TruyenHHH.com

Longfic Namjin Kookmin Parallel

Cơn gió bên ngoài thổi mạnh, những chiếc lá lay động khiến những giọt sương luyến tiếc rời khỏi nơi đã đọng lại bấy lâu, rơi xuống đất rồi vỡ vụn. Những đôi chim đậu trên cành cây già rúc gần vào nhau, cố gắng tránh cái lạnh sau cơn mưa đầu mùa của một đêm tối. Trong căn phòng nhỏ với khung cửa sổ rộng lớn, nơi đang đón lấy những tia nắng ấm sau một đêm ẩm ướt. Hai thân ảnh khăng khít nằm cạnh nhau trên chiếc giường đơn lẻ. Bỗng thân người mảnh mai hơn ở gần khung cửa sổ tỉnh dậy, những tia nắng nhảy nhót trên hàng mi đen dài khiến anh chẳng thể tiếp tục say giấc.

Tấm chăn hồng phấn mềm mại và ấm áp rủ xuống theo chuyển động của cơ thể,  những điểm hồng hào nở rộ trên làn da trắng nõn, có lẽ là tuyệt tác của cuộc hoan ái hôm qua. Anh lặng đưa tay xuống, xoa xoa phần hông cùng gương mặt không thể nào khó coi hơn. Đôi mắt lim dim thầm nhìn sang bóng lưng cao lớn bên cạnh, miệng chửi rủa vài câu không rõ. Đối phương giống như nghe được, lập tức xoay người, cánh tay có phần vạm vỡ ôm lấy vòng eo chỉ to bằng một nửa. Đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn bóng hình nhỏ bé kia với vẻ nuông chiều.

-Anh dậy rồi ?

Cái vẻ đẹp trai khoan khoái lúc mới tỉnh dậy đã kịp thời ngăn đôi chân dài đang có ý định tặng hắn một cước lăn xuống giường sau đêm kinh hoàng mà anh phải chịu đựng tối qua.

-Vừa dậy thôi, sắp đến 8 giờ rồi, còn không mau xách cái đít lên. Nay chẳng phải có lịch khám sao ?

Seok Jin đẩy cái tay hư hỏng trên eo đang tiện thể xoa nắn mông mình. Anh bước xuống giường, bắt đầu nhặt mớ quần áo hỗn độn dưới đất lên và nhanh chóng mang vào phòng tắm, quẳng đống lộn xộn trên tay vào máy giặt với khuôn mặt ảo não và bộ óc đang mơ tưởng đến ngày nào đó mớ vải vụn này có thể tự biết đi. Đôi chân dài lại thoăn thoắt đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ thoải mái treo lên móc gắn tường, thuận tiện cũng bật luôn nước tắm để rửa qua cơ thể mỏi nhừ.

Dòng nước ấm vừa thấm vào da đã tô vẽ nên một mảng ửng hồng. Cảm giác thư thái dâng trào khiến anh thở ra một tiếng sảng khoái. Sau một hồi sửa soạn, Kim Seok Jin đẹp trai thường ngày đã xuất hiện. Anh rời khỏi phòng tắm với hai mắt như sắp sửa phóng ra tia laze khi thấy cái con gấu đần to xác lại úp mặt vào gối ngáy khò khò. Một tiếng “đét” chua chát vang lên khiến con người kia chỉ biết giật nảy mình rồi than vãn, mãi lúc sau mới thất thểu bước vào phòng tắm với dấu tay năm ngón đỏ ửng sau lưng.

Jin xuống tầng với hai ống tay áo xắn cao, chuẩn bị hâm lại bữa sáng đã được chuẩn bị từ ngày hôm qua. Hai lát bánh gối vào lò nướng và chút trứng rán cùng xúc xích, thế là quá đủ cho một phần ăn hai người. Số còn lại được cho vào hộp cơm nhỏ, gói kỹ trong khăn và để ngay ngắn bên cạnh bàn, phần ăn trưa cho tên hậu đậu đáng yêu mà anh đã gắn bó đền giờ.
Namjoon đi xuống sau khi đã sửa soạn xong xuôi, mái tóc còn ướt được chiếc khăn tắm phủ lên một cách bừa bãi, bàn tay xuề xòa vò quả đầu ướt nhẹp. Hắn ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn thưởng thức bữa sáng thơm phức mà anh người yêu vừa chuẩn bị.

-Lại không lau người, anh nhắc bao nhiêu lần rồi hả ? Ranh con này ?!

Namjoon cắm miếng bánh mì giòn tan, cười xòa lấy lòng mỹ nhân đang tức giận, một tay vẫn xoa xoa cái khăn trên đầu rồi đặt nó ra sau ghế.

-Em nhớ rồi. Mà anh nghĩ em có năng khiếu làm thợ xăm giống anh không?

Seok Jin nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu cùng hai chữ “ Tại sao?” to tướng trên mặt.

Nam Joon nhét nốt chỗ xúc xích vào miệng, khoan trả lời với chiếc mồm đang quá tải. Hắn đi ra mở tủ lạnh, lấy một hộp sữa rồi tu ừng ực.

-Tại vì em ‘xăm’ cho anh một vết hickey tạm thời trên cổ như thế mà gần 2 tuần rồi chưa hết, chắc cũng phải có vô số cô gái cũng muốn một hình xăm tạm thời như thế chứ nhỉ?

