Longfic Levihan El Dorado
Giọt nắng xuyên qua khe cửa sổ khi cô vừa mở tung tấm rèm, vệt trắng đã xuyên vào cõi tâm hồn vẩn đục.
*Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy. Và khi ngoài trời đang nắng ráo mà không biết đi đâu, về đâu...Cả căn phòng ngập trong nắng sớm, hơi thở của biển có làm dịu lòng người đang an giấc!Hange nhìn người chiến binh đang ngủ, cô khẽ cười, người đàn ông đó rất đẹp **Nhưng cô độc đã thầm ghi trên trán...Lòng lạc loài khi từ thuở sơ sinh
"Anh dậy rồi" Hange thầm thì gọi khi thấy hắn vừa ngọ nguậy.
Levi dụi mắt, ánh nắng mặt trời soi thẳng vào mặt khiến hắn không thể ngủ tiếp.
"Đây là cách em dùng để đánh thức tôi"
Hange tựa lưng vào khung cửa sổ ánh mắt vẫn không rời hắn. "Bean và Shawney đã đi cả đêm không chịu về"
"Có lẽ họ đã đến chỗ của Thuyền trưởng" Levi bình thản nói.
"Levi, anh tắm rửa xong rồi tôi sẽ kể cho anh một câu chuyện"
"Được" Hắn gật đầu, dù gì trời vẫn còn sớm họ lại không bận gì, trốn thì đã trốn rồi nên có nán lại thêm một chút thì cũng vậy thôi.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn quần áo của anh ở trong phòng tắm"
"Cảm ơn"
Nói rồi, Levi lẳng lặng đi vào phòng tắm rội rửa. Hange ở ngoài chờ đợi, Levi bình thường tắm rất lâu nhưng cô đã quen với điều đó. Hange đưa mắt ra ngoài, biển khơi tách biệt cõi thiên thanh nhưng lại mang một màu xanh của nơi ấy. Giống như người cách xa người nhưng trong lòng vẫn mang hình bóng của nhau. Gợn mây tựa gợn sóng, ở đây thì có một gợn tình nhỏ bé đang trôi nổi lạc bờ.
Hắn tắm xong, thì đến giường rồi đối diện nơi Hange đang đứng, hắn hỏi.
"Chuyện em muốn kể là gì?"
Âm thanh của tình nhân khiến cô di dời sự chú ý, cô mỉm cười, nụ cười vương chút ưu tư.
"Sự tích có một chút liên quan đến hòn đảo Capri này"
"Em kể đi" Levi đề nghị, hắn vừa lau tóc vừa nghe cô kể chuyện. Chẳng biết từ lúc nào hắn lại có hứng thú với những câu chuyện dài dòng của cô nữa, nếu là trước kia thì cô có nài nỉ ỉ ôi thế nào hắn cũng nhất mực từ chối.
Hange bắt đầu một cách chậm rãi.
"Tôi sẽ kể cho anh nghe trước dù gì thì sớm muộn anh cũng sẽ được họ kể cho anh nghe thôi"
"Em bắt đầu đi" Hắn nhìn cô, dương quang ngập trong đáy mắt.
"Đầu tiên tôi sẽ kể cho anh nghe về một thành phố cổ có tên là Pompeii, điều ấn tượng của thành phố khi mỗi lần được nhắc tên người ta thường liên tưởng đến một thiên đường của sự phồn hoa, không thiếu một thứ gì.
Pompeii được xây dựng vào thế kỷ thứ 6 TCN, bởi người ***Osan. TCN, Pompeii là một nước độc lập riêng biệt, tuy nhiên có lúc lại là thuộc địa của người La Mã. Thành phố cảng này là nơi giao thương giữa người La Mã và người Hi Lạp. Cư dân sinh sống ở đây phần lớn là người La Mã giàu có và quyền quý. Thành phố Pompeii ước tính có khoảng 20.000 dân, họ có một đấu trường và một số kịch viện với sức chứa vô cùng lớn. Bên cạnh là các kỹ viện, quán rượu, nhà tắm công cộng, xưởng chế tác vàng bạc, cửa tiệm, cửa hàng ô liu, cửa hàng trứng cá muối, tiệm dệt, xưởng gốm và nhiều nhà thổ,... mọc lên san sát. Pompei có đầy đủ cơ sở vật chất và công trình thuỷ lợi tiên tiến bậc nhất thế giới lúc bấy giờ, đường ống cấp nước được chôn dưới đường khắp mọi nơi, thậm chí bồn cầu xả nước xuất hiện phổ biến ở trong nội thành, chất thải nói chung và chất thải sinh hoạt nói riêng có thể thoát ra từ các cống được làm bằng gốm thô. Ở nơi đây, giới quý tộc và thương nhân đã có một cuộc sống rất xa hoa, trụy lạc"
Nói đoạn rồi Hange dừng lại, Levi thì hướng mắt đợi diễn biến tiếp theo của câu chuyện đã xa xăm từ cõi nào.
