TruyenHHH.com

Longfic Kookmin Mo Tinh

Phác Chí Mẫn lờ mờ tỉnh dậy, đầu óc cậu quay cuồng, khó chịu.

Khẽ nhổm người dậy khỏi chăn, Chí Mẫn nhăn mặt, rít lên một tiếng.

"A…"

Quái lạ, tại sao toàn thân cậu lại đau nhức thế này?

Xoa bóp vùng eo gần như muốn gãy ra từng khúc, Chí Mẫn ôm đầu nằm lại xuống giường.

Mơ mơ màng màng, kí ức đêm hôm qua liền như một thước phim tua chậm xuất hiện trong đầu cậu.

"Không thể, không thể!"

Chí Mẫn hoảng loạn trừng lớn đôi mắt nhìn những dấu vết đỏ tím khắp trên người cậu. Ở cổ, ở ngực, ở tay, còn có … cả ở đùi trong.

Chí Mẫn gần như chết lặng.

Tiếng cửa mở vang lên, một thanh niên bước vào, e dè đứng nhìn Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn hoài nghi, vẫn không dám tin cái ký ức đáng sợ kia là sự thật, liền giương đôi mắt sợ sệt lên nhìn người kia.

"Chí Mẫn" Trịnh Hạo Thạc nuốt khan, ánh mắt ân ẩn nỗi buồn. "Đã tỉnh"

Chí Mẫn không đáp, với lấy chăn bao bọc thân thể trần trụi đầy vết tích hoan ái của mình, cậu lùi vào mép giường, ánh mắt vẫn đặt trên người Trịnh Hạo Thạc đầy dò xét.

"Chí Mẫn …"

"Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

"Chí Mẫn, nghe anh nói …"

"Sẽ không có loại sự tình đó đâu, đúng chứ?"

Phác Chí Mẫn kích động lên tiếng, ánh mắt van nài nhìn Trịnh Hạo Thạc.

"Ở bên anh, khiến em đau khổ như vậy sao?"

Trịnh Hạo Thạc lặng im nhìn Chí Mẫn, tâm tình không tránh khỏi nỗi tuyệt vọng.

"Vậy là …" Khuôn mặt Chí Mẫn giờ đây đã tái mét, môi run cầm cập. Bàn tay bấu víu lên mái tóc, vò loạn. "Không, không phải như vậy"

"Hạo Thạc, mau nói đi, chúng ta chưa hề làm điều đó. Hạo Thạc, anh mau nói đi, đừng nghĩ anh lừa được tôi!"

Quên đi cơn đau buốt từ hạ thân truyền lên đỉnh đầu, Chí Mẫn lao đến nắm lấy cổ áo Trịnh Hạo Thạc mà kéo, ánh mắt tràn ngập sự tổn thương.

"Chí Mẫn, điều đó khiến em khó chấp nhận đến thế sao?!" Trịnh Hạo Thạc tức giận nắm lấy tay Chí Mẫn mà giựt ra, hét lớn khiến cậu ngã nhào xuống đất.

"Không … nhất định là anh lừa tôi…"

Chí Mẫn dưới mặt đất để lộ thân thể không được che đậy, dễ dàng nhìn thấy những vết hôn, vết cắn, còn có nơi hậu huyệt đã sưng đỏ, tất cả đều là bằng chứng chống lại cậu.

Bất giác, từng giọt nước mắt khẽ tràn khỏi mi, lăn xuống gò má xanh xao tái nhợt.

Chí Mẫn căm ghét nhìn cơ thể mình.

"Không thể, không thể đâu …"

Chí Mẫn vừa nhìn thân thể cậu, vừa lẩm bẩm như một người điên.

"Chí Mẫn, đừng như vậy, anh xin em"

Trịnh Hạo Thạc khổ sở quỳ xuống nắm lấy bả vai Chí Mẫn, muốn ôm cậu vào lòng, nhưng lại phát hiện ra, bản thân không có quyền được chạm vào em ấy.

"Hức, mau tránh xa tôi ra!" Chí Mẫn ngẩng đầu sợ hãi nhìn Trịnh Hạo Thạc, đôi đồng tử co rút, tràn ngập nước mắt.

"Đồ khốn nạn, mau cút khỏi mắt tôi, đừng bao giờ đến gần tôi nữa!"

Chí Mẫn vừa khóc, vừa quơ quào những thứ xung quanh ném vào người Hạo Thạc, đẩy hắn ra khỏi phòng.

