Longfic Naruto Sasuhina Khoc Nguoc
Sasuke cố không nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của Sakura khi anh đưa xác cô và cô gái Hyuuga kia lên một chiếc giường để họ tiện trong việc cứu chữa. Cái xác không thay đổi gì nhiều so với lần cuối anh "gặp" cô, nhưng những vết cắn hay những chỗ thịt bị mất đều đã hoàn toàn liền lại không chút dấu vết của việc cắt ghép.
_Bà dùng thứ dịch đó để tái tạo tế bào cho cô ấy ư? - Sasuke hỏi._Ngươi có thể nói là vậy, có giải thích thì cũng chỉ toàn dùng thuật ngữ Y học thôi. - Tsunade xua tay đáp, đoạn bà tạo một kết giới bao bọc lấy Hinata, Sasuke, Sakura và cô Hyuuga kia lại. Lúc này họ sẽ không thể ra ngoài được nữa, cũng như không ai có thể bước vào trong làm phiền họ. Tsunade gật đầu hài lòng với kết giới vũng chắc mình tạo ra được, bà đưa ra chỉ dẫn cho từng người từ bên ngoài thật chậm rãi và rõ ràng để họ theo kịp.
Người bắt đầu sẽ là Sasuke, anh sẽ dùng Rinnegan để thi triển Luân hồi thuật tức thuật mở cổng Linh hồn ra. Anh sẽ phải cố gắng giữ càng lâu càng tốt, trong lúc đó Hinata sẽ dùng Kakugan của cô để đưa phần hồn của Sakura cùng cô gái ra ngoài. Hai người sẽ cùng nhau dẫn dắt hai linh hồn ấy vào trong thân xác của họ, vậy là xong nhiệm vụ. Phần còn lại là của Tsunade, bà sẽ dùng Y thuật để làm cho hai cô gái tỉnh táo và hoạt động lại như một con người bình thường.
Kế hoạch là vậy, điều quan trọng ở chỗ cả hai người sở hữu Nhãn thuật đều phải giữ bình tĩnh và tuyệt đối không để tâm mình dao động dù chỉ một chút.
Nếu đây là một ngày bình thường, hai Shinobi như họ hoàn toàn có thể làm được chuyện đó.
Nhưng hôm nay chẳng hề bình thường chút nào, khi mà Hinata không thể thôi nghĩ được vì sao Sasuke lại nhất quyết giấu cô danh tính thật sự của Kẻ ăn người kia.
_Tôi biết cô đang nghĩ gì. - Sasuke nói khi anh vận chakra tập trung vào Rinnegan bên trái của mình. Đôi mắt màu xanh lạ lẫm của Hinata cứ nhìn xoáy vào tâm can Sasuke, anh cố lờ chuyện đó đi bằng cách dùng lời lẽ thuyết phục, hay chính xác là "đe doạ" cô. - Nếu vì sao nhãng mà chúng ta không cứu được Sakura, thì cô nghĩ cô và tôi sẽ bảo toàn tính mạng mà bước ra khỏi đây hay sao? Tsunade, Naruto, cha mẹ Sakura và bạn bè của cô ấy nữa, cô nghĩ họ sẽ tha cho chúng ta chắc? Vì vậy thay vì lo nghĩ chuyện không đâu đó, hãy tập trung giúp tôi đi.
_Cậu nói thì nghe dễ lắm, cậu có thể không thắc mắc thân phận của kẻ đã âm mưu giết tất cả những người cậu yêu thương hay sao? Bản thân cậu... - Dù đang rất giận dữ, Hinata vẫn kịp thời kiềm lại câu nói ở đầu môi của mình. Những lời lẽ cay nghiệt đó đừng nên thốt ra thì hơn...
_Tôi thì sao? - Sasuke hỏi vặn lại, anh thừa hiểu những gì Hinata định nói với mình, và điều này khiến anh thấy như cô đang cầm dao xoáy vào những vết thương chưa kịp lành miệng của mình vậy. - Tôi thì dành cả đời để giết anh ruột của mình, người đã hy sinh tất cả mọi thứ cho tôi, ý cô là vậy chứ gì?
_Sasuke, tôi.... Tôi xin lỗi....