"Em tiếp tục đi, tôi vẫn đang chờ em kể"
Hôm nay đảo Capri không động không tĩnh, tuy là bình yên nhưng không thể lường trước thiên nhiên sẽ nổi trận bất kỳ lúc nào. Cô cười nhẹ, tay khoanh trước ngực. Hange tiếp tục kể.
"Các đường phố của Pompeii có thiết kế theo khái niệm phân cách giao thông rất bằng phẳng. Người Pompeii rất chú trọng đến ăn uống với họ thưởng thức đồ ăn là tất cả ý nghĩa trên cuộc đời này. Người Pompeii ăn uống vô độ đến mức thực đơn của họ có thể gồm có: Hồng hạc ở Địa Trung Hải, Hươu cao cổ ở Bắc Phi, gan chim sơn ca và hàng nhập khẩu từ ****Hispania, lưỡi bò, nhím biển,... hầu như không có sơn hào hải vị nào là họ không ăn. Thậm chí, người Pompeii còn cho rằng cá chình ăn thịt người rất ngon nên họ đã cho cá chình ăn thịt những người nô lệ mới bị giết"
"Cái gì? Ném người cho cá chình ăn" Đối với Levi chuyện này thật sự kinh khủng.
"Họ vì để thoả mãn dục vọng ăn uống mà bất chấp, chán ăn thì nghĩ ra nhiều cách gây nôn trước khi ăn, đây thậm chí còn được xem là một trào lưu lúc bấy giờ. Họ ăn rất phung phí, miếng thịt hiếm vừa cắn một miếng đã vứt, nho quý ăn được một vài quả thì ném đi, họ phô trương đến mức nằm trên những chiếc ghế dài bằng đá cẩm thạch mà thưởng thức đồ ăn vì đó là một biểu tượng cho địa vị cao. Ăn uống là một chuyện, tiếp theo là đến dâm loạn. Các nhà thổ và nhà tắm công cộng khắp nơi đều có những bức bích hoạ khiêu dâm, tác phẩm điêu khắc, đồ thủ công mỹ nghệ như đèn đường, ly rượu và tiền tệ... cũng đều có hàm ý khiêu dâm rất rõ ràng"
"Họ thật sự điên loạn"
"Chưa hết Levi, tàn khốc hơn thú vui của họ còn là những "cuộc thi" đẫm máu giữa các con thú đói và những người tù nhân bị xem là nô lệ ở đấu trường lớn của Pompeii. Ai nấy đều rất nhiệt tình hưởng ứng trò giải trí bạo tàn này, cảnh vật vã chết chóc, vết thương loang lổ, máu đổ thây rơi, đẫm càng nhiều máu họ càng phấn khích hoàn toàn không có một chút thương cảm cho đồng loại. Các câu chữ được vẽ nguệch ngoạc trên tường và vật phẩm: Kiếm tiền là niềm vui; Cứ tận hưởng cuộc sống đi không biết ngày mai sẽ ra sao; Rượu và đàn bà huỷ hoại thân thể ta, nhưng ngoài những thứ này ra thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?. Khắp nơi thành phố đều có thờ thần nhưng người dân thì lại coi trọng thú vui vật chất trong thế giới hiện thực hơn. Khi đó, không ai ngờ rằng mọi tai hoạ đang âm thầm hướng đến gần họ"
"Tại hoạ?"
"Đúng, đó là một tại hoạ. Một buổi trưa năm 79 SCN, *****núi lửa Vesuvius phun trào, chỉ trong mấy tiếng, khói đen ngợp trời, nham thạch phun ào ạt, tro bụi cuồn cuộn bao phủ, thành Pompeii mỹ lệ cùng thị trấn Herculaneum đã biến mất không dấu tích. Dòng nham thạch cao hơn 6 mét nhấn chìm toàn bộ thành phố trong tro tàn. Các thị trấn, vùng nông nghiệp nằm dưới chân núi Vesuvius bị huỷ diệt đầu tiên sau đó là các công trình cùng với 16.000 cư dân Pompeii bị vĩnh viễn chôn vùi. Sỏi đá đang cháy liên tục lao từ trên cao xuống như mưa đá, bầu trời trở nên tối tăm ngọn lửa địa ngục càng sáng chói, động đất xảy ra không ngừng, tất cả đều bị nhấn chìm trong biển lửa sục sôi, thiên nhiên chính thức cuồng nộ cuốn phăng tất cả dục vọng của con người nơi đây"
"Hange, đây có phải một sự trừng phạt của thần linh?
