TruyenHHH.com

[Longfic] [KrisLay] Cầu vồng

Chương 23

JuliaLinspirit

Chương 23

***

Trương Nghệ Hưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến có một ngày Ngô Diệc Phàm sẽ cư xử như vậy với cậu. Trương Nghệ Hưng không biết mình đã làm sai điều gì, thế nhưng cậu có thể cảm giác được, ca ca đang lảng tránh mình. Thời gian gần đây, ca ca không thường nắm tay cậu, ca ca cũng không ôm cậu nữa, thậm chí mỗi lần cậu muốn cùng ca ca ngủ chung, ca ca đều sẽ từ chối. Cậu không biết bởi vì lý do gì, cũng không biết mình phải làm sao. Chẳng lẽ là ca ca không còn cần Hưng Hưng nữa? Một Trương Nghệ Hưng đơn thuần chỉ biết ngoại trừ phụ mẫu ra thì ca ca là người thân duy nhất của cậu, ca ca không chỉ cưng chiều cậu, ca ca còn đưa cậu đến trường, cho cậu đi học đàn, đó là những việc Ngô cha Ngô mẹ chưa từng làm qua. Ca ca chưa bao giờ nói Hưng Hưng là đứa ngốc, thế nhưng hiện tại ca ca rốt cuộc là làm sao vậy, Trương Nghệ Hưng thực sự không biết.
Trương Nghệ Hưng không biết phải làm gì để có thể khiến Ngô Diệc Phàm vui vẻ, cậu chỉ nghĩ nếu mình thông minh hơn thì ca ca nhất định sẽ cao hứng, sẽ lại yêu quý cậu. Cậu mỗi ngày đều cố gắng học tập nhiều hơn, đem thành tích thật tốt về khoe với Ngô Diệc Phàm, cậu nỗ lực chơi đàn cho anh nghe, lại còn chăm chỉ hơn giúp anh làm việc nhà; mỗi ngày đều tích cực nói chuyện thật nhiều với anh; cậu dùng hết tất cả các biện pháp có thể nghĩ tới để lấy lòng Ngô Diệc Phàm, nhưng đều không hữu dụng. Tất cả đều đã thay đổi, ca ca chưa từng lại một lần ôm cậu, dắt tay cậu, cho dù cậu thế nào năn nỉ, Ngô Diệc Phàm cũng không cho phép cậu ngủ với anh. Không biết Trương Nghệ Hưng đã trốn ở trong chăn thầm khóc biết bao lần, nhưng Ngô Diệc Phàm một lần cũng không để ý. Trương Nghệ Hưng không dám hỏi, cậu sợ sẽ nghe được ca ca nói, ca ca chán ghét Hưng Hưng ngốc, không muốn nuôi Hưng Hưng nữa. Cậu chỉ có thể lặng lẽ hi vọng đây tất cả chỉ là một giấc mộng xấu xí, tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ quay về như trước đây...

Nếu như hỏi Ngô Diệc Phàm có biết hay không những việc làm của Trương Nghệ Hưng, anh đương nhiên biết. Trương Nghệ Hưng có bao nhiêu nỗ lực tới gần anh, lấy lòng anh, anh như thế nào có thể không rõ. Anh biết Trương Nghệ Hưng để đạt được điểm tối đa, mỗi đêm đều thức làm bài tập, anh biết cậu để đàn được một khúc nhạc trôi chảy, mỗi ngày đều luyện đến sưng cả tay, vì để cho anh vui vẻ, mỗi ngày cậu đều lẵng nhẵng bám theo sau anh, cố gắng ô ô a a tìm mọi chủ đề nói chuyện. Ngô Diệc Phàm cũng không biết chính mình còn có thể thờ ơ với cậu bao lâu, nhiều lần anh cũng không nhịn được muốn đi ôm cậu một cái, nói cho cậu biết, Hưng Hưng thực sự ngoan, thực sự rất nghe lời, không cần phải mệt mỏi cố gắng nhiều như vậy nữa, thế nhưng anh lại không thể làm như vậy, anh sợ, nếu như nắm tay cậu rồi sẽ không muốn buông ra, ôm lấy cậu rồi sẽ không thể lơi lỏng. Vì Ngô Diệc Phàm biết sự tình ngày đó đều không phải đơn giản là do anh uống say. Và anh đang trốn tránh một sự thật mà anh không dám chấp nhận...

Bầu không khí không tự nhiên cứ như thế kéo dài đến gần nửa năm, cả hai người đều dằn vặt khổ sở nhưng không ai có thể phá vỡ. Trương Nghệ Hưng rất nhiều lần ở trong ác mộng tỉnh lại, ở trong mộng, Ngô Diệc Phàm nói không cần cậu nữa.