"Chí Mẫn. Chí Mẫn!!!"

"Chí Mẫn, mau mở cửa. Phác Chí Mẫn, làm ơn để anh vào, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em. Chí Mẫn, anh xin em, đừng làm chuyện dại dột mà."

"Phác thiếu gia, tôi xin cậu, làm ơn mở cửa đi, cậu đừng dọa lão già này mà"

Bên ngoài tràn ngập âm thanh hỗn loạn. Tiếng đập cửa, tiếng cầu xin, tiếng van nài. Tất cả cậu đều không muốn nghe nữa.

Phác Chí Mẫn khóa chặt cửa, tuyệt vọng mà ngã khụy xuống đất, khóc đến thương tâm.

Đau quá.

Cơn đau điếng từ dưới hạ thân truyền lên càng ngày càng đau nhức.

Chí Mẫn khổ sở ôm lấy phần bụng dưới, đôi môi cắn chặt vào nhau.

Cậu bẩn rồi.

Cậu ghê tởm chính bản thân mình.

A, như vậy, cậu chẳng còn xứng với Chung Quốc nữa rồi.

Ánh mắt Chí Mẫn giờ đây vì nước mắt mà mờ mịt, sưng đỏ.

Mệt mỏi, Chí Mẫn liền ngất đi, vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, đôi môi nhợt nhạt, hàng mi hạ xuống, vừa lúc kịp che đi đôi mắt tuyệt vọng của cậu.

------------------------------------------------------

Kim Tại Hưởng sốt ruột gọi điện mãi cho Chí Mẫn vẫn không thấy bắt máy.

Hôm nay người kia không đi học, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Tan học, Kim Tại Hưởng tức tốc xông ra khỏi trường, đi tìm Chí Mẫn.

Vừa quẹo khỏi hành lang đã bắt gặp thân ảnh Điền Chính Quốc cũng đang bất an tiến nhanh về phía mình.

"Kim Tại Hưởng, làm ơn dừng bước."

Cậu coi như không nghe, vẫn tiếp tục bước đi.

"Kim Tại Hưởng, Chí Mẫn đã xảy ra chuyện gì?"

Điền Chính Quốc thân thể nhanh nhẹn chặn Kim Tại Hưởng lại, đôi mắt có lẽ vì đêm qua không ngủ mà xuất hiện những đường tơ đỏ hằn lên.

"Không việc gì, phiền anh tránh ra."

"Làm ơn nói cho tôi biết, Chí mẫn là đang xảy ra chuyện gì?"

"Con mẹ nó, làm sao mà tôi biết? Điện thoại thì không nghe máy, cả ngày cũng không đi học. Chắc chắn vì anh mà cậu ta nghĩ quẩn rồi!"

Kim Tại Hưởng bực tức xả giận lên người Chính Quốc.

"Vậy, Chí Mẫn, là đang ở đâu?"

Hỏi đến đây, Điền Chính Quốc có chút chần chừ, dường như không hề mong đợi câu trả lời từ Tại Hưởng.

Còn có, anh tránh né ánh mắt của cậu.

"Điền Chính Quốc, anh sợ điều này sao?" Kim Tại Hưởng hoài nghi, rồi nhếch môi cười lạnh.

"Anh đoán đúng rồi đấy. Chí Mẫn nhờ ơn phước của anh mà yên yên ổn ổn sống trong biệt thự của tên thối tha chết tiệt Trịnh Hạo Thạc kia rồi."

Điền Chính Quốc cảm nhận được hơi thở nặng nề cùng đầu óc có chút choáng váng.

Là 'ơn phước' của anh sao? Điền Chính Quốc tự chửi bản thân mình ngu ngốc.

Đúng vậy, là năm đó, chính anh đã đẩy cậu cho Trịnh Hạo Thạc.

Anh đâu còn quyền để giữ cậu lại bên mình.

"Chí Mẫn có chuyện gì, tôi liền giết chết cả nhà các người."

Bỏ lại một câu đe dọa, Kim Tại Hưởng lách qua người Chính Quốc bỏ đi.

Chí Mẫn, làm ơn, bất luận chuyện gì cũng đừng làm sao hết, đợi một chút, tôi đang đến với cậu đây …

Chí Mẫn, tuyệt đối, không được làm chuyện ngu ngốc. Nếu vì anh mà em khổ sở như vậy, anh tình nguyện, không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa …

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com