Khi Levi cất tiếng hỏi, trong lòng biển đang giao động một thứ gì, nó đã nghe thấy được lời của hắn, một chiếc đuôi cá màu lục lam đang vùng vẫy tìm kiếm sự tự do đã qua hơn một thiên niên kỷ.
Cô nhìn người đàn ông, cô vẫn đứng đó nhưng không còn cười nữa.
"Có rất nhiều giả thuyết được đưa ra để lý giải cho thảm họa ập xuống Pompeii. Trong có một giả thuyết nhân gian cho rằng con người nơi đây là gây ra quá nhiều tội ác chính vì thế thần linh muốn dùng dòng dung nham nóng đỏ để trừng phạt và thức tỉnh con người, làm bài học răn dạy cho đời sau. Hòn đảo Capri mà chúng ta đang đứng đây là một trong những vùng lân cận của Pompeii, trong quá khứ nơi đây cũng đã từng chịu ảnh hưởng từ đợt thiên tai đó"
Đến đây câu chuyện của Hange đã đến hồi kết, cô trút một làn hơi nhẹ nhõm, Levi cũng hiểu câu chuyện đã đến lúc phải dừng lại.
Hắn chỉ để lại vỏn vẹn một câu nhận xét.
"Đó là sự trừng phạt cho sự tha hoá đạo đức"
Cô gật đầu, nói với hàm ý nhấn mạnh.
"Người ta đã đặt tên cho sự kiện đó là ******Khúc dạo đầu của ngày tận thế"
"Khúc dạo đầu của ngày tận thế..."
Tóm lại, *******Sự giàu có không phải có nhiều tài sản mà là có ít nhu cầu.
Hãy kiểm soát đam mê của bạn kẻo chúng sẽ trả thù bạn.
Ngày cuối cùng của Pompeii, bức họa của họa sĩ Karl Pavlovich
"Levi, chúng ta về thôi, vừa nãy trời còn nắng bây giờ mây đen đã kéo đến rồi, về nhanh kẻo trễ" Sau khi nhìn toàn bộ quang cảnh xung quanh bên ngoài Hange đã nhắc hắn. Đúng là thời tiết thay đổi nhanh như bản chất con người."Được, về thôi" Hắn đáp lại cô.Cả hai nhanh chóng xuống sảnh làm thủ tục trả phòng, xong xuôi toang quay đầu rời đi thì mưa đã rơi hạt. Có lẽ họ nên đứng đợi một lúc vì đường về lâu đài khá là xa."Binh trưởng, Phân đội trưởng"Nghe thoáng thoáng từ đâu đó có tiếng gọi nhưng cả hai quay qua quay lại tìm kiếm thì chẳng thấy một ai. Bỗng trên nóc nhà hai thân thể nhỏ bé phóng xuống, một tên bám trên ngực Hange, tên còn lại thì đang cố trụ vững trên vai Levi.
"Bean, Shawney hai anh đến đây làm gì, chẳng phải đã về nhà từ đêm qua?" Hange bất ngờ trước xuất hiện của họ.
Bean bám chắc trên ngực Hange rồi leo lên vai cô trên tay nó còn có cầm một cây dù. Bean hớt hải.
"Về rồi nhưng có đồ muốn đưa cho hai người, chúng tôi dùng cả tính mạng để chạy đến đây, chạy trên nóc nhà không đấy, dân cư trên đảo đông đúc quá không thể chen chúc được"
"Gấp gáp đến vậy?" Hange hỏi.
"Gấp, gấp lắm" Shawney thở hổn hển trên vai Levi.
Bean đưa cây dù cho Hange rồi bảo.
