Longfic Lac Duyen Nhat Mo Luyen Nhan
"Một đời luyến ái cuồng si, một đời yêu hận khó phân....Đến cuối cùng vấn trời cao được gì?"
Triệu phủ, Triệu Quân tự đóng cửa nhốt bản thân trong phòng, bên ngoài đại phu nhân trong lòng đầy bất an- Lão gia, trong triểu có chuyện gì? Tại sao người vừa về liền đóng cửa nhốt trong phòngBên trong vẫn không động tĩnh, đại phu nhân toan bước đến một tay đẩy cửa nhưng tay vừa chạm vào khung cửa từ trong phòng truyền ra tiếng quát lớn:- KHÔNG ĐƯỢC VÀO- Lão gia người...- Cút...ta bảo các người cútDứt lời không ai dám lên tiếng, lần lượt rời đi, Triệu Quân bên trong phòng hai tay nắm chặt thành quyền để lộ gân xanh, đáy mắt hằn lên tia máu đỏ nhìn vào khoảng không trước mặt:- Triệu Lệ Băng quay về rồi...lần trước không giết được ngươi lần này lão tử nhất định đưa ngươi xuống suối vàng gặp mụ đàn bà đê tiện kiaTrong cung, Lạc Dao Dao người ngồi trên ghế dựa phơi nắng, bên cạnh đặt dĩa trái cây, nàng tay cầm sách nhãn nhã thưởng cảnh đọc sách. Hoa Y Giải tay cầm một sấp vải mới từ bên ngoài đi vào thấy được cảnh này chỉ biết thở dài bất lực. Nhẹ bước chân đến gần cô cất giọng trêu ghẹo, phong thái như một gã nam nhân treo ghẹo nữ nhi nhà lành:- Công chúa, nàng là đang nằm đây đợi bổn công tử sao?Mày liễu đen nhẹ nhíu lại, đặt quyển sách còn đọc giở lên chiếc bàn gần đó, mắt liếc nhìn tiểu muội muội trong bộ trang phục thái giám, bình thản đáp:- Công tử người đã đi đâu để công chúa như ta đợi chờ đến tuổi xuân cũng tàn.Hoa Y Giải nghe xong hừ nhẹ một tiếng, rồi cầm khay gỗ bên trên là mấy sấp vải lụa thượng hạn đặt tên người nàng nói:- Còn không phải vì để công chúa mặc đẹp sao?Liếc nhìn đống vải đủ màu sắc đặt trên người, như hiểu ra vì sao người trước mặt lại đột nhiên bày ra vẻ mặt không vui nhìn mình, nàng đứng dậy, tay đưa lên gõ nhẹ vào vầng trán đang nhăn lại- Là ai làm khó muội sao?- Đám nữ tỳ kìa, nếu không phải hiện giờ muội đang giả gái, tỷ thường nói nam nhân không được đánh nữ nhân muội đã cho bọn họ một quyền mặt bầu bạn với đất mẹ rồi.Nói xong liền đi lướt qua người nàng, ngang nhiên lấy chum trà đang uống giở trên bàn đưa lên uống cạn. Lạc Dao Dao chứng kiến toàn bộ chỉ biết lắc đầu cười trừ. Từ khi tỉnh dậy sau khi trúng độc ký ức quên hết, tính tình cũng thay đổi không còn yếu đuối hay cố gắng nhịn nhục mà lại có chút đanh đá, bướng bỉnh. So với một Triệu Lệ Nguyệt hai năm trước nàng thích một Hoa Y Giải bây giờ hơn, vô ưu vô sầu mỗi ngày để vui vẻ sống. Dường như cảm nhận được người bên cạnh có chút khác thường, Hoa Y Giải xoay đầu nhìn thẳng vào nàng, nghiêng đầu khó hiểu hỏi:- Dao Dao tỷ, có chuyện gì sao?Cảm thấy đã quá chìm sâu trong ký ức quá khứ kia, tay đưa lên đặt lên vai cô, nhẹ giọng đáp:- Tỷ chỉ là thích nhìn muội như bây giờ. Chuyện bản thân cô nhớ được vài chuyện trong quá khứ, nàng hoàn toàn không biết, bởi thế khi nhìn thấy đôi mắt có chút thương tiếc của người trước mặt, cô liền nở nụ cười tươi, cất giọng:- Thật lòng, có đôi khi tỷ nói những câu làm muội khó hiểuNói xong liền cúi người lấy khây gỗ đi vào phòng, không quên bỏ lại một câu:- Muội phải vào trong sắp xếp lại, lát nữa sẽ có người mang thức ăn đến. Dõi mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn dần biến mất sau cánh cửa, nàng mới thả mình ngồi xuống ghế bàn tay theo thói quen nâng chum trà lên uống mới sực nhớ nước trà đã cạn. Khóe môi nâng lên vẻ một nụ cười, nàng đưa tay lấy ấm trà liền bị thanh âm bên ngoài cửa làm sững lại:- Xem ra tâm trạng của nàng rất tốt?Hắn vốn chỉ muốn đi ngang Đại Trúc Phong ngắm cảnh nhưng thông qua bức tường được những người thợ đặt cắt một khung tròn bày chậu kiểng nhỏ, hắn thấy nàng cười, vẻ lãnh đạm già trước tuổi thường ngày như biến mất, trước mặt chính là thiếu nữ tuổi độ đôi mươi xinh đẹp, tràn đầy sức sống. Bước chân tiếp theo dừng lại, rồi khẽ xoay ngược lại bước vào nơi đây. Vương Phong môi cong lên đáy mắt đầy thích thú nhìn nữ nhân trước mặt. Lạc Dao Dao nhẹ cúi người tỏ ý thỉnh an, môi nguyên ý cười, hai gò má dưới ánh nắng hơi đỏ tựa như thiếu nữ e thẹn trước nam nhân mình thích, nàng nhẹ giọng đáp:- Đã làm hoàng thượng che cười, ngày thường ta cùng tiểu tử kia vẫn thường hay như vậy.- Nàng thích tiểu tử kia?_Vương Phong có chút trong lòng có chút khó chịu, chân mày co lại nhìn nữ nhân trước mặt. - Ngày trước phụ hãng mang về từ ngoài biên cương, nghe nói là người thân bị thổ phỉ giết hại, sau này đệ ấy theo học y một vị tiên sinh, phụ hãng thấy thiếp ở nơi đất khách quê người không quen nên cho theo phòng việc nhờ đến. Sau vài ngày cũng sẽ quay về Tây Lương._Nàng khéo léo giải thích, từng từ đều rõ ràng, gương mặt vẫn bình thản Vương Phong nhìn nữ nhân đối diện sắc mặt không lo sợ nói, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đến khi nghĩ đến nơi này chỉ có mình nàng và tên tiểu tử vừa rồi trong lòng lại dâng lên cảm vị không vui. - Dương công công_Hắn nghiêng đầu về phía sau gọi lớnTức thì từ trong đám công công bước lên một người da mặt đã xuất hiện nhiều vết nhăn, mái tóc trắng đen lẫn lội, tay cầu gậy phất trần cung kính đứng sau lưng hắn nói:- Hoàng thượng có điều gì căn dặn.