25
Chuyến đi lần này trực tiếp Park Jimin ra mặt. Sau một khoảng thời gian lùi về phía sau, có lẽ tay chân đã thấy quá mức rảnh rỗi mà phải xuất hiện.Anh thong thả hút một điếu thuốc, nhấp một ngụm rượu. Nhìn người đang rất chăm chỉ hít đất trên sàn nhà. Lần đầu tiên Kim Taehyung được giao cho nhiệm vụ yên vị ở Park thị giải quyết công việc. Còn người đi cùng Jimin, hiển nhiên là Jeon Jungkook.Từng múi cơ của đối phương li ti những giọt mồ hôi, láng bóng dưới ánh đèn vàng nhạt. Jimin ngồi ở ghế tựa trong phòng, thưởng thức mỹ cảnh trước mắt.Thân thể Jungkook rất đẹp. Chiều cao cùng sự cân đối hài hoà khiến người khác không thể không chú ý. Ngay cả khuôn mặt cũng góc cạnh nam tính, mặc dù đôi khi có nét trẻ con thể hiện ra ngoài. Khác với Taehyung, đôi mắt lạnh như lưỡi kiếm, kết hợp với chiếc mũi cao thẳng tắp vô cùng hoàn hảo. Anh chợt nghĩ, nếu phải chọn lựa một người, dĩ nhiên sẽ là..."Ngắm em như vậy, có nên đánh thuế anh không?"Jungkook đứng dậy từ bao giờ, cả thân hình vững vàng rắn chắc tiến tới trước mặt đối phương. Hai cánh tay lớn chống lên tay ghế vịn, mặt đối diện cùng Jimin. Thích cậu đến như vậy, còn phải suy nghĩ điều gì. Cả hai tại sao không cứ thế mà đến với nhau. Chỉ duy nhất dành cho đối phương, rồi bỏ mặc mọi thứ vô nghĩa này.Jimin mỉm cười không đáp, nhấp một ngụm rượu nữa, rồi dùng tay nhỏ túm lấy mái tóc dày của người trước mặt kéo về mình.Chiếc lưỡi thuần thục đẩy những chất lỏng sánh đắng chát vào khoang miệng người kia, sục sạo bên trong tìm kiếm loại dịch vị ngọt ngào.Hơi rượu nồng nàn lấp đầy cổ họng Jungkook, khiến cậu cảm giác như người này chẳng khác gì một loại rượu. Làm người ta mê mẩn say đắm. Hai đầu gối nhất thời quỳ xuống trước đôi chân đối phương, cánh tay lớn luồn qua eo người trước mặt, siết lấy anh vào mình.Vật nhạy cảm của người đang ngồi áp thẳng vào dưới khuôn ngực của Jungkook, có thể cảm nhận được sự bành trướng khá rõ ràng. Khuôn miệng đẹp nhếch lên một nét cười, bàn tay còn lại không yên phận kéo quần người kia xuống. Chiếc quần thể thao nhanh chóng bị cởi bỏ, áo phông trắng dài vẫn còn che đậy được thứ hấp dẫn kia. Jungkook không ngừng lấy tay xoa nắn, rồi đột ngột kéo xuống dùng miệng của mình phục vụ vật nhỏ."Arg~~~"Tiếng rên rỉ bất giác thoát ra khỏi miệng. Phần thân dưới cương cứng bị người kia luận động trong vòm miệng ẩm ướt, thật không gì sánh bằng. Jimin thả lỏng cơ thể vào ghế tựa, bàn tay nắm lấy tóc Jungkook sát vào vùng nhạy cảm, rồi phối hợp đẩy vào.Mặc dù là người nằm dưới, nhưng thứ đó của Jimin không hề kém cạnh người kia. Làm cho Jungkook thích thú hưởng thụ. Tay từ eo lại di chuyển xuống phần hông linh hoạt tinh xảo, kéo mạnh vào phía mình."Jungkook ... "Người bên trên không nhịn được, nhưng giọng nói thanh thoát lại như