ tàn nhẫn đến thế này chứ!?!

Mọi người ai cũng cố lựa lời an ủi người phụ nữ kia, nhưng trong đầu hai Shinobi trẻ tuổi kia thì đang mải lo nghĩ về một chuyện khác. Kẻ ăn người đã xuất hiện và chắc chắn hắn là người đã ăn sống cô Miu này. Nhưng tại sao lại là cô ta, tại sao lại ở đây, tại sao lại cứ phải nhắm đến những gì liên quan đến Sasuke chứ? Hết lợi dụng Kakashi để tấn công anh, giờ lại còn người dọn mộ phần cũng bị giết, rút cục kẻ đó muốn gì?

_Hiểu rồi... - Sasuke lẩm nhẩm, và trước khi Hinata kịp hiểu anh nói gì thì một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt họ. Đám đông giận dữ bắt đầu la hét rằng chính ANH, Uchiha Sasuke đã gây ra chuyện này. Họ nói anh đã hoá điên, một kẻ điên ăn thịt người. Họ nói sau khi giết thầy mình không thành thì chuyển sang hãm hại những người liên quan đến mình, và bắt đầu là Miu, người giữ mộ.
_Hắn là kẻ đó! Chắc chắn là hắn đang ở đâu đó trong làng này! - Một người đàn ông giận dữ kêu lên, anh ta vốc một nắm đất dưới đường và ném thẳng vào bia mộ trước mặt. Tấm bia của Uchiha Mikoto.
_Hãy phá nơi này, đánh động thật lớn lên để dụ hắn ra. Chúng ta sẽ giết hắn ở tại nơi này. Hắn là người mạnh nhất nhì thế gian thì sao chứ, có chết chúng ta cũng phải bắt tên súc sinh đó trả giá cho những tội lỗi mà hắn đã gây ra.

Và chuyện đó đã thật sự xảy ra. Đám đông bắt đầu đập phá mộ phần của gia tộc Uchiha danh giá. Đàn ông hết lấy đất ném, lại bắt đầu dùng tay không đấm đá loạn xạ lên các bia mộ. Đàn bà hết phỉ nhổ, lại bắt đầu dùng những lời lẽ cay độc nhất để lăng mạ những tộc nhân Uchiha đáng kính thật lớn cho cả làng hay biết. Hinata không khỏi kinh hãi trước cảnh đó, cô định cố ngăn họ lại thì bị Sasuke kéo đi ngay. Anh nắm cổ tay cô rất chặt, chặt đến nỗi khi đã đi được một quãng khá xa, khi anh buông tay cô ra thì nó đã có những vết bầm hình ngón tay và bắt đầu ứa máu.
_Cô... đi về. - Sasuke cố thật bình tĩnh để nói ra ba từ đó, nhưng hai bàn tay anh đang nắm chặt lại và những cái xương ngón bắt đầu kêu răng rắc một cách đáng sợ.
_Sasuke... - Hinata buột miệng gọi tên anh, nhưng giờ không phải là điều cô bận tâm nữa. Cô lo lắng nhìn anh, hai mắt cô bắt đầu ầng ậng nước khi nhìn thấy anh đang quay lưng lại với mình. Hinata cố thử an ủi như cách cô vẫn làm với Kiba khi cậu tức giận, nhưng khi cô cố chạm vào Sasuke thì lại bị anh đẩy ra bằng cách cọc cằn nhất có thể.
_Tránh ra Hinata trước khi tôi giết cô. Đi về ngay!
Rồi chẳng một lần quay lại xem cô có sao không, Sasuke hướng thẳng đến mộ phần của gia tộc mình với tâm trí sáng tỏ hơn bao giờ hết.

Anh đã hiểu, hoàn toàn hiểu rõ rồi.

Kẻ ăn người, thực chất hắn chỉ cần Sasuke mà thôi.

Hắn muốn dụ anh ra ánh sáng, nên tìm cách phá hoại mộ phần tộc Uchiha và để cho dân làng đánh động để anh biết mà ra mặt.