- Ngươi đến nội cung tìm thêm vài tiểu thái giám cùng cung nữ được việc tới hầu hạ nương nương. - Vâng thưa hoàng thượng_Dứt lời vị Dương công công liền lui xuống đi về hướng nội cung. Lạc Dao Dao đối với hành động vừa rồi của hắn cũng không lên tiếng ngăn cản, nhưng trong lòng đang thầm tính toán nên sắp xếp đám người chuẩn bị đến kia như thế nào, tai mắt trong cung không đơn giản, nàng hiện chỉ là thân phận của một công chúa nước nhỏ được gả đến Đại Ngụy ngay cả phẩm vị cũng chưa có chỗ đứng ắt sẽ không vững vì thế hiện tại chỉ có thể phụ thuộc vào hắn. Xoay mặt lại nhìn nàng, hắn không khỏi ngạc nhiên vốn thường những phi tần khác khi được hắn quan tâm hay ban thưởng một là lên tiếng vui mừng hết lời đa tạ hắn, hai là lắc đầu từ chối còn nàng một lời cũng không nói, gương mặt vẫn bình thản giống như việc hắn vừa làm như là bổn phận.Mày đen nhíu lại hắn nâng chân bước đến đứng trước mặt nàng, bàn tay nắm chiếc cằm thon gọn, nhưng ngón tay nhẹ miết theo sườn mặt tinh tế, ý cười trong mắt càng đậm- Vào ngày trăng tròn tháng sau, cử hành đại lễ nàng nên chuẩn bị tốt đi- Hoàng thượng, người dự tính phong thiếp ở hàng vị nào?_Lạc Dao Dao mắt hiện ý cười, dáng vẻ như vui mừng phấn khởi - Nàng chọn- Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ- Nàng muốn_Nhíu mày hắn trầm giọng hỏi- Nữ nhân khắp thiên hạ ai không ao ước ngồi lên chiếc ghế đó nếu nói không thích là giả dối, Dao Dao không muốn lừa gạt người_Bàn tay trắng nõn nàng đặt lên cổ áo hắn nhẹ nhàng chỉnh lại y phục- Nếu là những phi tần khác tất cả đều sẽ nói chỉ muốn bên cạnh trẫm không cần phẩm vị_Hắn đối với lời nàng vừa nói một chút tức giận cũng không có.- Thiếp không giống bọn họBàn tay đang giữ cằm nàng buông lỏng nâng lên vuốt dọc cánh mũi cao, hắn nhếch môi nói:- Lạc Dao Dao trẫm rất có hứng thú với nàng. - Vậy sao?Lời hắn nói từng từ đều lọt vào tai nàng, nụ cười vẫn duy trì trên môi nhưng trong lòng một chút xao động cũng không có, thầm nhủ với bản thân:"Vương Phong, có phải ngươi cũng từng dùng những lời này nói với những thiếu nữ khác" Rời khỏi Đại Trúc Phong, tâm trạng không hiểu vì sao tốt hẳn lên, việc triều chính cũng vì thế trở nên dễ dàng hơn, những công vụ từ biên cương cũng không khiến hắn đau đầu. Nhanh chóng giải quyết xong mọi việc trong đầu liền nghĩ sẽ đến gặp nàng nhưng chân vừa rời Ngự Thư Phong trước mắt hắn liền xuất hiện gương mặt nhợt nhạt mệt mỏi của Triệu Linh Lan. Vừa thấy hắn, Triệu quý phi đã chạy đến ôm lấy thắc lưng hắn, cất giọng ủy khuất:- Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.- Đã có chuyện gì?_Mày đen nhíu lại, tâm tình vui vẻ cũng vì thế giảm phân nửa- Dực Vương Phi vì bảo vệ thần thiếp mà xảy thai, hoàng thượng người phải đòi lại công bằng cho tỷ muội thần thiếp.- Xảy thai? Dực Vương Phi_Sắc mặt hắn liền trở nên u ám, đưa tay đẩy Triệu Linh Lan ra thấp giọng hỏiẢ ta lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đang tức giận của hắn, nuốt khan một tiếng rồi như một con búp bê trong gánh xiếc gật đầu. Vương Phong không lên tiếng trực tiếp đi lướt qua người ả hứng về Dực Vương cung. Vương Khải đứng bên ngoài cửa đôi mắt sắc lạnh như có như không nhìn xuyên qua cửa gỗ trước mặt. Bên trong thái y sắc mặt lo lắng bất an nhìn nữ nhân bất tỉnh trên giường máu đỏ chảy ra nhuộm cả ra y phục.Vương Phong vừa đến nơi liền bước đến đứng bên cạnh y, hắn lúc này ngoài việc im lặng đứng bên cạnh vị đệ của mình thì chẳng thể làm được gì, mắt liếc nhìn hai tên tỳ nữ đang khóc than trước cửa rồi tới đám người đang ở bên trong căn phòng lòng thầm đoán lần này hắn nhất định không bỏ qua cho kẻ đứng sau chuyện này.Đại Trúc Phong, Lạc Dao Dao đang ngồi ăn quả nho vừa được ngự thiện phòng mang tới, liền nghe bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào lạ thường, như cảm nhận được có chuyện mắt nhìn tỳ nữ mới đến đang đứng bên cạnh ngụ ý ra ngoài xem tình hình.Tỳ nữ còn chưa kịp về bẩm báo Hoa Y Giải từ bên ngoài chạy vào hốt hoảng nói:- Dực Vương Phi xảy thai- Triệu Tố Dương_Bàn tay đang cầm quả nho căng mọng dừng lại trong không trung, đáy mắt đầy nghi ngoặc nhìn cô nói- Ngự Y trong cung đều tập trung ở đó ngay cả Dực Vương và Hoàng Thượng cũng ở đó nghe nói còn có Hoàng Hậu và Triệu Quý Phi nữa- Đông đủ thậtKhóe môi khẽ cong lên, ý cười hiện lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất, nàng từ từ đứng dậy xoay người vào bên trong.Hoa Y Giải khó hiểu nhìn hành động của nàng nhưng khi thấy y phục mới nằm trên tay nàng nhường như hiểu được suy nghĩ của đối phương lập tức chạy phòng. Lạc Dao Dao trên người khoát y phục mới được ban xuống, trên đầu cài trâm hoa mai đỏ từng bước rời khỏi Đại Trúc Phong hướng về Dực Vương Phủ. Trước khi đi nàng cũng không quên cặn dặn những người còn lại ở trong cung cùng Hoa Y Giải trông coi. Mặc bên tai vang lên tiếng nói đầy ủy khuất của cô, nàng vẫn xem như không nghe không thấy rời đi. Hoa Y Giải đứng ở phía sau trong lòng đầy tức giận, tiện dưới chân có chậu cây nhỏ cô đá mạnh một cái đến khi vang lên tiếng xử vỡ từng mảnh mới xoay người vào trong. Nhưng đi được vài bước mắt liếc nhìn hai tên thái giám đang im lặng dọn dẹp, trong đầu liền nảy ra ý nghĩ lẻn ra ngoài:- Lạc Dao Dao tỷ không cho muội đi, được Hoa Y Giải muội đây lẻn ra bên ngoài. Xoay người vào trong phòng Lạc Dao Dao lấy cắp một bộ y hơi cũ rồi thay đổi bộ quần áo thái giám trên người, mái tóc đen giấu trong chiếc mũ thái giám hiện ra rồi được cô búi gọn một nửa lên, trên cài trâm lam ngọc. Xong xuôi hết mọi chuyện liền nhắm hướng cửa sổ rời đi. Dực Vương Cung, người đến càng đông bên trong đám thái y vẫn đang cố gắng cầm máu cho Tố Dương, bên ngoài Vương Phong nhìn sắc mặt bình tĩnh của đệ đệ mình cuối cùng cũng đành lên tiếng:- Đã tìm ra được hung thủ?Vương Khải không đáp mắt liếc nhìn Triệu Linh Lan đang đứng sau lưng hắn rồi lại nhìn về hướng cánh cửa lãnh đạm đáp:- Chưa, Thiên Ân đã đi điều tra. - Tố Dương kia có thai bao lâu rồi?