Hôm nay, giữa đêm hè, đột nhiên trời nổi cơn mưa to, sấm chớp đùng đùng. Trương Nghệ Hưng lại một lần nữa từ trong mơ tỉnh lại, trong mơ, Ngô Diệc Phàm nắm tay một đứa bé nói, đây là đệ đệ mới của anh, rất thông minh, vì thế sau này anh không bao giờ cần đến Trương Nghệ Hưng nữa, anh nói xong liền nắm tay đứa bé kia ly khai. Trương Nghệ Hưng một mực chạy đuổi theo ở phía sau, khóc nói, "Ca ca, Hưng Hưng không ngốc, Hưng Hưng sẽ cố gắng nhiều hơn, ca ca đừng bỏ rơi Hưng Hưng", thế nhưng Ngô Diệc Phàm bọn họ đi thật nhanh, cũng không một lần quay đầu lại nhìn cậu; cậu có chạy thế nào cũng theo không kịp, rốt cục tất cả chỉ còn một màn đen bít bùng trước mắt. Trương Nghệ Hưng ngã nhào trên đất khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt rơi ướt cả gối khiến cho cậu tỉnh lại. Cậu vội vàng mở mắt ra, căn phòng tối đen đáng sợ như trong giấc mơ vừa rồi, bên ngoài lại ầm lên một tiếng sấm, mưa nặng hạt đập mạnh vào cửa sổ, tiếng động càng ngày càng lớn, thật giống như bên ngoài có một người nào đó đang đập cửa muốn mang cậu đi, Trương Nghệ Hưng cực kỳ sợ hãi. Tuy rằng vài lần trước cậu cũng mon men đến giường Ngô Diệc Phàm, thế nhưng sau lại không dám nữa, cậu sợ Ngô Diệc Phàm sẽ sinh khí, sẽ càng chán ghét cậu. Thế nhưng đêm nay, cậu đang rất sợ. Cậu cảm giác nếu bây giờ mình không đi gặp Ngô Diệc Phàm thì sau này sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa. Vì vậy cậu rốt cục vẫn bò dậy, chạy đến cửa phòng Ngô Diệc Phàm, một bên gõ cửa một bên sụt sùi khóc: "Ca ca, em găp ác mộng, ca ca, ca ca..."

Ngô Diệc Phàm nghe tiếng Trương Nghệ Hưng gõ cửa thì rất nhanh liền tỉnh lại, tuy rằng vẫn muốn cự tuyệt cậu, thế nhưng, anh nghe Trương Nghệ Hưng khóc đến thương tâm như vậy, cậu cứ một bên gõ cửa một bên nói: "Ca ca, ca ca, em không dám ngủ một mình, xin anh, ca ca, cầu xin anh..."

Cho dù trái tim bằng sắt đá cũng chịu không nổi những lời đáng thương này, Ngô Diệc Phàm không thể kiềm chế mình hơn nữa, anh lập tức đứng dậy mở cửa, Trương Nghệ Hưng đang ngồi bệt trên mặt đất, khuôn mặt ướt sũng nước mắt, cả người run rẩy đến lợi hại, mặt mũi đều trắng bệch. Mọi cố kỵ vào giờ khắc này đều biến mất, để cho tiểu bảo bối phải chịu khổ như thế, Ngô Diệc Phàm vô cùng hối hận, chỉ là một buổi tối mà thôi, Ngô Diệc Phàm không do dự nữa, anh ôm lấy Trương Nghệ Hưng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, ôn nhu nói, "Hưng Hưng không khóc, ca ca ở đây."

Được ôm trong lòng Trương Nghệ Hưng rốt cục an tâm, cậu ôm lấy cổ của Ngô Diệc Phàm mà khóc dữ dội hơn, miệng vẫn nỉ non lặp đi lặp lại một câu này: "Ca ca đừng không cần em nữa. Ca ca, đừng không cần em..."

Ngô Diệc Phàm nằm ở trên giường, ôm lấy Trương Nghệ Hưng dỗ mãi mới chịu đi ngủ, trong lòng đặc biệt khổ sở. Hóa ra mình trốn tránh và xa lánh lại càng khiến cho Trương Nghệ Hưng thêm thống khổ. Tiểu hài tử Trương Nghệ Hưng từ lúc nào đã không còn là một đứa bé nữa, mơ hồ đã dần trở thành một thiếu niên thực sự. Ngô Diệc Phàm ôm Trương Nghệ Hưng, hít hà mùi hương thanh nhạt trên tóc cậu, rốt cuộc hoàn toàn thông suốt trái tim của mình.

-End chap 23-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com