"Binh trưởng, Phân đội trưởng, có người gửi cho hai người cái này, trời đang mưa...nên là cẩn thận một chút"Hange nhận lấy cây dù từ tay Bean, vật này cô thấy rất quen mắt."Cây dù này là của mình mà" Hange đã phát hiện ra đồ vật của mình.Cô tung cây dù ra, cán cầm đã được thay đổi, bên trong cây dù rơi ra một tờ giấy Bean nhanh tay bắt kịp. Levi đến gần, cả hai cùng đọc chữ viết trên tờ giấy rồi đưa nó cho Bean cất đi. Bean bèn cất gọn và trong túi áo (Lúc này hai người đã mặc quần áo cho dễ nhìn một chút)."Hai người muốn theo cùng không?" Hange nghiêm túc hỏi ý họ."Tất nhiên" Shawney gật đầu"Vậy nhanh kẻo không kịp" Levi bên cạnh hối thúc.Thế là cả bốn người nhanh chóng chạy đến nơi mà người đã viết giấy chỉ dẫn. Có dù che nên họ không bị ướt mấy.Họ đã tìm đến nơi, chỗ này là một khu vắng vẻ hiếm hoi của hòn đảo Capri, càng vào sâu càng u ám. Họ đi đến một một cấu trúc màu đen sẫm, nó có các mặt bên ngoài là hình tam giác và hội tụ về một bậc ở đỉnh, làm cho hình dạng gần giống như một kim tự tháp theo nghĩa hình học. Đáy của hình chóp có thể là một hình đa giác bất kỳ. Nhìn thấp thoáng có thề thấy ở bậc dưới cùng của toà cấu trúc có một lối ra vào dẫn xuống lòng đất.Tuy nhiên muốn thâm nhập vào đấy không phải dễ trước tiên phải giải quyết mười mấy tên canh gác đang đeo mặt nạ và trùm kín người.Hange nhận ra nguy hiểm đã giữ chặt tay Levi lại. "Levi, cẩn thận, có thể là bọn người đó""Bọn người mà chúng ta đã gặp ở Rhone" Hắn sớm đã biết được."Anh chỉ có một mục tiêu để nhắm và phải nhanh" Cô sau khi căn dặn đã đưa cho hắn cây dù cô đang cầm (Tại sao Hange là người cầm dù? Vì thực tế ai cao hơn thì dễ che cho người còn lại hơn). Hange giữ lấy Bean và Shawney ở hai bên vai, cô lùi ra xa nấp ở đâu đó. Levi một mình cầm dù tiến đến gần. Bọn người canh gác ý thức được có kẻ đột nhập nên đã nháo nhào gọi đồng bọn."Có kẻ lạ mặt đến gần Mộ phần" Một tên gấp rút báo cáo."Giết"Một chữ đồng thời cũng là mệnh lệnh tấn công mười mấy tên đều hướng đến một mục tiêu mà đánh. Levi trước đó đã từng giao chiến với bọn người này nên hắn đã biết điểm yếu chết người của chúng. Hắn chậm chãi, không phân tâm dù đang bị bao vây bởi nhiều tên địch mỗi tên đều cầm theo vũ khí. Hắn đứng yên, gương mặt cao lãnh lấp ló qua tán dù. Levi đột ngột xoay cán cầm, thấy có động tĩnh bọn người kia lập tức xông đến. Hắn dùng dù làm binh khí đánh ngã một tên rồi đạp lên đầu tên đó lấy đà, Levi hướng tán dù đến những tên địch còn lại, hắn xoay cán cầm thêm một lần nữa, ở mỗi phần đuôi của khung sườn bất ngờ phóng ra vô số phi tiêu ghim thẳng vào cổ họng của mỗi tên. Tất cả bọn chúng đều cào xé cổ họng, gào thét không ngừng rồi lăn quay ra đất chết tức tưởi. Levi đáp từ trên không xuống, cùng với thứ binh khí độc lạ trông khí thế của hắn khác hẳn ngày thường. Giết người tay không tất sắt, không vương máu, nhanh gọn nhẹ nhàng, bình bình thản thản phiêu diêu như gió."Xong rồi phải không?" Hange cùng hai người bạn nhỏ đã an tâm lộ diện."Xong rồi" Hắn đáp lại."Vậy tranh thủ ăn cắp chìa khóa đi" Shawney thúc giục.Hai người nghe lời Shawney lục soát từng tên một, Hange rốt cuộc cũng tìm thấy chìa khoá trên người một tên trong số đó. Cô tò mò lột mặt nạ của tên đó, Hange bàng hoàng khi nhận ra đó là gương mặt của một cô gái trẻ, nhìn màu da, cô đoán người này có thể là thuộc chủng người ********Negroid ở Châu Phi.Không kịp manh động, cửa Mộ phần đã mở ra, Hange nhét vội chìa khoá vào miệng Shawney rồi đi đến bên Levi. Từ bên trong, Tổng tư lệnh, Bá tước Athelbert, Đồ tể Kenny, Thuyền trưởng Jasper và Erwin đang đi ra từ đó."Mọi người" Hange ngơ ngác nhìn họ.Levi im lặng không nói. Cánh cửa Mộ phần khép lại. Bá tước ánh lên một tia giận dữ sau khi quang sát xung quanh. Ông hỏi hai người."Chuyện gì đây?""Chết sạch rồi. Không phải dấu chém của kiếm, hung khí để lại cũng không, chỗ vết thương có máu nhưng không tìm thấy hung khí" Kenny kiểm tra từng cái xác rồi thông báo.Hange vội giải thích. "Chúng con không biết vừa đến họ đã chết hết rồi""Thật?" Bá tước nghi ngờ."Thật mà cha, chúng con còn chẳng mang theo vũ khí" "Kenny kiểm tra" Bá tước nói như ra lệnh.Kenny kiểm tra Levi, Bá tước cũng không đứng nhìn mà đi đến kiểm tra người Hange, quả thật trên người họ không có hung khí. Bỗng nhiên Kenny bế xốc Levi lên, hắn bất ngờ nhăn mặt."Cậu đừng làm chuyện khó coi"Hắn vừa dứt lời một cây dao rơi xuống đất, Kenny bỏ hắn xuống nhặt cây dao còn trong vỏ lên đưa đến trước mặt hắn."