_Chuyện Tố Dương mang thai quả thật hắn hoàn toàn không biết, quay đầu nhìn y, hắn nghi ngoặc hỏi- Đệ cũng vừa mới nghe bẩm báo lạiVẻ mặt lạnh lùng của y dần thay đổi, Vương Khải đưa tay lên bóp trán thầm nhớ đến chuyện xảy ra hơn một tháng trước, rõ ràng bản thân đã say rượu ngủ trên giường nhưng khi tỉnh dậy liền thấy Tố Dương đang nằm bên cạnh y phục không có, bên dưới giường còn in rõ vệt máu đỏ chói mắt. Ban đầu y còn tức giận nghĩ bản thân bị lừa nhưng khi nghe lời bẩm báo từ phía thị vệ thân cận nói rằng đêm đó Tố Dương theo lẽ mang canh đến chờ mãi bên ngoài không thấy y ra mở cửa liền nghĩ y đã ngủ lập tức không dám nán lại quay người rời đi. Vừa đi được vài bước đã bị y mở cửa kéo vào phòng. Thiên Ân đứng bên ngoài muốn đi vào bên trong xem xét tình hình thì lọt vào tai là những thanh âm rên rỉ của cả hai người. Bàn tay đặt trên khung cửa của cậu buông xuống, rồi quay người đi thậm chí còn căn dặn không ai được vào trong quấy rối. Vương Khải khi nghe đến đó liền cho người mang Thiên Ân ra đánh hai mươi trượng, từ đó ban ra lệnh cấm Tố Dương đến cạnh phòng y. Nhưng đều y không ngờ rằng hậu quả của đêm đó chính là hài tử chưa hành thành người kia, tuy nó không giữ được nhưng dù sao cũng là cố nhụt tình thâm, trong lòng y vẫn có chút đau lòng, tức giận. Lạc Dao Dao từ bên ngoài bước vào tầm mắt khẽ nhìn qua hai người ăn mặc xinh đẹp đang đứng bên cạnh hắn, thầm đoán chắc là hoàng hậu cùng Triệu Linh Lan. Nâng chân qua bậc cửa nàng đi đến đừng trước mặt hắn cùng hai nữ nhân bên cạnh thỉnh an. Triệu Linh Lan mắt nhìn người trước mặt có dung mạo giống hệt vị tỷ tỷ Triệu Lệ Băng đã chết của mình, hai mắt mở to đầy kinh hãi, một tay nâng lên nắm chặt lấy rồi buông xuống. Còn về phần nàng nhìn thấy sắc mặt biến đổi của ngũ muội trong lòng dâng lên tia vui sướng, nhưng vẫn tỏ ra bình thản nhìn hắn hỏi:- Hoàng Thượng mọi chuyện như thế nào rồi?- Chưa rõ tình hình_Mắt nhìn người trước mặt vừa đến, đáy mắt dâng lên tia ấm áp, hắn nhẹ giọng đápĐúng lúc này từ bên trong một thái y già mở cửa đi ra ngoài rồi quỳ xuống dưới chân hắn, cả người run lên, mắt dán xuống nền đất bẩm báo:- Thần Tham Kiến Hoàng Thượng, Dực Vương Gia, Nhị vị Nương Nương- Tình hình Vương Phi như thế nào?_Vương Khải nheo mắt nhìn xuống đỉnh đầu vị thái y trước mặt thấp giọng hỏi- Mất máu quá nhiều có thể...có thể...không qua khỏi_Ngữ khí run rẩy lo sợ, lão thái y tay chân đầy mồ hôi cất tiếng đápLời vừa dứt, Triệu Linh Lan đứng gần đó cả người như mất hết sức lực ả giả vờ ngã xuống miệng kêu tên Tố Dương khóc thảm thiết. Lạc Dao Dao nhìn nữ nhân trước mặt lòng khỏi chế giễu, dùng bốn chữ hình dung ả ta "giả nhân giả nghĩa".Hoa Y Giải đứng bên ngoài tuy không nghe được lời thái y nhưng nhìn sắc mặt lão cũng hiểu được sự tình, mắt nhìn về hướng cánh cửa đóng chặt ký ức nhiều năm trước khi nào mười tuổi như tái hiện lại trong đầu.Năm đó mẫu thân cô đã mất, Triệu Quân không hề để tâm đến nữ nhi gương mặt xấu xí là cô liền giam vào nhà củi suốt mấy ngày mấy đêm. Đêm thứ ba khi cả người mệt mỏi ngã xuống nền đất phủ đầy rơm dường như có lớp chăn mỏng đắp ngang người còn có trước mặt bốn chiếc màn thầu nóng hổi. Hoa Y Giải khi đó là Triệu Lệ Nguyệt cố gắng mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt Tố Dương, muốn mở lời hỏi liền bị tiếng nói trẻ con của đối phương cắt ngang:- Lệ Băng tỷ, muốn đến cầu xin phụ thân thả muội ra nhưng kết quả bị đánh một trận, ta nhìn không được liền lén đem đồ ăn đến đây. Tiểu Nguyệt nhất định phải sống. Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài, ký ức năm đó như thúc dục cô cứu nữ nhân kia, không biết ký ức của những năm gần đây đã đánh mất liệu Tố Dương có làm gì có lỗi với cô không nhưng dù gì cũng một đại phu cô không thể nhìn người chết không cứu. Cẩn thận lẻn ra bên ngoài nhắm thẳng hướng thái y viện. Vương Khải đúng lúc này cũng xoay người bước ra ngoài, Vương Phong nhìn theo bóng lưng y chỉ biết lắc đầu thở dài. Lạc Dao Dao mắt nhìn vào cánh cửa vẫn luôn đóng kín, lòng thầm nói:"Tố Dương, nếu như năm đó muội không vào cung, có lẽ đã không gặp tai ương này"Thái y viện, Hoa Y Giải vừa thay xong y phục của thái y đang chuẩn bị mở cửa rời đi cánh cửa gỗ đột nhiên bật mở, xuất hiện trước mặt cô là gương mặt đeo mặt nạ của Thiên Ân. - Thiên Ân đại ca, huynh vừa dọa ta rớt tim Đưa tay lên vuốt ngực cô nhìn hung thủ bằng cặp mắt đầy ai oán. Thiên Ân nhìn bộ dạng nữ cải nam trang của cô trước mặt không khỏi phì cười. Lúc nãy nhìn thấy dáng nữ nhân khả nghi đi về hướng này còn tưởng là kẻ trộm ai ngờ là cô, đoán biết Hoa Y Giải muốn làm gì, cậu khoanh tay trước ngực nói:- Tính cứu Tố Dương kia?- Phải, bản thân đệ cũng là đại phu không thể thấy chết ngoảnh mặt làm ngơ. - Chỉ như vậy_Đôi ngươi hổ phách nheo lại nhìn chằm chằm cô- Là thật, huynh không tin đệ cũng không épBản thân bị cậu nhìn như vậy có chút chột dạ, mắt đảo nhẹ rồi hùng hổ nói. Thiên Ân đoán biết người trước mặt không muốn nói thật chỉ đành lắc đầu ngao ngán, nói tiếp:- Vậy làm sao vào cứu người?- Không phải chỉ cần là người của Thái Y viện là được sao?_Đôi mắt mở to cô ngạc nhiên hỏi- Muốn qua cửa phải được cho phép của Dực Vương còn nữa phải tra xét thân phận_Thiên Ân trầm giọng nói, ngữ khí nhẹ nhàng như khiến cô rùng mình- Vậy phải làm như thế nào?_Cô lo lắng hỏi, bàn tay vô thức lấy lấy tay cậu- Muốn thật sự cứu Tố Dương?_Thiên Ân nhíu mày, nghiêm giọng hỏiHoa Y Giải không đáp lập tức gật đầu, nhìn thấy ánh mắt kiên định của đối phương, Thiên Ân chỉ còn biết nghĩ cách giúp, lòng thầm nghĩ:"Chỉ mong Vương Gia không biết"Thời khắc này cô đứng sau lưng Thiên Ân phía trước là Vương Khải cùng Vương Phong. Trong lòng thầm cầu nguyện, nhưng nhìn ánh mắt tức giận của Lạc Dao Dao cô còn cầu xin trời cao cho mình được toàn thây qua hôm nay. Khi nhìn thấy vị thái y đi sau lưng Thiên Ân, lòng nàng không khỏi tức giận, nghiến chặt răng bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại. Vương Phong nghiêng đầu nhìn rõ mặt vị tiểu thái y mới đến, nghiêm giọng hỏi:- Ngươi tên họ là gì?