TruyenHHH.com

Longfic Making Love Myungyeon Jiseob Iuseob Minjun

Chap 3

-          Oppa !

Cô gái kia như phản xạ tự nhiên chạy lại gần anh ngay, anh mở to mắt mình ra, liếc sang Jiyeon đang đứng cách đó kg xa, còn dựa lưng vào cột, có vẻ như đang cố ý chờ xem kịch hay thì phải.

-          Khoan đã, đừng lại gần đây – anh đưa tay ra phòng thủ ngay phía trước, đôi chân khẽ lùi lại, nhìn bên này rồi nhìn bên kia, sao chỗ này vắng người vậy nhỉ?

-          Oppa, em nhớ anh lắm – cô gái kia lập tức tấn công, đôi tay đã bắt đầu giữ lấy tay anh, lại lần nữa anh bị dồn vào tường, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Jiyeon.

Nó đứng đó, xem cũng có chút hả dạ đấy nhỉ, đôi mắt nó bắt đầu di chuyển, đôi tay hình như đã nghe được âm thanh gì đó, là tiếng máy ảnh, ánh mắt nó đột nhiên dừng lại, rồi lại liếc sang nơi anh và cô gái kia đang vật lộn với nhau, trong tình huống này thì phải làm sao đây? Đành vậy, ai bảo trời sinh nó ra là người trượng nghĩa làm chi chứ.

Cô gái kia vừa làm xong một nhiệm vụ khá vui và thích nữa thì phải, cô ta cứ tấn công anh bằng bờ môi của mình, còn anh, cố né tránh mà kg sao tránh được, đến khi cô ta kết thúc tra tấn anh và bỏ đi, anh đứng đó, tinh thần bay đâu hết rồi, kg thể kịp vận động đầu óc, anh nhìn về phía trước, nó đang ló đầu ra từ cửa xe.

-          Lên xe nhanh lên .

Anh nhìn nó, gì chứ, bỏ mặt anh bị hôn đến sắp chết, giờ còn ra lệnh cho anh sao? anh chôn chân ở đó, nhìn nó vừa căm phẫn, vừa ấm ức

Nó bắt đầu mất kiên nhẫn, mở cửa xe đi xuống, lấy hết vận tốc đi đến chổ anh, kg ngại ngùng nắm lấy tay anh mà kéo đi, kg do dự đẩy anh lên xe, rồi chiếc xe lăn bánh, anh giờ mới nắm bắt được tình hình, anh đã yên vị bên cạnh nó, mỗi lần nó chạm vào anh, là y như rằng, cả cơ thể anh như có dòng điện chạy qua, lẽ nào nó là vật tích điện sao? ôi điên thật.

-          Họ dừng lại rồi – anh quản lí nói với nó, còn anh thì như trên trời mới xuống, hóa ra nó đang theo dõi cô gái kia sao?

-          Oppa, cho em mượn áo khoác của anh đi – nó vỗ vai anh quản lí

-          Cô đang chơi trò trinh thám đấy à? – sao hồi bình tâm cũng nói được một câu

-          Mặc vào đi – nó kg hề bận tâm mà quăng cái áo vào người anh, còn nó thì lò mò tìm gì đó

-          Gì đây chứ? đang làm thám tử sao? – anh dù cằn nhằn nhưng tay vẫn mặc áo vào, sao lại nghe thời vậy kg biết

-          Đội lên, đeo vào.. – nó nhướn người, lấy khăn choàng vào cổ anh, anh trố mắt, sao cứ kề sát mặt anh như vậy, nhịp tim đột nhiên bất ổn, kg những vậy, nó lấy nón đội lên cho anh, đeo luôn cả kính đen, nó thu người lại, còn anh, lấy tay sờ vào ngực trái, sao đập nhanh vậy?

Nó cải trang xong mở cửa đi xuống, còn anh vẫn đang dổ dành trái tim mình.

-          Yah, nhanh lên – nó hối thúc, y như chuyện của nó kg bằng

Anh nghe lời đi xuống xe, nhưng tim lại lạc nhịp lần nữa, nó khoác tay anh, như những cặp tình nhân đi vào quán café, anh bận điều hòa nhịp thở mà mặc cho nó muốn làm gì thì làm, họ cùng ngồi tại một bàn trong góc, gần thật, ngồi với nó thế này, thật lạ…

Kg gian đột nhiên im lặng, nó áp sát vào người anh, trong tư thế này nhưng nó đang căng tai nghe xem bàn phía sau nói gì, anh thì hồi hộp nên chỉ có thể ngồi im.

-          Hình đây, chị kiểm tra đi.

-          Tốt lắm, tôi sẽ chuyển tiền cho 2 người vào chiều nay

-          Nhưng chị định làm gì với số hình này, nếu muốn tung tin thì giao cho em cũng được mà

-          Lần trước kg phải hư chuyện rồi sao? nhiệm vụ của 2 người đến đây thôi, đi được rồi đấy

-          Vâng em xin phép.

Nó ngồi thẳng người lên, nó kg biết người kia là ai cả, giờ thì nó để anh tự giải quyết, nhiều chuyện đến đây cũng đủ lắm rồi, anh đứng dậy, đi về phía bàn phía sau, còn nó, lại lắng tai nghe,,…

-          Sao anh lại….