Đây là cái gì, Levi?"Mặt Bá tước đen lại. "Còn nói là không có vũ khí""Con mang theo để phòng thân" Levi nói.Kenny không tin. "Con mà cũng cần phòng thân, người ta không phòng con thì thôi chứ""Cậu, làm sao người ta biết con là ai. Còn mang theo chỉ để hù doạ thôi. Không tin cậu có thể hỏi Erwin và Thuyền trưởng Jasper, hôm qua con đã uy hiếp hai người họ"Tổng tư lệnh quay sang nhìn hai người vừa được nhắc tên, cả hai đều gật đầu thầm thừa nhận."Điều đó không đủ chứng minh cậu vô tội" Bá tước nghiêm khắc trừng mắt."Dao không dính máu, thậm chí rất khô con đã rút ra đâu, ngoài trời đang mưa nếu con giết người dao không những ướt mà còn dính máu"Nghe những lời phản biện của Levi, Kenny rút vỏ dao ra kiểm tra ngay quả thật lưỡi dao rất sạch sẽ không tỳ vết."Athelbert, Levi không nói dối"Bá tước rất tinh ý, ông đã tiếp tục đưa ra bằng chứng tố cáo."Hai đứa có dù, tại sao chỉ cậu không ướt, còn Hange lại ướt. Cậu không giết không có nghĩa người bên cạnh cậu không ra tay"Hange sững người không biết giải thích, tuy nhiên Levi đã rất nhanh trí."Bá tước, dù là tôi cầm, tôi không được cao to như ngài... ngài không muốn để cho tôi một chút sĩ diện sao?"Bá tước Athelbert đơ cả người không còn gì để nói, ông ậm ừ."Xin lỗi, dù gì cậu cũng đường đường là một thủ lĩnh cầm quân, do tôi đã không tinh ý""Bây giờ thì không còn gì nữa chứ?" Hắn vẫn cương quyết đối chấp."Giờ thì về lâu đài thôi, đêm qua hai đứa đã không về nhà, tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi" Bá tước nói rồi rời đi. Theo sau ông là Kenny và Tổng tư lệnh, khi Thuyền trưởng Jasper đi ngang qua Hange đã lén cúi đầu nói một câu với ông. "Cảm ơn"Erwin là người đi sau bốn người họ, anh đã dừng lại trước mặt hai người bạn của anh."Đừng gây thêm chuyện nữa. Bá tước đã rất giận dữ" Erwin nghiêm túc dặn dò."Erwin, ở trong đó...""Hange, cô tốt nhất đừng tò mò, tôi không thể cứu cô hết lần này đến lần khác được. Thứ chất liệu mà cô cần để chế tạo cánh tay cho tôi đã lấy đủ rồi, mau về thôi""Được, được rồi" Cô đồng ý và sau đó cùng với Levi và Erwin trở về toà lâu đài.Về đến toàn lâu đài, Levi và Hange đã đến một căn phòng mà người nọ đã ghi rõ nơi hẹn gặp trong tờ giấy. Người bên trong đã đợi rất lâu, ông đang ngồi trên một cái giường. "Chuyện cây dù, Thuyền trưởng cảm ơn ông" Hange nói, bên cạnh cô là Levi. "Lấy được rồi chứ?" Thuyền trưởng Jasper bên phía đối diện hỏi.Cô gật đầu. "Vâng""Bọn người đứng ngoài đó là sát nhân bất tử?" Levi cất tiếng.Thuyền trưởng ôn tồn. " Chính là bọn chúng"Hange. "Khoan hãy nói về vấn đề đó, tôi muốn hỏi là ông đã thiết kế lại cây dù đó? Ông điềm đạm."Ừ, vào mùa hè những nhà có điều kiện khá giả thường sẽ có hầm trữ băng, tôi rất rành cấu trúc lâu đài nên mới trộm được một ít nhưng thời gian có hạn những phi tiêu băng phải nhanh chóng được sử dụng, khi băng tan sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào tránh để bị nghi ngờ. Trước đó tôi có nghe về kế hoạch đi đến Mộ phần của họ, họ cũng bảo tôi tham dự nhưng tuyệt đối không cho hai người biết, tôi không thể kể hết đầu đuôi cho các người và chỉ có thể giúp đến đây""Tôi biết rồi, ông rất thông minh đến cả cán cầm là một thanh kiếm ẩn cũng được thay nốt" Hange tán dương ông."Tính trước vẫn hơn, tôi đã thấy cây dù trong túi đồ của cô bị rơi ngoài lúc nhặt nó lên thì mới phát hiện tay cầm là một thanh kiếm mỏng, phần đuôi tán dù là những mũi phi tiêu bằng sắt được ẩn dấu rất tinh vi chỉ cần xoay đúng chốt là có thể trở thành một loại ám khí.