- Vong Trần, mới đến_Cô cố gắng tỏ ra bình thản trong đầu nhớ lại những gì Thiên Ân đã căn dặn trước đó- Vong Trần?_Vương Khải nhíu mày nghi ngoặc hỏi, trong lòng nghĩ thanh âm này rất quen thuộc- Biết y thuật?_Hắn cúi đầu nhìn cô hỏi- Đã học qua nhiều thầy, thần tin có thể cứu Dực Vương Phi_Mắt liếc nhìn về cánh cửa kiên định nóiĐúng lúc này từ bên trong đám thái y chạy ra đồng loạt quỳ xuống nói:- Vương Phi nương nương thổ quyết- Cái gì?_Hoa Y Giải kinh hãi nóiMắt nhìn qua khe cửa liền thấy gương mặt nữ nhân đầy máu bất tỉnh nằm trên giường xung quanh là mảnh vải trắng thấm đầy huyết đỏ. Xoay người bước lên đứng trước mặt Vương Khải, cô ngẩng đầu lạnh giọng nói:- Xin Vương Gia chấp nhận, nếu không ngày mai chính là tang lễ của nương tử người. Vương Khải nhìn tiểu thái y trước mặt gương mặt cùng cả giọng nói đều quen thuộc, y còn chưa kịp lên tiếng đã thấy người trước mặt xoay người bước vào trong, đóng chặt cửa lại cùng đuổi sạch đám người bên trong ra ngoài. Bàn tay y nắm lại mắt nhìn về phía Lạc Dao Dao như hiểu được ánh nhìn của y, nàng cũng quay lại. Cả hai không nói một lời liền quay đi.Hoa Y Giải đi đến trước mặt Tố Dương bàn tay đặt trên gương mặt đối phương nhỏ giọng nói:- An tâm, Tiểu Nguyệt sẽ không để tỷ chết. - Tiểu Nguyệt..._Tố Dương như nghe được thanh âm quen thuộc liền mở miệng thều thào nói. Lấy trong thắc lưng cuộc vải, kim châm sáng chói phản chiếu ánh nến hắt lên tường, cô lập tức lấy từng kim đâm từng nguyệt vị.Một canh giờ sau, Hoa Y Giải cả người mệt mỏi mở cửa ra ngoài, cô nhìn Vương Khải thấp giọng nói:- Thai nhi không giữ được nhưng tính mạng Vương Phi đã được bảo toàn. Sau này mang thai xin Vương Gia bảo vệ Vương Phi cẩn thận một chút. Rồi xoay người đưa một tờ giấy đầy chữ cho thái y nói tiếp:- Đây là toa thuốc mỗi ngày sắc cho Vương Phi uống hai lần sáng chiều, không quá một tháng sẽ khỏe mạnh trở lại. Lão Thái Y nhìn thái độ không có chút trên dưới của cô trong lòng có chút khó chịu nhưng vì cô vừa cứu được một người đã được coi là sắp chết liền nở nụ cười đáp:- Vậy ngươi sao không mau về Thái Y Viện sắc thuốc. - Ta sao..._Hoa Y Giải nhíu mày khó hiểu nhìn lão. Nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt không vui của Lạc Dao Dao, cô liền thu lại lời nói, nở nụ cười hòa nhã trên môi nói tiếp:- Sao lại không biết chứ, Vậy thần xin đi trước. Dứt lời liền lập tức xoay người rời đi, nhưng vừa bước được vài bước đã bị thanh âm lạnh lẽo của y làm dừng lại:- Đứng lại.Rồi quay đầu nhìn đám thái y đang quỳ bên dưới trầm giọng nói:- Ngươi còn ở đây? Đám thái y như cảm nhận được sự nguy hiểm trong câu hỏi của y, cả bọn liền như những con người hiểu chuyện lập tức đứng dậy rời đi:- Thần xin đi sắt thuốc cho Vương PhiHoa Y Giải đầu không dám quay lại nhưng cô hiểu bản thân lúc này khó thoát, nếu đã vậy chỉ còn cách gà mù quấn chân nông dân. Cô lập tức quay người đi đến quỳ dưới chân nàng đập đầu nói:- Xin công chúa tha tội, là tiểu thần muốn cứu người nên mới...Lạc Dao Dao nhìn một loạt hành động có chuẩn bị trước của cô, trong lòng bất lực thở dài, mắt liếc nhìn xuống người bên dưới nói:- Đã biết tội?- Đã biết, xin công chúa tha tội_Cô tiếp tục cúi người khẩn cầu nói - Dao Nhi đây là tiểu thái giám bên cạnh nàng?_Vương Phong nhíu mày nghi ngoặc hỏi- Phải, thần thiếp kính xin hoàng thượng cùng Dực Vương thứ tội, là tại thiếp quản người không nghiêm mới sinh ra cớ sự hôm nayThở dài một tiếng, hắn tiến đến nhìn người đang quỳ dưới chân nàng, cất giọng nói:- Nhưng cũng đã cứu được Dực Vương Phi coi như lấy công chuộc tội, không truy cứu- Tạ Ơn Hoàng Thượng, vậy thần thiếp xin mang người vềDứt lời nàng liền nâng chân rời đi, Hoa Y Giải lòng thầm biết ơn sự anh minh của hắn cũng từ từ đứng dậy đi theo sao nàng, nhưng lần nữa bị thanh âm của y cắt ngang:- Đã cứu Dực Vương Phi cũng coi như là có ơn với Dực Vương ta, xin hỏi ngươi tên gì?- Vong Trần_Không đợi cô lên tiếng, Lạc Dao Dao đã lạnh lùng đáp. Bước chân rời khỏi Dực Vương cung càng lúc càng nhanh, đến Đại Trúc Phong, cô bị nàng mang vào trong phòng đóng chặt cửa lại. Bên trong một tiếng động cũng không phát ra, Hoa Y Giải sắc mặt tái nhợt lo sợ nhìn tỷ tỷ mình ngồi trên ghế.- Tại sao cứu Tố Dương?_Lạc Dao Dao nghiêm giọng hỏi- Muội là đại phu không thể thấy chết...Lời vẫn còn chưa dứt đã bị nàng lên tiếng cắt ngang- Đừng dùng lý do nói với tỷ, Hoa Y Giải có phải muội đã nhớ ra chuyện gì?Cảm nhận thấy cơn giận dữ của đối phương, cô cúi đầu xuống, mắt dán vào nền gạch lạnh lẽo, nhẹ giọng nói:- Phải, ký ức cho đến năm 15 tuổi- Từ khi nào?_Bàn tay đặt trên bàn nắm chặt lại, cô tức giận nói- Khi còn ở Tây Lương. - Lập tức quay về Tây Lương.Lời nói vừa dứt Hoa Y Giải hai mắt ngạc nhiên nhìn nàng, cô chính là không ngờ chỉ vì bản thân mình cứu một mạng người, nhớ được ký ức lúc nhỏ mà nàng nhẫn tâm đuổi cô quay về. Dực Vương Cung, Vương Khải một mình ngồi im trên ghế, đứng trước mặt y là Thiên Ân, vẫn đôi mắt hổ phách lãnh đạm không chút lo sợ. - Đã biết?_Y trầm giọng hỏi- Nàng ấy không phải Lệ Nguyệt tiểu thư_Thiên Ân nhạt giọng đáp - Thiên Ân_Vương Khải tức giận quát lớn- Thần thích nàng ấy_Mặc kệ gương mặt nam nhân tức giận trước mặt, cậu vẫn thản nhiên nói- Không được phép_Vương Khải nghiến răng - Nàng cũng thích thầnBốn từ đơn giản như sét đánh khiến cả người Vương Khải sững người còn chưa mở miệng nói tiếp, đã nghe giọng Thiên Ân vang lên:- Người đã có một Dực Vương Phi, xin đừng lấy thêm một tì thiếp, nỗi khổ của những giai lệ của hoàng thượng chẳng lẽ người muốn cô ấy gánh chịu. #SelenaĐể mọi người chờ lâu...chương mới lên sàn. Chương này mọi người thấy ntn ??? Hẹn mọi người tuần sau nhá Lập đàn cầu VOTE + CMT