tiếng mèo kêu, vô cùng gợi tình. Jungkook chủ động thoát li y phục trên mình, đứng dậy nhấc bổng Jimin vào lòng. Cơ thể nhỏ bé vặn vẹo bên trên, tự giác đưa vật lớn của đối phương vào huyệt nhỏ. Chẳng cần chuẩn bị, cứ vậy mà tiến vào. Tư thế giúp đỡ cho vật kia lún sâu hơn, khiến cả hai trải qua đau đớn lẫn khoái cảm.Cơn ác mộng một lần nữa chui vào giấc ngủ của người trên giường. Vầng trán lấm tấm mồ hôi dù mới chỉ là giữa xuân. Cơ thể giống như bị ai cưỡng chế, vật lộn trên giường mà không thể thoát khỏi mộng mị.Đôi mắt lớn trừng lên trần nhà, nhìn chăm chăm khoảng trống vô định ấy. Rồi đột ngột nâng mình dậy, tựa vào thành giường thở dốc. Taehyung có một giấc mơ, một giấc mơ chỉ toàn là máu.Tiếng điện thoại vang vọng trong bóng tối, hắn không nhanh không chậm nhấc máy, tin tức từ đầu dây hỗn độn vang tới. Kim Taehyung không cần nghe hết, thả điện thoại xuống ga giường rồi trở dậy, nhanh chóng vận y phục lên người. Hắn biết. Biết rằng sẽ có chuyện xảy ra. __
Ở một vùng hẻo lánh tại đất nước Đông Nam Á, cái khí nóng mặc dù đã là mùa xuân vẫn bao trùm đêm đen. Jungkook đỡ lấy người trên vai, cực nhọc di chuyển. Cậu không ngờ được, thực sự không thể ngờ vào cái biến cố xảy ra của ngày hôm nay.Chuyến trao đổi này vốn dĩ bí mật cực điểm, Jimin cùng Kim Taehyung đã tính toán rất kỹ càng, nhưng đến giây phút cuối cùng lại bại lộ. Vấn đề nặng nề hơn, là trong thời khắc hỗn chiến ấy, đôi mắt cậu chạm mắt của Kim Namjoon, đội phó đội hình sự, cũng là cấp dưới của cậu.Thông tin bị phát hiện, lại còn trực tiếp ra quân kết hợp cùng cảnh sát địa phương, làm trí óc Jungkook nhất thời đặt nên một dấu hỏi chấm lớn.Người trong lòng mỗi lúc một mất sức, cả thân thể gần như chín mươi phần trăm đổ dồn lên vai cậu. Vết thương ở chân và lưng không ngừng rỉ máu. Làn da trắng bình thường bây giờ như không còn một sắc tố nào. Jungkook hổn hển đỡ lấy người ấy tựa vào một mái hiên cũ kỹ, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.Lúc này, mới có thể liên lạc về Kim Taehyung. Nhưng lại không thấy anh ta bắt máy. Nóng ruột, tức giận, và cả lo sợ. Cậu ôm lấy Park Jimin vào lòng, xé một dải áo phông của mình băng chặt vết thương lần nữa. Máu thấm ra bên ngoài, nhỏ từng giọt xuống nền đất bẩn thỉu.Có lẽ, hôm nay họ không giữ được cái mạng này rồi. Jungkook nắm lấy tay Jimin, áp sát vào trái tim đang đập lên mạnh mẽ của mình. Cậu cầu nguyện, lần đầu tiên trong đời, lẩm bẩm mọi khẩn cầu của bản thân cho một người.Park Jimin mỗi phút trôi qua càng tái nhợt. Đôi môi đỏ hồng đào giờ cắt không còn giọt máu. Bàn tay bé nhỏ buông thõng bên người, ngay cả tiếng thở cũng bắt đầu ngắt quãng."Jimin ... ""Nghe em nói không? Jimin?"Tiếng gọi của Jungkook vang vang trong màn đêm tĩnh lặng. Tiếng côn trùng âm ỉ ở khu vực