_Im đi! - Sasuke gắt lên, tiếng ồn hai người họ gây ra khiến Tsubade trừng mắt nhìn anh đầy thù địch và tức tối. Đành nhượng bộ bà, anh cố nén giận mà quay sang Hinata và ném cho cô vẻ lãnh đạm ghê gớm của mình, không quên chêm thêm một câu lạnh lùng như thể hai người họ chẳng hơn gì người dưng nước lã:
_Hoàn thành việc này càng nhanh càng tốt, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.----
Đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi bộ ba kia rời khỏi phòng bệnh của Kakashi, Naruto lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên mà cứ bồn chồn đi qua đi lại khắp nơi và nói đủ thứ câu nhảm nhí, thi thoảng còn nói chuyện với Kurama mới chịu chứ! Mina xem bộ phim ấy mãi cũng chán, nhưng cô càng không muốn nhìn người đàn ông bất động trên giường kia, trái tim cô đã muốn nổ tung ra kể từ khi nghe Sasuke kể về câu chuyện anh bị Sumire kia hại ra sao rồi. Nếu không vì Sasuke nằng nặc đòi Mina đưa cả bọn về làng Lá càng nhanh càng tốt, hẳn cô đã băm xác con mụ ấy ra làm trăm mảnh cho bõ tức rồi!!
_Ô, mưa kìa. - Mina reo kên khi nhìn thấy những giọt mưa đầu mùa rơi ngoài cửa sổ, những hạt mưa tí tách rơi trong cảnh chiều ảm đạm ấy chợt kéo cô về 20 năm trước, cũng vào một ngày mưa ảm đạm như thế, cuộc đời của cô đã hoàn toàn đổi thay...
"Mẹ đã chết rồi...
Cha cũng thế...
Hai người họ bị Shinobi làng Đá giết cả rồi...
Người thôn cũng chết chẳng còn ai nữa...
Chỉ có mình là thoát được...
Đó có gọi là may mắn không...
Mina bấy giờ chỉ là một cô bé tám tuổi gầy nhom, mình mẩy đầy những vết bầm tím do những trận đòn của mẹ và những viên đá do bọn trẻ trong làng ném vào người. Vừa đói, vừa lạnh, Mina cứ lầm lũi trong cơn mưa đã hơn 3 ngày liền. Chẳng biết sức lực từ đâu mà có, cô bé chỉ biết đi theo thứ gọi là "linh cảm" của mình mà thôi...
_Nè nhóc.
"Có ai đó gọi mình" - Mina thầm nghĩ, đoạn cô bé vắt giò lên cổ chạy trối chết không chần chừ lấy một phút. Với Mina, hễ có người lên tiếng gọi cô bé thì điều đó đồng nghĩa với những trận đánh nhừ tử đang chờ cô ở phía trước. Chẳng trách vì sao tốc độ của Mina lại nhanh đến như thế...
_Nè nhóc! Đứng lại mau!! Tôi không làm gì nhóc đâu mà!!!!!!
_Mặc kệ nhà ngươi, bổn tiểu thư không muốn bị đánh chết!! - Mina thét lên với người phía sau như thế, tiếng bước chân đuổi theo cho thấy có ba bốn người chứ chẳng ít ỏi gì! Phải nhanh lên!! Phải chạy nhanh lên....
Ba ngày không ăn uống nghỉ ngơi, thử hỏi làm sao cô có thể chạy quá 1 km đây...
Mina tỉnh lại trong một căn nhà gỗ ấm áp, thơm nức mùi thức ăn và trà ngon.
" Đây là thiên đường có phải không? " - Mina ngơ ngác hỏi, bỗng bụng cô bắt đầu kêu réo inh ỏi khi đĩa thịt hầm và trà nóng bắt đầu hiện ra rõ nét trước mặt cô nhóc.
_Đây đương nhiên không phải là thiên đường, và làm ơn ăn giùm một cái, nhìn nhóc chảy nước dãi tởm chết được. - Một tên con trai tóc xám trùm kín mặt mũi lên tiếng, hắn ngồi ngay bên cạnh Mina khiến cô bé giật mình khóc thét lên. Hắn nhìn chòng chọc vào cô bé đáng thương rồi khoanh tay bỏ đi chỗ khác, để mặc cho hai người bạn đồng hành "giải quyết tai nạn" mà hắn gây ra.
_Cậu có cần phải như vậy không tên chảnh choẹ kia? Em cứ kệ nó đi, có tụi anh lo cho em là được rồi. Anh tên là Obito, người sẽ trở thành Hokage tương lai!! - Chàng trai có nụ cười ngây ngô nói, cặp mắt kính che gầm nửa khuôn mặt của anh khiến Mina thấy anh thật thú vị và dễ mến.
_Còn chị, chị tên là Rin. - Cô gái có mái tóc nâu ngắn tiếp lời, khi cô mỉm cười hai gò má có hình vẽ màu tím nâng lên trông thật đáng yêu. Mina cảm thấy an tâm hơn đôi chút với những người này, ít ra họ cho cô ăn và không ném đá cô.