Triệu phủ, Triệu Quân tự đóng cửa nhốt bản thân trong phòng, bên ngoài đại phu nhân trong lòng đầy bất an- Lão gia, trong triểu có chuyện gì? Tại sao người vừa về liền đóng cửa nhốt trong phòngBên trong vẫn không động tĩnh, đại phu nhân toan bước đến một tay đẩy cửa nhưng tay vừa chạm vào khung cửa từ trong phòng truyền ra tiếng quát lớn:- KHÔNG ĐƯỢC VÀO- Lão gia người...- Cút...ta bảo các người cútDứt lời không ai dám lên tiếng, lần lượt rời đi, Triệu Quân bên trong phòng hai tay nắm chặt thành quyền để lộ gân xanh, đáy mắt hằn lên tia máu đỏ nhìn vào khoảng không trước mặt:- Triệu Lệ Băng quay về rồi...lần trước không giết được ngươi lần này lão tử nhất định đưa ngươi xuống suối vàng gặp mụ đàn bà đê tiện kiaTrong cung, Lạc Dao Dao người ngồi trên ghế dựa phơi nắng, bên cạnh đặt dĩa trái cây, nàng tay cầm sách nhãn nhã thưởng cảnh đọc sách. Hoa Y Giải tay cầm một sấp vải mới từ bên ngoài đi vào thấy được cảnh này chỉ biết thở dài bất lực. Nhẹ bước chân đến gần cô cất giọng trêu ghẹo, phong thái như một gã nam nhân treo ghẹo nữ nhi nhà lành:- Công chúa, nàng là đang nằm đây đợi bổn công tử sao?Mày liễu đen nhẹ nhíu lại, đặt quyển sách còn đọc giở lên chiếc bàn gần đó, mắt liếc nhìn tiểu muội muội trong bộ trang phục thái giám, bình thản đáp:- Công tử người đã đi đâu để công chúa như ta đợi chờ đến tuổi xuân cũng tàn.Hoa Y Giải nghe xong hừ nhẹ một tiếng, rồi cầm khay gỗ bên trên là mấy sấp vải lụa thượng hạn đặt tên người nàng nói:- Còn không phải vì để công chúa mặc đẹp sao?Liếc nhìn đống vải đủ màu sắc đặt trên người, như hiểu ra vì sao người trước mặt lại đột nhiên bày ra vẻ mặt không vui nhìn mình, nàng đứng dậy, tay đưa lên gõ nhẹ vào vầng trán đang nhăn lại- Là ai làm khó muội sao?- Đám nữ tỳ kìa, nếu không phải hiện giờ muội đang giả gái, tỷ thường nói nam nhân không được đánh nữ nhân muội đã cho bọn họ một quyền mặt bầu bạn với đất mẹ rồi.Nói xong liền đi lướt qua người nàng, ngang nhiên lấy chum trà đang uống giở trên bàn đưa lên uống cạn. Lạc Dao Dao chứng kiến toàn bộ chỉ biết lắc đầu cười trừ. Từ khi tỉnh dậy sau khi trúng độc ký ức quên hết, tính tình cũng thay đổi không còn yếu đuối hay cố gắng nhịn nhục mà lại có chút đanh đá, bướng bỉnh. So với một Triệu Lệ Nguyệt hai năm trước nàng thích một Hoa Y Giải bây giờ hơn, vô ưu vô sầu mỗi ngày để vui vẻ sống. Dường như cảm nhận được người bên cạnh có chút khác thường, Hoa Y Giải xoay đầu nhìn thẳng vào nàng, nghiêng đầu khó hiểu hỏi:- Dao Dao tỷ, có chuyện gì sao?Cảm thấy đã quá chìm sâu trong ký ức quá khứ kia, tay đưa lên đặt lên vai cô, nhẹ giọng đáp:- Tỷ chỉ là thích nhìn muội như bây giờ. Chuyện bản thân cô nhớ được vài chuyện trong quá khứ, nàng hoàn toàn không biết, bởi thế khi nhìn thấy đôi mắt có chút thương tiếc của người trước mặt, cô liền nở nụ cười tươi, cất giọng:- Thật lòng, có đôi khi tỷ nói những câu làm muội khó hiểuNói xong liền cúi người lấy khây gỗ đi vào phòng, không quên bỏ lại một câu:- Muội phải vào trong sắp xếp lại, lát nữa sẽ có người mang thức ăn đến. Dõi mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn dần biến mất sau cánh cửa, nàng mới thả mình ngồi xuống ghế bàn tay theo thói quen nâng chum trà lên uống mới sực nhớ nước trà đã cạn. Khóe môi nâng lên vẻ một nụ cười, nàng đưa tay lấy ấm trà liền bị thanh âm bên ngoài cửa làm sững lại:- Xem ra tâm trạng của nàng rất tốt?Hắn vốn chỉ muốn đi ngang Đại Trúc Phong ngắm cảnh nhưng thông qua bức tường được những người thợ đặt cắt một khung tròn bày chậu kiểng nhỏ, hắn thấy nàng cười, vẻ lãnh đạm già trước tuổi thường ngày như biến mất, trước mặt chính là thiếu nữ tuổi độ đôi mươi xinh đẹp, tràn đầy sức sống. Bước chân tiếp theo dừng lại, rồi khẽ xoay ngược lại bước vào nơi đây. Vương Phong môi cong lên đáy mắt đầy thích thú nhìn nữ nhân trước mặt. Lạc Dao Dao nhẹ cúi người tỏ ý thỉnh an, môi nguyên ý cười, hai gò má dưới ánh nắng hơi đỏ tựa như thiếu nữ e thẹn trước nam nhân mình thích, nàng nhẹ giọng đáp:- Đã làm hoàng thượng che cười, ngày thường ta cùng tiểu tử kia vẫn thường hay như vậy.- Nàng thích tiểu tử kia?_Vương Phong có chút trong lòng có chút khó chịu, chân mày co lại nhìn nữ nhân trước mặt. - Ngày trước phụ hãng mang về từ ngoài biên cương, nghe nói là người thân bị thổ phỉ giết hại, sau này đệ ấy theo học y một vị tiên sinh, phụ hãng thấy thiếp ở nơi đất khách quê người không quen nên cho theo phòng việc nhờ đến. Sau vài ngày cũng sẽ quay về Tây Lương._Nàng khéo léo giải thích, từng từ đều rõ ràng, gương mặt vẫn bình thản Vương Phong nhìn nữ nhân đối diện sắc mặt không lo sợ nói, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đến khi nghĩ đến nơi này chỉ có mình nàng và tên tiểu tử vừa rồi trong lòng lại dâng lên cảm vị không vui. - Dương công công_Hắn nghiêng đầu về phía sau gọi lớnTức thì từ trong đám công công bước lên một người da mặt đã xuất hiện nhiều vết nhăn, mái tóc trắng đen lẫn lội, tay cầu gậy phất trần cung kính đứng sau lưng hắn nói:- Hoàng thượng có điều gì căn dặn.- Ngươi đến nội cung tìm thêm vài tiểu thái giám cùng cung nữ được việc tới hầu hạ nương nương. - Vâng thưa hoàng thượng_Dứt lời vị Dương công công liền lui xuống đi về hướng nội cung. Lạc Dao Dao đối với hành động vừa rồi của hắn cũng không lên tiếng ngăn cản, nhưng trong lòng đang thầm tính toán nên sắp xếp đám người chuẩn bị đến kia như thế nào, tai mắt trong cung không đơn giản, nàng hiện chỉ là thân phận của một công chúa nước nhỏ được gả đến Đại Ngụy ngay cả phẩm vị cũng chưa có chỗ đứng ắt sẽ không vững vì thế hiện tại chỉ có thể phụ thuộc vào hắn. Xoay mặt lại nhìn nàng, hắn không khỏi ngạc nhiên vốn thường những phi tần khác khi được hắn quan tâm hay ban thưởng một là lên tiếng vui mừng hết lời đa tạ hắn, hai là lắc đầu từ chối còn nàng một lời cũng không nói, gương mặt vẫn bình thản giống như việc hắn vừa làm như là bổn phận.Mày đen nhíu lại hắn nâng chân bước đến đứng trước mặt nàng, bàn tay nắm chiếc cằm thon gọn, nhưng ngón tay nhẹ miết theo sườn mặt tinh tế, ý cười trong mắt càng đậm- Vào ngày trăng tròn tháng sau, cử hành đại lễ nàng nên chuẩn bị tốt đi- Hoàng thượng, người dự tính phong thiếp ở hàng vị nào?