rộng lớn lúc này trở nên ồn ào quá đỗi. Cậu nhìn vào điện thoại, rồi một lần nữa tính toán.Hai người họ dĩ nhiên không thể bắt xe trong cái tình thế này. Mà đi ngay lại vẫn phải chấp nhận sự cố nguy hiểm. Nhưng mà, nếu chờ đợi, e rằng Jimin không qua nổi.Jungkook cắn chặt môi, nhấc Jimin vòng ra sau lưng mình, dùng một dải vải buộc lấy tay anh về phía trước. Hai bàn tay lớn đỡ lấy Jimin, đôi chân nhanh chóng rời khỏi vị trí. Có thế nào, cũng phải giữ lấy mạng sống người này.Nếu không... cậu vẫn còn đạn... Kim Taehyung đi lòng vòng dưới sảnh biệt thự, đôi khi lại nhìn ra cổng bên ngoài, hi vọng một điều gì đó ổn định xảy ra.Lần này trở về, Jimin vĩnh viễn phải ở bên hắn. Cho dù cậu ấy có tặng hắn thêm vài viên đạn, cũng không thể chặn nổi tình cảm của hắn dành cho đối phương. Huống hồ gì, chỉ mình hắn cảm thấy người duy nhất bảo vệ được Park Jimin là mình."Nói"Màn hình điện thoại phủ sáng, Kim Taehyung vội nhấc máy để nghe. Tông giọng trầm như vực thẳm nhanh gọn điều khiển tình hình thông qua điện thoại, rồi lần nữa dập máy. Nếu không phải vì công việc này, có lẽ chẳng bao giờ hai người bọn họ chuẩn bị trước cho tình huống bất lợi.Hắn nhìn dấu đỏ di chuyển trên máy định vị, xác nhận lại vị trí của Jimin một lần nữa, rồi gửi thông tin cho người bên kia.Trong cơ thể cả hai, đều có thứ đó. Ban đầu, với lý do Jimin là người đứng đầu Park thị, luôn gặp nguy hiểm khi đi công việc và sinh hoạt. Ai mà biết, thực chất đều vì một việc riêng khác.Xem như là may mắn của Park Jimin. Trong đầu hắn rất nhiều điều tiêu cực, nhưng lại không cho phép bản thân bộc lộ. Hắn sợ giấc mơ ban nãy trở thành sự thật. Chi bằng, cứ nghĩ tới những thứ tốt đẹp nhất.
Jungkook mệt. Đôi chân giờ này mất đi cảm giác thuộc về thân thể chính mình. Cậu chạy, rồi đi, rồi chạy. Quãng đường vẫn tối tăm mịt mờ như thế, không một bóng xe, càng không có căn nhà nào trú lại. Bất giác, bàn tay luồn vào áo rút ra một khẩu súng. Nếu trường hợp xấu nhất xảy đến, cậu đành phải làm như thế. Jimin ở phía sau thỉnh thoảng rên một tiếng, làm người đang cõng anh phải dừng lại. Cả quãng đường liên tục hỏi chuyện mong người sau lưng tỉnh táo, nên bây giờ vòm họng đã khô khốc cả."Jimin... Có nhớ lần đầu gặp nhau không?""Àh, sao anh nhớ được""Em khi đó đứng bên đường, thấy một thiên thần gãy cánh, haha... ""Jimin... Trở về phải quyết định được không?""Jimin... Em đã chuẩn bị rồi""Em sẽ nói hết mọi thứ em từng giấu. Anh có thể hay không đừng giận?""Jimin... Jimin... Đừng giận em"Jungkook độc thoại một mình. Người trên lưng mỗi lúc nặng hơn. Đôi chân của cậu chạy đến rướm máu. Thứ chất lỏng nhầy trong giầy cao cổ bó lại nhớp nháp khó chịu. Nhưng lúc này chẳng còn gì làm cậu quan tâm. Từng câu hỏi, từng câu chuyện cứ thế diễn ra. Jungkook kể lại lần