Uhm... Tên tóc xám thì chưa chắc..._Mấy đứa về hết rồi à? Xem thầy mang về được gì nè!! - Một người đàn ông tóc vàng đứng trước cửa lên tiếng, khiến Mina quáng quàng la hét và bỏ chạy vào một góc tối mà trốn trong đó. Trẻ con và đàn ông và phụ nữ và chó và chuột, tất cả đều là những sinh vật nguy hiểm với cô bé, những sinh vật sẵn sàng giết chết cô bất cứ lúc nào...
_Ơ... bé con à... Ta không làm gì con đâu... - Minato gãi đầu nói, đoạn anh thả con thỏ trên tay xuống đất và từ từ đến gần đứa trẻ đang vô cùng sợ hãi kia. Anh nhẹ nhàng với tay đến mái tóc trắng buốt của sinh vật bé nhỏ đang run lên cầm cập ấy, đoạn anh khẽ lên tiếng hỏi cô bé:
_Tên con là gì?
_"Đồ chó" có được xem là tên không ạ? Cha mẹ và mọi người trong làng đã gọi con như vậy đấy. - Mina ngây ngô đáp, câu trả lời của cô bé khiến bầu không khí trong phòng lặng như tờ. Tiếng sụt sùi của Rin nhanh chóng bị át đi bởi giọng nói của "tên tóc xám" nãy giờ vẫn quay lưng lại với mọi người, hắn đáp lại lạnh tanh:
_Đồ chó không phải là tên. Óc bã đậu thì có thể..._Kakashi!! - Ba người kia đồng thanh quát lên với Kakashi, nhưng đó chẳng là gì với những lời tiếp theo của Mina cả.
_Óc bã đậu?? Vậy anh tóc xám tên là "Óc bã đậu" ạ??"
Ngày hôm ấy, mình đã có một gia đình.
Quái dị và lạ lẫm, nhưng đó là lần đầu tiên trong đời mình hiểu cảm giác được ai đó yêu thương là như thế nào.
Thầy Minato đã đặt cho mình một cái tên, dạy mình nhẫn thuật của thầy ấy.
Chị Rin đã chăm sóc cho mình và dạy mình là con gái phải cư xử như thế nào.
Anh Obito đã kể chuyện cho mình nghe, cho mình hiểu ước mơ và động lực sống là gì, và cả tình yêu mà anh ấy dành cho chị Rin lớn như thế nào nữa..
Còn tên "Óc bã đậu" kia, hắn chỉ toàn mắng mỏ mình, nhưng khi mọi người chọn họ cho mình vì mình muốn quên sạch quá khứ trước đó, hắn lại tình nguyện mang họ của hắn đặt cho mình. Hắn bảo trông mình và hắn hao hao giống nhau, nhưng ai mà biết mặt mũi tên quái đó trông như thế nào chứ??
Nhưng mình yêu họ, mình yêu tất cả bọn họ.
Để rồi cuối cùng, từng người, từng người một, tất cả đều bỏ mình ra đi...
_Mina-san! Mina-san!! Kakashi-sensei tỉnh rồi!!
Mina tự hỏi đây có phải là giấc mơ hay không, khi người đàn ông có mái tóc màu xám ấy đang cử động những ngón tay của mình hướng về phía cô. Naruto đợi mãi chẳng thấy Mina có phản ứng gì, anh bắt đầu sốt ruột và quyết định tự tay giật uống thuốc trên tay bà chị mà tiêm cho ông thầy vật vờ của mình. Chẳng biết chất lỏng ấy là thần dược phương nào, nhưng sau khi tiêm xong thì chỉ vài phút sau là Kakashi tỉnh như sáo, mắt mở trừng trừng còn miệng mồm thì cứ hỏi han luyên thuyên dù... chẳng phát nổi ra tiếng nào!!
_Sensei, bình tĩnh đi mà... - Naruto cười trừ khi chẳng hiểu ông thầy của mình đang nói mô tê gì ráo, anh đành cầu cứu "bức tượng" Mina vẫn còn đang đóng băng chưa chịu rã đông kia. Tình huống vô vọng hết chỗ nói, cũng may là Shizune đã chạy đến để báo tin giải vây cho Naruto:_Naruto-kun, Sakura... Sakura tỉnh lại rồi!!
-----
Naruto không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra sau khi anh nghe thấy ba từ đó. Anh đã đi đâu, nói gì, làm gì, điều đó không còn quan trọng nữa. Anh chỉ biết một điều, rằng mình đang đến bên người con gái mà anh đã dành cả cuộc đời này để yêu thương.