_Lạc Dao Dao mắt hiện ý cười, dáng vẻ như vui mừng phấn khởi - Nàng chọn- Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ- Nàng muốn_Nhíu mày hắn trầm giọng hỏi- Nữ nhân khắp thiên hạ ai không ao ước ngồi lên chiếc ghế đó nếu nói không thích là giả dối, Dao Dao không muốn lừa gạt người_Bàn tay trắng nõn nàng đặt lên cổ áo hắn nhẹ nhàng chỉnh lại y phục- Nếu là những phi tần khác tất cả đều sẽ nói chỉ muốn bên cạnh trẫm không cần phẩm vị_Hắn đối với lời nàng vừa nói một chút tức giận cũng không có.- Thiếp không giống bọn họBàn tay đang giữ cằm nàng buông lỏng nâng lên vuốt dọc cánh mũi cao, hắn nhếch môi nói:- Lạc Dao Dao trẫm rất có hứng thú với nàng. - Vậy sao?Lời hắn nói từng từ đều lọt vào tai nàng, nụ cười vẫn duy trì trên môi nhưng trong lòng một chút xao động cũng không có, thầm nhủ với bản thân:"Vương Phong, có phải ngươi cũng từng dùng những lời này nói với những thiếu nữ khác" Rời khỏi Đại Trúc Phong, tâm trạng không hiểu vì sao tốt hẳn lên, việc triều chính cũng vì thế trở nên dễ dàng hơn, những công vụ từ biên cương cũng không khiến hắn đau đầu. Nhanh chóng giải quyết xong mọi việc trong đầu liền nghĩ sẽ đến gặp nàng nhưng chân vừa rời Ngự Thư Phong trước mắt hắn liền xuất hiện gương mặt nhợt nhạt mệt mỏi của Triệu Linh Lan. Vừa thấy hắn, Triệu quý phi đã chạy đến ôm lấy thắc lưng hắn, cất giọng ủy khuất:- Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.- Đã có chuyện gì?_Mày đen nhíu lại, tâm tình vui vẻ cũng vì thế giảm phân nửa- Dực Vương Phi vì bảo vệ thần thiếp mà xảy thai, hoàng thượng người phải đòi lại công bằng cho tỷ muội thần thiếp.- Xảy thai? Dực Vương Phi_Sắc mặt hắn liền trở nên u ám, đưa tay đẩy Triệu Linh Lan ra thấp giọng hỏiẢ ta lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đang tức giận của hắn, nuốt khan một tiếng rồi như một con búp bê trong gánh xiếc gật đầu. Vương Phong không lên tiếng trực tiếp đi lướt qua người ả hứng về Dực Vương cung. Vương Khải đứng bên ngoài cửa đôi mắt sắc lạnh như có như không nhìn xuyên qua cửa gỗ trước mặt. Bên trong thái y sắc mặt lo lắng bất an nhìn nữ nhân bất tỉnh trên giường máu đỏ chảy ra nhuộm cả ra y phục.Vương Phong vừa đến nơi liền bước đến đứng bên cạnh y, hắn lúc này ngoài việc im lặng đứng bên cạnh vị đệ của mình thì chẳng thể làm được gì, mắt liếc nhìn hai tên tỳ nữ đang khóc than trước cửa rồi tới đám người đang ở bên trong căn phòng lòng thầm đoán lần này hắn nhất định không bỏ qua cho kẻ đứng sau chuyện này.Đại Trúc Phong, Lạc Dao Dao đang ngồi ăn quả nho vừa được ngự thiện phòng mang tới, liền nghe bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào lạ thường, như cảm nhận được có chuyện mắt nhìn tỳ nữ mới đến đang đứng bên cạnh ngụ ý ra ngoài xem tình hình.Tỳ nữ còn chưa kịp về bẩm báo Hoa Y Giải từ bên ngoài chạy vào hốt hoảng nói:- Dực Vương Phi xảy thai- Triệu Tố Dương_Bàn tay đang cầm quả nho căng mọng dừng lại trong không trung, đáy mắt đầy nghi ngoặc nhìn cô nói- Ngự Y trong cung đều tập trung ở đó ngay cả Dực Vương và Hoàng Thượng cũng ở đó nghe nói còn có Hoàng Hậu và Triệu Quý Phi nữa- Đông đủ thậtKhóe môi khẽ cong lên, ý cười hiện lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất, nàng từ từ đứng dậy xoay người vào bên trong.Hoa Y Giải khó hiểu nhìn hành động của nàng nhưng khi thấy y phục mới nằm trên tay nàng nhường như hiểu được suy nghĩ của đối phương lập tức chạy phòng. Lạc Dao Dao trên người khoát y phục mới được ban xuống, trên đầu cài trâm hoa mai đỏ từng bước rời khỏi Đại Trúc Phong hướng về Dực Vương Phủ. Trước khi đi nàng cũng không quên cặn dặn những người còn lại ở trong cung cùng Hoa Y Giải trông coi. Mặc bên tai vang lên tiếng nói đầy ủy khuất của cô, nàng vẫn xem như không nghe không thấy rời đi. Hoa Y Giải đứng ở phía sau trong lòng đầy tức giận, tiện dưới chân có chậu cây nhỏ cô đá mạnh một cái đến khi vang lên tiếng xử vỡ từng mảnh mới xoay người vào trong. Nhưng đi được vài bước mắt liếc nhìn hai tên thái giám đang im lặng dọn dẹp, trong đầu liền nảy ra ý nghĩ lẻn ra ngoài:- Lạc Dao Dao tỷ không cho muội đi, được Hoa Y Giải muội đây lẻn ra bên ngoài. Xoay người vào trong phòng Lạc Dao Dao lấy cắp một bộ y hơi cũ rồi thay đổi bộ quần áo thái giám trên người, mái tóc đen giấu trong chiếc mũ thái giám hiện ra rồi được cô búi gọn một nửa lên, trên cài trâm lam ngọc. Xong xuôi hết mọi chuyện liền nhắm hướng cửa sổ rời đi. Dực Vương Cung, người đến càng đông bên trong đám thái y vẫn đang cố gắng cầm máu cho Tố Dương, bên ngoài Vương Phong nhìn sắc mặt bình tĩnh của đệ đệ mình cuối cùng cũng đành lên tiếng:- Đã tìm ra được hung thủ?Vương Khải không đáp mắt liếc nhìn Triệu Linh Lan đang đứng sau lưng hắn rồi lại nhìn về hướng cánh cửa lãnh đạm đáp:- Chưa, Thiên Ân đã đi điều tra. - Tố Dương kia có thai bao lâu rồi?