SeokJin nóng mặt, rút chiếc dép đi trong nhà hình con thỏ hồng dưới chân ra, một phát ném thẳng về phía NamJoon. Có vẻ là nhờ kinh nghiệm ngày nào cũng dính chưởng chiếc dép bông của anh yêu cho nên Namjoon đã tránh được một cách dễ dàng. Một chiếc dép nữa lại bay đến nhưng tiếc thay, hắn lại né được lần nữa. Namjoon chạy sang cạnh anh, tay cầm lấy hộp cơm được gói ghém kỹ càng, thơm vội má anh người yêu một cái rồi chào tạm biệt mà rời đi.

SeokJin khẽ thở dài,  đứng lên tiễn người ra đến cửa nhà. Sau khi dọn dẹp một chút, anh mới đi vào và chuẩn bị kim mực, cổ tay mảnh khảnh với cánh hoa như điêu như khắc mở ra cuốn sổ đặt lịch xăm của khách hàng. Hôm nay hình như không chỉ có mình Namjoon bận rộn đâu.

Trời hôm nay cũng đặc biệt bận rộn với những đám mây đang chập chờn trốn chạy.

Trốn chạy khỏi sự sắp đặt của số phận.

-Em thực sự không thích phải xa anh đâu mà !!!!

Jimin phì cười, ôm lấy cậu nhóc to bự kém mình hai tuổi đang không ngừng nũng nĩu với gương mặt bí xị. Đây là bé thỏ bự của Jimin và hãy tin cậu đi, Jimin không ưa gì việc cắm mặt làm việc cũng nhiều như Jungkook không muốn phải lên lớp. Nhưng cả hai có một cuộc sống cần lo cho sau này và nếu muốn mối quan hệ này lâu dài, chuyện tốt nghiệp của Jungkook và sự nghiệp đang vững chãi của Jimin là điều cần thiết.

-Jungkookie~ Em vẫn phải đến lớp đấy.

Jimin dịu dàng nói, vò nhẹ mái tóc xoăn đen đang rối bù của người nhỏ hơn. Hai bàn tay nhỏ xinh áp lên gương mặt điển trai đang dụi dụi vào ngực mình, tiếng rên rỉ trầm khàn của buổi sớm có phần hơi khác so với hôm qua.

-Jiminie~

Cậu khúc khích, hôn lên trán của Jungkook, hôn lên chóp mũi và những nụ hôn lại đậu trên cánh môi với chiếc lưỡi tinh nghịch đang mon men nơi cánh hoa nhạt màu. Chiếc lưỡi nhỏ đỏ ửng đang không ngừng khiêu khích, ép mở cánh môi mỏng hé ra để xâm nhập. Nó luồn lách, càn quấy bên trong và tiết ra dịch vị khiến Jungkook không thể không thuận theo.

-Ưm.

Jungkook lấy lại thể chủ động, đè nghiến người lớn hơn ra và bắt đầu ở thế thượng phong, trêu chọc người lớn. Bàn tay rắn chắc mân mê đùi trong mẫn cảm, vuốt lên da thịt trần trụi ửng hồng. Jungkook thân thuộc với cơ thể của Jimin còn hơn cả bản thân mình khi mỗi lần động chạm, Jungkook đều thành công khiến Jimin phải oằn người đón nhận. Môi lưỡi quấn quýt, khó để chia xa nhưng thời gian đã chẳng còn sớm để lại lặn lội trên giường đâu.

-A!

Jungkook rời ra, môi hơi bầm và chảy máu. Mặt nó nhăn nhúm lại trước gương mặt nở rộ những bóng mây màu hoàng hôn. Jimin thở dốc, lấy lại oxy cho buồng phổi của mình, tay đẩy mặt Jungkook sang một bên cười cười.

-Đến đây thôi. Anh không lết nổi đến viện nghiên cứu nếu em tiếp tục đâu, thỏ con.

Jungkook ngồi thẳng dậy, nhìn Jimin với cơ thể lả lướt đang cố gắng tìm một bộ quần áo hẳn hoi để mặc. Cơ thể khá đầy đặn với vòng eo nhỏ nhắn luôn nằm trọn vẹn trong tay Jungkook, làn da mềm mịn với những đóa hoa hồng nhạt nở rộ trong đêm, cánh mông mẩy núng nính vẫn còn dấu răng và sự nhớp nháp Jungkook để lại. Đôi mắt to tròn không hề dấu diếm, dán chặt lên người khiến Jimin chỉ biết quay đầu xấu hổ nhắc nhở.

-Ở với nhau lâu thế rồi mà, sao anh lại ngại ?

Jungkook ngả ngớn nói, Jimin chỉ đảo mắt bỏ qua. Hiện tại đã không còn sớm, sắp đến giờ anh phải đi còn Jungkook lại sắp vào học.

-Trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, em lấy ra hâm lại đi. Anh phải đi ngay.

Jungkook thở dài, vác cái cơ thể trần truồng không tấc vải ôm lấy Jimin quần áo đầy đủ trên người từ đằng sau. Một nụ hôn rất kêu ở ngay bên khóe mắt đáng yêu với cái nốt ruồi gần thái dương.

-Anh nhớ ăn đấy.

Jimin mỉm cười, hai mắt híp lại thành vầng trăng khuyết bé xinh. Trời rõ ràng đã sáng nhưng Jungkook lại khiến trăng vàng của đêm đen lấp lánh đâm chồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com