...Sakura, một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi...
Khẽ đẩy cánh cửa ra, một luồng ánh sáng lùa vào đường hầm tối tăm, ngột ngạt nơi Naruto đang đứng. Anh hít một hơi thật sâu rồi thu hết dũng khí bước vào bên trong căn phòng, nơi Hinata đang bật khóc nhìn anh, nơi Tsunade đang quay lưng lại để nén những tiếng nấc chực trào nơi cổ họng, nơi Sasuke đang cố giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng của mình dù anh đang muốn khóc đến phát điên lên được. Vẫn còn một người nữa ở đó, mái tóc hồng đặc trưng và nụ cười toả nắng của cô vẫn toả sáng dù ở nơi tối tăm nhất trong tâm hồn anh. Cô đã cứu rỗi anh khỏi nỗi cô độc và đau khổ, cho anh biết tình bạn là gì, tình đồng đội là như thế nào, và giờ đây, là tình yêu anh nguyện sẽ trao cho cô cả cuộc đời này.
_Đã bắt anh phải đợi lâu rồi. Em xin lỗi, Naruto...
...Anh nhớ em nhiều lắm, đoá hoa anh đào của anh...----
_Cô... là ai vậy? - Shizune tròn mắt hỏi khi thấy Mina cứ nhìn Kakashi chằm chằm hơn nửa tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ, còn Kakashi thì cứ cố nói gì đó mà... có thánh mới nghe được! Cô đành dùng thiết bị trợ âm đeo vào cho anh, chứ như thế này thì... mất hình tượng quá!!
_Anh nói thử xem, Kaka-san?
_Em làm gì ở đây vậy Mina? - Cuối cùng "thánh" cũng đã hiểu Kakashi muốn nói gì, và Shizune nghĩ rằng lúc này cô nên đi ra ngoài thì tốt hơn. Dù sao Đại nhân Tsunade đã dặn là cô chỉ được thông báo cho Naruto rồi đi ngay mà...
_Anh... tàn tạ quá... - Mina cuối cùng cũng lên tiếng được, cô ngồi xuống ngay bên cạnh giường của Kakashi nhưng tuyệt nhiên không chạm vào anh. - Anh tỉnh rồi cũng tốt, tôi nên đi ngay thì tốt hơn. Bây giờ tôi là Kẻ tình nghi số 1 trong sổ Bingo làng Sương Mù, không còn là con bé con năm xưa nữa đâu...
_Nhưng với tôi, em vẫn là kẻ duy nhất trên đời dám gọi tôi là "Óc bã đậu" kia mà... - Kakashi cười buồn đáp. "Gia đình" nhỏ của họ năm đó giờ đây âm dương cách biệt, mỗi người một nơi đã hơn 16 năm rồi, giờ đây có gặp lại cũng chẳng biết phải mở lời như thế nào...
_Ngày đó em có biết tôi yêu em không?
" Đúng là óc bã đậu, hết chuyện để nói rồi hay sao!?!" Nếu không phải vì Kakashi bị thương, hẳn Mina đã dần anh một trận nhừ tử rồi. Vớt vát chút bình tĩnh còn sót lại của mình, cô đáp nửa đùa nửa thật:
_Đương nhiên là biết!! Nhưng ngày đó, người tôi yêu là anh Obito.
Kakashi bật ra một tiếng cười kỳ quái, khiến cơ bụng của anh quặn lên đau đớn và bật ho một tràng dài. Mina vội quay sang vỗ nhẹ vào lưng anh, chẳng ngờ lại bị "lợi dụng" áp sát tay vào tim của tên "Óc bã đậu" kia:
_Có thật là lúc đó em yêu Obito không? Vậy tại sao khi đó là tặng cây kunai đó cho tôi, còn dặn là tôi phải giữ kỹ nó để dù ở đâu em cũng sẽ tìm ra tôi kia mà?
_Thì... thì tôi... - Mina lúng túng đáp, mặt cô đỏ gay lên và đạt đến cực điểm khi Kakashi kéo sát cô vào người mình và thì thầm dưới mái tóc trắng buốt của cô:
_Gần 20 năm rồi, sao đến bây giờ em mới tìm tôi... Tôi đã nhớ em nhiều lắm đấy..._Tôi là tội phạm của giới Nhẫn giả, anh là anh hùng của bọn họ, anh nói tôi phải làm sao đây? - Những giọt nước mắt của Mina thấm đẫm vai áo của Kakashi, anh khẽ vuốt lên mái tóc của cô và đáp:
_Vậy thì đã sao? Dù em ở đâu, em làm gì, thì tôi và những người em gặp năm ấy vẫn mãi yêu em.