Vì hắn biết rõ anh vẫn còn quanh quẩn trong ngôi làng này, chỉ là không biết anh đang trà trộn ở đâu để tìm cách tiếp cận anh mà thôi.

_Này cậu! - Người đàn ông lúc nãy kéo Sasuke vào "gia nhập" với mình khi thấy anh đang xồng xộc lao tới - Nghe tin rồi hả? Tốt, mau giúp chúng tôi dụ Uchiha Sasuke ra đây đi! Cứ phá huỷ nơi này và la thật lớn lên!
Sasuke trân trối nhìn người đàn ông đó, nhìn tất cả mọi người xung quanh mình mà trong lòng anh căm phẫn đến tận xương tuỷ. Anh muốn giết tất cả những người ở đây, muốn dùng Amaterasu để thiêu chết họ, muốn dùng Chidori để xuyên thủng tim gan họ, muốn dùng Rinnegan của mình để tước lấy mạng sống của tất cả để họ phải gặp quỷ dữ dưới địa ngục vì những tội lỗi mà họ đã gây ra lúc này đây.

Đó chính là điều Kẻ ăn người muốn.

Hắn muốn Sasuke phải lựa chọn giữa bản chất thật của mình và cái vỏ bọc mà anh đang cố níu giữ.

Chọn sự trả thù, hay chọn sự an toàn, tất cả đều tuỳ thuộc vào nắm đất trên tay Sasuke mà anh sẽ ném vào ai.

Và anh đã chọn...

_Thằng khốn Uchiha Sasuke, mày mau ra đây!
Nắm đất vụt khỏi tay Sasuke và rơi thẳng vào dòng chữ Uchiha Fugaku, rồi Uchiha Mikoto, rồi Uchiha ... Uchiha...

Sasuke không thể nhớ mình đã ném vào những cái tên nào, đã chửi bới chính mình và gia đình mình bao nhiêu lần, đã đập phá bao nhiêu ngôi mộ trước sự ủng hộ của những người ở đó. Anh chỉ biết một điều, là anh đã làm rất tốt vai diễn của mình.

Anh đã không khóc...

_Chị tôi đâu rồi, Sasaki - san? Chẳng phải chị ấy đi cùng anh sao? - Hanabi suốt ruột hỏi Sasuke đang thẫn thờ trước mặt mình. Cả người anh lấm lem bùn đất, bàn tay chằng chịt vết thương và bốc lên mùi hôi tanh của máu. Anh nhìn cô gái ương ngạnh trước mặt mình và hỏi lại bằng giọng khản đặc.
_Chẳng phải cô ấy đã về trước rồi sao?
_Không, không hề! Anh đã làm cái quái gì mà không biết chị ấy đang ở đâu chứ? - Mắt của Hanabi mở to hơn bao giờ hết, cô tức tối vô cùng trước sự vô trách nhiệm của Sasaki với chị gái mình. Nhưng chưa kịp trách móc thêm câu nào thì Hanabi đã bị Sasuke bỏ lại một mình đứng chơ vơ ngay trước cổng nhà.

Anh đi tìm cô nàng rắc rối đó.
Anh vừa chạy khắp nơi vừa gọi tên cô đến khản cổ, nhưng vẫn chẳng thấy tăm tích cô đâu.
Cứ như cô là một làn hơi nước chưa từng tồn tại vậy.
"Tất cả là tại mình hay sao? Mình chỉ kêu cô ta đi về thôi mà, ai muốn làm hại cô ta chứ? Chết tiệt!"
Sau một lúc tìm kiếm mà không thu được kết quả gì, chợt Sasuke nghĩ đến một nơi Hinata có thể đang ở đó, nhưng anh thì không muốn bước chân đến nơi đó thêm một lần nào trong đời nữa. Không, không bao giờ Sasuke có đủ dũng khí để quay lại nơi đó, không đời nào!

Nhưng anh vẫn đến, và đoán xem ai là người đang lau chùi những ngôi mộ bị phá huỷ nặng nề đó, mặc cho bộ quần áo đắt tiền trắng tinh như đôi mắt của cô đang bị bùn đất và máu me vấy bẩn.

_Cô đang làm gì vậy, Hinata?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com