_Chuyện Tố Dương mang thai quả thật hắn hoàn toàn không biết, quay đầu nhìn y, hắn nghi ngoặc hỏi- Đệ cũng vừa mới nghe bẩm báo lạiVẻ mặt lạnh lùng của y dần thay đổi, Vương Khải đưa tay lên bóp trán thầm nhớ đến chuyện xảy ra hơn một tháng trước, rõ ràng bản thân đã say rượu ngủ trên giường nhưng khi tỉnh dậy liền thấy Tố Dương đang nằm bên cạnh y phục không có, bên dưới giường còn in rõ vệt máu đỏ chói mắt. Ban đầu y còn tức giận nghĩ bản thân bị lừa nhưng khi nghe lời bẩm báo từ phía thị vệ thân cận nói rằng đêm đó Tố Dương theo lẽ mang canh đến chờ mãi bên ngoài không thấy y ra mở cửa liền nghĩ y đã ngủ lập tức không dám nán lại quay người rời đi. Vừa đi được vài bước đã bị y mở cửa kéo vào phòng. Thiên Ân đứng bên ngoài muốn đi vào bên trong xem xét tình hình thì lọt vào tai là những thanh âm rên rỉ của cả hai người. Bàn tay đặt trên khung cửa của cậu buông xuống, rồi quay người đi thậm chí còn căn dặn không ai được vào trong quấy rối. Vương Khải khi nghe đến đó liền cho người mang Thiên Ân ra đánh hai mươi trượng, từ đó ban ra lệnh cấm Tố Dương đến cạnh phòng y. Nhưng đều y không ngờ rằng hậu quả của đêm đó chính là hài tử chưa hành thành người kia, tuy nó không giữ được nhưng dù sao cũng là cố nhụt tình thâm, trong lòng y vẫn có chút đau lòng, tức giận. Lạc Dao Dao từ bên ngoài bước vào tầm mắt khẽ nhìn qua hai người ăn mặc xinh đẹp đang đứng bên cạnh hắn, thầm đoán chắc là hoàng hậu cùng Triệu Linh Lan. Nâng chân qua bậc cửa nàng đi đến đừng trước mặt hắn cùng hai nữ nhân bên cạnh thỉnh an. Triệu Linh Lan mắt nhìn người trước mặt có dung mạo giống hệt vị tỷ tỷ Triệu Lệ Băng đã chết của mình, hai mắt mở to đầy kinh hãi, một tay nâng lên nắm chặt lấy rồi buông xuống. Còn về phần nàng nhìn thấy sắc mặt biến đổi của ngũ muội trong lòng dâng lên tia vui sướng, nhưng vẫn tỏ ra bình thản nhìn hắn hỏi:- Hoàng Thượng mọi chuyện như thế nào rồi?- Chưa rõ tình hình_Mắt nhìn người trước mặt vừa đến, đáy mắt dâng lên tia ấm áp, hắn nhẹ giọng đápĐúng lúc này từ bên trong một thái y già mở cửa đi ra ngoài rồi quỳ xuống dưới chân hắn, cả người run lên, mắt dán xuống nền đất bẩm báo:- Thần Tham Kiến Hoàng Thượng, Dực Vương Gia, Nhị vị Nương Nương- Tình hình Vương Phi như thế nào?_Vương Khải nheo mắt nhìn xuống đỉnh đầu vị thái y trước mặt thấp giọng hỏi- Mất máu quá nhiều có thể...có thể...không qua khỏi_Ngữ khí run rẩy lo sợ, lão thái y tay chân đầy mồ hôi cất tiếng đápLời vừa dứt, Triệu Linh Lan đứng gần đó cả người như mất hết sức lực ả giả vờ ngã xuống miệng kêu tên Tố Dương khóc thảm thiết. Lạc Dao Dao nhìn nữ nhân trước mặt lòng khỏi chế giễu, dùng bốn chữ hình dung ả ta "giả nhân giả nghĩa".Hoa Y Giải đứng bên ngoài tuy không nghe được lời thái y nhưng nhìn sắc mặt lão cũng hiểu được sự tình, mắt nhìn về hướng cánh cửa đóng chặt ký ức nhiều năm trước khi nào mười tuổi như tái hiện lại trong đầu.Năm đó mẫu thân cô đã mất, Triệu Quân không hề để tâm đến nữ nhi gương mặt xấu xí là cô liền giam vào nhà củi suốt mấy ngày mấy đêm. Đêm thứ ba khi cả người mệt mỏi ngã xuống nền đất phủ đầy rơm dường như có lớp chăn mỏng đắp ngang người còn có trước mặt bốn chiếc màn thầu nóng hổi. Hoa Y Giải khi đó là Triệu Lệ Nguyệt cố gắng mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt Tố Dương, muốn mở lời hỏi liền bị tiếng nói trẻ con của đối phương cắt ngang:- Lệ Băng tỷ, muốn đến cầu xin phụ thân thả muội ra nhưng kết quả bị đánh một trận, ta nhìn không được liền lén đem đồ ăn đến đây. Tiểu Nguyệt nhất định phải sống. Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài, ký ức năm đó như thúc dục cô cứu nữ nhân kia, không biết ký ức của những năm gần đây đã đánh mất liệu Tố Dương có làm gì có lỗi với cô không nhưng dù gì cũng một đại phu cô không thể nhìn người chết không cứu. Cẩn thận lẻn ra bên ngoài nhắm thẳng hướng thái y viện. Vương Khải đúng lúc này cũng xoay người bước ra ngoài, Vương Phong nhìn theo bóng lưng y chỉ biết lắc đầu thở dài. Lạc Dao Dao mắt nhìn vào cánh cửa vẫn luôn đóng kín, lòng thầm nói:"Tố Dương, nếu như năm đó muội không vào cung, có lẽ đã không gặp tai ương này"Thái y viện, Hoa Y Giải vừa thay xong y phục của thái y đang chuẩn bị mở cửa rời đi cánh cửa gỗ đột nhiên bật mở, xuất hiện trước mặt cô là gương mặt đeo mặt nạ của Thiên Ân. - Thiên Ân đại ca, huynh vừa dọa ta rớt tim Đưa tay lên vuốt ngực cô nhìn hung thủ bằng cặp mắt đầy ai oán. Thiên Ân nhìn bộ dạng nữ cải nam trang của cô trước mặt không khỏi phì cười. Lúc nãy nhìn thấy dáng nữ nhân khả nghi đi về hướng này còn tưởng là kẻ trộm ai ngờ là cô, đoán biết Hoa Y Giải muốn làm gì, cậu khoanh tay trước ngực nói:- Tính cứu Tố Dương kia?- Phải, bản thân đệ cũng là đại phu không thể thấy chết ngoảnh mặt làm ngơ. - Chỉ như vậy_Đôi ngươi hổ phách nheo lại nhìn chằm chằm cô- Là thật, huynh không tin đệ cũng không épBản thân bị cậu nhìn như vậy có chút chột dạ, mắt đảo nhẹ rồi hùng hổ nói. Thiên Ân đoán biết người trước mặt không muốn nói thật chỉ đành lắc đầu ngao ngán, nói tiếp:- Vậy làm sao vào cứu người?- Không phải chỉ cần là người của Thái Y viện là được sao?_Đôi mắt mở to cô ngạc nhiên hỏi- Muốn qua cửa phải được cho phép của Dực Vương còn nữa phải tra xét thân phận_Thiên Ân trầm giọng nói, ngữ khí nhẹ nhàng như khiến cô rùng mình- Vậy phải làm như thế nào?_Cô lo lắng hỏi, bàn tay vô thức lấy lấy tay cậu- Muốn thật sự cứu Tố Dương?_Thiên Ân nhíu mày, nghiêm giọng hỏiHoa Y Giải không đáp lập tức gật đầu, nhìn thấy ánh mắt kiên định của đối phương, Thiên Ân chỉ còn biết nghĩ cách giúp, lòng thầm nghĩ:"Chỉ mong Vương Gia không biết"Thời khắc này cô đứng sau lưng Thiên Ân phía trước là Vương Khải cùng Vương Phong. Trong lòng thầm cầu nguyện, nhưng nhìn ánh mắt tức giận của Lạc Dao Dao cô còn cầu xin trời cao cho mình được toàn thây qua hôm nay. Khi nhìn thấy vị thái y đi sau lưng Thiên Ân, lòng nàng không khỏi tức giận, nghiến chặt răng bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại. Vương Phong nghiêng đầu nhìn rõ mặt vị tiểu thái y mới đến, nghiêm giọng hỏi:- Ngươi tên họ là gì?