_Bà dùng thứ dịch đó để tái tạo tế bào cho cô ấy ư? - Sasuke hỏi._Ngươi có thể nói là vậy, có giải thích thì cũng chỉ toàn dùng thuật ngữ Y học thôi. - Tsunade xua tay đáp, đoạn bà tạo một kết giới bao bọc lấy Hinata, Sasuke, Sakura và cô Hyuuga kia lại. Lúc này họ sẽ không thể ra ngoài được nữa, cũng như không ai có thể bước vào trong làm phiền họ. Tsunade gật đầu hài lòng với kết giới vũng chắc mình tạo ra được, bà đưa ra chỉ dẫn cho từng người từ bên ngoài thật chậm rãi và rõ ràng để họ theo kịp.
Người bắt đầu sẽ là Sasuke, anh sẽ dùng Rinnegan để thi triển Luân hồi thuật tức thuật mở cổng Linh hồn ra. Anh sẽ phải cố gắng giữ càng lâu càng tốt, trong lúc đó Hinata sẽ dùng Kakugan của cô để đưa phần hồn của Sakura cùng cô gái ra ngoài. Hai người sẽ cùng nhau dẫn dắt hai linh hồn ấy vào trong thân xác của họ, vậy là xong nhiệm vụ. Phần còn lại là của Tsunade, bà sẽ dùng Y thuật để làm cho hai cô gái tỉnh táo và hoạt động lại như một con người bình thường.
Kế hoạch là vậy, điều quan trọng ở chỗ cả hai người sở hữu Nhãn thuật đều phải giữ bình tĩnh và tuyệt đối không để tâm mình dao động dù chỉ một chút.
Nếu đây là một ngày bình thường, hai Shinobi như họ hoàn toàn có thể làm được chuyện đó.
Nhưng hôm nay chẳng hề bình thường chút nào, khi mà Hinata không thể thôi nghĩ được vì sao Sasuke lại nhất quyết giấu cô danh tính thật sự của Kẻ ăn người kia.
_Tôi biết cô đang nghĩ gì. - Sasuke nói khi anh vận chakra tập trung vào Rinnegan bên trái của mình. Đôi mắt màu xanh lạ lẫm của Hinata cứ nhìn xoáy vào tâm can Sasuke, anh cố lờ chuyện đó đi bằng cách dùng lời lẽ thuyết phục, hay chính xác là "đe doạ" cô. - Nếu vì sao nhãng mà chúng ta không cứu được Sakura, thì cô nghĩ cô và tôi sẽ bảo toàn tính mạng mà bước ra khỏi đây hay sao? Tsunade, Naruto, cha mẹ Sakura và bạn bè của cô ấy nữa, cô nghĩ họ sẽ tha cho chúng ta chắc? Vì vậy thay vì lo nghĩ chuyện không đâu đó, hãy tập trung giúp tôi đi.
_Cậu nói thì nghe dễ lắm, cậu có thể không thắc mắc thân phận của kẻ đã âm mưu giết tất cả những người cậu yêu thương hay sao? Bản thân cậu... - Dù đang rất giận dữ, Hinata vẫn kịp thời kiềm lại câu nói ở đầu môi của mình. Những lời lẽ cay nghiệt đó đừng nên thốt ra thì hơn...
_Tôi thì sao? - Sasuke hỏi vặn lại, anh thừa hiểu những gì Hinata định nói với mình, và điều này khiến anh thấy như cô đang cầm dao xoáy vào những vết thương chưa kịp lành miệng của mình vậy. - Tôi thì dành cả đời để giết anh ruột của mình, người đã hy sinh tất cả mọi thứ cho tôi, ý cô là vậy chứ gì?
_Sasuke, tôi.... Tôi xin lỗi....