Những loại vũ khí mang tính nguỵ trang như vậy cô ắt hẳn có rất nhiều""Thỉnh thoảng có ý tưởng sẽ làm ra, chủ yếu là để phòng thân" "So với cha cô thật sự không tồi, cà phơ cà phất nhưng rất được việc, chẳng tránh Athelbert cứ sợ cô phá hỏng chuyện tốt của ông ta""Ông đã biết tôi không phải đàn ông từ khi nào?" Hange tò mò hỏi."Tôi biết Athelbert khi ông ta còn rất trẻ và ông ta chỉ có duy nhất một đứa con gái, vẻ ngoài của cô đã tố cáo cô ngay từ đầu thay tên đổi họ cũng chẳng thể lừa được tôi""So với cha, tôi không thể so được" "Vì ông ta có một vẻ ngoài lợi thế" Nói đến đây Thuyền trưởng liền thở dài.Hange. "Ý ông là..." "*********Những kẻ phạm tội có ngoại hình hấp dẫn thường bị kết án tù thấp hơn đáng kể so với người kém hấp dẫn; người có khuôn mặt ngây thơ sẽ được coi là ít nguy hiểm hơn. Athelbert là một người như vậy"Ông nói đến đây Hange một phần đã tỏ. "Tôi hiểu rồi""Nói đi cũng phải nói lại, Binh trưởng rất nhanh trí, tôi đã soạn ra lời bao biện rất dài cho hai người nhưng cậu đã nói hết rồi" Ông nhìn Levi và tỏ thái độ rất hài lòng.Hắn nói. "Nếu để ông bạo biện cho chúng tôi thì e là sẽ làm khó cho ông, họ sẽ nghi ngờ ông. Chúng ta vẫn sẽ còn hợp tác nên không thể bức dây động rừng"Thuyền trưởng Jasper nghe thấy liền cười lớn."Chẳng tránh Erwin Smith lại tin tưởng cậu như thế, rất nhạy bén""Cười gì mà lớn quá chỗ người ta đang ngủ mà" Một giọng nói ồm ồm phát ra từ trong chăn, một người đàn ông đang ngủ trên chiếc giường Thuyền trưởng Jasper đang ngồi liền bật dậy.Thuyền trưởng nhắc hai người họ. "Hươu cao cổ của hai người dậy rồi kìa""Mike sao anh lại ở đây?" Hange bất ngờ trước bộ dạng ngái ngủ của anh."Phòng của tôi mà tôi hỏi các người mới phải đấy" Anh ngáp dài.Thuyền trưởng cười vỗ vai anh. "Tôi đánh thức anh cả buổi anh không dạy, nên mới gọi họ qua đây cùng đánh thức anh, tới giờ cơm rồi đấy""Do hôm qua đi tàu đường xa xong còn đi bộ khắp nơi tìm bọn họ nên mệt quá tôi ngủ quên không hay luôn ấy mà" Mike vừa nói vừa cười khà khà.Thuyền trưởng nhìn Levi và Hange cười ám chỉ. Họ rất nhanh đã hiểu ý ông, ở toà lâu đài này tai mắt khắp nơi thay vì hẹn một nơi bí mật lén lén lút lút thì cứ đi thẳng vào phòng kẻ ham ngủ trời đánh cũng không hay này mà nói chuyện. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ là bọn họ đến phòng Mike gọi anh dậy mà thôi, tóm lại như Levi đã nói tránh bức dây động rừng.Mike sau khi thức tỉnh hoàn toàn thì vẫy tay gọi."Con nhỏ tưng tửng lại đây""Gọi tôi làm gì?""Cho cái này" Anh quăng cho cô một túi đồ nhỏ."Cái gì?" Hange vừa mở vừa thắc mắc."Mới cướp được của đám cướp biển" Mike thản nhiên.Hange liền tá hỏa."Của cướp biển mà anh cũng dám cướp""Chúng cướp thuyền của tôi trước nên tôi cướp lại thôi, xem cái gì dùng được thì dùng""Tốt bụng vậy sao? Ấm trán à?""Không, bọn chúng quăng hết xuống biển rồi, thà chết chứ không giao nộp tài sản quý giá cho