đầu thấy anh. Rồi cũng vì hành động bá đạo của Jimin mà quyết định đưa mình vào Park Thị.Cậu đã nghĩ tất cả là công việc. Cuối cùng lại giao cả trái tim cho người này. Jungkook phản bội đồng đội mình, bảo vệ cho một kẻ ác. Mọi tư tưởng và triết lý của một người cảnh sát, vì anh mà ruồng bỏ.Anh có biết, anh đã trở thành người duy nhất. Đối với trái tim cậu."Jimin... Sắp đến nơi rồi""Anh nhớ phải chọn em""Hiểu chứ? Ji..."Lồng ngực trên lưng... tĩnh lại...__
Ở một vùng hẻo lánh tại đất nước Đông Nam Á, cái khí nóng mặc dù đã là mùa xuân vẫn bao trùm đêm đen. Jungkook đỡ lấy người trên vai, cực nhọc di chuyển. Cậu không ngờ được, thực sự không thể ngờ vào cái biến cố xảy ra của ngày hôm nay.Chuyến trao đổi này vốn dĩ bí mật cực điểm, Jimin cùng Kim Taehyung đã tính toán rất kỹ càng, nhưng đến giây phút cuối cùng lại bại lộ. Vấn đề nặng nề hơn, là trong thời khắc hỗn chiến ấy, đôi mắt cậu chạm mắt của Kim Namjoon, đội phó đội hình sự, cũng là cấp dưới của cậu.Thông tin bị phát hiện, lại còn trực tiếp ra quân kết hợp cùng cảnh sát địa phương, làm trí óc Jungkook nhất thời đặt nên một dấu hỏi chấm lớn.Người trong lòng mỗi lúc một mất sức, cả thân thể gần như chín mươi phần trăm đổ dồn lên vai cậu. Vết thương ở chân và lưng không ngừng rỉ máu. Làn da trắng bình thường bây giờ như không còn một sắc tố nào. Jungkook hổn hển đỡ lấy người ấy tựa vào một mái hiên cũ kỹ, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.Lúc này, mới có thể liên lạc về Kim Taehyung. Nhưng lại không thấy anh ta bắt máy. Nóng ruột, tức giận, và cả lo sợ. Cậu ôm lấy Park Jimin vào lòng, xé một dải áo phông của mình băng chặt vết thương lần nữa. Máu thấm ra bên ngoài, nhỏ từng giọt xuống nền đất bẩn thỉu.Có lẽ, hôm nay họ không giữ được cái mạng này rồi. Jungkook nắm lấy tay Jimin, áp sát vào trái tim đang đập lên mạnh mẽ của mình. Cậu cầu nguyện, lần đầu tiên trong đời, lẩm bẩm mọi khẩn cầu của bản thân cho một người.Park Jimin mỗi phút trôi qua càng tái nhợt. Đôi môi đỏ hồng đào giờ cắt không còn giọt máu. Bàn tay bé nhỏ buông thõng bên người, ngay cả tiếng thở cũng bắt đầu ngắt quãng."Jimin ... ""Nghe em nói không? Jimin?"Tiếng gọi của Jungkook vang vang trong màn đêm tĩnh lặng. Tiếng côn trùng âm ỉ ở khu vực rộng lớn lúc này trở nên ồn ào quá đỗi. Cậu nhìn vào điện thoại, rồi một lần nữa tính toán.Hai người họ dĩ nhiên không thể bắt xe trong cái tình thế này. Mà đi ngay lại vẫn phải chấp nhận sự cố nguy hiểm. Nhưng mà, nếu chờ đợi, e rằng Jimin không qua nổi.Jungkook cắn chặt môi, nhấc Jimin vòng ra sau lưng mình, dùng một dải vải buộc lấy tay anh về phía trước. Hai bàn tay lớn đỡ lấy Jimin, đôi chân nhanh chóng rời khỏi vị trí. Có thế nào, cũng phải giữ lấy mạng sống người này.Nếu không... cậu vẫn còn đạn... Kim