_Im đi! - Sasuke gắt lên, tiếng ồn hai người họ gây ra khiến Tsubade trừng mắt nhìn anh đầy thù địch và tức tối. Đành nhượng bộ bà, anh cố nén giận mà quay sang Hinata và ném cho cô vẻ lãnh đạm ghê gớm của mình, không quên chêm thêm một câu lạnh lùng như thể hai người họ chẳng hơn gì người dưng nước lã:
_Hoàn thành việc này càng nhanh càng tốt, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.----
Đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi bộ ba kia rời khỏi phòng bệnh của Kakashi, Naruto lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên mà cứ bồn chồn đi qua đi lại khắp nơi và nói đủ thứ câu nhảm nhí, thi thoảng còn nói chuyện với Kurama mới chịu chứ! Mina xem bộ phim ấy mãi cũng chán, nhưng cô càng không muốn nhìn người đàn ông bất động trên giường kia, trái tim cô đã muốn nổ tung ra kể từ khi nghe Sasuke kể về câu chuyện anh bị Sumire kia hại ra sao rồi. Nếu không vì Sasuke nằng nặc đòi Mina đưa cả bọn về làng Lá càng nhanh càng tốt, hẳn cô đã băm xác con mụ ấy ra làm trăm mảnh cho bõ tức rồi!!
_Ô, mưa kìa. - Mina reo kên khi nhìn thấy những giọt mưa đầu mùa rơi ngoài cửa sổ, những hạt mưa tí tách rơi trong cảnh chiều ảm đạm ấy chợt kéo cô về 20 năm trước, cũng vào một ngày mưa ảm đạm như thế, cuộc đời của cô đã hoàn toàn đổi thay...
"Mẹ đã chết rồi...
Cha cũng thế...
Hai người họ bị Shinobi làng Đá giết cả rồi...
Người thôn cũng chết chẳng còn ai nữa...
Chỉ có mình là thoát được...
Đó có gọi là may mắn không...
Mina bấy giờ chỉ là một cô bé tám tuổi gầy nhom, mình mẩy đầy những vết bầm tím do những trận đòn của mẹ và những viên đá do bọn trẻ trong làng ném vào người. Vừa đói, vừa lạnh, Mina cứ lầm lũi trong cơn mưa đã hơn 3 ngày liền. Chẳng biết sức lực từ đâu mà có, cô bé chỉ biết đi theo thứ gọi là "linh cảm" của mình mà thôi...
_Nè nhóc.
"Có ai đó gọi mình" - Mina thầm nghĩ, đoạn cô bé vắt giò lên cổ chạy trối chết không chần chừ lấy một phút. Với Mina, hễ có người lên tiếng gọi cô bé thì điều đó đồng nghĩa với những trận đánh nhừ tử đang chờ cô ở phía trước. Chẳng trách vì sao tốc độ của Mina lại nhanh đến như thế...
_Nè nhóc! Đứng lại mau!! Tôi không làm gì nhóc đâu mà!!!!!!
_Mặc kệ nhà ngươi, bổn tiểu thư không muốn bị đánh chết!! - Mina thét lên với người phía sau như thế, tiếng bước chân đuổi theo cho thấy có ba bốn người chứ chẳng ít ỏi gì! Phải nhanh lên!! Phải chạy nhanh lên....
Ba ngày không ăn uống nghỉ ngơi, thử hỏi làm sao cô có thể chạy quá 1 km đây...
Mina tỉnh lại trong một căn nhà gỗ ấm áp, thơm nức mùi thức ăn và trà ngon.
" Đây là thiên đường có phải không? " - Mina ngơ ngác hỏi, bỗng bụng cô bắt đầu kêu réo inh ỏi khi đĩa thịt hầm và trà nóng bắt đầu hiện ra rõ nét trước mặt cô nhóc.
_Đây đương nhiên không phải là thiên đường, và làm ơn ăn giùm một cái, nhìn nhóc chảy nước dãi tởm chết được. - Một tên con trai tóc xám trùm kín mặt mũi lên tiếng, hắn ngồi ngay bên cạnh Mina khiến cô bé giật mình khóc thét lên. Hắn nhìn chòng chọc vào cô bé đáng thương rồi khoanh tay bỏ đi chỗ khác, để mặc cho hai người bạn đồng hành "giải quyết tai nạn" mà hắn gây ra.
_Cậu có cần phải như vậy không tên chảnh choẹ kia? Em cứ kệ nó đi, có tụi anh lo cho em là được rồi. Anh tên là Obito, người sẽ trở thành Hokage tương lai!! - Chàng trai có nụ cười ngây ngô nói, cặp mắt kính che gầm nửa khuôn mặt của anh khiến Mina thấy anh thật thú vị và dễ mến.
_Còn chị, chị tên là Rin. - Cô gái có mái tóc nâu ngắn tiếp lời, khi cô mỉm cười hai gò má có hình vẽ màu tím nâng lên trông thật đáng yêu. Mina cảm thấy an tâm hơn đôi chút với những người này, ít ra họ cho cô ăn và không ném đá cô.