tôi. Mấy thứ đó là tôi góp nhặt được trên tàu, mấy thứ trang sức đó chẳng đáng giá bao nhiêu nên cho cô đấy""Cái này là gì?" Hange đưa cho Mike xem một vật lạ.Anh lắc đầu. "Không biết, trông như một cái vỏ ốc""Thuyền trưởng ông biết không?" Cô quay sang hỏi Thuyền trưởng."Không, thấy cũng bình thường màu sắc có hơi loè loẹt, chắc của loại ốc biển lạ nào đó" Ông ông quá chú tâm về thứ ấy, vỏ ốc, vỏ sò đối với một người bôn ba biển khơi như ông thì chẳng có gì đặc biệt."Levi, anh xem" Lần này cô đưa nó cho hắn. Levi cầm lấy ngắm ngía rồi đưa lên miệng, hắn thổi một hơi vang lớn. Phía bên ngoài ngay lập tức vang lên một âm thanh như tiếng kêu của một loài sinh vật kỳ lạ. "Tiếng gì vậy?" Hange hoang mang."Chào mừng Bá tước đã trở về" Đó là tiếng nói của Công nương Mallorie hình như cô đang đón tiếp một ai đó."Bá tước?" Mike gãi đầu nhìn Thuyền trưởng."Chủ nhân của toà lâu đài, Bá tước Nolan Vanse, có lẽ ngài ấy về rồi" Ông nói.Mike xoa cằm. "Nên đi ra ngoài chào chủ nhà nhỉ"Thuyền trưởng không thể từ chối "Tất nhiên rồi"
Ngoài biển xa, gió dập liên hồi, trên một mỏm đả nhỏ, một nhân ngư sở hữu chiếc đuôi màu lục lam tuyệt đẹp đang cất giọng hát lảnh lót gọi đến nơi nào."Hoàng tử" Một chú cá nhỏ bơi lăn tăn bên cạnh nhân ngư gọi."Đó là tiếng gọi của nhân loại" Nhân ngư thổn thức."Âm thanh ấy phát ra từ đất liền hay một hòn đảo nào đó rất xa, em đoán thế thưa Điện hạ""Ta có một linh cảm rất lạ""Chủ nhân mới của Điện hạ chăng?""Có lẽ vậy""Hoàng tử Mervyn, lần này lại là ai đây? Đến lúc nào Điện hạ mới thoát kiếp làm nô lệ cho nhân loại""Đó là lỗi lầm của tôi, tôi đã như vậy suốt hơn một trăm ngàn mấy trăm năm rồi, Ruth à""Tội nghiệp cho Điện hạ, Ruth luôn mong rằng lời nguyền sẽ sớm kết thúc, Điện hạ rồi sẽ được tự do"————————————————————————Chú thích:*Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy. Và khi ngoài trời đang nắng ráo mà không biết đi đâu, về đâu...: Trích Biển người mênh mông của Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư **Nhưng cô độc đã thầm ghi trên trán...Lòng lạc loài khi từ thuở sơ sinh: Trích Trình bày của Cố Nhà thơ, Chính khách Huy Cận
***Osan: Một sắc dân sinh sống ở miền Trung nước Ý vào thời ấy
****Hispania: Trang Hexapolis cho biết tên gọi "Spain" (Tây Ban Nha) bắt nguồn từ "Espayne", một từ tiếng Pháp dùng ở Anh thời trung cổ. Từ này lại được chuyển hóa từ "Hispania", cách người La Mã cổ đại gọi vùng đất này. Tuy nhiên, nguồn gốc của tên gọi La Mã cổ đại chưa được xác minh rõ ràng
*****Núi lửa Vesuvius: Núi Vesuvius (tiếng Ý: Monte Vesuvio, tiếng Latinh: Mons Vesuvius, phát âm tiếng Việt: Vê-suy-vơ) là một núi lửa tầng nằm ở vịnh Naples, Ý, cách Naples 9 kilômét (5,6 mi) về phía đông và gần bờ biển. Đây là núi lửa duy nhất ở châu Âu nằm trên đất liền đã từng phun trong vòng hàng trăm năm qua, mặc dù hiện nay không còn ghi nhận thêm những đợt phun trào mới.