Taehyung đi lòng vòng dưới sảnh biệt thự, đôi khi lại nhìn ra cổng bên ngoài, hi vọng một điều gì đó ổn định xảy ra.Lần này trở về, Jimin vĩnh viễn phải ở bên hắn. Cho dù cậu ấy có tặng hắn thêm vài viên đạn, cũng không thể chặn nổi tình cảm của hắn dành cho đối phương. Huống hồ gì, chỉ mình hắn cảm thấy người duy nhất bảo vệ được Park Jimin là mình."Nói"Màn hình điện thoại phủ sáng, Kim Taehyung vội nhấc máy để nghe. Tông giọng trầm như vực thẳm nhanh gọn điều khiển tình hình thông qua điện thoại, rồi lần nữa dập máy. Nếu không phải vì công việc này, có lẽ chẳng bao giờ hai người bọn họ chuẩn bị trước cho tình huống bất lợi.Hắn nhìn dấu đỏ di chuyển trên máy định vị, xác nhận lại vị trí của Jimin một lần nữa, rồi gửi thông tin cho người bên kia.Trong cơ thể cả hai, đều có thứ đó. Ban đầu, với lý do Jimin là người đứng đầu Park thị, luôn gặp nguy hiểm khi đi công việc và sinh hoạt. Ai mà biết, thực chất đều vì một việc riêng khác.Xem như là may mắn của Park Jimin. Trong đầu hắn rất nhiều điều tiêu cực, nhưng lại không cho phép bản thân bộc lộ. Hắn sợ giấc mơ ban nãy trở thành sự thật. Chi bằng, cứ nghĩ tới những thứ tốt đẹp nhất.
Jungkook mệt. Đôi chân giờ này mất đi cảm giác thuộc về thân thể chính mình. Cậu chạy, rồi đi, rồi chạy. Quãng đường vẫn tối tăm mịt mờ như thế, không một bóng xe, càng không có căn nhà nào trú lại. Bất giác, bàn tay luồn vào áo rút ra một khẩu súng. Nếu trường hợp xấu nhất xảy đến, cậu đành phải làm như thế. Jimin ở phía sau thỉnh thoảng rên một tiếng, làm người đang cõng anh phải dừng lại. Cả quãng đường liên tục hỏi chuyện mong người sau lưng tỉnh táo, nên bây giờ vòm họng đã khô khốc cả."Jimin... Có nhớ lần đầu gặp nhau không?""Àh, sao anh nhớ được""Em khi đó đứng bên đường, thấy một thiên thần gãy cánh, haha... ""Jimin... Trở về phải quyết định được không?""Jimin... Em đã chuẩn bị rồi""Em sẽ nói hết mọi thứ em từng giấu. Anh có thể hay không đừng giận?""Jimin... Jimin... Đừng giận em"Jungkook độc thoại một mình. Người trên lưng mỗi lúc nặng hơn. Đôi chân của cậu chạy đến rướm máu. Thứ chất lỏng nhầy trong giầy cao cổ bó lại nhớp nháp khó chịu. Nhưng lúc này chẳng còn gì làm cậu quan tâm. Từng câu hỏi, từng câu chuyện cứ thế diễn ra. Jungkook kể lại lần đầu thấy anh. Rồi cũng vì hành động bá đạo của Jimin mà quyết định đưa mình vào Park Thị.Cậu đã nghĩ tất cả là công việc. Cuối cùng lại giao cả trái tim cho người này. Jungkook phản bội đồng đội mình, bảo vệ cho một kẻ ác. Mọi tư tưởng và triết lý của một người cảnh sát, vì anh mà ruồng bỏ.Anh có biết, anh đã trở thành người duy nhất. Đối với trái tim cậu."Jimin... Sắp đến nơi rồi""Anh nhớ phải chọn em""Hiểu chứ? Ji..."Lồng ngực trên lưng... tĩnh lại...__
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com