Uhm... Tên tóc xám thì chưa chắc..._Mấy đứa về hết rồi à? Xem thầy mang về được gì nè!! - Một người đàn ông tóc vàng đứng trước cửa lên tiếng, khiến Mina quáng quàng la hét và bỏ chạy vào một góc tối mà trốn trong đó. Trẻ con và đàn ông và phụ nữ và chó và chuột, tất cả đều là những sinh vật nguy hiểm với cô bé, những sinh vật sẵn sàng giết chết cô bất cứ lúc nào...
_Ơ... bé con à... Ta không làm gì con đâu... - Minato gãi đầu nói, đoạn anh thả con thỏ trên tay xuống đất và từ từ đến gần đứa trẻ đang vô cùng sợ hãi kia. Anh nhẹ nhàng với tay đến mái tóc trắng buốt của sinh vật bé nhỏ đang run lên cầm cập ấy, đoạn anh khẽ lên tiếng hỏi cô bé:
_Tên con là gì?
_"Đồ chó" có được xem là tên không ạ? Cha mẹ và mọi người trong làng đã gọi con như vậy đấy. - Mina ngây ngô đáp, câu trả lời của cô bé khiến bầu không khí trong phòng lặng như tờ. Tiếng sụt sùi của Rin nhanh chóng bị át đi bởi giọng nói của "tên tóc xám" nãy giờ vẫn quay lưng lại với mọi người, hắn đáp lại lạnh tanh:
_Đồ chó không phải là tên. Óc bã đậu thì có thể..._Kakashi!! - Ba người kia đồng thanh quát lên với Kakashi, nhưng đó chẳng là gì với những lời tiếp theo của Mina cả.
_Óc bã đậu?? Vậy anh tóc xám tên là "Óc bã đậu" ạ??"
Ngày hôm ấy, mình đã có một gia đình.
Quái dị và lạ lẫm, nhưng đó là lần đầu tiên trong đời mình hiểu cảm giác được ai đó yêu thương là như thế nào.
Thầy Minato đã đặt cho mình một cái tên, dạy mình nhẫn thuật của thầy ấy.
Chị Rin đã chăm sóc cho mình và dạy mình là con gái phải cư xử như thế nào.
Anh Obito đã kể chuyện cho mình nghe, cho mình hiểu ước mơ và động lực sống là gì, và cả tình yêu mà anh ấy dành cho chị Rin lớn như thế nào nữa..
Còn tên "Óc bã đậu" kia, hắn chỉ toàn mắng mỏ mình, nhưng khi mọi người chọn họ cho mình vì mình muốn quên sạch quá khứ trước đó, hắn lại tình nguyện mang họ của hắn đặt cho mình. Hắn bảo trông mình và hắn hao hao giống nhau, nhưng ai mà biết mặt mũi tên quái đó trông như thế nào chứ??
Nhưng mình yêu họ, mình yêu tất cả bọn họ.
Để rồi cuối cùng, từng người, từng người một, tất cả đều bỏ mình ra đi...
_Mina-san! Mina-san!! Kakashi-sensei tỉnh rồi!!
Mina tự hỏi đây có phải là giấc mơ hay không, khi người đàn ông có mái tóc màu xám ấy đang cử động những ngón tay của mình hướng về phía cô. Naruto đợi mãi chẳng thấy Mina có phản ứng gì, anh bắt đầu sốt ruột và quyết định tự tay giật uống thuốc trên tay bà chị mà tiêm cho ông thầy vật vờ của mình. Chẳng biết chất lỏng ấy là thần dược phương nào, nhưng sau khi tiêm xong thì chỉ vài phút sau là Kakashi tỉnh như sáo, mắt mở trừng trừng còn miệng mồm thì cứ hỏi han luyên thuyên dù... chẳng phát nổi ra tiếng nào!!
_Sensei, bình tĩnh đi mà... - Naruto cười trừ khi chẳng hiểu ông thầy của mình đang nói mô tê gì ráo, anh đành cầu cứu "bức tượng" Mina vẫn còn đang đóng băng chưa chịu rã đông kia. Tình huống vô vọng hết chỗ nói, cũng may là Shizune đã chạy đến để báo tin giải vây cho Naruto:_Naruto-kun, Sakura... Sakura tỉnh lại rồi!!
-----
Naruto không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra sau khi anh nghe thấy ba từ đó. Anh đã đi đâu, nói gì, làm gì, điều đó không còn quan trọng nữa. Anh chỉ biết một điều, rằng mình đang đến bên người con gái mà anh đã dành cả cuộc đời này để yêu thương.
...Sakura, một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi...