******Khúc dạo đầu của ngày tận thế: Nói về Pompeii là một thành phố La Mã cổ đại bị chôn vùi bởi tro bụi núi lửa, hiện tàn tích nằm ở vùng Campania, Ý, thuộc địa giới công xã Pompei, gần thành phố Napoli. Pompeii cùng với thành phố chị em là Herculaneum cùng bị hủy diệt và chôn vùi hoàn toàn bởi một vụ phun trào kéo dài hai ngày của núi lửa Vesuvius năm 79.
*******Sự giàu có không phải có nhiều tài sản mà là có ít nhu cầu. Hãy kiểm soát đam mê của bạn kẻo chúng sẽ trả thù bạn: Theo Triết gia Epictetus, Epicurus là một nhà triết học Hy Lạp cổ đại, người đã khai sinh ra Thuyết Epicurean, một trường phái tư tưởng nổi tiếng trong triết học văn hóa Hy Lạp cổ đại kéo dài đến 600 năm.
********Negroid: Đại chủng Phi hay người da đen.*********Những kẻ phạm tội có ngoại hình hấp dẫn thường bị kết án tù thấp hơn đáng kể so với người kém hấp dẫn: Trong nghiên cứu công bố trên tạp chí Criminology năm 2017, hai giáo sư tội phạm học Brian Johnson và Ryan King cho rằng "ngoại hình ảnh hưởng đến bản án của một người". Các nhà nghiên cứu sử dụng dữ liệu từ nhà chức trách để chọn ngẫu nhiên 1.200 người đàn ông đã bị kết án với tội danh nghiêm trọng ở khu vực Minneapolis-Saint Paul, bang Minnesota, kể từ năm 2009. Sau đó, họ bắt đầu tạo cơ sở dữ liệu về tội danh, bản án và đặc điểm ngoại hình của các bị cáo. Các nhà nghiên cứu yêu cầu bốn trợ lý cho điểm những người đàn ông dựa trên ngoại hình, như hấp dẫn hay nguy hiểm, có khuôn mặt trẻ thơ hay trưởng thành.Các phát hiện cho thấy rằng, nhìn chung những người đàn ông được đánh giá cao về ngoại hình hoặc có khuôn mặt trẻ thơ được coi là ít có tính đe dọa hơn và ít nguy hiểm hơn. Từ đó, những người này có tỷ lệ bị kết án tù thấp hơn. Thậm chí, những người có hình xăm trên khuôn mặt có nguy cơ phải vào tù cao gấp đôi so với những người không có hình xăm như vậy. Trong một nghiên cứu khác, bị đơn có khuôn mặt trẻ thơ ít có khả năng bị kết tội vì "hành vi cố ý" trong các vụ kiện dân sự.
Theo nghiên cứu về mối liên hệ giữa sức hấp dẫn của tội phạm và kết quả tuyên án, thực hiện năm 1991 bởi A. Chris Downs và Phillip M. Lyons, những tội phạm kém hấp dẫn thường bị kết án cao hơn đáng kể so với những tội phạm hấp dẫn, mức án tăng tối thiểu là 119,25% và tối đa là 304,88%. Nghiên cứu năm 2015 của Robert D. Lytle cũng khẳng định tội phạm càng kém hấp dẫn thì mức án càng cao và ngược lại.
Tuy nhiên, ảnh hưởng của sức hấp dẫn trên khuôn mặt đối với các phán quyết pháp lý có thể bị giảm bớt bởi bản chất của tội ác. Hiệu ứng "người đẹp dễ được khoan hồng" chỉ có thể áp dụng với các tội không liên quan đến sức hấp dẫn ngoại hình, như trộm cắp. Ngược lại, với các tội liên quan đến sự hấp dẫn, như tội lừa đảo, các bị cáo có vẻ ngoài cuốn hút được coi là phải chịu trách nhiệm nhiều hơn hoặc đáng bị trừng phạt nặng hơn vì họ được cho là có thể lợi dụng ngoại hình để thực hiện hành vi lừa đảo.Từ viết tắt: TCN (Trước Công Nguyên), SCN (Sau Công Nguyên)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com