- Vong Trần, mới đến_Cô cố gắng tỏ ra bình thản trong đầu nhớ lại những gì Thiên Ân đã căn dặn trước đó- Vong Trần?_Vương Khải nhíu mày nghi ngoặc hỏi, trong lòng nghĩ thanh âm này rất quen thuộc- Biết y thuật?_Hắn cúi đầu nhìn cô hỏi- Đã học qua nhiều thầy, thần tin có thể cứu Dực Vương Phi_Mắt liếc nhìn về cánh cửa kiên định nóiĐúng lúc này từ bên trong đám thái y chạy ra đồng loạt quỳ xuống nói:- Vương Phi nương nương thổ quyết- Cái gì?_Hoa Y Giải kinh hãi nóiMắt nhìn qua khe cửa liền thấy gương mặt nữ nhân đầy máu bất tỉnh nằm trên giường xung quanh là mảnh vải trắng thấm đầy huyết đỏ. Xoay người bước lên đứng trước mặt Vương Khải, cô ngẩng đầu lạnh giọng nói:- Xin Vương Gia chấp nhận, nếu không ngày mai chính là tang lễ của nương tử người. Vương Khải nhìn tiểu thái y trước mặt gương mặt cùng cả giọng nói đều quen thuộc, y còn chưa kịp lên tiếng đã thấy người trước mặt xoay người bước vào trong, đóng chặt cửa lại cùng đuổi sạch đám người bên trong ra ngoài. Bàn tay y nắm lại mắt nhìn về phía Lạc Dao Dao như hiểu được ánh nhìn của y, nàng cũng quay lại. Cả hai không nói một lời liền quay đi.Hoa Y Giải đi đến trước mặt Tố Dương bàn tay đặt trên gương mặt đối phương nhỏ giọng nói:- An tâm, Tiểu Nguyệt sẽ không để tỷ chết. - Tiểu Nguyệt..._Tố Dương như nghe được thanh âm quen thuộc liền mở miệng thều thào nói. Lấy trong thắc lưng cuộc vải, kim châm sáng chói phản chiếu ánh nến hắt lên tường, cô lập tức lấy từng kim đâm từng nguyệt vị.Một canh giờ sau, Hoa Y Giải cả người mệt mỏi mở cửa ra ngoài, cô nhìn Vương Khải thấp giọng nói:- Thai nhi không giữ được nhưng tính mạng Vương Phi đã được bảo toàn. Sau này mang thai xin Vương Gia bảo vệ Vương Phi cẩn thận một chút. Rồi xoay người đưa một tờ giấy đầy chữ cho thái y nói tiếp:- Đây là toa thuốc mỗi ngày sắc cho Vương Phi uống hai lần sáng chiều, không quá một tháng sẽ khỏe mạnh trở lại. Lão Thái Y nhìn thái độ không có chút trên dưới của cô trong lòng có chút khó chịu nhưng vì cô vừa cứu được một người đã được coi là sắp chết liền nở nụ cười đáp:- Vậy ngươi sao không mau về Thái Y Viện sắc thuốc. - Ta sao..._Hoa Y Giải nhíu mày khó hiểu nhìn lão. Nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt không vui của Lạc Dao Dao, cô liền thu lại lời nói, nở nụ cười hòa nhã trên môi nói tiếp:- Sao lại không biết chứ, Vậy thần xin đi trước. Dứt lời liền lập tức xoay người rời đi, nhưng vừa bước được vài bước đã bị thanh âm lạnh lẽo của y làm dừng lại:- Đứng lại.Rồi quay đầu nhìn đám thái y đang quỳ bên dưới trầm giọng nói:- Ngươi còn ở đây? Đám thái y như cảm nhận được sự nguy hiểm trong câu hỏi của y, cả bọn liền như những con người hiểu chuyện lập tức đứng dậy rời đi:- Thần xin đi sắt thuốc cho Vương PhiHoa Y Giải đầu không dám quay lại nhưng cô hiểu bản thân lúc này khó thoát, nếu đã vậy chỉ còn cách gà mù quấn chân nông dân. Cô lập tức quay người đi đến quỳ dưới chân nàng đập đầu nói:- Xin công chúa tha tội, là tiểu thần muốn cứu người nên mới...Lạc Dao Dao nhìn một loạt hành động có chuẩn bị trước của cô, trong lòng bất lực thở dài, mắt liếc nhìn xuống người bên dưới nói:- Đã biết tội?- Đã biết, xin công chúa tha tội_Cô tiếp tục cúi người khẩn cầu nói - Dao Nhi đây là tiểu thái giám bên cạnh nàng?_Vương Phong nhíu mày nghi ngoặc hỏi- Phải, thần thiếp kính xin hoàng thượng cùng Dực Vương thứ tội, là tại thiếp quản người không nghiêm mới sinh ra cớ sự hôm nayThở dài một tiếng, hắn tiến đến nhìn người đang quỳ dưới chân nàng, cất giọng nói:- Nhưng cũng đã cứu được Dực Vương Phi coi như lấy công chuộc tội, không truy cứu- Tạ Ơn Hoàng Thượng, vậy thần thiếp xin mang người vềDứt lời nàng liền nâng chân rời đi, Hoa Y Giải lòng thầm biết ơn sự anh minh của hắn cũng từ từ đứng dậy đi theo sao nàng, nhưng lần nữa bị thanh âm của y cắt ngang:- Đã cứu Dực Vương Phi cũng coi như là có ơn với Dực Vương ta, xin hỏi ngươi tên gì?- Vong Trần_Không đợi cô lên tiếng, Lạc Dao Dao đã lạnh lùng đáp. Bước chân rời khỏi Dực Vương cung càng lúc càng nhanh, đến Đại Trúc Phong, cô bị nàng mang vào trong phòng đóng chặt cửa lại. Bên trong một tiếng động cũng không phát ra, Hoa Y Giải sắc mặt tái nhợt lo sợ nhìn tỷ tỷ mình ngồi trên ghế.- Tại sao cứu Tố Dương?_Lạc Dao Dao nghiêm giọng hỏi- Muội là đại phu không thể thấy chết...Lời vẫn còn chưa dứt đã bị nàng lên tiếng cắt ngang- Đừng dùng lý do nói với tỷ, Hoa Y Giải có phải muội đã nhớ ra chuyện gì?Cảm nhận thấy cơn giận dữ của đối phương, cô cúi đầu xuống, mắt dán vào nền gạch lạnh lẽo, nhẹ giọng nói:- Phải, ký ức cho đến năm 15 tuổi- Từ khi nào?_Bàn tay đặt trên bàn nắm chặt lại, cô tức giận nói- Khi còn ở Tây Lương. - Lập tức quay về Tây Lương.Lời nói vừa dứt Hoa Y Giải hai mắt ngạc nhiên nhìn nàng, cô chính là không ngờ chỉ vì bản thân mình cứu một mạng người, nhớ được ký ức lúc nhỏ mà nàng nhẫn tâm đuổi cô quay về. Dực Vương Cung, Vương Khải một mình ngồi im trên ghế, đứng trước mặt y là Thiên Ân, vẫn đôi mắt hổ phách lãnh đạm không chút lo sợ. - Đã biết?_Y trầm giọng hỏi- Nàng ấy không phải Lệ Nguyệt tiểu thư_Thiên Ân nhạt giọng đáp - Thiên Ân_Vương Khải tức giận quát lớn- Thần thích nàng ấy_Mặc kệ gương mặt nam nhân tức giận trước mặt, cậu vẫn thản nhiên nói- Không được phép_Vương Khải nghiến răng - Nàng cũng thích thầnBốn từ đơn giản như sét đánh khiến cả người Vương Khải sững người còn chưa mở miệng nói tiếp, đã nghe giọng Thiên Ân vang lên:- Người đã có một Dực Vương Phi, xin đừng lấy thêm một tì thiếp, nỗi khổ của những giai lệ của hoàng thượng chẳng lẽ người muốn cô ấy gánh chịu. #SelenaĐể mọi người chờ lâu...chương mới lên sàn. Chương này mọi người thấy ntn ??? Hẹn mọi người tuần sau nhá Lập đàn cầu VOTE + CMT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com