-          Ra là cô, cô muốn gì đây? – anh ngồi đối diện cô gái kia

-          Anh cũng thông minh quá nhỉ, tìm đến được tận đây

-          Đủ rồi, nói xem cô muốn gì hả?

-          Phá tan sự nghiệp của anh, thứ mà anh xem trọng nhất, sao hả? anh định ngăn cản em sao?

-          Với mấy bức hình đó sao? kg thể đâu

-          Thế sao? chưa thử thì sao biết được chứ? – cô gái kia khẽ cười

-          Nếu cậu làm vậy, sự nghiệp của cậu cũng tiêu tan luôn đấy – Jiyeon đứng dậy, trên tay còn cầm chiếc điện thoại, đang bật camera sao? Suzy cứng họng chẳng thể mở miệng

-          Jiyeon, sao cậu ở đây? – cô hét lên

-          Tớ hỏi sao cậu ở đây thì đúng hơn, bày kế hảm hại người khác, làm tớ bị đổ oan nữa đấy, tớ phải tự giải oan thôi – nó cười, kg biết nụ cười của mình làm Suzy khó chịu

-          Tôi sẽ xem như chuyện này chưa hề xảy ra, dừng lại ở đây đi.

Myungsoo đứng dậy bỏ đi, nó cũng đi theo, bỏ lại Suzy ngồi đó, ánh mắt như toan tính điều gì khác, rồi đập thật mạnh xuống bàn, kế hoạch lâu nay kg thể bị hủy hoại như vậy được.

-          Anh làm gì vậy? – nó hỏi khi anh mở cửa xe

-          Cô kg về sao? – nhìn khó hiểu

-          Tôi về chứ, nhưng sao anh cũng lên xe tôi vậy? – ngây thơ đến đáng sợ

-          Vậy tôi về bằng gì đây? – ngố mắt

-          Bắt Taxi đi – ung dung mở cửa

-          Khoan đã – anh giữ cánh tay nó lại

-          Gì nữa?

-          Cô định bỏ tôi ở đây thật sao? – kg thể chấp nhận sự thật

-          Nhìn tôi giống đùa lắm à? – chớp mắt

-          Nhưng cô là người đưa tôi đến đây, sao có thể….

-          Có thể chứ, tôi bỉ ổi mà, đó là con người của tôi – nó cười, nhưng nhìn thật đáng sợ

-          Chuyện đó, là tôi sai, cô kg phải nhỏ mọn vậy chứ?

-          Tôi kg nhỏ mọn, chỉ thù dai thôi, xin lỗi nhé – nó phớt lờ anh, đóng cửa lại, rồi xe di chuyển để anh đứng đó

-          Đúng là, bỉ ổi, bỉ ổi, bỉ ổi, nhỏ mọn, nhỏ mọn – anh bắt đầu liên khúc chửi rủa

Chiếc xe từ đằng xa dần lùi lại, anh cảm giác như tìm thấy hi vọng trong nổi thất vọng khốn cùng thì phải, ánh mắt sáng rỡ lên trông thấy, đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt anh, kính xe hạ xuống.

-          Trả áo và đồ ngụy trang đây – một giọng nói lạnh lùng từ bên trong

Anh nghiến răng, gì mà giúp đỡ, giải oan, bỉ ổi đến cuối cùng vẫn là bỉ ổi mà thôi, anh cởi áo khoác ra, quăng hết đồ lên xe cho nó, nó thầm cười vì biểu cảm của anh bây giờ, thật đáng yêu làm sao?

-          Lên đi, tôi cho anh đi nhờ - nó sau khi cố nhịn cười cũng mở lời

-          Định trêu tôi nữa sao? – kg mấy tin tưởng

-          Kg đi thì thôi – đưa tay đinh đóng cửa lại

Anh nhanh tay hơn, nhanh như chớp đã ngồi an tọa trên xe.

-          Em nghe đây ạ - nó nghe điện thoại

-          “ Jiyeon em đi đâu vậy? sao kg đến công ty gặp chủ tịch?” – tiếng ai oai oái bên đầu dây bên kia

-          Công ty? Chủ tịch? – nó đang sắp xếp lại dữ liệu

-          “ Em mất trí rồi hả? chủ tịch đang nổi giận kìa”

-          Thôi chết rồi, em quên mất.

Nó cúp máy, nhìn nó ủ rủ y như mèo mắc mưa, anh chớp mắt liếc nhìn sang nó, cuộc gọi vừa rồi là sao? lẽ nào nó giúp anh nên quên mất gì đó sao?

-          Oppa, sao anh kg nhắc em? – nó đến giờ đổ lỗi cho anh quản lí

-          Em có để tâm đâu, toàn lo lo chuyện bao đồng còn gì?

-          Thôi em tiêu rồi – nó iu nghỉu.

Anh xuống xe, đứng đó nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất bóng, Park Jiyeon, thật khác lạ mỗi khi gần cái tên này….

>>End chap 3<< chỉ ra chap khi có hứng, nên để rds đợi lâu quá, sorry hen!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com