Khẽ đẩy cánh cửa ra, một luồng ánh sáng lùa vào đường hầm tối tăm, ngột ngạt nơi Naruto đang đứng. Anh hít một hơi thật sâu rồi thu hết dũng khí bước vào bên trong căn phòng, nơi Hinata đang bật khóc nhìn anh, nơi Tsunade đang quay lưng lại để nén những tiếng nấc chực trào nơi cổ họng, nơi Sasuke đang cố giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng của mình dù anh đang muốn khóc đến phát điên lên được. Vẫn còn một người nữa ở đó, mái tóc hồng đặc trưng và nụ cười toả nắng của cô vẫn toả sáng dù ở nơi tối tăm nhất trong tâm hồn anh. Cô đã cứu rỗi anh khỏi nỗi cô độc và đau khổ, cho anh biết tình bạn là gì, tình đồng đội là như thế nào, và giờ đây, là tình yêu anh nguyện sẽ trao cho cô cả cuộc đời này.
_Đã bắt anh phải đợi lâu rồi. Em xin lỗi, Naruto...
...Anh nhớ em nhiều lắm, đoá hoa anh đào của anh...----
_Cô... là ai vậy? - Shizune tròn mắt hỏi khi thấy Mina cứ nhìn Kakashi chằm chằm hơn nửa tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ, còn Kakashi thì cứ cố nói gì đó mà... có thánh mới nghe được! Cô đành dùng thiết bị trợ âm đeo vào cho anh, chứ như thế này thì... mất hình tượng quá!!
_Anh nói thử xem, Kaka-san?
_Em làm gì ở đây vậy Mina? - Cuối cùng "thánh" cũng đã hiểu Kakashi muốn nói gì, và Shizune nghĩ rằng lúc này cô nên đi ra ngoài thì tốt hơn. Dù sao Đại nhân Tsunade đã dặn là cô chỉ được thông báo cho Naruto rồi đi ngay mà...
_Anh... tàn tạ quá... - Mina cuối cùng cũng lên tiếng được, cô ngồi xuống ngay bên cạnh giường của Kakashi nhưng tuyệt nhiên không chạm vào anh. - Anh tỉnh rồi cũng tốt, tôi nên đi ngay thì tốt hơn. Bây giờ tôi là Kẻ tình nghi số 1 trong sổ Bingo làng Sương Mù, không còn là con bé con năm xưa nữa đâu...
_Nhưng với tôi, em vẫn là kẻ duy nhất trên đời dám gọi tôi là "Óc bã đậu" kia mà... - Kakashi cười buồn đáp. "Gia đình" nhỏ của họ năm đó giờ đây âm dương cách biệt, mỗi người một nơi đã hơn 16 năm rồi, giờ đây có gặp lại cũng chẳng biết phải mở lời như thế nào...
_Ngày đó em có biết tôi yêu em không?
" Đúng là óc bã đậu, hết chuyện để nói rồi hay sao!?!" Nếu không phải vì Kakashi bị thương, hẳn Mina đã dần anh một trận nhừ tử rồi. Vớt vát chút bình tĩnh còn sót lại của mình, cô đáp nửa đùa nửa thật:
_Đương nhiên là biết!! Nhưng ngày đó, người tôi yêu là anh Obito.
Kakashi bật ra một tiếng cười kỳ quái, khiến cơ bụng của anh quặn lên đau đớn và bật ho một tràng dài. Mina vội quay sang vỗ nhẹ vào lưng anh, chẳng ngờ lại bị "lợi dụng" áp sát tay vào tim của tên "Óc bã đậu" kia:
_Có thật là lúc đó em yêu Obito không? Vậy tại sao khi đó là tặng cây kunai đó cho tôi, còn dặn là tôi phải giữ kỹ nó để dù ở đâu em cũng sẽ tìm ra tôi kia mà?
_Thì... thì tôi... - Mina lúng túng đáp, mặt cô đỏ gay lên và đạt đến cực điểm khi Kakashi kéo sát cô vào người mình và thì thầm dưới mái tóc trắng buốt của cô:
_Gần 20 năm rồi, sao đến bây giờ em mới tìm tôi... Tôi đã nhớ em nhiều lắm đấy..._Tôi là tội phạm của giới Nhẫn giả, anh là anh hùng của bọn họ, anh nói tôi phải làm sao đây? - Những giọt nước mắt của Mina thấm đẫm vai áo của Kakashi, anh khẽ vuốt lên mái tóc của cô và đáp:
_Vậy thì đã sao? Dù em ở đâu, em làm gì, thì tôi và những người em gặp năm ấy vẫn mãi yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com